Cảm Mến Không Sợ Muộn

7: Chương 7


trước sau

"Thấm Huyên, thật trùng hợp khi gặp lại được em, nếu không anh thật sự không biết phải làm sao, đoán chừng sẽ phải chờ chết ở nơi đầu đường xó chợ."

Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên giờ phút này đang thầm chửi mắng cái người đã giúp tên bên cạnh lqd làm thủ tục nhập cư, mà cái tên bên cạnh cô mặc dù có chút mệt mỏi do vừa mới đến đây thế nhưng vẫn hấp dẫn thu hút mọi ánh nhìn kia không phải Lục Thiêm Lịch thì là ai nữa.

Đều do cô không kiên định, vốn đã định đi rồi, suy nghĩ một chút thấy hắn không hiểu tiếng Nhật một mình ở nơi này thì có chút không đành lòng, đành phải đưa hắn cùng mình trở về.

Cô mặt lạnh đưa thẻ phòng trả cho hắn, Lục Thiêm Lịch cầm thẻ mở cửa phòng, dịu dàng nhìn cô, "Thấm Huyên, anh ở cùng tầng với em sao?"

"Không phải." Cô nhấn nút thang máy, không quay đầu nhìn hắn, Lục Thiêm Lịch thấy cô có vẻ xa lánh hắn, vẻ mặt bỗng chốc tối sầm lại, xách theo trong tay hành lý đi vào thang máy.

Nghiêm Thấm Huyên đến phòng của mình, cô cũng không chào hỏi gì hắn liền trực tiếp đi ra khỏi thang máy, vừa đi qua khúc cua lấy thẻ phòng ra thì nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng mình truyền đến.

"Thấm Huyên. . . . . ." Lục Thiêm Lịch xách theo cả hành lý tới, cho hành lý dựa vào tường, kéo cánh tay của cô.

"Anh làm gì thế?" Cô cau mày quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng càng thêm phiền não không chịu nổi hung dữ nói, "Anh ở tầng phía trên, anh có nhà của anh, không lẽ anh lại muốn ở cùng tôi?"

Lục Thiêm Lịch nhìn khuôn mặt chán ghét của cô đối với hắn, giống như nhìn thấy hắn là có thể thấy ngay Hồ Tuyết Lâm.

"Anh chia tay với Hồ Tuyết Lâm rồi." Hắn nhìn cô, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

Cô nghe hắn nói thế, trong lòng run lên, hồi lâu thản nhiên nhìn hắn, "Anh và cô ta chia tay thì có liên quan gì tới tôi?"

Lục Thiêm Lịch nhìn bộ dạng không liên quan tới mình của cô, trong lòng tức giận, lập tức đi lên phía trước dùng sức hung hăng đè cô vào trên vách tường, hôn cô mãnh liệt.

Nghiêm Thấm Huyên vừa liều mạng né tránh, vừa dùng chân đá hắn, "Lục Thiêm Lịch anh buông ra! Cái tên khốn kiếp này ! Buông ra!"

Cái này căn bản không phải hôn môi, mà là liều mạng cắn môi cô để phát tiết.

Lục Thiêm Lịch kích động cắn môi cô một hồi, phát hiện cô khóc, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại buông tay cô ra. Môi Nghiêm Thấm Huyên bị hắn cắn máu từ từ rỉ xuống, nhịn đau cúi đầu nước mắt càng không ngừng rơi xuống.

Hắn chán nản nhìn cô, lui về phía sau mấy bước, lập tức quỳ xuống.

"Thấm Huyên, em tha thứ cho anh có được không . . . . . .?"

Nghiêm thấm Huyên nghe "Thịch" một tiếng, trong lòng là một hồi thê lương.

Lục Thiêm Lịch là người kiêu ngạo cỡ nào, cho dù bắt cá hai tay hắn cũng không giải thích một câu cho cô, yêu nhau ba năm, hắn chưa bao giờ hạ mình nói lời xin lỗi đối với cô, nói gì tới việc quỳ xuống như thế này.

Ngày trước đều là cô nhìn lên hắn.

"Anh biết anh đã mắc phải nhiều sai lầm, em nói đúng, anh chính là tên khốn khiếp. Anh ở chung với em đến tận ba năm trời, thấy không còn cảm giác mới mẻ nữa, Hồ Tuyết Lâm quyến rũ anh...anh liền mắc câu. Khi anh ở chung với Hồ Tuyết Lâm, anh nghĩ chỉ vui đùa một chút rồi chia tay, bởi vì anh biết người cuối cùng trở thành vợ anh chính là em."

Nghiêm Thấm Huyên nghe được hắn nói đến đây, móng tay đã bấm mạnh vào lòng bàn tay tạo thành nhiều khe rãnh sâu.

Ba năm đó, cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, nhưng có ai ngờ được, trước ngày lqd kỷ niệm ba năm yêu nha, bạn trai của cô, đã ra ngoài chơi đùa với người phụ nữ khác để tìm kiếm cảm giác mới mẻ, bây giờ còn vô liêm sỉ nói chỉ vui đùa một chút liền quay về.

Cô lấy tay lau nước mắt, trên mặt là vẻ tức giận đến cùng cực nhìn hắn rồi hét lên, "Anh chỉ muốn chơi đùa một chút, nếu tôi không nhìn thấy, thì sau khi kết hôn, đoán chừng anh cũng muốn ra ngoài chơi bời như trước đó? Dù sao tôi cũng là tên ngốc, thì ra là vì vậy anh mới muốn kết hôn cùng với tôi!"

Lục Thiêm Lịch nhìn cô toàn thân phát run đứng ở bên cạnh cửa, giùng giằng từ dưới đất đứng dậy, sãi bước đi tới kéo cô vào trong lòng.

Trên mặt của hắn cũng dâng lên vẻ tức giận, "Nghiêm Thấm Huyên, mẹ kiếp đời này người anh muốn kết hôn chỉ có mình em! Em là người phụ nữ duy nhất cả ba lẫn mẹ anh đều cônh nhận! Anh biết anh đã phạm phải sai lầm gì, cái cảm giác khổ sở này anh không bao giờ muốn phải trải qua một lần nữa!"

Thấy cô ở trong lòng hắn không dãy dụa nữa, hắn chống cằm lên đầu của cô vẻ mặt ưu tư khẽ nói, "Trong ví của anh vẫn luôn có hình của em trong đó, Hồ Tuyết Lâm cãi nhau với anh rất nhiều lần, anh vẫn không để ý tới cô ta."

"Cổ phiếu của công ty bởi vì xì căng đan mà bị giảm sút, Ân Kỉ Hoành mỗi ngày đều có cách để cho bọn anh cảm thấy khó chịu. Mẹ ngày ngày ở nhà nhìn hình của em rồi rơi nước mắt, bảo anh cầu xin em quay trở lại. . . Lộ Di ở nhà một câu lqd nói cũng không chịu nói với anh. . . Ba bị anh làm cho tức giận đến nỗi phải vào bệnh viện, hôn mê ba ngày hôm qua mới tỉnh lại. . . . . . Ba vừa tỉnh anh liền gọi điện thoại hỏi em đã đi đâu, trực tiếp mua vé máy bay tới đây. . . . . ." Hắn cúi đầu, giọng nói tràn đầy nghẹn ngào

"Thấm Huyên, anh không nghĩ là anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng anh đã đánh giá thấp ảnh hưởng của em đối với anh, cả đời anh, đến chết cũng không có cách nào thoát khỏi hình bóng của em."

"Em làm hư anh rồi, anh không có em, cho dù cho anh nhiều hơn nữa anh cũng không cần."

Những lời này nếu như là Lục Thiêm Lịch trước kia nói, cô nhất định sẽ cảm động đến chảy nước mắt.

Người đàn ông này đã từng là tất cả của cô.

Ba năm, đủ để cho lòng cô hoàn toàn đóng lại, chỉ còn lại duy nhất hình bóng của một người, không ra được cũng không vào được.

Hai người bọn họ trước kia thường đi dạo bên cạnh con sông trước công viên Thành Tây, hắn như người điên, cõng cô chạy quanh con sông, khi đó cô ở trên lưng hắn cười đến nỗi vành mắt đỏ hoe.

Mình yêu người này như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó tất cả biến mất thì làm thế nào.

Ngày trước khi gặp phải hắn cùng Hồ Tuyết Lâm, thần trí cô hoảng hốt bất tri bất giác đi tới trước lqd con sông, mắt tối sầm thế nào lại bị rơi xuống sông, thật may là người phía sau thấy được, gọi người tới cứu cô.

Vì người đàn ông này, cô hèn mọn đến mức chính mình cũng không thèm quan tâm.

Cô mấy ngày qua từng vô số lần nghĩ tới nếu như Lục Thiêm Lịch trở lại cầu xin cô, cô sẽ lập tức đá hắn, thậm chí còn mắng chửi hắn một trận để cho hắn cút đi.

Nhưng cô không làm được.

Nghiêm Thấm Huyên vành mắt đỏ hoe khe khẽ đẩy Lục Thiêm Lịch ra, nhàn nhạt nói, "Anh trở về phòng đi, tôi cảm thấy có chút mệt mỏi."

Những lời này vừa nói ra, coi như trong lòng hắn cũng thật lòng nghĩ về cô không dám phạm lỗi nữa, cô cũng sẽ không giống như ngày trước dễ dàng tin tưởng hắn.

Lục Thiêm Lịch thấy thái độ của cô đã có chút chuyển biến, biết cũng không thể tiếp tục ép cô, cầm hành lý bên cạnh lên, "Thấm Huyên, anh thật sự hi vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội."

Cô đẩy cửa phòng ra, không trả lời ở trước mặt hắn khép lại cửa.

>>>>>>

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây