Cận Vệ Của Người Đẹp

205: Vong Ơn Bội Nghĩa


trước sau

Trước giờ chú Hai luôn thích dùng thân phận bề trên để chèn ép người khác, có lẽ anh cả có thể bị bắt nạt, nhưng ở trước mặt Triệu Dương thì ông ta lại không có cách nào giở trò.

Hai bên đối đầu khiến bầu không khí hơi căng thẳng.

Không đến mức sẽ đánh nhau, có điều cả người đầy khí thế của Triệu Dương quá dọa người khiến chú Hai chỉ biết trừng mắt tức giận mà không nói được lời nào.

Triệu Thanh thấy hai bên cãi nhau, vội kéo vạt áo của bố: “Bố, hay chúng ta đợi thêm đi, mấy ngày nữa rồi nói tiếp?”

Không phải hắn không hiểu chuyện, mà thật ra hắn đang bị Triệu Dương nhìn chằm chằm nên sống lưng lạnh toát.

Chú Hai đang muốn nhân cơ hội để rút lui, nhưng lại không ngờ, bạn gái Triệu Thanh lại tỏ ra không hài lòng.

Cô ta ở bên thêm dầu vào lửa: “Đợi? Đợi cái gì mà đợi? Việc gì phải đợi? Chuyện nhà cửa đã trì hoãn bao lâu rồi, nếu nhà các người không lấy được nhà thì dứt khoát không cưới nữa!”

Nói xong cô ta còn trừng mắt với Triệu Thanh: “Anh làm sao vậy hả? Tại sao lại sợ anh ta như thế, anh ta bảo anh đi là đi sao?”

Triệu Thanh đỏ mặt, đứng ưỡn ngực thẳng người nhìn Triệu Dương: “Ai… Ai thèm sợ chứ? Anh đang nói chuyện phải trái với anh ta!”

Tiểu Lan lưỡng lự nói: “Nói gì mà nói, bọn họ mới là người không hiểu lý lẽ! Không phải trên giấy tờ còn có tên của chú sao? Em không tin còn chỗ nào chưa rõ ràng? Không xong nữa thì ra tòa giải quyết!”

Chú Hai nghe thấy vậy cũng không để ý đến thể diện nữa, không nể nang mà nói: “Chị dâu, hôm nay đều có mọi người ở đây, thẳng thắn nói chuyện rõ ràng đi, rốt cuộc chị có đồng ý bán nhà không?”

Triệu Dương giận dữ nói: “Nói cho các người biết, nếu hôm nay các người khiến mẹ tôi tức giận thì các người không xong với tôi đâu!”

Triệu Thanh khẳng khái giải thích: “Không phải bác gái đã nói rồi sao, sao có thể tức giận được chứ? Các người bớt biện minh lại, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng, đừng hòng trì hoãn!”

Triệu Dương siết chặt nắm đấm muốn đánh người.

Khiến sự can đảm mà Triệu Thanh khó khăn lắm mới góp nhặt được bị đánh bay, hắn muốn quay đầu bỏ chạy.

Chú Hai ở bên lớn tiếng quát: “Triệu Dương, cháu muốn làm gì?”

Triệu Dương không thèm để ý, nắm chặt cổ áo tên em họ Triệu Thanh và nói: “Cậu nói lại câu đó lần nữa thử xem?”

Triệu Thanh sợ tái mặt, hắn biết rõ tính cách của anh họ, ngay cả bố hắn cũng không thể làm gì được.

Sau đó hắn quay sang cầu cứu Bà Triệu: “Bác gái, bác nhìn anh họ đi, đều là người nhà mà, không thể nói chuyện đàng hoàng được sao, việc gì phải dùng bạo lực?”

Bà Triệu ở bên kia khuyên nhủ: “Tiểu Dương, không được vô lễ!”

Thấy mẹ mở lời, dù đang rất tức giận Triệu Dương cũng phải buông tay.

Triệu Thanh sợ bạn gái xem thường mình nên cố giải thích thêm một câu: “À, anh không sợ anh ta, anh là người có văn hóa, không thể giống anh ta được!”

Chú Hai ở bên cạnh còn nói thêm: “Tiểu Dương, không phải chú có ý gì nhưng nên học hỏi em họ nhiều vào, đã là người lớn rồi không thể xảy ra việc gì cũng động tay động chân được, dẫu sao cũng là người một nhà, anh em như thể tay chân!”

Triệu Dương càng nghe càng khó chịu, nếu chỉ là chuyện bình thường thì anh đã không kích động như vậy.

Từ khi bố qua đời, gia đình chú Hai luôn làm khó mẹ anh vì căn nhà đó.

Lúc trước cũng do nhà chú Hai chèn ép khiến mẹ tức giận đến nhập viện.

Mẹ anh là người rộng lượng, không tính toán, nhưng anh là con trai bà nên không có cách nào nuốt nổi cục tức này!

Triệu Dương nghiêm giọng hỏi “Người một nhà? Tự hỏi lại mình xem, có thấy thẹn với bố tôi không?”

Khuôn mặt chú Hai đỏ ửng, xấu hổ trách móc: “Chú và bố cháu là tình anh em ruột thịt, không đến lượt cháu lên tiếng!”

Triệu Dương đáp lại: “Tình anh em? Chú đừng sỉ nhục hai chữ “anh em” tốt đẹp này được không?”

Chú Hai quát: “Mẹ cháu dạy cháu như thế sao? Không phân biệt lớn nhỏ, còn cãi lời chú Hai!”

Triệu Dương còn muốn nói tiếp đã bị bà Triệu liếc nhìn và nói: “Tiểu Dương, con ra ngoài trước đi!”

Triệu Dương sợ mẹ mềm lòng sẽ bị những người này bắt nạt: “Mẹ…”

Giọng bà Triệu trở nên nghiêm nghị: “Đủ lông đủ cánh rồi nên ngay cả lời của mẹ cũng không nghe phải không?”

Anh cả vội vàng đẩy anh ra: “Tiểu Dương, em ra ngoài trước đi, trong này có anh với chị dâu rồi”.

Triệu Dương buồn bực chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Anh cả làm chuyện gì cũng không có chủ kiến, anh không yên tâm chút nào, chị dâu tuy có chủ kiến nhưng đã bị mẹ gạt đi cả rồi, chuyện trong nhà không được phép lên tiếng.

Kết quả không ngờ rằng, anh vừa bước ra đã nhìn thấy Tô Linh đang đứng ngoài hành lang.

Triệu Dương ngạc nhiên hỏi: “Cô quay lại từ khi nào vậy?”

“Được một lúc rồi”.

Triệu Dương chỉ vào trong: “Vậy những lời vừa nãy… cô nghe thấy hết rồi sao?”

“Nghe hết rồi”.

Tô Linh vừa từ nhà vệ sinh quay lại đã thấy Triệu Dương bước vào trong, cô sợ sẽ gây ấn tượng xấu với bà Triệu nên vội vàng định mở cửa thì nghe thấy cuộc cãi vã.

Trong tình huống như vậy mà đi vào thì không hợp chút nào nhưng cũng không thể đi đâu, nên chuyện bên trong cô cũng nghe được một chút.

Mặc dù không rõ mọi chuyện thế nào, có điều cô lại phát hiện ra một chuyện thú vị, có vẻ bà Triệu là người có tiếng nói nhất trong nhà.

Ví như Triệu Dương, có những lúc anh rất cứng nhắc, ngay cả cô cũng không biết làm thế nào, nhưng khi ở trước mặt bà Triệu thì anh lại rất ngoan ngoãn.

Nghĩ đến đây, cô không kìm được sự tò mò về bà Triệu cùng sự sợ hãi không thể miêu tả thành lời.

Triệu Dương nói: “Thật ngại quá”.

Anh thật sự không ngờ, chỉ muốn đưa Tô Linh đến gặp mẹ mà lại để cô thấy những việc không hay này.

“Mỗi nhà đều có chuyện riêng, tôi hiểu mà”.

Cô tò mò hỏi: “Đúng rồi, người bên trong kia là chú Hai của anh à? Ông ta vừa nói đến việc nhà cửa là thế nào vậy?”

Triệu Dương không muốn giấu Tô Linh nên anh kể lại mọi chuyện với cô.

Ngôi nhà cũ là nhà tự xây từ lúc xưa, là do bố và chú Hai cùng xây dựng, tổng cộng có ba tầng phân chia đông tây, mỗi nhà một nửa.

Vì vậy mà trên giấy tờ đều có tên của hai anh em.

Năm đó, chú Hai dự định đến vùng biển kinh doanh và cần đến vốn nên muốn bán nhà.

Nhưng bố anh không đồng ý nên đã mua lại với giá gấp đôi so với thị trường.

Một mặt vì đây là ngôi nhà kỷ niệm, bố anh không muốn ngôi nhà bị chia cắt.

Mặt khác, ông là anh trai nên muốn giúp đỡ em trai một phần để lập nghiệp.

Bố anh là người chất phác cộng thêm tình cảm anh em nên lúc đó không viết giấy mua bán, giấy tờ nhà đất cũng không sửa đổi, tên của chú Hai vẫn còn trên giấy tờ.

Về sau chú Hai kiếm được ít tiền nên đã mua nhà chung cư, nên dần dần chuyện này cũng qua đi như vậy.

Nhưng từ khi bố anh qua đời, người nhà chú Hai lại nhắc đến chuyện này, hết lần này đến lần khác đến nhà anh làm loạn, muốn lấy lại nhà.

Sau khi Tô Linh nghe rõ mọi chuyện, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao trên đời này lại có kẻ vong ơn bội nghĩa như vậy? Đây mà là người nhà gì chứ, còn không bằng người lạ qua đường?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây