"..." nhìn chầm chầm phía trước mặt, Lâm Thi Dĩnh bây giờ giống như người đang say xe.
Cô cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, mí mắt chỉ muốn nhắm lại thôi, rất nặng nề.
Quách Vũ Nhàn là người đầu tiên kết thúc việc quay chụp, nhìn thấy Lâm Thi Dĩnh đang không ngừng đỡ trán lấy lại tinh thần.
Đúng vào thời điểm Lâm Thi Dĩnh sắp gục đầu thì Quách Vũ Nhàn đi tới.
"Chị bị sao vậy?"
Nghe được âm thanh, người đang muốn ngủ lập tức ngẩng đầu, gắng gượng mở mắt.
Lâm Thi Dĩnh quay đầu "Hai người xong rồi?"
Chu Kiều Lâm yên lặng gật gù, không nói câu nào đi về phía Lâm Thi Dĩnh cầm lên chai nước.
"Haiz~ vậy tới lượt chị." Lâm Thi Dĩnh lười biếng lắc người, chuẩn bị đứng lên lại bị một cánh tay đè x uống.
"Không cần gấp như vậy đâu, đạo diễn nói muốn chỉnh lại background một chút."
Quách Vũ Nhàn cúi người xuống, khoát tay lên vai Lâm Thi Dĩnh, giọng điệu vừa ám muội vừa nguy hiểm.
"Tối qua á, tui nhớ là tui có nhìn thấy cái gì đó nha~ Winnie của chúng ta tối qua như thế nào, mau mau nói cho tui nghe đi nà."
Lầm Thi Dĩnh lườm một cái, không chú ý tới chai nước trong tay người đối diện đã dừng lại từ lúc nào.
"Thấy cái đầu cô, cả đêm chế đây không được ngủ rồi đó.! Giờ mệt muốn chết nè. =="
"Chời! Mấy người làm cái gì vậy? Kích động như vậy luôn đó hả?" Nghe thông tin quá ư là kịch tính này, mắt của Quách Vũ Nhàn sáng rỡ, hình tượng nữ vương đang duy trì nãy giờ cũng biến mất, nhường đất diễn cho hình tượng phụ nữ nhiều chuyện, mà giọng nói của cô ấy không nhỏ đâu nha.
"Chời, bé bé cái mồm thôi.!" Liếc mắt nhìn bốn phương, Lâm Thi Dĩnh hạ giọng nhắc nhở.
Nhìn thấy ánh mắt của bốn phương đang chĩa về phía bọn họ, Quách Vũ Nhàn đâu có sợ, tay phải vô cùng tự nhiên chỉnh chỉnh lại tóc cho Lâm Thi Dĩnh.
Mà Lâm Thi Dĩnh bây giờ ngồi ngay ngắn, khóe miệng vung lên nụ cười, không biết gió từ nơi nào nhẹ nhàng thổi qua, cô đưa tay vuốt vuốt tóc, sau lưng về phía sau cười cười.
Ở xa xa, người xem chỉ thấy chị em tốt đang tỉ mỉ chỉnh lại hình ảnh bề ngoài cho nhau thôi.
Ở trong lòng mọi người chắc là nghĩ, Ry đại gia có quan hệ rất tốt với người trong nhà nha nha nha~
Nhưng thực tế là....
Quách Vũ Nhàn hạ thấp giọng, cố để môi không run rẩy. Tay trái nhẹ nhàng đặt lên eo của Lâm Thi Dĩnh
"Cho nên, thím thành thật khai báo đi.! Hôm qua thím với cô nàng tiếp viên hàng không kia đã xảy ra chuyện gì?!"
Dù cách một lớp vải vóc, Lâm Thi Dĩnh cảm nhận được rõ ràng là bàn tay ở bên hông sắp sửa làm loạn.
Cô không dám lộn xộn, cái sự buồn ngủ cũng không đánh mà bay mất. Cô đang nhớ tới chuyện vừa trải qua thôi.!
Cả người Lâm Thì Dĩnh ngồi thẳng, vẻ mặt hơi nhăn nhúm lại, nghiêng người quay về phía người sau lưng. "Tuyệt đối đừng manh động nha.!! Tui còn đang phải giữ hình tượng nhà cô gái!!!"
"Hình tượng hả??"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tay vô tình cố ý chọt chọt vào bên hông của người kia. "Mau nói, không thì đừng trách."
"!!!!"
Cảm nhận được hơi nóng bên tai, cả người giống như bị giật điện, cả tóc gáy cũng muốn dựng đứng lên. Lâm Thi Dĩnh mờ hồ thấy toàn thân ngứa ngày quá rồi....
"Chị, chị Vũ Nhàn, chị tuyệt đối đừng quấy.! Tuyệt đối đừng.!" Lâm Thi Dĩnh trong mắt trừ sợ hãi còn có khẩn cầu, không, phải nói là năn nỉ mới đúng.
"Haha..." Quách Vũ Nhàn kéo khóe miệng thành nụ cười trêu đùa Lâm Thi Dĩnh, có điều trong mắt của Lâm Thi Dĩnh nụ cười này ranh mãnh như sói xám ý.
"Cụp" tiếng chai bị bị bóp quá sức vang lên.
Sắp sửa đấu nhau lại bị âm thanh làm cho đứt đoạn, hai người Lâm Quách nhìn về hướng phát ra âm thanh, đối mắt với ánh mắt của hai người, Chu Kiều Lâm đem vật đang cầm trong tay đặt xuống mặt bàn, bình nước 550ml bị cô uống hết một hơi.
"Bắt đầu là vừa rồi."
"Ờ" Lâm Thi Dĩnh ngơ ngắc gật đầu, Quách Vũ Nhàn cười như không cười nhìn Chu Kiều Lâm.
Đối mặt với ánh mắt thâm ý của QUách Vũ Nhàn, Chu Kiều Lâm coi như không có nhìn, tầm mắt lành lạnh nhìn thẳng vào ánh mắt đang tra xét.
2
Lâm Thi Dĩnh bắt đầu thấy bầu không khí này không đúng rồi nha, sao một trước một sau ánh nhìn tự nhiên căng vậy.
"Được rồi, mau mau chuẩn bị đi, chúng ta còn phải làm việc."
Nhẹ đẩy tay đang khoát vai mình ra, Lâm Thi Dĩnh đứng lên.
"Ừ" Quách Vũ Như mỉm cười, nụ cười so với thường ngày còn đậm hơn, thái độ ôn hòa "Tớ đi dậm lại lớp trang điểm, hai người đi trước đi."
Lâm Thi Dĩnh gật gù "Nhanh lên đó, hôm nay phải làm cho tốt đó."
"Được mà được mà."
Quách Vũ Nhàn rời đi, không khí cũng bớt đi căng lại, nhưng lại có thêm một loại cảm giác vi diệu khác tới.
Khó chịu, thật khó chịu nha.
"Cái..."
"Hai người vừa nói cái gì?"
Lời chưa nói hết đã bị cắt ngang.
"Hả?" Vừa rồi nói rất nhiều nha.
Lâm Thi Dĩnh chớp chớp mắt, hai mắt mở to nhìn đối phương.
Chu Kiều Lâm cau mày, giọng nói không còn như ngày thường thanh lạnh điềm tĩnh mà theo theo chút bấn an, chút oán giận cùng chút chất vấn.
"Lúc nãy cậu ấy nói tối qua."
"À?!"
Được rồi, nói tới chuyện này thì Lâm Thi Dĩnh lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nha.
"Tớ nói tối qua ngủ trễ thôi."
Đáp án này làm sao làm Chu Kiều Lâm thỏa mãn, cô đang rất nôn nóng nha, nhìn động tác của Quách Vũ Nhàn, còn nghe mấy lời của Quách Vũ Nhàn làm cho cô mém chút đã bạo phát rồi đó.
"Tối qua cậu đi đâu? Cùng với cô gái tiếp viên kia có chuyện gì?"
....
Hai phe bắt đầu lâm vào im lặng.
Nụ cười của Lâm Thi Dĩnh tắt ngủm nhìn vào ánh mắt trách cứ, cô có chút bực bội nói.
"Tôi có cần phải nói cho cậu biết không?"
Câu nói lạnh lùng chẳng khác nào dội cho Chu Kiều Lâm một gáo nước lạnh, Nhìn ánh mắt lạnh nhạt cùng không kiên nhẫn, Chu Kiều Lâm có chút hoảng hốt.
Cô quên rồi, người trước mắt ghét nhất là bị áp đặt.....
Mà cô, vừa phạm phải sai lầm rồi.
Chu Kiều Lâm đi tới bên cạnh, nắm lấy cổ tay, Lâm Thi Dĩnh cúi đầu nhìn tay của mình đang bị nắm lấy.
Bây giờ muốn chơi trò gì nữa đây?
"Xin lỗi! Tớ không phải có ý đó.!" Chu Kiều Lâm lúc này đã không còn hùng hổ dọa người, cũng không có ý giữ ý tứ gì.
"Không sao" Lâm Thi Dĩnh lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói một câu. Đối mặt với thái độ mềm mỏng của đối phương cũng làm cô thấy thái độ lúc nãy của mình không được tốt lắm.
Càu mày cười khổ "Tớ cũng phải nói xin lỗi, thật ra tối qua ngủ không được ngon nên có hơi bực mình, sorry." Dù sao đối phương chỉ có ý quan tâm cô thôi mà.
Nghe được câu này, vẻ mặt của Chu Kiều Lâm rất phức tạp, ánh mắt rất không bằng lòng, nhưng tất cả những điều muốn hỏi lại biến thành bốn chữ "Ra là như vậy."
Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
"Đi thôi, đạo diễn kêu nãy giờ rồi."
Ở xa xa, nhân viên đã bày trí lại bố cục xong xuôi.
Lâm Thi Dĩnh chuẩn bị rụt tay về, người kia cũng đã tự giác buông lỏng, chân cũng đã bước trước.
"Đi thôi."
Ở phía sau, nhìn Chu Kiều Lâm hồi phục lại phong cách thường ngày, Lâm Thi Dĩnh cau mày nghiêng đầu.
"Ngủ không ngon làm não cũng phản ứng chậm chạp cmnr.
So với Lâm Thi Dĩnh cả đêm không ngủ, Hàn Duẫn Nghiên bên nay tinh thần tốt hơn nhiều lắm.
Tuy là ngủ rất trễ, nhưng so với người bị gió thổi một đêm, vùi mình trên giường trên chăn êm gối ấm nàng vẫn là người biết cách hưởng thụ hơn.
"Ù ôi! Chị Nghiên, coi nè, dễ thương ghê chưa >"
Khương VIên Huyên bị cửa tiệm ven đường ôm lấy tầm mắt, gọi mãi không được người bên cạnh nên đành lôi kéo Hàn Duẫn Nghiên vào trong.
Bị lôi kéo kiểu này, bất luận là ai nếu không chuẩn bị tâm lý cũng sẽ suýt trượt chân té nhào, Hàn yêu nghiệt cũng không ngoại lệ đâu.
Đứng thẳng người, Hàn Duẫn Nghiên định mở miệng mắng đối phương vài câu, nhưng khi nhìn vào thứ gì đó trong tủ kính thì không dời mắt được.
Là một đôi lắc tay cực kỳ cực kỳ lạ mắt, không những rất đẹp, mà còn rất vừa mắt.
Nghĩ là làm trước giờ đều là phong cách của Hàn thị nhà ta.
"Bà chủ, tôi muốn mua lắc tay màu đỏ đó."
Cửa tiệm trang sức này là của một bà chủ người địa phương hơn 70 tuổi mở, mái tóc đã bạc màu tùy hứng xõa ở trên vai, năm tháng trên người của bà không phải làm bà già đi mà là năm tháng đã cho bà sự điềm tĩnh và trí tuệ.
Nhìn trang sức mà Hàn Duẫn Nghiên đang nhìn, bà chủ mỉm cười nói "Tiểu thư, cô chỉ muốn mua một cái thôi sao?"
"Dạ," gật gật đầu."
"Mạo muội hỏi một câu, không biết tiểu thư đây đã có người yêu chưa?"
"A?"
Bà chủ đương nhiên hiểu câu hỏi của mình có chút đường đột. "Tôi không phải có ác ý, bởi vì lắc tay này là một đôi, là tín vật đính ước của tôi cùng bạn già." Nói đến đây, bà chủ nhìn vào đôi lắc tay, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc
"Nếu vậy sao lại bán ạ?" Nhìn lắc tay vẫn còn rất mới, có thể thấy chủ nhân của nó đã yêu quý nó như thế nào.
"Haha" Bà chủ nhẹ nhàng nở nụ cười, dù trên mặt đã bị nếp nhăn che kính nhưng vẫn có thể nhìn ra được lúc trẻ xinh đẹp như thế nào "Tuần trước ông ấy đã đi rồi."
"Xin lỗi..." Hàn Duẫn Nghiên vạn lần không nghĩ tới mình sẽ hỏi câu gây đau lòng cho đối phương, hơn nữa với người phụ nữ trước mặt nàng lại rất có cảm tình, cho nên đối với sự lỗ m ãng của mình nàng thấy rất có lỗi.
"Không có gì, không có gì đâu, làm người ai tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Hơn nữa chúng tôi đã cùng nhau trải qua lâu như vậy, thật sự đã thỏa mãn rồi."
"Nếu đã như vậy thì lắc tay này con càng không thể mua..."
Nói xong Hàn Duẫn Nghiên vội vã trả lại lắc tay.
"Không sao" Bà chủ đẩy lắc tay trở lại Hàn Duẫn Nghiên, trên mặt vẫn là nụ cười nhã nhặn "Những điều quan trọng nhất vẫn còn ở bên cạnh tôi, đừng lo."
"Có thể sao...."
"Được rồi được rồi, cô không lẽ muốn bà lão này nói mãi sao? Hơn nữa cô không phải cũng rất thích nó đấy thôi."
"Chuyện này..."
Hàn Duẫn Nghiên nhận không được, không nhận không được, lắc tay màu đỏ này thật sự rất vừa ý nàng.
"Nhận đi! Bà lão tôi nói đến như vậy rồi không lẽ cô còn không mua."
Nghe bà chủ nói vậy Hàn Duẫn Nghiên không thể từ chối nữa, cầm lấy lắc tay cười nói "Vậy con lấy cái này, đã làm phiền bà rồi."
"Haha, tốt rồi."
Bà chủ muốn đem vật hai người vừa mua gói kỹ lại, hai người Hàn Khương liền phất tay nói đừng.
"Chị Nghiên, vừa nãy chị cùng bà chủ nói gì ý ạ?" Ôm con rối vừa mua, Khương Viên Huyên hiếu kỳ hỏi.
"Vừa?"
Nhíu mày, Hàn Duẫn Nghiên nhìn màu đỏ trên cổ tay, nhớ tới lời nói vừa nãy.
Trước khi đi, bà chủ đưa lắc tay cho Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười nói "Đứa nhỏ, lắc tay này là một đôi, tôi tin không lâu sau con sẽ gặp được người mà định mệnh đã an bài cho con"
Hàn Duẫn Nghiên cúi đầu nhìn lắc tay giọng nói nghi hoặc
"Người mà định mệnh an bài sao ạ?"
"Đúng vậy, nhất định sẽ gặp được.! Lúc đó nhất định phải nắm thật chặt, biết không?" Nói đến đây, bà chủ xinh đẹp trừng mắt nhìn.
Nhớ tới bà chủ rõ ràng đã ngoài bảy mươi nhưng sức sống vẫn như thiếu nữ, Hàn Duẫn Nghiên cong cong khóe môi.
"Không, chỉ là bọn chị trò chuyện phiếm thôi."
~~~~~~~~~~
Chiều qua p nhận đc ib nói là P edit kiểu trẻ trâu, hay chen mấy cái từ đại loại như cmn, cmnr, uỵt bẹ, làm mất chất tiểu thuyết và không tôn trọng tác giả. Tiện đây p cũng nói luôn nhé, P k có ý định chỉnh lại cách hành văn của mình, bạn nào k thích hay đọc vào có cảm giác khó chịu, okie~ click back, đừng coi xong rồi nói lời cay đắng. Buồn lòng nhau lắm ý. Rồi vậy thôi. Đầu tuần vui vẻ các tình yêu <3 ~