Cạm Bẫy Ôn Nhu

88: Phiên ngoại 7


trước sau

Biển phía xa trong xanh, nước và trời hòa cùng một màu, không thấy giới hạn. Thủy triều từng đợt xô vào bờ, vỗ vào các rặng đá ngầm ven biển.

Khương Chi Chu và Giang Thanh Mộng đan mười ngón tay vào nhau, nắm tay lắc qua lắc lại, dùng một chân nông, một chân sâu dẫm lên nền cát, thoải mái đến mức không giống như sinh tồn trên hoang đảo, mà giống như đang đi nghỉ dưỡng.

Sau khi nhiếp ảnh gia đến đây, cả hai vẫn không buông ra, vẫn nắm chặt lấy nhau, nhưng lại đổi mười ngón tay đan vào nhau thành dắt tay, rút đi vài phần ái muội và dịu dàng, thoạt nhìn lại giống như một đôi bạn thân.

Chu vi của hòn đảo khoảng ba km, mất cỡ một giờ đồng hồ để đi dạo xung quanh nó.

Họ đổ bộ vào phía đông của hòn đảo, cây dừa rải rác ở phía đông nam. Khương Chi Chu nắm cổ tay Giang Thanh Mộng bước dọc ven biển, đi đến bờ biển hướng đông bắc và tìm thấy rất nhiều vỏ sò lớn.
Hai người nhặt mười mấy vỏ sò, dùng nước biển rửa sạch rồi phơi khô trên rặng đá ngầm.

Khi đang phơi vỏ sò, Khương Chi Chu nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của Giang Thanh Mộng nên đã đưa cho cô nước trong túi của mình và đuổi cô đến gốc cây để nghỉ ngơi.

Giang Thanh Mộng ôm chai nước của nàng uống vài ngụm dưới bóng cây. Mùi chanh thoang thoảng nơi chóp mũi, cô dùng sức ngửi ngửi, lần theo mùi hương, gạt đống cỏ dại sau lưng sang một bên, phát hiện có vài cây đuổi muỗi.

Khương Chi Chu ôm một đống chai nước rỗng đã được rửa sạch sẽ đến:" Em ngồi xổm trên mặt đất làm gì thế, đừng tùy tiện đến gần bụi cỏ, cẩn thận có rắn đấy."

Giang Thanh Mộng đứng dậy, nhặt một cành cây và chọc chọc vào đám cỏ dại:" Không có rắn, em tìm thấy vài cây đuổi muỗi. Nhìn chung không có rắn, côn trùng và muỗi ở gần cây đuổi muỗi. Em muốn hái một vài cây về trồng và cho vào lều để đuổi muỗi.
"Chị cũng tình cờ nhặt được một số chai nước khoáng rỗng trôi trên biển. Cho em hai chai này." Khương Chi Chu mở hai chai nước khoáng rỗng và đưa cho Giang Thanh Mộng đựng cây đuổi muỗi.

Cát có chút nóng, vì thế nàng dùng dao của quân đội Thụy Sĩ cắt hai lá chuối rồi trải trên mặt đất để cho Giang Thanh Mộng ngồi xuống và nói:" Không ngờ em lại biết đến cây đuổi muỗi đấy. Chị còn tưởng em chỉ biết các chủng loại hoa đơn giản, có phải em lén học khóa học làm vườn không?"

Giang Thanh Mộng mỉm cười, nhưng không nói, chuyên tâm đào cây đuổi muỗi.

Khi người nào đó ở độ tuổi thiếu niên và đôi mươi, nàng rất yêu thích những loài hoa và cây cỏ. Trước đây, có một người phỏng vấn hỏi nàng có kế hoạch gì khi về già không, nàng đã nói:" Tôi muốn xây một khu vườn, nuôi vài chú chó mèo, dẫn chó mèo đi dạo hàng ngày, tưới nước và bón phân cho hoa và cây mà tôi trồng."
Thuở niên thiếu, Giang Thanh Mộng đã phải lòng người đó. Chỉ cần đối phương nói một lời, cô sẽ ghi tạc lời nói đó trong lòng như thánh chỉ để suy đi nghĩ lại. Thậm chí cô còn đặt rất nhiều công sức vào việc này, hy vọng một ngày nào đó sẽ vô tình được thể hiện và giành được sự ưu ái của đối phương.

Tất nhiên, cô sẽ không thể hiện những suy nghĩ trẻ con này trước ống kính, hay thậm chí nói với Khương Chi Chu. Cô chỉ có thể nếm trải vị ngọt lặp đi lặp lại từ tận đáy lòng mình một cách âm thầm.

Giang Thanh Mộng không trả lời Khương Chi Chu, Khương Chi Chu cũng không để bụng lắm, nàng chỉ tập trung đào cây cùng cô.

Ngày thường, khi bận việc gì đó, cả hai sẽ trò chuyện với nhau câu được câu mất. Nói nói một lúc sẽ không nói tiếp nữa, nhưng nửa tiếng sau sẽ lại bắt chuyện với nhau như chưa có gì xảy ra, hoặc bắt đầu một đề tài mới.
Thoải mái, tự do tự tại hệt như gia đình.

Tất nhiên, Giang Thanh Mộng là người có tiêu chuẩn kép. Đôi khi cô sẽ mạnh mẽ xoay đầu Khương Chi Chu lại, buộc nàng phải nhìn vào cô và đe dọa nàng:" Chị không được không để ý đến em."

Khương Chi Chu khẽ cắn lên môi cô, cô cũng không nói gì nhiều, chỉ yên lặng ngồi sang một bên chờ Khương Chi Chu làm xong việc.

Đặc biệt dễ dỗ dành.

Giang Thanh Mộng đào hai lọ cây đuổi muỗi. Khi quay lại thì thấy Khương Chi Chu đã cắt nhiều chai nước khoáng rỗng, cô bèn nói:" Chỉ cần đặt hai chai trong lều là được rồi, không cần nhiều quá đâu."

Khương Chi Chu giải thích:" Không phải làm để nhặt cỏ, chị muốn làm một số bẫy nhỏ để bắt cá, đến lúc đó sẽ cho em..." Nàng định nói sẽ làm cá nướng cho cô ăn, nhưng sau đó lại nhớ ra rằng vẫn còn các thành viên khác, vì vậy nàng nhanh chóng nói thêm:" Làm cá nướng cho mọi người ăn."
Giang Thanh Mộng đặt hai lọ cỏ chống muỗi sang một bên, vỗ vỗ tay và hỏi: " Làm như thế nào vậy? Em sẽ làm phụ chị."

"Là như thế này, em cắt bỏ 1/3 miệng chai, sau đó úp ngược đầu chai hướng vào trong rồi nhồi vào 2/3 miệng chai còn lại, để cá vào nhiều nhưng ra ít. Em cũng cần nhét một ít ốc xà cừ hoặc hàu vào đó để làm mồi nhử." Khương Chi Chu chỉ vào những tảng đá trên bờ biển:" Chị vừa tìm thấy rất nhiều hàu trong các kẽ đá, chúng ta cũng có thể bắt một ít mang về ăn."

Giang Thanh Mộng nói: "Em đã từng ăn qua hàu nướng tỏi, chúng rất thơm." Khi quay phim ở thành phố du lịch biển, cô thường thấy nhân viên mua hàu nướng tỏi về ăn, mùi thơm tràn ngập khắp phim trường, cô cũng sẽ mua một ít để nếm thử.

Giang Thanh Mộng lại hỏi: "Chúng bám trên đá à?"

Khương Chi Chu gật đầu:" Ừm, nó là sinh vật thân mềm và cần ký sinh, khi chưa mọc vỏ đã bám vào đá rồi. Khi thủy triều xuống, nước biển cũng không cuốn được chúng. Trên rạn đá có rất nhiều hàu, đủ cho chúng ta ăn."
Giang Thanh Mộng đặt chai nước khoáng xuống: "Vậy để em nhìn trước xem sao."

Khương Chi Chu giữ chặt cô:" Không vội, chờ chị cùng đi với em, chị cũng sắp xong rồi. Trên bờ có nhiều đá, không cẩn thận sẽ vấp ngã đấy."

Giang Thanh Mộng dỗi: "Lại coi em như một đứa trẻ ..."

Khương Chi Chu lớn hơn Giang Thanh Mộng bảy tuổi, đôi khi nàng sẽ mang suy nghĩ của người lớn tuổi hơn. Nàng mỉm cười và chọc ghẹo Giang Thanh Mộng:" Chị ra mắt sớm hơn em cho nên chị phải chăm sóc em thật tốt thật tốt. Theo lý mà nói, em nên gọi chị một tiếng sư tỷ, nào, gọi một tiếng nghe xem."

Giang Thanh Mộng quay đầu đi, không chịu gọi.

Khương Chi Chu tiếp tục trêu chọc cô: "Sao em không gọi vậy? Chị rất muốn nghe, giọng của em rất hay, chị rất thích."

"Thực ra em lớn hơn chị một tuổi đấy." Giang Thanh Mộng bắt đầu phản công, trợn mắt nói dối trước ống kính: " Em cảm thấy chị nên kêu em một tiếng chị gái."
Tuổi tác của thân thể này quả thực nhỏ hơn Giang Thanh Mộng một tuổi. Trước ống kính, Khương Chi Chu không dám bắt bẻ gì, nàng chỉ mím môi rồi im lặng.

Thấy Khương Chi Chu không nói nữa, Giang Thanh Mộng thừa thắng xông lên, đáp trả lại tất cả lời trêu chọc của Khương Chi Chu:" Sao chị không gọi vậy? Em rất muốn nghe, giọng của chị rất hay, em rất thích." Sau một lúc dừng lại, cô lại nói thêm một câu đầy ẩn ý:" Em thực sự rất thích rất thích đấy."

Cô thích cách Khương Chi Chu nhíu mày mỗi khi động tình, thích nàng cắn răng cố kìm nén, nhưng lại kìm chế không được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ, thân thể cũng khẽ run lên, vô lực nằm bất động trên giường, nhìn cô với đôi mắt ướŧ áŧ. Nàng muốn vươn tay ra ôm lấy cô, nhưng hai tay lại bị trói chặt vào đầu giường, không thể động đậy.
Cô thực sự rất thích.

Các nàng ở quá gần nhau, Khương Chi Chu vừa nhìn vào mắt Giang Thanh Mộng liền biết cô gái nhỏ này đang xấu tính ám chỉ điều gì. Vì vậy, nàng càng im lặng, không nói nữa, tập trung vào động tác trên tay, nhưng vành tai lại đỏ bừng một cách kỳ lạ.

Cô gái nhỏ của nàng, trông mềm mại và vô hại như một chú cừu con, nhưng lại chứa đầy một bụng ý nghĩ xấu xa, nhưng nàng lại không nỡ nói nặng lời với cô.

Nàng thực sự đã rơi vào tay người con gái này ...

Nhiếp ảnh gia nhận thấy bầu không khí mơ hồ giữa hai người có chút gì đó kỳ lạ, không phải hai sao nữ bình thường đối chọi gay gắt với nhau, mà giống như...loại ái muội dưới sự va chạm của các hormone.

Hắn đặc biệt quay cận cảnh vành tai đỏ bừng của Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu nhanh chóng làm năm cái bẫy, ném hai cái cho Giang Giang Thanh Mộng, còn mình ôm ba cái rồi đứng lên, vờ như không có chuyện gì xảy ra và nói:" Đi thôi, đặt chai nước rồi tiện đường dẫn em đi bắt hàu sống."
Giang Thanh Mộng nghiêng đầu, cười nhẹ, làm xong chuyện rồi lại thôi, không trêu nàng nữa.

Các nàng nhét những chiếc bẫy làm từ chai nước khoáng vào các kẽ hở của rặng đá ngầm.

Khương Chi Chu nói: "Chờ đến tối khi thủy triều rút xuống, chị sẽ dẫn em ra biển bắt hải sản, có thể bắt được rất rất nhiều cua, ốc xà cừ, sò điệp. Nhân tiện đến xem bẫy của chúng ta bắt được bao nhiêu cá nhỏ rồi."

Giang Thanh Mộng ngoan ngoãn vâng một tiếng, nắm lấy cổ tay Khương Chi Chu, hỏi: "Hàu ở đâu thế? Dẫn em đi xem đi."

Khương Chi Chu xoay tay lại, nắm lấy tay cô, dẫn cô bước cẩn thận qua một vài tảng đá:" Vỏ của chúng khá bén, em đừng chạm vào, đừng để bị cắt, chị sẽ dùng dao cạy chúng ra."

Khi đi đến một khu vực đá ngầm khác, Giang Thanh Mộng nhìn thấy một số tảng đá lớn với lớp vỏ dày đặc màu trắng, gần như bao phủ các tảng đá.
Những người mắc hội chứng sợ hãi cấp độ cao sẽ thấy da đầu ngứa ran, nhưng khi đối mặt với thể loại sinh tồn, họ sẽ xem đây là bảo vật.

"Cạy vài con lớn rồi mang về nướng ăn thôi." Nói xong, Khương Chi Chu cúi người xuống, lấy ra một con dao nhỏ của quân Thụy rồi bắt đầu cạy:" Thực ra cũng có thể ăn sống, nhưng sẽ có vi khuẩn, chúng ta có lửa nên nấu chín ăn sẽ tốt hơn."

Giang Thanh Mộng hỏi:" Nên lấy gì để đựng chúng?"

"Dùng ba lô của chị đi, ba lô của em dùng để đựng vỏ sò khô."

Giang Thanh Mộng nhìn xung quanh rồi nói:" Em đi lấy vỏ sò đây."

Khương Chi Chu ừ một tiếng, dặn dò cô: "Khi nào xong việc nhớ quay lại đây, đừng ham chơi, không được rời khỏi tầm mắt của chị, cũng không được đến quá gần biển đấy."

"Em biết rồi." Giang Thanh Mộng vẫy vẫy tay.
Từ khi hạ cánh, Khương Chi Chu hầu như không để cô làm gì, cũng không để cô đi quá xa, bảo vệ cô giống như đứa con của mình.

Giang Thanh Mộng đặt vỏ sò khô vào một cái túi, sau đó đi dọc trên bãi cát cạnh bờ biển.

Trên bãi cát có rất nhiều rác thải trôi dạt vào bờ biển, túi ni lông, chai nước uống, mảnh gỗ vỡ...còn có nhiều đồ vật khác, nhưng Khương Chi Chu không cho cô nhặt chúng.

Nàng không muốn cô đi lượm mót.

Giang Thanh Mộng không quan tâm, tuy rác có phần bẩn thỉu nhưng dù sao đây cũng là sinh tồn, có sẵn vật tư như thế này đã rất tốt rồi. Lùi lại một bước mà nói, đây là ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, nhận tiền làm việc, không cần quá phô trương.

Cô nhặt một số chai nước khoáng, rửa sạch và cho vào ba lô. Trong lúc đi tới đi lui, cô nhìn thấy một lon thiếc lớn hình trụ trong đống rác trước mặt.
Cô chạy lon ton đến nhặt và đổ đầy bình có dung tích 5L.

Nhiếp ảnh gia đi theo cô để quay chụp, cô đặt lon thiếc trước ống kính và vui vẻ nói:" Tôi đã nhặt được bảo vật này. Với cái này, chúng tôi có thể hầm canh cá để ăn."

Cô vội vàng chạy đến bãi biển, đổ hết cát trong hộp thiếc ra, rửa sạch, sau đó bước đến bên cạnh Khương Chi Chu và đưa hộp thiếc cho nàng.

Khương Chi Chu đang cạy hàu sống trên mặt đất lên. Nàng lau mồ hôi trên trán, mỉm cười rồi khen ngợi cô gái nhỏ của mình:" Giỏi quá! Nhưng nếu muốn ăn canh cá, chúng ta sẽ phải đợi cho đến khi tìm thấy nước ngọt, hoặc—" Nàng gõ vào lon thiếc: "Dùng thứ này để làm một cái máy chưng cất đơn giản, chưng cất nước biển, chúng ta cũng có thể lấy được nước ngọt."

"Chị ấy đã trải qua một khoảng thời gian không được tốt, tôi đã cho chị ấy gần hết nửa năm nghỉ phép để chị ấy tự do du lịch. Có lẽ chị ấy đã học được rất nhiều điều khi đi du lịch." Giang Thanh Mộng không quên rằng đây là một chương trình tạp kỹ, cô mỉm cười và giải thích trước ống kính.
Nguyên chủ Thẩm Tinh Hà là thiên kim đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước. Cô ấy không biết làm bẫy, hoặc chế tạo đồ chưng cất. Còn Khương Chi Chu lớn lên ở vùng sông nước phía nam sông Dương Tử, thành phố Thanh Giang cũng là một thành phố ven biển. Trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Khương Chi Chu thường đến bãi biển vui chơi.

"Nói đến nước mới nhớ, chị có khát không? Trước tiên uống chút nước đi, môi của chị bong tróc cả rồi." Giang Thanh Mộng trực tiếp mở nắp chai và đưa cho Khương Chi Chu một chai nước khoáng.

Cô đưa đến môi nàng, Khương Chi Chu không thể từ chối, đành nhấp một ngụm để làm ẩm môi, sau đó trả lại cho Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng lại đưa lên môi cô: "Uống ít quá, uống thêm mấy ngụm đi."

Khương Chi Chu cười nói: "Không sao, chị không khát lắm."
Giang Thanh Mộng đặt miệng chai lên môi nàng, nâng cằm nàng lên, nhịn không được liền nói:" Chị lại gạt em, có ma quỷ mới tin lời chị, uống."

Không muốn làm cô tức giận, Khương Chi Chu ngoan ngoãn uống thêm mấy ngụm rồi thì thào:" Chị lại gạt em khi nào...Chỉ có một hoặc hai lần, em vẫn còn nhỏ, không thể ôm thù như vậy được..."

Giang Thanh Mộng hừ một tiếng, không nói gì. Cô bỏ những con mà Khương Chi Chu cạy được vào chiếc hộp thiếc.

Cả hai quay trở về con đường cũ, nhập hội với bốn thành viên còn lại, cùng nhau trở về lều trại.

Sau khi bốn người họ hái dừa xong, họ cũng khám phá khu rừng trên đảo và đào được một ít khoai môn ăn được và xem như đây là một thu hoạch bất ngờ.

Ngày đầu tiên, họ thu được 4 củ khoai môn, 12 trái dừa, hơn 60 con hàu sống, 10 vỏ sò lớn, 4 chai nước suối rỗng và 2 chai thuốc đuổi muỗi hương chanh.
Giang Thanh Mộng đặt hai chai thuốc đuổi muỗi vào hai lều.

Họ đốt lửa trên bãi cát cách trại 100 mét, Khương Chi Chu giỏi nấu ăn nên phụ trách nướng hàu và khoai môn, Giang Thanh Mộng hỗ trợ nàng. Liễu Ngưng Lam chế tạo đồ chưng cất nước mưa dưới sự hướng dẫn của Thành Nghị, hai người đàn ông còn lại chặt củi khô và thu gom cỏ khô dễ cháy để sử dụng trong tương lai.

Với chai nước khoáng đã cạn, Khương Chi Chu cắt đôi chai, phần đáy làm bát ăn cho mọi người, phần trên được giữ lại làm phụ tùng. Hai vỏ sò lớn dùng để làm nồi, phần vỏ còn lại được đặt ở nơi thoáng, đóng vai trò thu gom nước mưa.

Lon thiếc nhặt được đã bị Thành Nghị cắt làm đôi, phần đáy dùng làm nồi, có thể nấu thức ăn, mặt trên cắt thành bốn miếng thiếc dùng để nướng thức ăn.
Tuy không có gia vị nhưng hàu đã được ngâm qua nước biển nên mang vị mặn đặc trưng.

Khi hàu tỏa ra mùi thơm của than nướng, Khương Chi Chu dùng đũa tre sạch gắp một miếng thịt mềm, cho vào miệng nếm thử hương vị. Phần thịt chín mềm, vì không nêm gia vị nên có mùi tanh, nhưng vị tanh rất nhạt, vẫn có thể chấp nhận được.

Nàng gắp một miếng khác, thổi nguội rồi đưa đến bên môi Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng đang rót nước cốt dừa cho mọi người. Cô không thèm nhìn, ngược lại còn vô cùng tự nhiên cắn thức ăn Khương Chi Chu đưa đến bên môi vào miệng. Sau đó, cô nạo một ít cơm dừa màu trắng sữa rồi đưa đến bên miệng Khương Chi Chu.

Động tác đút cho nhau quá mức thân mật. Đầu tiên, Khương Chi Chu liếc nhìn nhiếp ảnh gia, khi nhận thấy máy ảnh không ở bên cạnh mới dám ăn cơm dừa, chậm rãi nhai nuốt.
Ngày đầu tiên hái được 12 trái dừa, mọi người dự định ăn hết 6 trái dừa, phần còn lại để dành cho ngày sau.

Bữa trưa dành cho 6 người là cơm dừa, nước cốt dừa, khoai môn nướng và hàu nướng. 3 sao nữ ăn uống rất ít, ăn xong liền no đến 80%, còn 3 sao nam ăn to nói lớn, chỉ no khoảng 60%.

Khương Chi Chu nói: "Nếu mọi người ăn chưa no thì chặt thêm vài trái dừa nữa đi. Mọi người nên ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức làm việc vào ngày mai."

Bọn họ lắc đầu: "Các cô có thể ăn nhiều hơn một chút, chúng tôi đã ăn đủ rồi."

Vẫn còn 6 ngày nữa, trên đảo không có nhiều dừa, có thể để dành được thì cứ để, dù sao nghệ sĩ cũng quen chịu đói, trong lúc làm việc ăn không đủ no là chuyện quá bình thường.

Sau bữa tối, mọi người ngồi dưới bóng cây trò chuyện một lúc rồi chui vào túi ngủ nghỉ ngơi.
Liễu Ngưng Lam lăn lộn cả buổi sáng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Giang Thanh Mộng không có vòng tay của Khương Chi Chu nên cô thực sự ngủ không quen.

Khương Chi Chu thiếu hương thơm lành lạnh của cô trong tay cũng có chút không quen. Nhưng chất lượng giấc ngủ của nàng rất tốt, khi mệt mỏi rã rời, nằm xuống một chút là có thể ngủ say.

Giang Thanh Mộng bực đến mức dùng trán mình cụng nhẹ vào trán Khương Chi Chu, muốn quậy cho nàng thức giấc, cụng đến mức Khương Chi Chu khẽ cau mày, mơ hồ lẩm bẩm một câu:"Ngoan, đừng quậy nữa.". Giang Thanh Mộng không thể không làm phiền nàng, cô cúi đầu lại gần, dùng chóp mũi cạ cạ chóp mũi nàng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, đợi cơn buồn ngủ ập đến, mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, sáu người cùng nhau làm ba chiếc sào thô, cùng ra biển xiên cá.
Ba người đàn ông phụ trách việc xiên cá, Khương Chi Chu dẫn hai người phụ nữ còn lại tìm những chiếc bẫy đã được làm vào buổi sáng.

Bắt được một số cá nhỏ và cá chạch trong chai nước khoáng, các nàng đổ ra cho vào lon thiếc, nhét một ít thịt hàu vào chai rồi lại nhét vào khe đá ngầm bên cạnh mặt nước.

Đá ngầm hơi dốc, Khương Chi Chu muốn nắm tay Giang Thanh Mộng, nhưng nàng sợ cả hai quá mức thân mật sẽ bỏ rơi Liễu Ngưng Lam, cho nên nàng giao cho Giang Thanh Mộng và Liễu Ngưng Lam công việc nhặt sò trên cát, còn nàng tìm cua và vỏ ốc xà cừ trong các kẽ hở của rạn đá ngầm.

Nếu chỉ có hai người làm việc, nàng sẽ mang Giang Thanh Mộng theo bên cạnh mình. Khi có người thứ ba ở đây thì nàng nhất định phải quan tâm đến cảm xúc của người ấy.

Nàng đã quen với việc ở một mình, không có ai đi cùng cũng rất thoải mái. Nàng lăn lộn trong bãi đá ngầm, nhặt rất nhiều vỏ ốc xà cừ, dùng tay không bắt được hai con cua nhỏ, còn suýt bị chúng kẹp trúng ngón tay.
Giang Thanh Mộng ở cạnh Liễu Ngưng Lam, trò chuyện với cô ấy, thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn Khương Chi Chu một cái.

Cả ba chiếc lao đều được sử dụng hết, chỉ bắt được một con cá mú nặng 2 pound, Lục Minh Kha gϊếŧ mổ trực tiếp ngay tại bãi biển, lấy nội tạng ra và làm sạch.

Một con cá không đủ nhét kẽ răng sáu người, nên mọi người cùng tham gia tìm kiếm ở khu vực bãi đá ngầm, mò sò, nhặt ốc xà cừ, bắt cua.

Cuộc sống trên đảo không thể một ngày ba bữa, tối đa chỉ được hai bữa.

Ban đêm, mọi người tụ tập quanh đống lửa, Thành Nghị nói:" Ngày mai chúng ta sẽ vào rừng xem có loại quả dại nào ăn được không, nhân tiện tìm kiếm khoai môn hay thứ linh tinh nào đó."

Khương Chi Chu nói: "Nhân tiện cũng tìm xem có nguồn suối nhỏ nào trên núi không. Uống nước dừa liên tục sẽ khiến cơ thể chúng ta không thể chịu nổi."
Nàng vẫn có chút ích kỷ, nàng nhớ đến việc Giang Thanh Mộng thèm ăn canh cá. Nếu tìm được nguồn nước ngọt, nàng có thể nấu canh cá cho cô gái nhỏ của mình ăn.

Lục Minh Kha nói: "Sáng mai chúng ta phải ra bờ biển, chúng ta vẫn phải ăn sáng với hải sản."

Liễu Ngưng Lam lắc đầu và mỉm cười: "Sau khi ghi hình chương trình này xong, tôi đoán tôi sẽ không ăn hải sản suốt một năm ròng."

Giang Thanh Mộng cũng cười: " Tôi vẫn còn muốn ăn, ăn thức ăn do chị ấy làm." Cô chỉ vào Khương Chi Chu.

Cả hai nhìn nhau cười qua ánh lửa.

Liễu Ngưng Lam ôm chầm lấy bả vai Khương Chi Chu:" Tay nghề đầu bếp của chúng ta thực sự rất tốt, sau này đối tượng của cô chắc chắn sẽ hạnh phúc đến chết mất. Nếu tôi là đàn ông, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô."

Cơ thể Khương Chi Chu cứng đờ, không dám nhìn sắc mặt Giang Thanh Mộng. Nàng chỉ sờ sờ mũi rồi cười nói:" Haha, cũng không cần phải bán thân để được ăn ngon đâu."
Có tia lửa tóe ra từ đống lửa. Khương Chi Chu nghiêng người về phía trước, cố tình nghịch củi, tránh khỏi động tác ôm vai của Liễu Ngưng Lam, lấy hai xiên sò điệp nướng qua.

Một xiên cho Liễu Ngưng Lam, cảm ơn lời khen ngợi của cô ấy.

Một xiên cho Giang Thanh Mộng, Khương Chi Chu nhìn cô bằng đôi mắt trong veo vô tội. Giang Thanh Mộng liếc nàng một cái, nhận lấy rồi chậm rãi ăn.

Buổi tối khi đi ngủ, Khương Chi Chu vốn nằm ở giữa, nhưng Giang Thanh Mộng lại tìm lý do vớ vẩn nào đó để đổi vị trí với nàng, tách nàng ra khỏi Liễu Ngưng Lam.

Khương Chi Chu ngoan ngoãn dọn tổ của mình đi, không có bất kỳ lời phàn nàn nào.

Cô gái nhỏ của nàng rất hẹp hòi, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Ngày thứ ba, bọn họ vẫn đi hái dừa, ra biển nhặt sò điệp, ốc xà cừ, hoặc nhặt mót từ đống rác. Nhiệm vụ mới là khám phá rừng rậm trên đảo, tìm kiếm nguồn nước ngọt và thực vật có thể ăn được.
Sống trên đảo tiêu hao hơi nước rất nhiều nên cần bổ sung nhiều nước hơn bình thường.

Khương Chi Chu chỉ uống chưa đến nửa chai nước trong hai ngày qua, phần còn lại dựa vào nước dừa để bổ sung nước. Giang Thanh Mộng thức dậy vào buổi sáng và đổ nửa chai nước khoáng cho nàng.

Ban đầu, Khương Chi Chu từ chối và nói rằng mình không khát, nhưng Giang Thanh Mộng đã chặn nàng trong lều, ngăn không cho nàng ra ngoài, hung dữ đe dọa nàng:" Nếu chị không uống em sẽ dùng miệng đút chị uống."

Hệt như địa chủ ức hiếp người dân lương thiện.

Giang Thanh Mộng nhân cơ hội lợi dụng, khẽ cắn đôi môi ẩm ướt của nàng rồi nói:" Chị yên tâm, tổ chương trình đã kiểm tra rồi, hòn đảo này nhất định có đủ tài nguyên sinh tồn, nếu không sẽ không chọn quay ở đây."

Khương Chi Chu ghì lấy gáy Giang Thanh Mộng, hôn lên môi châu của cô rồi mới buông ra, xoa xoa tóc cô, cười dịu dàng rồi nói:" Chị biết."
Biết rằng có đủ tài nguyên trên đảo, nhưng trước khi tìm thấy chúng, nàng chỉ muốn để dành một ít đồ uống để tiết kiệm cho Giang Thanh Mộng.

Sau bữa sáng, đoàn bắt đầu khám phá rừng rậm trên đảo.

Rừng rậm nhiệt đới dày đặc và sâu, Thành Nghị và Lục Minh Kha mở đường, Khương Chi Chu cảm thấy hiệu suất của sáu người quá thấp nên đề xuất chia thành nhiều nhóm. Cuối cùng, họ được chia thành hai nhóm, Khương Chi Chu, Giang Thanh Mộng và Thành Nghị, hai bên hẹn gặp nhau tại bãi biển vào khoảng 10 giờ sáng.

Cho dù có thể tìm thấy quả dại ăn được và nước ngọt thì mọi người cũng phải ăn hải sản để bổ sung protein.

Giang Thanh Mộng có thể xác định nhiều chủng loại thực vật, có thể nghe cô huyên thuyên phổ cập kiến thức khoa học dọc đường đi.

Khương Chi Chu nắm tay cô, không hề che giấu sự tán thưởng trong mắt mình.
Khi Thành Nghị khen cô, cô sẽ mỉm cười lịch sự và cảm ơn. Khi Khương Chi Chu khen ngợi cô, cô sẽ siết chặt lòng bàn tay mềm mại của Khương Chi Chu, niềm vui tràn ngập nơi khóe mắt và đuôi lông mày.

"Đây, thảo đậu khấu." Đi được một đoạn, Giang Thanh Mộng đột nhiên kéo Khương Chi Chu dừng lại, giật mạnh những chiếc lá màu xanh đậm bên cạnh:" Thân rễ có thể dùng thay gừng, khử mùi tanh khi nấu canh cá."

Ba người bắt đầu đào cây.

Khương Chi Chu nhìn những chiếc lá hình trái xoan dài, vừa đào vừa nói:" Loại lá này trông khá quen mắt, hình như trong vườn nhà em có thì phải."

Giang Thanh Mộng nói: "Loại cây này khá thích hợp để làm cảnh, nó được trưng bày ở nhiều sảnh công cộng hoặc phòng khách trong nhà."

Ngoài đào thảo đậu khấu, đội của họ còn hái được một nải chuối xanh.
Chuối xanh vẫn chưa chín, vị không được tốt, chứa nhiều axit tannic không hòa tan, không có lợi cho đường ruột, có thể đun sôi với nước trước khi ăn.

Nhóm do Lục Minh Kha dẫn đầu đã hái một vài quả dứa dại.

Mặc dù hôm nay không tìm được nguồn nước ngọt, nhưng đây lại là ngày có nhiều thức ăn nhất kể từ khi họ đặt chân lên đảo, có chuối, dừa, dứa dại, cá, cua, ốc xà cừ, cá chạch.

Đến tối, sáu người lại đi tắm biển, ban đêm có rất nhiều hải sản ẩn nấp ở bãi đá ngầm. Họ tình cờ thu hoạch được vài con tôm hùm đất, bắt chúng lại đợi mai sẽ làm thịt.

Vào ngày thứ tư, hòn đảo chào đón cơn mưa xối xả.

Họ đặt tất cả các thùng có thể chứa nước ra bên ngoài để hứng nước mưa. Vào ngày đầu tiên, Lục Minh Kha dày dặn kinh nghiệm cũng đã đào một cái hố nông, hắn dùng một miếng vải bạt phủ lên và dùng đá đè lên để tạo thành hố hình chữ "V", hứng được rất nhiều nước mưa.
Trời mưa to khiến việc đi lại khó khăn nên hôm đó họ không đi ra ngoài mà ở lại lán trại ăn thức ăn dành dụm được từ những ngày trước.

Nhiệt độ giảm nhanh sau cơn mưa.

Vào ngày thứ năm, Lục Minh Kha và Thành Nghị trở về sau khi cắt một loạt dây leo và cành cây để dạy mọi người cách đan giỏ cá và chuẩn bị đặt xuống đáy biển để bắt những con cá lớn hơn.

Khương Chi Chu đã tiếp xúc với thứ này từ khi còn nhỏ nên động tác của nàng rất nhanh. Thậm chí nàng còn chủ động nhận việc lặn xuống đáy biển để đặt giỏ cá.

Nàng bơi rất giỏi và ngày thường cũng rất thích bơi lội. Kiếp trước, một nửa kỳ nghỉ của nàng dùng để bơi và lặn quanh các hòn đảo trên thế giới. Sau khi gặp Giang Thanh Mộng ở kiếp này, nàng đã gạt sở thích lặn của mình sang một bên.

Ban đầu Giang Thanh Mộng không biết bơi, khả năng bơi lội của cô là do Khương Chi Chu dạy.
Khương Chi Chu định dạy Giang Thanh Mộng cách lặn sau khi cô bơi thành thạo hơn, để cho cô nhìn thấy khung cảnh vô tận của đáy biển, nhưng không may, đôi mắt của cô lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Cô đã trải qua một số cuộc phẫu thuật về mắt. Khương Chi Chu không chắc cô có thể lặn được hay không, vẫn cần phải hỏi ý kiến ​​chuyên gia. Sở thích này cũng tạm thời gác sang một bên.

Không có thiết bị, không thể lặn quá sâu trong nước biển. Sau khi Khương Chi Chu cắm giỏ cá vào rạn san hô xong, nàng đành bất đắc dĩ ngoi lên mặt nước, sau đó lại bơi thêm hai vòng quanh bãi biển để thỏa niềm đam mê.

Giang Thanh Mộng ngồi ở trên tảng đá bên bờ, nhìn chằm chằm vào Khương Chi Chu, nhìn nàng tung tăng trong nước, cánh tay trần trắng nõn như ngọc, thoải mái như một chú cá, uyển chuyển mảnh mai đong đưa trong làn nước biển xanh biếc, sóng gợn lăn tăn. Cô nhìn đến mức không thể rời mắt, nhưng lại thoáng thấy những người đàn ông khác đang nhìn chằm chằm vào nàng, cô bỗng cảm thấy khó chịu, bèn không khách khí lườm họ một cái, bảo bọn họ đến nơi khác hái dừa rồi đuổi nhiếp ảnh gia đi cùng, sau đó mới gọi Khương Chi Chu lên bờ.
Khương Chi Chu nghe thấy tiếng gọi, lập tức bơi đến bên cạnh Giang Thanh Mộng. Nàng trồi lên mặt nước, lau mặt, mỉm cười và hỏi:" Em có muốn xuống nước cùng chị không? Nó chỉ hơi mặn và có một chút sóng, chỉ cần không bơi ra khỏi ranh giới an toàn là được rồi."

Giang Thanh Mộng nhéo nhéo gò má ướt đẫm của nàng, nhẹ giọng trách móc: "Đi lên, không cho chị bơi nữa, người chị toàn mùi nước biển, em không thích."

Khương Chi Chu giải thích:" Đừng ghét bỏ chị, chút nữa chị sẽ lên thuyền để tắm rửa."

Nghệ sĩ luôn phải rạng rỡ, xinh đẹp trước ống kính. Họ không thể nào không tắm rửa trong bảy ngày, vì vậy sau khi kết thúc ghi hình, họ đều sẽ lên thuyền để tắm rửa, thoa kem dưỡng da và một lớp kem chống nắng thật dày, sau đó quay trở lại lều trại.

Giang Thanh Mộng nói: "Bây giờ đi đi, em sẽ đi cùng chị."
Sau khi Khương Chi Chu lên bờ, Giang Thanh Mộng cởϊ áσ khoác cho nàng mặc, sau đó hộ tống nàng trở lại thuyền để tắm rửa.

Sau khi tắm rửa đơn giản, Khương Chi Chu lau tóc và bước ra khỏi phòng tắm, Giang Thanh Mộng vẫn đang đợi nàng ở cửa.

Khương Chi Chu cúi đầu ngửi ngửi mùi trên người mình và nói:" Không có mùi nước biển, chỉ có mùi thơm sữa tắm thôi."

Giang Thanh Mộng đến gần, đầu tiên dịu dàng ngửi tóc nàng, sau đó là cổ và xương quai xanh của nàng.

Hơi thở ấm áp lan tỏa khắp da thịt. Khương Chi Chu siết chặt chiếc khăn tắm trong tay: "Nếu em cứ trêu chọc chị thì chị sẽ không khách khí với em đâu ..."

Giang Thanh Mộng khẽ gặm cắn xương quai xanh của nàng: "Để xem ai không khách khí với ai? Chị lúc nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt ... Chờ...chờ khi ghi hình xong, em muốn nhìn thấy 'vẻ đẹp' của chị..."
Khương Chi Chu cắn môi, kiềm chế xung động. Nàng chỉ đè Giang Thanh Mộng lên cửa, hôn cô một chút rồi buông ra. Sau đó, nàng liếc nhìn thời gian, ước chừng qua nửa giờ đồng hồ mới vội vàng mang cô trở về đảo.

Vào ngày thứ sáu, họ bắt được ba con cá lớn. Như Giang Thanh Mộng hằng mong ước, Khương Chi Chu đã nấu một nồi canh cá béo ngậy bằng nước mưa và thảo đầu khấu.

Họ đã hái hết dừa trên đảo, những trái dừa còn lại cao cả chục mét thật sự ngoài tầm với. Thành Nghị cố gắng trèo lên nhưng không có biện pháp bảo vệ nên mọi người can ngăn không cho anh ta leo lên.

Trải nghiệm bảy ngày sắp kết thúc, phần nước mưa trữ lại có thể đủ cho mọi người uống trong gần hai ngày nữa.

Hai ngày cuối cùng là ngày đói và khát nhất, hiện tại ai cũng có chút mệt mỏi, không bằng sự nhiệt tình trong hai ngày đầu. Hiện tại họ chỉ muốn cắn răng cố vượt qua, sau đó tắm rửa sạch sẽ và ăn một bữa ăn thật thịnh soạn.
Sau khi ghi hình xong, sáu người có chút xanh xao vàng vọt, nhiếp ảnh gia đã cho họ xem lại hình ảnh bảy ngày trước họ rạng rỡ và xinh đẹp như thế nào. Sáu người dở khóc dở cười, yêu cầu ê-kíp đãi khách một bữa tiệc linh đình để bù lại số cân đã mất.

Sau khi ở Đông Nam Á khoảng một tháng, du ngoạn khắp các danh lam thắng cảnh để thả lỏng thể xác và tinh thần. Khương Chi Chu và Giang Thanh Mộng trở về nước và tập trung vào công việc.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây