Cặp Đôi Cầm Thú

52: Không được tự nhiên


trước sau

Kiều Dụ biết chuyện này chính cậu ta cần phải suy nghĩ cẩn thận, cũng không khuyên nhiều, quay đầu nói với Nhạc Chuẩn, "Ông ngoại, bên Bạch gia ông tính thế nào ạ?"

Nhạc Chuẩn căn bản không để Bạch gia trong mắt, cười hỏi lại cậu, "Cháu làm việc trong Chính Phủ không phải ngắn, ông ngược lại muốn nghe quan điểm của cháu, cháu nói xem, chuyện này nên làm thế nào bây giờ?"

Kiều Dụ nhất thời mơ hồ không rõ quan điểm của Nhạc Chuẩn, trầm ngâm một hồi mới mở miệng, giọng nói có chút không tình nguyện, "Ông già Bạch bên đó là bạn chí cốt với ông, ông ấy......."

Vừa mới bắt đầu đã bị Nhạc Chuẩn cắt ngang trợn mắt nhìn cậu, "Ít nói điêu thôi, nói lời thật lòng!"

Kiều Dụ hơi mím môi, hung tợn phun ra một câu, "Chỉnh chết ông ta!"

Lời của Kiều Dụ vời nói ra, Giang Thánh Trác đang giả chết bên cạnh vẻ mặt khó tin nhìn cậu, ngơ ngác hỏi, "Anh bị cái gì ám rồi à?"

Lời nói này, đã rất nhiều năm không nghe Kiều Dụ nói.

Cậu còn nhớ rõ lúc còn trẻ, Kiều Dụ từng nói với cậu, bất cứ ai hay người nào khi dễ Kiều Nhạc Hi hoặc cậu, vẻ mặt của Kiều Dụ sẽ tỏ ra hung ác rồi phán một câu như vậy.

Nhạc Chuẩn nghe xong cười ha ha, "Cái tên nhóc này, hiện tại có phải cháu cảm thấy mình sống quá áp lực hay không? Lúc nào cũng phải nhắc nhở chính mình phải nói năng cẩn thận nhỏ nhẹ, mình là Bộ trưởng, không thể nói lời luống cuống không thể để người khác đạp bẹp đuôi. Hiện giờ mấy người trẻ tuổi, bị buộc phải trưởng thành sớm, thường thường ở trước mặt không ngừng thỏa hiệp, dần dần lại biết khéo léo đưa đẩy sành đời, áp lực chính mình, giống cái □ tượng gỗ ngang dọc, ông cụ non. Cháu muốn nhìn rõ cái gì quan trọng nhất trong lòng cháu, nếu một ngày nào đó cái quan trọng của cháu bị người khác nắm được sinh ra xung đột, cháu nên vứt bỏ cái nào? Như vậy cháu mới có thể tiến xa hơn trên con đường này.

Thật ra tính cách của cháu không thích hợp đi con đường này, nhưng điều đó không có nghĩa là cháu đi không được, nhưng cho dù cháu có đi tốt đến đâu, trong lòng không vui vẻ thì có tác dụng gì? Nói về mấy thế hệ sau này, nếu không thể làm theo ý nguyện vui vẻ, không một chút hứng thú nào thì chờ đến lúc cháu tới tuổi của ông rồi cháu sẽ hối hận vì chính mình sống uổng phí một đời. Ông ngoại nhìn ra được, cháu vẫn mất hứng, ông không biết cháu giãy giụa vì cái gì nhưng mà ông biết chuyện này đối với cháu là quyết định quan trọng, mà chuyện hiện tại đối với chuyện của cháu có xung đột với nhau, cháu do dự rồi không quyết định được. Hôm nay gọi cháu cùng tới, chủ yếu là muốn nói chuyện này, là một người đi trước, ông khẳng định là hy vọng cháu tập trung vào con đường mình đang đi, nhưng với tư cách là ông ngoại của cháu, ông hy vọng cháu có thể tùy ý một chút".

Vẻ mặt Kiều Dụ mờ mịt, tâm tư chôn kín dưới đáy lòng tự nhận là che dấu rất kỹ, không ngờ hoàn toàn bị ông già liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.

"Được rồi, cái ông già độc ác này, vẫn cứ để ông xử lý đi!" - Nhạc Chuẩn không nói nhiều lời, gọi cảnh vệ đi vào, "Gọi ông ta vào đi!".

Bạch Thái Lâm đưa Bạch Khởi Hùng cùng Bạch Tân Tân nhanh chóng đi vào, Kiều Dụ và Giang Thánh Trác nhìn thấy ba người này đều rầu rĩ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu một bên.

Nhạc Chuẩn trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cười lắc đầu, ông cố ý nghiêm mặt nói lời đầy ngụ ý, "Ông bình thường dạy mấy đứa như thế nào, nói đi! Người khác không có giáo dục, mấy đứa cũng không có sao?"

Kiều Dụ sớm đã khôi phục lại bộ dáng trước đó, nửa thật nửa giả cười, "Ông Bạch, chú Bạch".

Giang Thánh Trác cũng không thèm nhìn tới, nhỏ giọng nói theo Kiều Dụ, xem như là chào cho có.

Bạch Thái Lâm cũng không để ý, "Thủ Trưởng, nghe nói Nhạc Hi đã trở lại, tôi cố ý mang hai đứa nhỏ này tới chịu tội với con bé".

Nhạc Chuẩn không nói tiếp đề tài này, kêu ông ta ngồi xuống, "Ông Bạch này, ông nói xem, hai chúng ta liều sống liều chết hơn nửa đời người, nói cho cùng thì là vì cái gì?"

Bạch Thái Lâm không biết Nhạc Chuẩn vì sao lại nhàn hạ thoải mái thảo luận vấn đề này, nhưng vẫn thật sự trả lời, "Vì con cháu!"

Nhạc Chuẩn nghe được đáp án muốn nghe, khẽ mĩm cười cảm thán, "Đúng vậy, vì con cháu, chính mình có bị gì đều không sao cả, nhưng mà không thể để con cháu của mình bị ủy khuất. Ông Bạch, ông với tôi đều là anh em nhiều năm, không ngờ già tới tuổi này mà còn xảy ra chuyện thế này. Tôi ấy mà, đối với chuyện này luôn luôn không muốn xen vào. Tuy nhiên ông cũng biết đó, tôi chỉ có một đứa con gái, vậy mà nó có mạng khổ, ra đi khi tuổi còn trẻ, chỉ để lại một đứa cháu gái duy nhất, nó lại khéo léo hiểu chuyện hợp lòng hợp ý tôi, ông nói xem, con bé ở bên ngoài bị ức hiếp tôi có thể không quản không hỏi được sao?"

Bạch Thái Lâm ngồi không yên, đứng dậy cung kính nhận sai, "Thủ trưởng, đều là do tôi dạy dỗ không đúng, đứa nhỏ này vụng về, ông đừng nóng giận. Sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt! Chỉ mong ông có thể cho đứa nhỏ này một cơ hội".

Nhạc Chuẩn liếc nhìn Bạch Tân Tân một cái, "Chuyện này có gì về sau rồi hãy nói, ông biết tính tình của tôi rồi, nhất là trong mắt tôi không chấp nhận một hạt cát, là ai làm thì người đó chịu trách nhiệm, Trần gia không bảo vệ được mấy người, mấy người mới tới tìm tôi, không phải là quá trễ rồi sao? Trần gia muốn che chở người kia, tôi nhất định không bỏ qua, chuyện này của mấy người cũng đừng mong chạy thoát được".

Bạch Thái Lâm biến sắc, giọng nói có chút run rẩy, "Thủ trưởng, tôi đã từng cứu ông một mạng! Ông xem đây là cho tôi một con đường sống, tha cho con bé một lần không được sao?"

"Ông đau lòng cháu gái của ông, nhưng mà đứa nhỏ kia cũng là cháu gái của tôi......"

"Thái Lâm à, nếu hôm nay người làm sai chuyện đổi lại là Nhạc Hi, tôi tuyệt đối cũng sẽ không thiên vị con bé! Nên thế nào thì sẽ như thế đó! Làm chuyện sai thì sẽ bị trừng phạt, ông cứ luôn che chở cho nó, nó sẽ càng ngày càng không biết chừng mực, đến cuối cùng vẫn là hại nó".

"Con bé còn nhỏ, tôi sao có thể nhẫn tâm......"

Nhạc Chuẩn híp mắt nhìn ông ta, "Còn nhỏ? Đó là mạng người! Có thể đem ra đùa được sao? Tôi thấy ông càng già càng hồ đồ rồi! Không cần phải nói thêm gì nữa, là chính ông đưa nó tới thì hoặc tự mình dẫn nó về hoặc tôi cho người đưa ra ngoài, tự ông chọn một cái! Muốn nói tôi đã nói xong rồi, ông tự mình nhìn mà làm đi!"

Nói xong không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.

Bạch Khởi Hùng nhìn Kiều Dụ, khó khăn mở miệng, "Bộ trưởng Kiều....."

Kiều Dụ đứng lên, "Chú Bạch, cháu không muốn gặp người họ Bạch chút nào, lại càng không muốn nói câu nào với người họ Bạch".

Nói xong cũng đi ra ngoài.

Giang Thánh Trác im lặng ngồi trên sô pha, tựa như lầu bầu lầm bầm cũng như đang nói cho bọn họ nghe, "Tôi nhớ là tôi đã nói với mấy người rồi, các người muốn cái gì cứ nhắm vào tôi, không nên đụng tới cô ấy, nếu như mấy người vẫn có ý định trên người cô ấy, tôi làm sao có thể để mấy người yên ổn mà đi? Hiện giờ trong lòng cô ấy khó chịu bao nhiêu thì tôi nhất định sẽ đòi lại gấp mười gấp trăm trên người mấy người. Còn nhiều thời gian, ông ngoại nói rất đúng, tôi sẽ từ từ đòi lại...... Tôi hiện tại thật sự vô cùng hối hận, lúc ấy sao không thẳng thừng ra tay đập chết cô ta, vậy thì tất cả sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay".

Ba người Bạch gia không đạt được hy vọng nào nhanh chóng rời khỏi, Giang Thánh Trác cũng không nói gì thêm.

Lúc ăn cơm, trả lời một cuộc điện thoại, sau đó tắt máy đứng lên, "Ông nội của cháu gọi cháu về một chuyến, bà ngoại ông ngoại, cháu đi trước".

Kiều Nhạc Hi cũng theo cậu đứng lên, "Em cũng đi!"

Giang Thánh Trác nhìn cũng không nhìn cô một cái.

Nhạc Chuẩn cười cười, "Đi đi!"

Giang Thánh Trác cầm áo khoác đi ra ngoài, cũng không chờ Kiều Nhạc Hi, khởi động xe chuẩn bị đi thì bị Kiều Nhạc Hi chạy tới mở cửa, ngồi vào.

Dọc theo đường đi Giang Thánh Trác giẫm mạnh chân ga phóng đi không nói câu nào, Kiều Nhạc Hi có nói chuyện với cậu, cậu cũng không phản ứng mặt không chút thay đổi.

Đến chỗ Giang gia, Giang Thánh Trác xuống xe đi nhanh vào nhà, Kiều Nhạc Hi vội vã chạy đuổi theo cậu, bắt lấy cánh tay cậu, giọng nói mang theo khẩn cầu, "Anh không nên tức giận được không? Em cũng không muốn như vậy".

Giang Thánh Trác nhìn về phía trước, lạnh lùng nghiêm mặt phất tay khỏi tay cô, tiếp tục đi về phía trước.

Nước mắt trong mắt cô nhanh chóng chảy xuống, cô cúi đầu ra sức lau mấy lần, rốt cuộc ngừng khóc mới tiếp tục đi vào.

Mới vừa bước qua cửa đã nghe tiếng gào thét của Giang Dung Tu, "Cái tên hồ đồ này, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, làm việc không nên quá cuồng vọng, việc gì cũng phải chừa một đường lui, không nên đắc tội mấy kẻ ti tiện bỉ ổi! Một câu nói của tôi anh cũng không chịu nghe, anh nói xem cái cục diện ngày hôm nay có liên quan tới anh không hả?"

Cả nhà đều có mặt đầy đủ tại đây, Tam Đường Hội Thẩm bất quá cũng chỉ có thế này.

Giang Thánh TRác hiên ngang đứng đó, không còn cười giỡn bác bỏ hay cầu xin tha thứ, cũng không có chút nổi giận nào.

Giang Dung Tu nhìn còn thấy tức giận hơn, giơ tay lên, cây gậy trong tay hung hăng đập thẳng lên người Giang Thánh Trác.

Kiều Nhạc Hi không chút suy nghĩ chạy qua bên cậu.

Giang Thánh Trác nhìn thấy cô chạy tới muốn ngăn bọn họ nhưng không kịp, cái đòn kia cuối cùng đánh trên người Kiều Nhạc Hi.

Kiều Nhạc Hi ngã nhào trên người cậu, đau đớn hít một hơi, "Giang Thánh Trác, đau quá..... Em trước kia nhìn anh bị đánh trúng mấy cái mà anh vẫn còn đùa được, cứ nghĩ là không đau, nhưng mà thật sự là đau quá......"

Giang Thánh Trác đau lòng không thôi, nhưng vẫn không chịu nói chuyện với cô, chỉ ôm cô trong ngực cau mày nhìn Giang Dung Tu, "Ba! Ba nhìn xem, tới cô ấy mà ba cũng đánh cho được!"

Giang Dung Tu không ngờ chuyện như thế này, lúc đó ông có muốn dừng tay đã không kịp, ném gậy qua một bên, "Mau đỡ con bé lên, Nhạc Hi không có chuyện gì chứ?"

Mọi người trong nhà đều vây quanh cô, Kiều Nhạc Hi miễn cưỡng dựa vào Giang Thánh Trác đứng lên, "Không có việc gì, không có việc gì, con chỉ đau chút thôi".

Giang Dung Tu cũng chẳng còn tâm trạng giáo huấn Giang Thánh Trác, hối thúc cậu, "Mau đỡ Nhạc Hi vào phòng anh nghỉ ngơi một chút, bôi thuốc lên cho con bé".

Tuy Giang Thánh Trác đang ôm chặt Kiều Nhạc Hi những sắc mặt vẫn khó coi như cũ, mẹ Giang nhéo nhéo khủy tay của cậu nhắc cậu cân nhắc.

Giang Thánh Trác cau mày quyết tâm ôm Kiều Nhạc Hi đi lên lầu.

Kiều Nhạc Hi được ôm trước ngực cậu ôm lấy cổ cậu, nhỏ giọng nói, "Giang Thánh Trác, thật ra em không đau chút nào đâu, là em lừa mọi người đó, như vậy thì họ sẽ không tiếp tục đánh anh nữa".

Rõ ràng là cô đau tới nổi cả khuôn mặt trắng bệch mà còn miễn cưỡng nói dối.

Giang Thánh Trác cắn răng không để ý tới cô.

Lên lầu đặt cô trên giường, Giang Thánh Trác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm của cô không nhịn được, xoa xoa lạnh mặt hỏi, "Có đau không?"

Kiều Nhạc Hi ủy khuất gật mạnh đầu, nhìn như con cún con bị vứt bỏ, đáng thương tội nghiệp trả lời, "Đau, rất đau..."

Giang Thánh Trác khom lưng tìm kiếm trong ngăn tủ hồi lâu, cuối cùng tìm thấy tuýp thuốc mỡ, mặt không chút thay đổi mở miệng, "Nằm sắp xuống, anh giúp em bôi thuốc".

Kiều Nhạc Hi thành thật ghé xuống giường để Giang Thánh Trác giúp mình bôi thuốc.

Thuốc mỡ lành lạnh, tay cậu cũng lạnh, Kiều Nhạc Hi nhắm mắt lại, "Anh đừng giận nữa, em cũng không muốn xa anh, nhưng mà....."

"Im miệng!" - Giang Thánh Trác đột nhiên mở miệng cắt ngang lời cô, sau đó ném tuýp thuốc mỡ phía đầu giường, "Được rồi, em nghỉ ngơi đi!".

Nói xong liền đi ra khỏi phòng, Kiều Nhạc Hi muốn đuổi theo nhưng trên lưng vẫn còn nóng rát, cô thử vài lần cũng không cử động được, mặt mày uể oải nằm sấp trên giường, qua một lúc lâu mới mơ màng ngủ gục.

Giang Thánh Trác đứng đợi ở cửa phòng hồi lâu, mãi tới khi bên trong không còn tiếng động mới đẩy cửa đi vào, đắp chăn cho người nằm trên giường.

Mới vừa xuống lầu đã bị mẹ Giang gọi trở lại, "Con đi ra ngoài nhanh như vậy để làm gì, ba con còn đang nổi giận, muốn bị đánh nữa sao? Trở lại đi!"

Giang Thánh Trác cúi đầu, giọng nói khó nén chút suy sụp, "Mẹ, con mệt mỏi, con muốn ngủ một giấc thật ngon".

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây