Cạm Bẫy Ôn Nhu

16: Tranh cãi


trước sau

Khương Chi Chu ném bảng tên nữ thứ ba vào thùng rác, yêu cầu nhân viên công tác cho nàng mượn giấy bút. Nàng ngồi trên ghế sô pha, lần theo kinh nghiệm sống và tính cách của nữ thứ trong 《 Cửu khúc 》từ trí nhớ, rồi đọc thầm đoạn trích của nữ thứ mà Giang Thanh Mộng gửi cho nàng.

Nửa giờ sau, nhân viên công tác gọi nàng vào thử vai.

Kiếp trước, Khương Chi Chu nổi tiếng khi còn rất trẻ, lời mời đóng phim đến liên tục, hầu như họ đều chú định vai diễn cho nàng, chưa bao giờ bảo nàng đi thử vai. Bây giờ nàng đang là diễn viên tuyến 18, không tránh được việc phải hạ mình như thế này.

Sau khi giới thiệu sơ lược về vai diễn mà nàng muốn thử, một số người trong nhóm casting rõ ràng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng—— không giống như những gì mà Trần Lâm nói, cô ấy nói nàng sẽ thử vai nữ thứ ba.

Vài người nhìn nàng không chớp mắt, có còn người trực tiếp thông báo ngay cho Trần Lâm.

Phó đạo diễn buổi casting đặt câu hỏi về lý do tại sao nàng lại muốn đóng vai diễn này theo quy trình. Khương Chi Chu đã phân tích lý lịch và tính cách của nhân vật, tái hiện rất tốt.

Phó đạo diễn gật đầu hài lòng, dạo này không có nhiều diễn viên cư xử đúng mực, nghiên cứu cẩn thận về nhân vật như vậy.

Hắn đã cho '95' điểm vào cột [Hình tượng] của biểu mẫu phỏng vấn diễn viên rồi viết vào cột [Đánh giá]:" Chuẩn bị đầy đủ, nghiêm túc và phù hợp với tính cách và hình tượng của nhân vật ", rồi để nàng bắt đầu thử vai.

Nàng diễn lại một đoạn ngắn trong kịch bản.

Dòng đầu tiên chỉ có hai từ——nhàm chán.

Sau khi nữ chính Nguyên Chỉ và nữ thứ Dận Nguyệt lập khế ước, họ cần chọn một vùng đất quý giá có núi non trùng điệp trên thế giới để làm cứ điểm bảo vệ gia sản của vương triều, thứ mà nhân gian gọi là 'Long mạch'.

Hai người đã chọn xây một dinh thự bên bờ hồ Tương Giang, nơi được bao bọc bởi núi sông nghìn trùng.

Một ngày nọ, Nguyên Chỉ nhiệt tình mời Dận Nguyệt tham quan Tương Giang. Dận Nguyệt liếc nhìn cô, nói ra hai chữ 'nhàm chán' rồi xoay người rời đi.

Ngay khi đạo diễn nói bắt đầu, Khương Chi Chu lập tức phủi bỏ hình tượng minh tinh tuyến 18 suốt ngày chỉ biết cụp mắt xuống, đồng thời hất cằm lên, làm ra biểu tình kiêu ngạo.

Nàng khoanh tay, liếc xéo nữ chính mà nàng tưởng tượng ra trong không khí, buột miệng thốt ra hai từ 'nhàm chán' rồi ngoảnh mặt rời đi, không buồn nhìn lại.

Sau khi bị hủy dung, tính tình Dận Nguyệt có chút kỳ quái, không hiểu sự đời. Nàng đã quen với việc bị người khác chế nhạo trước mặt hoặc sau lưng, nên khi tiếp xúc với ngốc bạch ngọt nữ chính, nàng lại nhịn không được mà muốn đâm cô vài nhát.

Khương Chi Chu yên lặng rủa thầm: Nữ thứ này nhất định là người có máu S.

Lời kịch thứ hai —— Tránh xa tôi ra một chút.

Hai người đã ở bên nhau một thời gian. Nguyên Chỉ là người thích nói chuyện phiếm, mỗi ngày cô đều ríu rít không ngừng bên tai Dận Nguyệt. Dận Nguyệt cau mày, phớt lờ cô, cứ xem như cô đang diễn kịch.

Dận Nguyệt vốn là một con phượng hoàng, vì quá bực mình nên nàng đã phóng hỏa đốt trụi ngọn núi; Nguyên Chỉ vốn là loài rồng giữ nước của dòng sông Tương Giang. Dận Nguyệt rất thích phóng hỏa, còn Nguyên Chỉ chịu trách nhiệm dập lửa trước khi chúng lan rộng ra.

Hết ngày này qua ngày khác, trăm năm trôi qua trong chớp mắt. Dận Nguyệt dần quen với những lời bàn tán xôn xao, không còn phóng hỏa đốt núi mỗi khi tức giận nữa, tất nhiên, nàng vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như xưa.

Một ngày nọ, Nguyên Chỉ đã làm vòng hoa rồi tặng cho Dận Nguyệt trong tâm tình vui mừng, cô còn đội lên đầu giúp nàng. Dận Nguyệt chạm vào bông hoa mềm mại, lòng dần dịu lại, nhưng sau khi nghe 'hoa tươi xứng mỹ nhân' phát ra từ miệng cô, sắc mặt nàng lập tức trở nên u ám. Nàng gỡ vòng hoa ra rồi ném xuống chân, tạo ra kết giới, ngăn cách sự tiếp xúc của cả hai, lạnh lùng nói:"Tránh xa tôi ra một chút."

Khi nói xong, nàng quay người rời đi. Lúc này, Khương Chi Chu vừa đi được vài bước liền ngập ngừng dừng chân, khẽ quay đầu lại, như đang quan sát phản ứng của những người phía sau. Khi nhận thấy người phía sau im lặng, nàng rũ mi mắt, vươn tay ra vuốt ve phần má phải chưa bị hủy dung của mình, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Lời thoại thứ ba—— tại sao lại không để ý đến tôi?

Sau khi lập ra kết giới, mối quan hệ giữa Nguyên Chỉ và Dận Nguyệt càng như chó với mèo. Nguyên Chỉ bắt đầu tránh Dận Nguyệt. Nguyên Chỉ phớt lờ nàng, Dận Nguyệt lại không quen với việc này, cho nên luôn cảm thấy thiếu thiếu cảm giác gì đó.

Một ngày nọ, Dận Nguyệt ra ngoài trừ yêu, bị thương trở về. Nguyên Chỉ thấy nàng bị thương liền muốn bước đến giúp đỡ, nhưng lại nhớ đến lời nói muốn cô tránh xa nàng một chút. Cô do dự, Dận Nguyệt bị thương đến mức quỳ rạp xuống đất, gần như bất tỉnh thì Nguyên Chỉ mới dám bước lên một bước. Dận Nguyệt nôn ra máu, ôm ngực, chật vật hỏi với giọng nói yếu ớt, "Tại sao lại không để ý đến tôi?"

Đây là cốt truyện của cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, tán tỉnh nhau à?

Một bên Khương Chi Chu chửi thầm cốt truyện cẩu huyết, một bên tái hiện lại vẻ mặt buồn bã của Dận Nguyệt, âm cuối còn mang theo chút run rẩy, khiến những người đàn ông đang chờ thử vai nhập tâm vào cảm xúc, như thể nàng đang nói với bọn họ.

Vẻ đẹp tựa thần tiên như vậy, ai lại nỡ lòng bỏ qua?

Họ đang định thở dài, nhưng khi thấy biểu hiện của Khương Chi Chu thay đổi liền bắt đầu cho màn diễn sau.

Đoạn thứ tư là tình tiết mà Nguyên Chỉ chia tay Dận Nguyệt.

Hai người hòa thuận như xưa. Nguyên Chỉ đến núi Côn Luân để xin cỏ bất tử, lén cho Dận Nguyệt ăn. Dận Nguyệt đã yêu Nguyên Chỉ từ rất lâu, sau khi hồi phục ngoại hình, nàng muốn toàn tâm toàn ý thổ lộ với Nguyên Chỉ, nhưng lại phát hiện thân phận nữ nhi của cô, còn phát hiện ra cha Nguyên Chỉ đã gϊếŧ chết mẹ mình, bán đứng nhân tộc. Dận Nguyệt tự dùng dao rạch mặt mình trong sự đau khổ và thống hận, nàng nhìn nữ chính, gằn từng chữ:"Ta nợ ngươi chuyện gì, ta liền trả lại hết cho ngươi; Còn việc các ngươi nợ ta, nợ máu, thì phải trả bằng máu."

Khi Khương Chi Chu nói những lời này, giọng điệu của nàng có chút run rẩy xen lẫn nghẹn ngào, nhưng lời nói lại vô cùng rõ ràng.

Lời thoại này là một phần không thể thiếu của vai diễn, rõ ràng là để cho khán giả có thể nghe được mà không cần dùng phụ đề, đây cũng là kỹ năng cơ bản nhất của diễn viên.

Rõ ràng, kỹ năng cơ bản của nàng rất vững, có thể điều khiển giọng nói của mình theo các âm vực khác nhau. Trong một khoảng thời gian ngắn, nàng có thể điều chỉnh tốc độ nói và truyền tải nhiều loại cảm xúc như lạnh lùng, khó xử, tự ti, mất mát, tức giận và buồn bã.

Diễn xuất của Khương Chi Chu rất tự nhiên, thậm chí còn mang đến cho mọi người loại cảm giác dư dả.

Phó đạo diễn nhìn xuống lý lịch của nàng, xác nhận người phụ nữ trước mặt chỉ là minh tinh xuất thân từ việc tuyển chọn tài năng, không phải là diễn viên xuất thân từ Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.

Kỹ năng diễn xuất của người này thực sự rất xuất sắc.

Tiếc là nàng chỉ có thể đóng phim lưu lượng. Thế lực đứng sau lưu lượng là cuộc cạnh tranh giữa những nhà tư bản, diễn xuất chỉ là yếu tố phụ.

Sau khi thử vai xong, bọn họ bảo Khương Chi Chu trở về nhà đợi thông báo.

Ngay khi nàng bước ra khỏi cửa khách sạn, Trần Du đã bước thẳng về phía nàng, tát nàng một bạt tai.

Khương Chi Chu bất ngờ nghe "bốp" một tiếng, trên má phải xuất hiện một vết xước đỏ tươi.

"Thẩm Tinh Hà, cô thật sự dám tranh giành vai diễn với tôi à? Ai cho phép cô dám trở mặt như thế" Hàng loạt lời buộc tội ập vào tai Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu sờ sờ má rồi nhìn Trần Du đang tức hộc máu. Tuy sắc mặt nàng rất bình tĩnh, nhưng lại tự nhủ trong lòng:" Không thể so đo với một hậu bối không hiểu chuyện như vậy, giống như đang hạ thấp bản thân mình."

"Lại là bộ dáng này, cô đang giả vờ thanh cao cái gì đấy? Cô cho rằng cô thật sự là Khương Chi Chu à?"

Nói xong, cô ta định giơ tay tát nàng một cái nữa, nhưng cổ tay đã bị nàng nắm chặt.

"Cô ——"

Lời còn chưa dứt, Khương Chi Chu đã tát liên tiếp vào má trái và má phải cô ta hai tiếng 'chát chát'.

Khương Chi Chu từng học võ nên lực tay mạnh đến mức khiến Trần Du lảo đảo suýt ngã.

Bản tính con người vốn là như vậy, chỉ nên nhẫn nhịn ở một mức độ nào đó. Khi ta lui một bước, địch sẽ lại muốn tiến thêm vài bước, tốt hơn hết vẫn là nên đánh cho chúng tỉnh ra.

"Quan chức tuyên bố tên của cô, hay đạo diễn giao vai cho cô vậy? Như thế nào lại thành vai diễn của cô rồi?" Khương Chi Chu lấy khăn giấy ra, cúi đầu nghiêm túc lau tay mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trần Du, nghiêm túc hỏi:" Nếu tôi coi mình là Khương Chi Chu thì cô có thể làm gì được tôi? Cô có thể đánh bại tôi được không?"

Nàng hỏi nghiêm túc đến mức khiến Trần Du thật sự cảm thấy nàng muốn thử sức lần hai.

"Đồ điên! Tôi không lỗ mãng như cô!" Trần Du ôm mặt lùi về sau nửa bước. Cô sợ người phụ nữ trước mặt sẽ thật sự động thủ.

"Quậy đủ chưa!" Trần Lâm lao ra, đem Trần Du bảo hộ phía sau lưng.

Trần Du bực bội dậm chân: "Chị, cô ta đánh em!"

Khương Chi Chu chỉ vào má mình: "Là cô ta động thủ trước."

Trần Lâm nhìn Khương Chi Chu, cười lạnh:" Tinh Hà, xin chúc mừng, tôi nghe nói bộ phim em vừa mới đóng đã lên hot search, nó mang lại cho em rất nhiều tự tin có phải không? Tại sao em không nói trước với tôi việc em muốn diễn vai nữ thứ, tôi có thể giúp em nói chuyện với bọn họ, không cần phải kiểm tra lại lần hai."

Ngụ ý là nàng không biết thân biết phận tự tiện đi thử vai nữ thứ, đừng mơ tưởng có thể vượt qua vòng hai.

Thực ra, Khương Chi Chu thích nói chuyện với Trần Du hơn Trần Lâm.

Trần Du là người thẳng tính, muốn mắng chửi ai thì trực tiếp mắng chửi, là một thanh gươm sáng. Trần Lâm giấu dao trong nụ cười, hư tình giả ý, giống như cây kim trong bọc.

Khương Chi Chu rất sợ đối phó với loại người này.

Nàng không có ý định dây dưa nhiều với bọn họ. Khương Chi Chu từ bỏ việc thủ vai Thẩm Tinh Hà, chậm rãi nói:" Trần Lâm, tôi thật sự không hứng thú với loại kịch bản này, nhưng em gái chị muốn tôi cướp nó, cho nên tôi làm theo ý của cô ta. Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Tôi cảm thấy rất phiền khi chị bàn giao hợp đồng của tôi cho người mới, tính ra thì phần việc còn lại cũng chẳng liên quan gì đến chị nữa, tôi có lọt vào vòng hai hay không cũng không cần chị quan tâm.

Tôi nghĩ chị nên quan tâm đến em gái chị hơn đi, ban nãy có vài phóng viên ngồi xổm trước bồn hoa bên ngoài khách sạn đấy, chắc là cũng chụp được kha khá ảnh rồi.

Tất nhiên, đối với tôi mà nói, không có vấn đề gì khi scandal tát diễn viên khác trên đường nổ ra, nhưng em gái của chị thì sao? Chị nghĩ cô ta có gặp vấn đề gì không?"

Trần Du thốt lên: "Tôi không quan tâm! Họ cứ viết bất cứ thứ gì mà họ thích đi!"

Trần Lâm liếc cô ta một cái:"Câm miệng! Em thì biết cái gì! Chị bảo em bình tĩnh lại, em cũng không biết lắng nghe, vừa đụng một chút chuyện thì đã vứt não ở nhà! Lần sau đừng có mơ đến việc chị sẽ giúp em thu dọn tàn cuộc nữa!" Sau khi mắng xong, cô ấy nhanh chóng đưa Trần Du đến chỗ phóng viên để mua ảnh.

Sau khi đối phó với hai chị em nhà họ xong, Khương Chi Chu nhún vai, ném khăn giấy vào thùng rác rồi quay lưng bỏ đi.

Khi đến góc đường, nàng lấy điện thoại di động ra, xem số dư trong thẻ ngân hàng, băn khoăn không biết nên đi taxi hay tàu điện ngầm để tiết kiệm tiền.

Nàng ở nhà nửa năm. Nửa năm trướ,c công ty lấy ra 70% thu nhập từ việc đóng web drama, số tiền còn lại chỉ đủ cho chi tiêu trong thời gian này.

Nàng thật sự không hiểu nguyên chủ nghĩ gì khi quyết định ký hợp đồng bảy – ba này trong mười năm.

Hiện tại chỉ vừa được ba năm, cũng sắp đến năm thứ tư rồi.

Khương Chi Chu không thể ở Tinh Nguyên trong suốt mười năm được, Tinh Nguyên không thể cho nàng những gì mà nàng muốn.

Công ty không phải là nhà từ thiện, họ sẽ không nuôi nghệ sĩ không mang đến giá trị thương mại nào cho họ. Trước kia, Khương Chi Chu đã kiên nhẫn chờ đợi, mặc kệ bọn họ gạt nàng ra rìa chỉ bởi vì muốn giành cơ hội chấm dứt hợp đồng trong hòa bình.

Tuy xác suất rất thấp, nhưng không phải là không có khả năng.

Giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sớm muộn gì cũng gặp lại nhau, vì thế chấm dứt hợp đồng trong hòa bình là cách giải quyết tốt nhất.

Nếu không thể chấm dứt hợp đồng một cách hòa bình thì sớm muộn gì cũng bị rạch nát mặt.

Ai đúng? Ai sai?

Nàng không thể giải thích được, tất cả đều là vì lợi ích.

Khi nhìn số dư trên thẻ ngân hàng, nàng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi tàu điện ngầm.

Một số người có bề ngoài hào nhoáng, nhưng thậm chí còn không có lấy nổi một chiếc xe hơi.

Khương Chi Chu nghĩ đến dấu tay trên mặt mình, tự nhủ nàng xinh đẹp như thế này, nếu bị xem như tiểu tam phá hoại gia đình người khác và bị người nhà tát ngoài đường thì không tốt chút nào.

Nàng lấy khẩu trang trong túi ra, cúi đầu đeo lên.

Khi nhìn lên, nàng thấy một chiếc xe hơi màu trắng đang từ từ đến chạy đến gần, nghiền nát lớp tuyết trên đường rồi dừng lại trước mặt nàng.

Một chiếc xe rất bình thường, khi chạy trên đường cũng chẳng ai muốn chú ý đến.

Cửa sổ xe hạ xuống, Khương Chi Chu đối diện với đôi mắt màu hổ phách của người bên trong.

"Lên xe."

Khương Chi Chu mở cửa, ngồi vào ghế phụ.

Lên xe xong, Khương Chi Chu định giơ tay tháo khẩu trang xuống. Nàng do dự một giây, quyết định không gỡ ra, quay mặt về phía cửa kính, nói:" Chị lại muốn đưa tôi về nhà à? Vậy thì đi thôi."

Xe vẫn chưa nổ máy. Tay trái Giang Thanh Mộng cầm vô lăng, cô quay đầu nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Khương Chi Chu rồi đột nhiên duỗi tay ra, xoay mặt nàng lại, vén tóc nàng ra sau tai, rồi gỡ dây khẩu trang xuống.

Khuôn mặt trắng như ngọc hơi sưng đỏ, trên má phải còn hằn rõ dấu bạt tai.

Khương Chi Chu dùng mu bàn tay che lại theo bản năng, nhưng lại cảm thấy mình giống như đang giấu đầu lòi đuôi.

Vành tai dần nóng lên, nàng bỏ tay xuống, hỏi người bên cạnh:"Có phải rất xấu không?"

Giang Thanh Mộng không trả lời, cô vươn tay ra vuốt ve gò má nàng, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên đấy.

Đầu ngón tay lạnh lẽo truyền đến cảm giác ấm áp và mềm mại hòa cùng lòng bàn tay nóng rực. Khi sóng mắt lưu chuyển, cô thoáng thấy vành tai đỏ ửng của Khương Chi Chu.

Cô thoáng dời tầm mắt, nhưng lại bắt gặp tầm mắt ngập ngừng, do dự của nàng.

Giang Thanh Mộng nhìn đôi mắt trong veo và đôi môi đỏ mọng của Khương Chi Chu, nhớ lại nụ hôn rơi trên khóe môi đêm hôm ấy.

Tựa như chuồn chuồn lướt nước, vừa thơm vừa mềm.

Không khí ngay lập tức trở nên oi bức.

Hệt như bị bỏng, Giang Thanh Mộng thu tay về, mím môi hỏi: "Có đau không?"

"Không đau." Khương Chi Chu nhẹ giọng đáp lại, mấp máy khóe môi, cúi đầu cười:" Tôi có đánh trả lại, không lỗ."

Nàng đã bị mắng bằng những từ ngữ gay gắt, khó nghe, uyển chuyển, trực tiếp, từ những người quen và không quen suốt cả buổi sáng hôm nay.

Chỉ có duy nhất người này mới dịu dàng hỏi nàng có đau hay không.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Dịu dàng là giả, tính kế mới là thật.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây