Cận Vệ Của Người Đẹp

254: Đứng Yên, Không Được Nhúc Nhích


trước sau

Triệu Dương nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng không hề thoải mái chút nào.

Thư Tình đã mất tích hai tiếng, nếu đúng là nhóm người kia làm vậy thì không thể chậm trễ nữa.

Hỏi bên Mã Cương cũng không thu được kết quả gì, tất cả đều thông qua liên hệ với người trung gian, ngoại trừ số điện thoại của người trung gian ra thì hắn còn không biết cả tên của bọn chúng.

Triệu Dương bảo Tiểu Ngũ điều tra số điện thoại kia nhưng cũng trong tình trạng tắt máy, không có thông tin định vị.

Làm sao bây giờ?

Triệu Dương rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, bây giờ có lẽ xin sự giúp đỡ từ phía cảnh sát mới là con đường duy nhất.

Nhưng thời gian mất tích vẫn chưa tới ba tiếng, đừng nói đến việc cảnh sát có lập hồ sơ hay không, mà dù cảnh sát có tham dự thì từ lúc lập hồ sơ đến điều tra, cũng lỡ mất thời gian tốt nhất để giải cứu.

Thật ra Triệu Dương vẫn còn một suy đoán nữa, chuyện tối qua không chỉ có một mình Thư Tình tham dự, nếu thật sự muốn tính sổ thì anh cũng có phần.

Những người đó bắt Thư Tình đi, nếu thật sự là để trút giận thì sao có thể tha cho anh được chứ?

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, Triệu Dương không dám khẳng định ý nghĩ của đối phương.

Đúng lúc này điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn: "Chuẩn bị ba trăm nghìn tiền mặt, trong bốn mươi phút nữa, mang tới xưởng máy móc Hưng Long, đi một mình, nếu không bọn tao sẽ giết con tin!"

Triệu Dương cực kỳ quen thuộc quận Giang Bắc, xưởng máy móc Hưng Long nằm ở vùng ngoại ô, là một nhà xưởng cũ nát đã đóng cửa nhiều năm, bây giờ hình như là một xưởng nhỏ thu phế phẩm.

Địa thế nơi đó rất trống trải, xung quanh không có tòa nhà nào cản trở tầm nhìn, trong phạm vi một kilomet, đừng nói đến việc có người xuất hiện, cho dù ngọn cỏ bị gió thổi bay cũng dễ dàng phát hiện điểm dị thường.

Triệu Dương nhanh chóng đưa ra phán đoán, đám người này là bọn côn đồ địa phương, nếu không sẽ không tìm nơi xuất sắc đến vậy!

Còn có một điểm quan trọng nhất là người này không hề nhắc nhở anh chuyện không được báo cảnh sát.

Số tiền chuộc cũng rất khéo léo, không nhiều không ít chỉ ba trăm nghìn tệ, lại còn cho anh thời gian chuẩn bị.

Có nghĩa là đám người này không nhất quyết phải lấy bằng được tiền chuộc.

Chắc là bọn chúng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, một khi phát hiện ra có dấu vết của cảnh sát, bọn chúng sẽ giết con tin rồi chạy trốn ngay.

Triệu Dương lại tiếp tục đi sâu vào phán đoán của mình, nhất định phải tìm người giúp chuyện này!

Anh suy nghĩ một lúc rồi gọi một cuộc điện thoại.

Đường Nhu lạnh lùng hỏi: "Sao anh lại gọi cho tôi?"

Lần trước tên khốn này không chờ cô ta nói xong mà đã cúp điện thoại, hôm nay anh ta còn dám gọi tới?

Triệu Dương cũng không khách sáo: "Có chuyện cần cô giúp".

Đường Nhu dứt khoát từ chối: "Bà cô này không rảnh!"

Từ trước tới nay cô ta luôn không có ấn tượng tốt với Triệu Dương, chỉ tiếp xúc vài lần, ấn tượng về anh chỉ có sự điên cuồng, đa tình và hơi gia trưởng.

Hôm qua chỉ hỏi anh thêm một câu là lấy đâu ra bức tranh chữ kia thôi, ai ngờ bị cúp ngang điện thoại luôn.

Hôm nay lại muốn cô ta phối hợp sao?

Không có cửa đâu!

Nghe giọng điệu ban nãy của Triệu Dương chắc là có việc gấp, Đường Nhu cúp máy và nghĩ rằng anh sẽ gọi lại.

Ai ngờ chỉ nhận được một tin nhắn.

Nội dung chỉ vẻn vẹn bốn chữ: "Mạng người quan trọng!"

Đường Nhu không cam lòng, ngay cả một câu mềm mỏng cũng không chịu nói, tên này chắc chắn rằng mình sẽ giúp đỡ sao?

...

Nửa giờ sau, Triệu Dương đến quận Giang Bắc đúng giờ.

Rẽ vào góc đường trước mặt là sẽ bước vào tầm mắt của nhà xưởng máy móc Hưng Long.

Đến lúc đó tất cả hành động của anh sẽ không thể ẩn giấu.

Đang nghĩ ngợi, một chiếc Jeep Wrangler đỏ chót tiến vào tầm mắt.

Đây không phải là một chiếc xe bình thường mà là phiên bản địa hình đã được sửa đổi, lốp lớn rất bắt mắt, người ta khó có thể liên tưởng chiếc xe này với một người phụ nữ.

Cửa xe mở ra, Đường Nhu mặc quần da nhảy xuống xe, đôi chân thon dài, trên tay cầm một chiếc vali lớn bằng da không cân xứng với thân hình.

Triệu Dương cũng không có ấn tượng quá tốt với cô ta, nếu như không phải tình thế bắt buộc thì anh cũng không muốn cầu xin người phụ nữ này.

Khó chơi, vô lý, hơi điêu ngoa tùy hứng, đây chính là cảm nhận duy nhất của anh về cô ta.

"Trưởng phòng Đường, cảm cô đã đuổi tới đây!"

Triệu Dương duỗi tay muốn nhận, ai ngờ cô ta lại tránh.

"Bớt tán dóc mấy cái vô dụng đi, nói xem hôm nay tôi giúp anh thì tôi được lợi gì?"

"Trưởng phòng Đường, lúc này mà bàn chuyện lợi ích của cô thì cô nghĩ thích hợp sao?"

"Không thích hợp à? Vậy được, chúng ta sẽ chờ cảnh sát tới, dù sao việc này cũng không nên tới lượt tôi nhúng tay vào".

Triệu Dương nhìn đồng hồ, chỉ còn mấy phút nữa là hết thời hạn bốn mươi phút, nếu tiếp tục trì hoãn thì những tên kia khó tránh việc tức nước vỡ bờ.

Anh bất lực nói: "Nói đi!"

Lúc này Đường Nhu mới đưa cái vali ra: "Không làm khó anh, lát nữa nói cho tôi biết lai lịch của bức tranh chữ kia".

Khi Triệu Dương nhận lấy vali, vẻ mặt cô ta đột nhiên nghiêm túc: "Trước khi tới, tôi đã kiểm tra hồ sơ giám sát của bệnh viện, trong đó có một người có tiền án!"

Triệu Dương gật đầu coi như đáp lại, đồng thời mở vali ra nhìn lướt qua, ba trăm nghìn tiền mặt bên trong được xếp rất gọn gàng.

Đường Nhu nói tiếp: "Hắn đã bị kết án vài năm vì tội đánh nhau và cố ý đánh người khác bị thương. Chưa đầy một tháng sau khi được thả lại bị cảnh sát truy nã vì tội đánh nhau mấy ngày trước!"

Triệu Dương không để ý tới mấy lời này khiến cô ta hơi khó chịu: "Này, tôi đang nói với anh đó, anh có nghe không?"

Triệu Dương lắc đầu: "Cô nói gì cơ?"

Đường Như sắp bị anh chọc tức chết: "Tôi nói là hắn cực kỳ hung ác, không phải tội phạm bắt cóc bình thường, mấy ngày trước người bị thương còn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt đấy!"

Triệu Dương ngẩng đầu hỏi: "Thì sao?"

Đường Nhu không thể tưởng tượng nổi: "Thì sao? Anh nên đợi cảnh sát tới đây, đừng hành động một mình!"

"Không đợi được".

Đường Nhu siết chặt tay: "Tôi đã thông báo tình hình cho cảnh sát rồi, nhiều nhất mười phút nữa có thể tới đó, anh chắc chắn muốn vào một mình ư?"

"Mười phút là đủ rồi".

Triệu Dương đẩy tay cô ta ra, ném vali da sang ghế phụ.

Đường Nhu đè lại cửa xe: "Tôi biết anh có chút bản lĩnh, nhưng anh đừng quên thân phận của mình, bây giờ anh chỉ là dân thường, tuy đến lúc đó tôi có thể chứng minh giúp anh nhưng nếu gây ra rắc rối lớn thật thì tôi cũng không bảo vệ được anh!"

Triệu Dương bất lực: "Cô nghĩ đi đâu vậy? Cô yên tâm, tôi đi cứu người thôi, không gây phiền phức đâu, còn lại giao cho cô và cảnh sát".

Đường Nhu hừ một tiếng: "Tôi phải nhắc nhở anh, ba trăm nghìn này là cho anh vay thôi, nếu thật sự làm mất thì dù có bán hết những thứ mà anh có thì anh cũng phải bù vào cho tôi!"

Nhìn anh lái xe đi xa, Đường Nhu quay trở lại xe, vội vàng mở thiết bị.

Vali da là đồ do Cửu Xử đặc chế, ngoài công năng nghe lén, nó còn có khả năng định vị và trang bị camera, mục đích để đề phòng bất trắc!

...

Triệu Dương vừa chạy qua ngã rẽ thì cũng có cảm giác bị người ta theo dõi.

Anh phóng xe thẳng về phía trước khoảng năm trăm mét, trước mặt là cánh cổng đổ nát của xưởng máy móc được khóa bằng xích sắt.

Bất đắc dĩ, anh đành phải xuống xe, xách theo vali da và chui vào một góc của cửa lớn.

Sân của nhà xưởng máy móc mọc cỏ dại um tùm, dọc theo con đường loang lổ, anh bước thẳng vào nhà xưởng duy nhất trong tầm mắt.

Nhà xưởng hơi cũ nát, trong đó chất đống không ít đồng nát sắt vụn được tháo rời từng mảnh.

Không đợi anh bước tiếp, đột nhiên có người quát lớn: "Đứng yên, không được nhúc nhích!"

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây