Câu Chuyện Hồ Đồ

24: Chương 24


trước sau

Lúc trước Ôn Vãn không nghĩ ra tại sao Hạ Đình Diễn lại ngoan ngoãn trở về cùng Hạ Trầm hay sao? Hai người không hợp nhau như vậy, ở cùng một chỗ chỉ sợ cũng là hỏa chiến không ngừng, chờ quản gia dẫn cô đến cửa phòng khách, nháy mắt trong bụng liền hiểu rõ.

Ở cửa một trái một phải đứng hai người đàn ông, vẻ mặt cứng nhắc rất nghiêm túc, một thân trang phục màu đen, giống như xã hội đen trong phim ảnh.

Đây không phải là giam lỏng sao? Ôn Vãn không ngờ Hạ Trầm còn có thể làm ra chuyện không có tình cảm như vậy, suy nghĩ một chút khoảng thời gian này anh ta có chút thành tựu, nên cũng không quá bất ngờ.

Trên mặt Ôn Vãn mang mấy phần cười lạnh, quản gia làm bộ không thấy, không được tự nhiên ho một tiếng, khẽ khom người: "Tiểu thiếu gia đang ở trong nhà, Ôn tiểu thư xin mời."

Ông ta nói xong hướng hai người phía cửa gật đầu, hai người kia lập tức tiếp thu chỉ thịnhư người máy, bước chân chỉnh tề đi tới. Quản gia mang theo bọn họ rời đi, trước khi đi có điều ngụ ý nói một câu: "Trong nhà khắp nơi đều có theo dõi và chuyên gia canh giữ. Buổi tối, Ôn tiểu thư yên tâm ngủ, vô cùng an toàn."

Lời này nghe giống như tốt bụng muốn trấn an cô, nhưng thật ra là cảnh cáo cô đừng có cái ý xấu gì chứ? Thủ hạ của Hạ Trầm khẳng định cũng giống anh ta, nói chuyện phải suy nghĩ sâu xa,.

Trong lòng Ôn Vãn, dòng nước ngầm cuồn cuộn, trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh gật đầu một cái: "Tôi biết rồi."

Sau khi quản gia rời đi, Ôn Vãn trái phải quan sát một phen bố cục phòng ốc, hành lang rất dài rất sâu, ánh sáng cũng không hết sức rõ ràng sáng ngời, nhưng ở nơi ngóc ngách, cô vẫn thấy được lạnh lẽo.

Người đàn ông này cẩn thận như vậy, có thể hay không vì làm việc trái với lương tâm quá nhiều?

Ôn Vãn thở thật sâu một cái, giơ tay lên gõ cánh cửa phòng khách trước mặt.


Vẻ mặt Hạ Đình Diễn vốn là không có nhiều biểu hiện, thấy Ôn Vãn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, trực tiếp đi tới đóng cửa phòng ngủ sau lưng cô, sau đó ngoan cố nắm chặt cổ tay cô, trực tiếp dẫn người ngồi vào chỗ của mình trên ghế sa lon.

Ôn Vãn thấy đáy mắt cậu có bầm đen nồng đậm, không nhịn được than thở: " Hạ Trầm nói cậu đều không ngủ, không mệt sao?"

Hạ Đình Diễn yên tĩnh nhìn cô, cũng hỏi: "Hắn có hay không làm khó dễ cô?"

"Hắn" đương nhiên là chỉ Hạ Trầm, trước kia Hạ Đình Diễn còn sẽ có điểm cố kỵ gọi một tiếng"Chú Ba", hiện tại trực tiếp gọi cũng tiết kiệm, chắc mấy ngày nay quan hệ của hai người thật sự chưa có tiến triển gì, càng thêm xấu đi rồi.

"Anh ta rất khách khí." Ôn Vãn không cùng Hạ Đình Diễn nói quá nhiều, khẽ nghiêng đầu quan sát cậu, cười vỗ vai cậu một cái, "Sẽ không phải dùng phương thức này kháng nghị với anh ta chứ?"

Hạ Đình Diễn khó được nhếch lên khóe môi, mặt tràn đầy châm chọc nói: "Làm sao sẽ như vậy, nếu không phải tôi còn hữu dụng, khẳng định hy vọng tôi sớm chết."

Ôn Vãn không đồng ý nhìn cậu: "Đừng nói lời như thế, nghe rất không thoải mái."

Hạ Đình Diễn lại an tĩnh lại, đưa tay cầm đầu ngón tay của cô, âm thanh cũng thật thấp nhu hòa: "Cô không ở đây, cũng không có ai nghe lời nói của tôi."

Ôn Vãn không phát giác ra cái gì không đúng, vẫn như cũ cười híp mắt trêu chọc cậu: "Cho nên tới tìm tôi, là muốn tôi nghe cậu nói chuyện?"

Hạ Đình Diễn ngẩn người, khuôn mặt thanh tú khẽ ngưng trệ: "Có phải cô không muốn?"

Ôn Vãn vuốt mái tóc trên trán cậu: "Làm sao sẽ như vậy, đã nói muốn làm bạn với cậu, muốn nói cái gì, tôi đều nghe."

Cho cậu thời gian mở miệng, đứa nhỏ này bỗng nhiên kỳ lạ. Ôn Vãn không hiểu cau mày, cho đến khi cậu cúi người đi tới, thật nhanh hôn một cái ở trên má cô.

Ôn Vãn trợn tròn mắt.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hạ Đình Diễn có một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn mắt cô: "Tôi nhớ cô lắm."

Ôn Vãn ngây ngốc nhìn cậu, hình như trên mặt còn sót lại xúc cảm mềm nhũn kia, mặc dù rất nhanh, nhưng cô tin chắc không phải mới vừa rồi là ảo giác, đứa nhỏ này thật đã hôn cô! Ở dưới tình huống cô không phòng bị chút nào.

Nhất thời, tâm tình Ôn Vãn có chút phức tạp lại có mấy phần phiền muộn, có hai loại có thể: thứ nhất là đứa nhỏ này có tình mẹ con, cho nên đối với cô sinh ra mấy phần tình cảm bí ẩn; thứ hai đúng là, đứa nhỏ này coi cô như người có thể dựa vào ỷ lại, đối với cô biểu đạt nhớ nhung mà thôi.

Dĩ nhiên, cô hy vọng là loại thứ hai, cố làm ra vẻ thoải mái cười cười, chỉ là nụ cười kia dù sao cũng hơi miễn cưỡng, nói quanh co đáp lại: "Tôi cũng vậy, nhớ cậu."

Ôn Vãn lưu ý đến lời này nói ra, rõ ràng ánh mắt của Hạ Đình Diễn nóng bỏng hơn rất nhiều so mới vừa rồi, trong lòng cô không khỏi hơi hồi hộp, che giấu tính dời đi ánh mắt, châm chước nói: "Nhưng cậu một mình như vậy, sẽ tịch mịch, nên kết giao nhiều bạn bè mới đúng. Tôi biết một trường học, không bằng ——"

Cô giương mắt nhìn sang, phát hiện sắc mặt đứa bé kia đột nhiên trở nên tối tăm. Vốn màu da của cậu rất trắng, mắt lại vô cùng đen, các đường nét trên mặt mày cũng rất rõ ràng, mặt như vậy không thay đổi nhìn cô, cảm thấy có chút khiếp người.

Ôn Vãn thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, vẫn nhắm mắt nói: "Tuổi này của cậu, nên tiếp tục đi học."

Hạ Đình Diễn không nói một lời nhìn cô, chợt cười mà không hề có điềm báo trước, âm thanh rất trong trẻo, lại thấy lạnh cả người: " Ôn Vãn, cô giả bộ ngu ở đây sao?"

Ôn Vãn dứt khoát giả bộ ngu .

Hạ Đình Diễn nhất định không bỏ qua lúc này, đến gần cô một chút, khóe miệng khẽ vểnh lên, trong nháy mắt sinh ra mấy phần yêu nghiệt. Ôn Vãn không nhịn được cảm thán, đàn ông Hạ gia, từng người một lớn lên bộ dáng thế này đức hạnh lại kém, thật là phí của trời!

Tiểu yêu nghiệt lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: "Mặc dù tuổi tôi còn nhỏ, nhưng trong lòng số tuổi tuyệt đối không nhỏ, tôi cảm thấy chúng ta chung sống rất tốt.

Ôn Vãn nghe không nổi nữa, có ảo giác bị sét đánh, nhẫn nại lui về phía sau một chút, giơ tay lên ngăn lại cậu nói tiếp: "Đình Diễn, lời nói ngày hôm nay tôi có thể coi như không nghe thấy, về sau không nên nói nữa. Tôi đi lấy thuốc cho cậu, ngủ sớm một chút, có chuyện gì ngày mai nói."

Hạ Đình Diễn thấy cô đứng lên, ôm cánh tay đến gần sô pha, một đôi mắt đen trầm trầm, giảo hoạt trong mắt chợt lóe lên: "Tôi nghe nói cô và chú Ba rất quen, đừng trách tôi không cảnh tỉnh cô. Hắn chơi gái rất có thủ đoạn, bình thường cùng một phụ nữ tuyệt đối sẽ không thấy lần thứ hai, cảm thấy không có ý nghĩa."

Cậu cười, có thâm ý khác bổ sung một câu: "Đây là chính hắn nói."

Ôn Vãn có chút nhức đầu, vẫn nhẫn nại không nói gì.

Hạ Đình Diễn còn nói: "Đừng tưởng rằng bây giờ hắn đối với cô có chút hứng thú, đấy cũng chỉ là dục vọng chinh phục của đàn ông thôi, một khi thành công, cô và người phụ nữ khác cũng không khác biệt, chẳng bằng cùng tôi ——"

"Pằng" một tiếng, Ôn Vãn nặng nề ném bình thuốc trong tay vào trong ngực Hạ Đình Diễn, trên mặt không có cảm xúc gì. Nhưng Hạ Đình Diễn biết cô tức giận, vì vậy ánh mắt nhìn cậu không giống như trước.

"Trước không nói quan hệ giữa tôi và Hạ Trầm đến cùng là như thế nào, cậu đối với chuyện riêng của tôi bình phẩm từ đầu đến chân cộng thêm ác ý suy đoán, cái này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi. Hạ Đình Diễn, chúng ta bắt đầu từ bây giờ, chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân."

Sắc mặt của Hạ Đình Diễn hơi đổi, càng liếc thêm mấy lần.

Ôn Vãn mấp máy môi, trước khi đi còn nói: "Mặc kệ giữa cậu và Hạ Trầm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, lấy tôi, hoặc là người phụ nữ khác làm chiến lợi phẩm, đây đều là cách làm cực kì ngây thơ. Nếu như cậu thật muốn chiến thắng Hạ Trầm, nên giống như một người đàn ông thật sự, mà không phải vẫn. . . . . . Núp ở sau lưng người khác."

Một câu cuối cùng cô nói vô cùng chậm, nhìn ánh mắt của Hạ Đình Diễn cũng rất phức tạp, trái tim Hạ Đình Diễn căng thẳng, cảm giác người phụ nữ này giống như đoán được cái gì.

Ôn Vãn không chờ cậu mở miệng, đứng dậy đi ra cửa: "Nhớ uống thuốc xong ngủ, mình không đau lòng mình, người khác càng không có đạo lý quý trọng cậu như vậy."

Đáy mắt Hạ Đình Diễn đen tối không rõ, cuối cùng nóng nảy hung hăng đạp bàn một cước.

-

Ôn Vãn mở cửa nhìn thấy Hạ Trầm tựa vào trên vách tường đối diện, khóe môi đẹp mắt có nụ cười không rõ, rơi vào trong mắt cô càng thêm chói mắt. Nghĩ đến trong tòa nhà này khắp nơi đều có theo dõi, sợ rằng mới vừa rồi mọi cử động của cô và Hạ Đình Diễn đều không qua được mắt anh, như vậy những lời nói mới vừa rồi chỉ sợ anh cũng nghe thấy toàn bộ.

Ôn Vãn không biết anh có hiểu lầm hay không, lười phải giải thích. Cô cũng không xoay người đi hướng bên kia, Hạ Trầm mấy bước theo sau, trực tiếp ôm người đi.

Ôn Vãn giật mình, chờ phản ứng lại gương mặt giận đến trướng hồng: "Anh làm gì thế, thả tôi xuống!"

Hạ Trầm cọ cọ trên trán cô, cánh môi mềm mại sát qua sóng mũi cao của cô, âm thanh trầm thấp ở bên tai cô thì thầm một tiếng: "Còn đau? Tôi giúp em xoa xoa."

Ôn Vãn phản ứng kịp anh nói là nơi đó sau, huyết dịch của cả người cũng đều ở trên mặt, hơi thở không yên, la mắng: "Không biết xấu hổ, ai muốn anh xoa. Buông tay cho tôi!"

Hạ Trầm không để ý cô giãy giụa, trực tiếp ôm cô sải bước đi về phía trước, đến cuối hành lang liền dừng trước một gian phòng ngủ, sau đó một cước đá cho văng ra cửa phòng.

Ôn Vãn bị anh ném ở trên giường lớn, bởi vì trọng lực và động tác rơi xuống khá mạnh, dẫn đến đầu choáng váng não vờn hoa, một giây kế tiếp đệm trầm xuống, người kia đã cúi người xuống đè lên cô.

Lời mắng nhiếc của Ôn Vãn không kịp nói ra khỏi miệng, đã bị anh ngậm đôi môi hôn đến gió thổi không lọt.

Ôn Vãn không nhịn được nói tục ở trong lòng, người đàn ông này giống như cầm thú, nói phát tình liền phát tình!

Hạ Trầm ở trên môi cô liếm liếm, thưởng thức trong trong ngoài ngoài của cô một lần, lúc này mới thõa mãn chống cánh tay lên nhìn cô: "Đình Diễn trưởng thành sớm, rất ưa thích cướp bạn gái của tôi, nó đối với tôi hiểu lầm sâu lại ưa thích làm ngược với tôi. Mới vừa rồi, tôi thiếu chút nữa không khống chế được vọt vào ——"

Anh nhíu mày một cái, vẻ mặt rất tinh tế có một tia biến hóa, nhưng không nói tiếp, chuyện chuyển đến nơi khác: "Thật không suy tính đề nghị của tôi? Trong mắt em không có ai so với tôi thích hợp hơn, cho dù có, cũng không dám tranh với tôi."

Khóe miệng Ôn Vãn co giật, tất cả đàn ông Hạ gia đều một dạng tự đại còn chưa tính, thế nào lời thổ lộ cũng giống nhau làm cho người ta ghét như vậy!

"Lúc ở trong xe em đều gọi thành như vậy, tôi không tin em đối với tôi một chút cảm giác cũng không có. Mặc dù tôi rất thích em như vậy, nhưng làm quá, thật có điểm kiểu cách." Hạ Trầm giơ tay lên đè đôi môi đầy đặn của cô, chuẩn bị đưa tay cởi nút áo cô.

Hàm răng Ôn Vãn trực tiếp rung động, bị tức giận, cầm một bên gối đầu hung hăng vung mạnh một cái vào người anh: "Anh thần kinh mà nói đến!"

Bị kỷ xảo lão luyện của anh trêu chọc, cô sẽ có phản ứng sinh lý không phải rất bình thường ư, nhưng vậy cũng để cho cô cảm thấy sỉ nhục khác thường, nóng nảy lại đập anh đến mấy lần.

Gối đầu mềm nhũn, rơi vào trên người anh giống như gãi ngứa, Hạ Trầm nhìn dáng vẻ cô tức giận, trong tâm cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Anh nắm được một góc gối đầu, thoải mái đoạt lấy ném qua một bên, cúi người nhìn cô cũng có chút không yên: "Hôn cũng hôn, sờ cũng sờ qua, bây giờ không phải nên làm đủ toàn bộ?"

Âm thanh đàn ông khàn khàn lại dễ nghe đến rối tinh rối mù, ở bên tai cô từng chữ từng chữ nói xong, ngón tay cũng nhẹ nhàng áp đôi môi đầy đặn của cô.

Ôn Vãn nhìn hai mắt anh, có một cái chớp mắt, suýt nữa lại thật sự trầm luân trong mảnh tối tăm này. Giờ phút này thái độ của anh gần như, Ôn Vãn là thế nào cũng không nhớ đến, rất nhanh, cô được tự mình thụ giáo mặt khác của người đàn ông này. . . . . .

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây