Câu Chuyện Hồ Đồ

48: Chương 46


trước sau

Khách sạn Hoàng Đình, phòng 1602.

Hạ Trầm liếc nhìn đồ vật trước mặt, sắc mặt khẽ trầm xuống: "Đã nói không cần."

Tưởng Thắng đưa quần áo tắm rửa cho A Tước, ngay tiếp theo ánh mắt của A Tước cũng vô cùng vi diệu, cô không nhịn được thở dài: "Thuận tay mà thôi, đồ không nên đụng không có chạm qua."

Cô biết Hạ Trầm không thích người khác lộn xộn vật của anh, mình cũng sẽ không vượt khuôn đến cầm đồ lót các loại của em chồng, chỉ cầm hai kiện áo sơ mi: "Chuyện xảy ra quá đột ngột, A Tước khẳng định còn không kịp chuẩn bị, đều là người trong nhà, không cần khách khí như vậy."

Hạ Trầm không đón thêm lời, chỉ một tay kia nhận lấy tài liệu cô mang tới, A Tước giúp đỡ người dậy.

Tưởng Thắng vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt huyết sắc lui sạch của anh, chờ anh cúi đầu xem văn kiện còn nói: "Thật không cần đi bệnh viện? Đây là vết thương do đạn bắn."

"Không cần." Hạ Trầm nhỏ giọng trả lời, tầm mắt vẫn như cũ rơi vào trên tài liệu trước mặt, chỗ cổ áo choàng tắm còn mơ hồ lộ ra dấu vết màu trắng do đeo băng.

Tưởng Thắng nhìn khí sắc anh vô cùng kém, mi tâm khẽ chau, quay đầu lại liếc nhìn một mực yên lặng không lên tiếng A Tước: "Nếu như không phải là cần phần cổ quyền chuyển nhượng này, có phải các người ngay cả tôi cũng muốn gạt hay không?"

Cùng bạn xem xong 《 ca cùng hỏa 》, kết quả là nhận được điện thoại của A Tước, chỉ nói yêu cầu cấp bách quyền chuyển nhượng của cô. Sau cô tự mình gọi điện thoại cho Hạ Trầm mới biết đối phương trúng đạn, hơn nữa hai ngày nay Hạ gia có chuyện lớn xảy ra. . . . . .

A Tước im lặng nhìn cô, coi như chấp nhận.

Tưởng Thắng hít một hơi, đã không biết nên nói cái gì cho phải: "Chuyện lớn như vậy —— Hạ thị đổi chủ, ngày mai tất cả các tờ báo ở Thanh Châu cũng sẽ đều đăng."

Hạ Trầm đặt tài liệu trong tay sang một bên, trên mặt cũng không có biểu cảm quá đa tình, giống như trước mắt thất thế không phải anh. Mắt anh đen nhánh lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tưởng Thắng, vài giây sau lại khẽ nâng lên môi: "Cộng thêm cổ phần đứng tên chị, thật ra thì Hạ Uyên cũng không chiếm được nhiều tiện nghi, mất nhiều công sức như vậy tôi vẫn là cổ đông lớn thứ 2 Hạ thị như cũ."

Anh tĩnh lặng, nụ cười khóe môi lại sâu hơn một chút: "Chỉ là Tưởng Thắng, chị thật không muốn cùng tôi chơi, điều kiện phía trên này cho dù chị không phải chú thích thêm tôi cũng sẽ làm như vậy, không tin tưởng tôi như vậy sao?"

Trên mặt Hạ Trầm đang cười, đáy mắt lại đã sớm lạnh lẽo thấu xương.

Mới vừa thấy những điều kiện trong tài liệu chuyển nhượng cổ phần này anh còn tưởng rằng mắt mình có vấn đề, người phụ nữ nhu nhu nhược nhược từ trước đến giờ ở trong mắt của anh, lúc này lại có công phu sư tử ngoạm, vào lúc anh chán nản nhất.

Mặt Tưởng Thắng liền biến sắc, mất tự nhiên trắng bệch, lại vẫn mím môi nhàn nhạt nụ cười: "Tôi cô nhi quả mẫu, tự nhiên muốn vì tương lai suy tính. Những thứ cổ phần này nếu như rơi vào trong tay Hạ Uyên, tôi và Đình Diễn sẽ mất mạng rất nhanh. Nhưng cho cậu thì không giống ——"

Cô lặng yên nhìn chăm chú vào Hạ Trầm, rất thông minh che giấu không nói tới đoạn tình cảm bí ẩn kia: "Sẽ không tổn thương tôi và Đình Diễn, ngược lại, những thứ cổ phần này cho cậu sau nếu Đông Sơn tái khởi, theo quan hệ của cậu và Hạ Phong sẽ luôn luôn chăm sóc mẹ con chúng tôi. Nhưng đây là giang sơn cậu khổ cực chiếm được, khó bảo toàn tương lai tôi và Đình Diễn cũng sẽ bị coi là cái đinh trong mắt, cho nên tôi chỉ có thể hiện tại kiến nhiều chỗ tốt."

Hạ Trầm lặng lẽ, trong đầu thứ nhất lóe lên ý niệm lại là —— Báo ứng.

Thì ra là bị người khác lợi dụng cảm giác chính là như vậy?

Nhưng rất kỳ quái, giờ phút này Hạ Trầm cảm thấy tức giận, nhưng không có bao nhiêu cảm giác khó chịu, nhịp tim vững vàng mà trấn định. Anh thậm chí chính là thay anh cả không đáng giá nhiều hơn.

Điện thoại A Tước đột ngột đánh vỡ một phòng lạnh cứng, anh tiếp sau sắc mặt bỗng chốc biến đổi, Hạ Trầm ở bên cạnh nhìn, trái tim không khỏi trầm xuống.

Quả nhiên anh cắt điện thoại xong, A Tước liền nhỏ giọng nói một câu: "Không thấy bác sĩ Ôn."

Tưởng Thắng cũng ngẩn ra, theo bản năng liếc nhìn Hạ Trầm.

Con mắt sắc của Hạ Trầm chuyển lạnh trong nháy mắt, cả người toàn thân đều giống như che kín một tầng khí lạnh, sắc mặt cực điểm khó thấy được, một câu nói gần như là từ nơi lồng ngực hét ra: "Một đám phế vật."

Anh nói xong cư nhiên muốn xuống giường, A Tước vội vàng đưa tay đi cản anh: "Cậu làm cái gì, bác sĩ nói không thể ——"

Hạ Trầm lạnh lùng nhìn anh một cái, hốc mắt đỏ ngầu giống như nổi giận trước sư tử. A Tước còn chưa nói xong tất cả lời nói đều cắm ở cổ họng, anh đã lâu không gặp qua người đàn ông này lộ ra ánh mắt hung ác đáng sợ như thế rồi, ngay cả bị Hạ Uyên ám toán đá ra khỏi hội đồng quản trị cũng không trông thấy anh lại mất khống chế dễ giận như thế.

"Không thể để cô ấy một mình." Hạ Trầm vừa nói, trong đầu trắng xóa cái gì cũng không nghĩ được, anh không dám nghĩ Ôn Vãn đi nơi nào, nếu như gặp phải Hạ Uyên ——

Anh cầm tới áo sơ mi thật nhanh, cũng không để ý tới Tưởng Thắng ngay trước mặt, lưu loát chuẩn bị thay, nhưng cởi ra dây áo choàng tắm tay cũng run khống chế không được.

A Tước còn chưa phải sợ chết cản lại anh: "Con mẹ nó cậu không muốn sống nữa? Cho dù muốn tìm vẫn là có tôi, tôi nhất định giúp cậu tìm người trở lại."

Hạ Trầm đưa lưng về phía A Tước, nhưng tự dưng, A Tước có thể cảm thấy bả vai anh mơ hồ đang run rẩy, qua một hồi lâu mới nghe được âm thanh trầm thấp khàn khàn: "Đó là anh nói, không tìm về được, tôi không tha cho anh."

-

Nhưng cô ấy có lòng tránh, anh muốn đi nơi nào tìm?

Liên tiếp qua chừng mấy ngày, Thanh châu lại lớn như vậy, một chút tin tức của Ôn Vãn cũng không có.

"Đã xác định không phải Hạ Uyên làm. Đám côn đồ kia cắc ké tất cả đều là người ngoài tỉnh, tìm được bọn họ cũng là hỏi gì cũng không biết, nhưng cho bọn hắn xem qua hình, có liên quan tới Cố Minh Sâm." A Tước nhìn người đàn ông trên giường khí sắc càng kém, có chút không nhẫn tâm còn nói, "Đã tìm người đi theo hắn rồi, tạm thời còn không có tin tức."

Tròng mắt Hạ Trầm không nói, nhưng lông mi đen rậm một mực kịch liệt run rẩy.

Cô vì rời đi anh, cư nhiên quay đầu lại đi tìm Cố Minh Sâm!

Anh luôn cho rằng ở trong lòng Ôn Vãn, Cố Minh Sâm là tồn tại đặc biệt, yêu không được, nhưng hận cũng không thể, nhưng vẫn e sợ mà tránh không kịp. Hiện tại, cô quay đầu lại đi cầu hắn? Mục đích đúng là vì rời đi anh.

Cô hận anh. . . . . . Đã vượt qua Cố Minh Sâm rồi sao?

Hạ Trầm không nói được lúc này mình rốt cuộc là phẫn hận hay là ghen tỵ, anh chỉ biết chỗ ngực đó nhéo rất khó chịu, loại cảm giác này từ trước đến nay chưa từng có. Anh tự tay đi lấy thuốc giảm đau ở tủ đầu giường, A Tước không chịu nổi đoạt lấy: "Cậu thật sự cho rằng cái này là linh đan diệu dược sao."

Nói xong lại cảm thấy không đúng, mi tâm căng thẳng: "Vết thương lại đau, có muốn hay không tìm bác sĩ tới xem một chút?"

Quả đấm của Hạ Trầm nắm chặt, nơi khớp xương cũng phiếm trắng. Đau không phải vết thương, anh quá rõ ràng là nơi nào rồi, tự xưng là trận trò chơi này anh mới là người khống chế, lúc này xem ra, thua là anh mới đúng. Anh một mực nghiên cứu suy nghĩ, nhược điểm của Ôn Vãn, đúng bệnh hốt thuốc, từng bước tính toán, lại quên đối với một người bỏ ra nhiều tinh lực như vậy cũng là một loại hình thức trả giá tình cảm.

A Tước nhìn bộ dáng kia, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, khẽ thở dài, bất đắc dĩ kéo tay vịn ghế hướng bên giường ngồi xuống: "Cô ấy nếu như thực là bị Cố Minh Sâm mang đi, cho cô ấy chút thời gian tỉnh táo cũng tốt. Trước cậu ép quá gấp, không có nhìn cô ấy đã càng ngày càng kháng cự cậu sao?"

Hạ Trầm mất mặt không nói ra khỏi miệng, anh ở đâu ra nghĩ ép Ôn Vãn, anh rõ ràng là sợ.

Sợ cô rời đi bên trong phạm vi tầm mắt của anh, sợ cô gặp chuyện không may, sợ hơn cô bị Cố Minh Sâm tìm được.

Hạ Trầm kiêu ngạo một đời, nhưng cũng không dám thừa nhận Cố Minh Sâm là một cái khe không qua được trong lòng của anh, đó là người đàn ông đầu tiên Ôn Vãn yêu, bọn họ có bao nhiêu điều nhớ lại, chỉ ở điểm này anh liền thua, vĩnh viễn so ra kém.

Trước kia Cố Minh Sâm không quan tâm Ôn Vãn, nhưng bây giờ hắn nghĩ quay đầu lại, hắn quay đầu lại, có phải Ôn Vãn sẽ không còn đứng ở chỗ nào? Trước kia, Hạ Trầm rất xác định, nhưng bây giờ giống như cái gì cũng không xác định được. . . . . .

A Tước nhìn sắc mặt anh đen tối không rõ, đáy mắt lại đầy đủ khổ sở, quả thật cả kinh tột đỉnh, đây là Hạ Trầm mà hắn biết cái gì cũng không quan tâm sao?

-

Ôn Vãn từ sau khi rời đi nhà Hạ Trầm cũng không nhàn rỗi, cô không trông cậy vào Hạ Trầm biết được chân tướng, muốn mình bắt tay vào điều tra. Nhưng trước mắt ra cửa phải cực kỳ chú ý, lại bị Hạ Trầm tìm được thì phiền toái, cho nên cố ý cải trang giả bộ, mũ lưỡi trai áo mũ trùm đầu, vóc người cô nhỏ nhắn mảnh mai, lúc này xem ra cũng có chút bộ dáng học sinh trẻ trung ở đây.

Vận số của cô cũng không tệ lắm, nhà ở của chú Trần ở nơi chính phủ đang tìm cách giải tỏa, cũng có rất nhiều người đi, nhưng còn dư lại không ít gia đình điều kiện không tốt không có tiền mua nhà.

Một đường đi tới, đụng phải đến mấy đứa bé ở trong ngõ hẻm chơi đùa, phòng ở cũ kỹ xem ra có chút nguy hiểm, cự ly giữa 2 nhà rất gần.

Ôn Vãn chú ý đến trong ngõ hẻm có một cửa hàng rất cũ kỹ, vừa nhìn thiết bị lắp đặt cũng lâu lắm rồi, cửa tụ mấy ông bà đang đánh bài, trời lạnh như thế này cảm xúc còn rất hăng.

Cô giả vờ đi mua bình nước, đứng ở cửa uống, sau một lát liền hàn huyên cùng chủ nhân cửa hàng: "Ông chủ, ông biết Trần Mạnh Quang trước kia ở chỗ này không?"

Vừa nói danh tự này, khóe mắt ông cụ hơi híp, kỳ quái quan sát cô một cái: "Cô hỏi cái này làm gì?"

Ôn Vãn vừa nhìn thì có vẻ như đùa giỡn, cười nói: "Đó một bà con xa của cháu, đã nhiều năm không liên lạc, nghe nói trước kia ở nơi này."

Ông chủ kia nghe vậy sắc mặt càng khó coi hơn, vốn đang xem báo, chợt "Pằng" một tiếng liền đập mạnh tờ báo lên trên bàn: "Tôi không biết cái gì Trần Mạnh Quang, cô còn mua gì không, không mua liền đi nhanh lên, đứng cản trở."

Ôn Vãn không ngờ sắc mặt ông cụ biến được nhanh như vậy, nhưng người này nhất định là biết chú Trần, nếu không thế nào lập tức có thể nhớ tên đầy đủ đây? Cô quanh co nói: "A, cháu còn muốn cái này."

Tùy tiện chọn túi bánh bích quy đặt ở trong túi xách, thời điểm ông cụ lấy tiền vẫn trầm mặt như cũ.

Ôn Vãn không hỏi được tin tức hữu dụng nào, đứng ở trước nhà có chút nhụt chí, cũng không biết là quan hệ giữa chú Trần và láng giềng không tốt hay vẫn là phương thức của cô có vấn đề, tóm lại không thể hỏi ra được.

Ôn Vãn còn nghĩ lên tầng đi xem một chút có đầu mối gì không, mới vừa đi mấy bước liền nghe được có người gọi mình.

"Ôn Vãn!"

Âm thanh kia quá quen thuộc, cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai, chỉ là không ngờ ăn mặc thành ra như vậy cũng có thể bị anh nhìn một cái là ra. Ôn Vãn cắn răng xoay người, quả nhiên thấy Hạ Trầm trầm mặc đứng ở cách đó không xa tối tăm nhìn cô.

Ôn Vãn nắm thật chặt ngón tay, ánh mắt thật nhanh quan sát một chút hình thức giờ phút này, Hạ Trầm cách vị trí của cô cũng không xa, nhưng nhìn bộ dáng thản nhiên của anh, chỉ sợ sớm đã có hậu chiêu.

Ngược lại cô cũng không vội chạy, đứng tại chỗ lạnh lẽo hỏi: "Có chuyện gì không?"

Tay Hạ Trầm giấu ở trong túi áo bành tô đã sớm nắm chặt thành quyền, trong nháy mắt anh ngồi ở trong xe thấy cô, huyết dịch của cả người mới giống như là lần nữa đốt lên, tham lam nhìn chăm chú vào cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết của cô gần như không chuyển mắt, trong khoảng thời gian này anh nghĩ đến cô sắp muốn điên rồi.

Nhưng giờ phút này, cô liền đứng ở trước mặt anh, ánh mắt nhìn anh rốt cuộc không giống trước kia, giọng nói thậm chí xa cách tới cực điểm, chỉ là như vậy không cảm tình chút nào.

Anh không nói lời nào, từng bước từng bước đi tới phía trước cô, nhìn thật chặt hai mắt của cô, cố gắng muốn từ bên trong tìm kiếm chút gì.

Nhưng cho dù đứng ở trước mắt cô, cùng cô hô hấp và nghe thấy, trên mặt cô vẻ mặt cũng lạnh nhạt tới cực điểm.

Hạ Trầm đè nén cảm xúc dời sông lấp biển nơi lồng ngực, hít thật sâu mới nói: "Trở về với anh, tất cả đáp án nợ em sẽ đều trả lời em hết, không mang theo nửa câu nói láo."

Ôn Vãn cười khe khẽ một tiếng, nhún vai nói: "Không cần, chân tướng ở đâu, tôi cảm thấy mình tra được có thể tin hơn. Lời của anh, về sau ngay cả một dấu chấm câu tôi đều sẽ không tin."

Lúc cô nói lời này thì vẻ mặt vô cùng bình thản, giống như đang nói một chuyện vô cùng không trọng yếu.

Hạ Trầm không nói một lời nhìn cô, Ôn Vãn bừng tỉnh hiểu ra lại gật đầu một cái: "Dĩ nhiên, Hạ tiên sinh cũng có thể dùng phương thức giống nhau tới ngăn cản tôi, nhưng là chỉ cần tôi còn sống, nhất định phải trả ba tôi một cái công đạo."

Hai người đứng ở trước tòa nhà loang lổ theo năm tháng, toàn thân Hạ Trầm là áo đen quần đen, mặt lại trắng bệch như tờ giấy. Ở trong mắt cô, anh không chỉ không thành tín, ngay cả phẩm cách cũng thấp kém.

Anh sợ run thật lâu mới khàn giọng nói: "Anh sẽ không làm thương tổn em."

Ôn Vãn không có biểu cảm gì bĩu môi, cười như không cười chế nhạo nói: "Đúng nha, anh là lương tâm băn khoăn muốn bồi thường tôi đấy. Bởi vì Tưởng Thắng?"

Tư thái cô không sao cả thật sự là đâm đúng chỗ Hạ Trầm, môi mỏng vừa động, khó khăn nói: "Đừng đoán loạn."

Ôn Vãn thấy bộ dạng đáy mắt tình thâm bất hoặc của anh, trái tim còn rất nhỏ co rúm hạ xuống, không thể tin, không thể tin nữa, người đàn ông này am hiểu nhất chính là lời nói dối và lừa gạt!

Cô cố làm ra vẻ thoải mái mà lui về phía sau, khóe môi khẽ nâng lên.

Tròng mắt đen của Hạ Trầm căng thẳng, lập tức ý thức được không đúng, nhưng đã tới không kịp rồi. Ôn Vãn lớn tiếng vả lại khác thường rõ ràng kêu một câu: "Nhà đầu tư tới cùng mọi người đàm phán, mau tới đây."

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây