Câu Chuyện Hồ Đồ

53: Chương 51


trước sau

Ôn Vãn nhìn Tưởng Thắng, khẽ gật đầu một cái: "Tôi biết tại sao, là bởi vì Hạ Phong."

Tưởng Thắng ngạc nhiên một hồi, đương nhiên là cô ta không thể ngờ tới là Ôn vãn biết, ngược lại đứng sững sờ không biết nói gì.

Ôn Vãn từ từ đến gần cô ta một bước, nhỏ giọng nói: "Muốn trả thù cho bố tôi, đương nhiên tôi phải điều tra cô rõ ràng. Năm đó, Hạ gia một mặt lo chuyện này, người duy nhất giúp cô chỉ có thể là Hạ Phong . Mặc dù có tin đồn mối quan hệ giữa Hạ Trầm và Hạ Phong không tốt, nhưng Hạ Trầm cứ nhất quyết bảo tôi hãy bỏ qua chuyện này, cho nên tôi đoán, muốn một người như Hạ Trầm hoàn toàn tiếp nhận một người bố lăng nhăng còn có đấu tranh lợi ích giữa các anh trai, nên Hạ Phong phải làm cái gì thôi. Ân cứu mạng?"

Tưởng Thắng nhìn cô một cái, sắc mặt trắng bệch đã từ từ khôi phục huyết sắc, cảm xúc cũng dần dần trấn định lại, vô cùng tỉnh táo nói: "Bọn họ ở Tam Giác Vàng vượt cùng vượt qua gian nan bốn năm. Đây là con cháu Hạ gia đều phải trải qua cuộc huấn luyện tư chất, cho nên tình cảm của bọn họ rất thân thích, có thể nói là cùng vào sinh ra tử."

Cô ta cố ý tăng thêm âm lượng bốn chữ cuối cùng, trên mặt Ôn Vãn cũng không có biến đổi, ngược lại trong lòng hơi ngẩn ra.

Lúc trước có nghe Hạ Trầm nói, khi anh bị Hạ gia đưa về liền ném vào"Bản doanh" , lúc ấy cũng không có hỏi kỹ"Bản doanh" là như thế nào. Tam Giác Vàng, cô biết đây là trại huấn luyện đầy đủ các loại người tư nhân tài phiệt cũng có, lính đánh thuê cũng có, và còn rất nhiều..

Nếu như chính tại nơi đó sinh ra tình cảm anh em giữa họ, thì ngược lại vấn đề có chút khó giải quyết—— Hạ Trầm nhất định sẽ không trơ mắt đứng nhìn Hạ Phong một mực yêu thương người vợ của mình lại bị chính mình đưa vào ngục giam.

Tưởng Thắng nhìn cô không nói gì, lại mở miệng nói tiếp: "Chúng tôi còn bởi vì hợp tác lợi ích, Hạ Trầm nghĩ vào ngày giỗ của Hạ Phong mà lại bắt trói hung thủ lại là tôi, chuyện này lộ ra chỉ có hại chứ không có lợi. Cho nên Ôn Vãn, cô có làm gì đi nữa thì cũng vô dụng. Hạ Trầm vẫn sẽ bảo vệ tôi, bằng không cô hãy rời khỏi Hạ Trầm, tội gì hành hạ lẫn nhau?"

Ôn Vãn đợi cô ta nói xong, cô nghiêm túc quan sát người trước mặt này.

Quả nhiên trước kia bị vẻ bề ngoài của cô ta lừa gạt, chỉ coi cô ta là người hơi có tâm cơ một chút, bây giờ nhìn lại, người này ngược lại vẫn luôn tính toán tỉ mỉ, cái gì cũng suy tính vô cùng rõ ràng. Chỉ cần Hạ gia vẫn luôn che chở cho cô ta, cô ta liền vẫn có thể như cá gặp nước, cô chẳng thể làm được gì cô ta.

Ôn Vãn nhịn cười không được: "Năm đó Hạ Phong thay cô giải quyết chuyện, có biết cô là người như thế nào không? ."

Tưởng Thắng nghe vậy tròng mắt đen căng thẳng, khóe môi run rẩy, đại khái thật là chọt trúng chỗ đau, một hồi lâu cũng không có thể nói ra một câu. Nhưng cô ta che giấu cảm xấu rất tốt, cũng không nhắc tới chuyện năm đó, chỉ nói: "Tôi và Hạ Phong bị tai nạn xe , anh vì cứu tôi mới chết. Còn tôi thì bị hôn mê, đưa tới bệnh viện dưỡng xa lạ, đoạn thời gian đó bởi vì não bộ bị đụng nên mất trí nhớ một thời gian ngắn, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi trong thời gian đó."

Mặt Ôn Vãn không thay đổi khi nghe cô ta kể, căn cứ khoảng thời gian khi cô ta ở với chú Thúc, sợ rằng tuổi thơ của Tưởng Thắng không mấy tốt đẹp, thế nhưng đó không phải là lý do nói lên rằng cô buộc tội người vô cớ.

Tưởng Thắng dừng một chút, lộ ra nụ cười khổ sở: "Trong thời gian này cám ơn cô chăm sóc Đình Diễn, tiểu Vãn, tôi hiểu biết rõ mình rất ích kỷ, tôi cũng không phủ nhận điểm này. Nhưng hiện tại tôi phải ở đây, đây là thời điểm mấu chốt của Hạ gia, nếu như Hạ Uyên được thế, sợ rằng người đầu tiên gặp nạn chính là Hạ Đình Diễn. Hạ Sơn chết chính là do anh ta giết, tôi phải tận mắt nhìn thấy anh ta gặp quả báo."

"Vậy cô trừng phạt bằng cách nào?" Ôn Vãn đợi cô nói xong, cũng không có quá nhiều tâm tình kích động, nhìn cô từng chữ nói, "Làm xong những thứ này, cô cam lòng đi tự thú?"

-

Tưởng Thắng ngớ ngẩn, cứng đờ đứng tại chỗ.

Ôn Vãn lắc đầu một cái: "Tưởng Thắng, cô ích kỷ một điểm là không sai, nhưng còn muốn bày ra bộ dạng làm bộ làm tịch cũng có chút ghê tởm rồi. Cô vốn có cơ hội được tha thứ, nhưng cô bỏ lỡ rồi."

Tưởng Thắng nhìn Ôn Vãn trong mắt chợt lóe lên tối tăm, không hiểu sao chợt căng thẳng. Cô nuốt ngụm nước miếng, hốt hoảng cúi đầu: "Tôi chưa có một ngày nào là không tự trách bản thân."

Ôn Vãn không nghĩ ra, lời như vậy cô ta cũng nói ra khỏi miệng được , cô ta nghĩ cô sẽ tin sao?

"Nếu như cô hy vọng người hại chết Hạ Sơn sẽ bị trừng phạt. Thì tôi cũng như vậy, ai cũng không ngăn được tôi." Ôn Vãn khác thường nghiêm túc nói ra những lời này, trên mặt không đổi "Bao gồm cả Hạ Trầm."

"Nếu như cô nắm chặt Hạ Trầm sẽ không truy cứu chuyện này tại so phải khẩn trương như vậy tới khuyên bảo tôi, hoặc là cô biết, Hạ Trầm quá khát vọng thân tình, muốn một đứa bé?" Ôn Vãn nói lời này thì vẻ mặt rất kỳ quái, tự dưng khiến Tưởng Thắng sau lưng lạnh cả người, cô còn chưa có gặp qua Ôn Vãn lộ ra tàn nhẫn như vậy vừa đau vừa mỉm cười, cô gái này ở trong ấn tượng của cô vẫn luôn là ôn hòa, lý trí.

"Tưởng Thắng, mặc dù rời đi cũng tốt, nếu như mà tôi muốn báo thù, đầu tiên khiến Hạ Trầm buông tha cô? Cô nói, rốt cuộc làm sao làm mới có thể để cho anh buông tha cô?" Ôn Vãn giống như là mê sảng, hoặc như là hỏi thật cô ta, nhưng ánh mắt kia thấy thế nào cũng làm cho lòng sợ hãi.

Tưởng Thắng bị buộc lui về phía sau một bước, từ một Ôn Vãn ôn hòa trở thành một người qua mức lý trí, vậy quá đáng sợ, nghĩ Ôn Vãn thiện lương như vậy chắc chắn sẽ không đối phó với cô bằng cách đó.

Cửa phía sau bị người dùng sức đẩy ra, Hạ Trầm đứng ở cửa, ánh mắt rất nhanh thấy Ôn Vãn, từ trên xuống dưới quét qua một cái, tựa hồ đang xác nhận cô có chuyện gì không.

Tâm Tưởng Thắng ngày càng hạ xuống, quả thật Hạ Trầm rất coi trọng đứa bé này.

Bộ dáng kia của anh rõ ràng là có lời gì muốn nói, nhưng đứng ở nơi đó, cuối cùng vẫn không đến hỏi, chỉ là quay đầu liếc nhìn sắc mặt khó chịu Tưởng Thắng, nói: "Đi thôi."

Tưởng Thắng cầm túi xách vội vã đi tới, Hạ Trầm lại không đi liền, mà là đem ly sữa bò cố ý cầm tới: "Anh kêu thư ký đổi ly sữa khác."

Ôn Vãn nhìn Hạ Trầm rời đi, lúc này mới từ từ ngồi trở lại trên sô pha xem ti vi, từ từ cúi đầu.

-

Cơn ác mộng của Ôn Vãn ngày càng nhiều không thuyên giảm, liên tiếp mấy ngày cũng như vậy, nói mớ cũng nói càng ngày càng không có tính logic, Hạ Trầm có thể nghe được cô đứt quãng đọc lên mấy cái tên, gần đây số lượng nhiều nhất chính là anh và Tưởng Thắng.

Hạ Trầm kêu bác sĩ đến khám cho cô, kết quả cũng không có bệnh gì, chỉ nói là áp lực trong lòng quá lớn.

Chủ nhật, Hạ Trầm chuẩn bị dẫn cô tham gia bữa tiệc, nói là một khách mời muốn hợp tác.

Khí sắc Ôn Vãn không tốt, làm cái gì cũng mau mệt, Hạ Trầm tự mình giúp cô đeo đồ trang sức, từ trong gương nhìn cô mỉm cười: "Rất đẹp."

Ôn Vãn cũng không nói chuyện, một chút phản ứng cũng không có.

Điện thoại di động Hạ Trầm vang lên, anh đi ra ngoài nghe điện thoại, Ôn Vãn từ từ đi tới mở máy vi tính trước mặt, mở hộp thư ra. Quả nhiên Chu Hiển Thanh lại gởi mail tới, người này mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ hiểm sâu, sau khi đọc mail xong là lập tức bị hủy, cho nên mặc dù Hạ Trầm hoài nghi, nhưng đến bây giờ cũng không tra ra cái gì.

Ôn Vãn mở ra vừa nhìn, thấy dòng chữ: Tưởng Thắng đã tính toán ra khỏi nước.

Cô nhìn hàng chữ ngắn ngủn, nhịp tim cũng nhanh dừng lại, trong đầu chỉ còn một ý niệm: Tưởng Thắng ra khỏi nước, coi như tìm thêm chứng cớ cũng không kịp!

Hạ Trầm nghe điện thoại trở lại phát hiện sắc mặt Ôn Vãn không tốt, miễn cưỡng nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, anh đi tới sờ vào trán cô: "Không thoải mái?"

Ôn Vãn mở mắt ra, một hồi lâu mới nói: "Tôi không muốn đi, muốn ngủ."

Hạ Trầm an tĩnh nhìn chăm chú vào cô, giơ tay lên sờ sờ đầu cô: "Anh bảo bác sĩ tới đây xem em một chút."

Ôn Vãn đem tay anh hất ra, mất hứng nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ngay cả thời gian riêng tư tôi cũng không có sao?"

Bên tai hồi lâu cũng không động tĩnh, Ôn Vãn thăm dò , ngón tay nắm thật chặt thành quyền, sau một lát mới nghe được giọng khàn khàn : "Chăm sóc cho mình thật tốt."

Lời nói này có chút kỳ quái, anh chỉ đi có mấy giờ thôi, Ôn Vãn nghi ngờ là anh nhìn ra được điều gì, mở mắt nhìn anh nhìn anh, bị anh bắt quả tang.

Trái tim Ôn Vãn nhói đau một cái, trong khoảng thời gian này bọn họ đối chọi gay gắt, ngay cả ánh mắt nhìn thẳng cũng không có. Lúc này nghiêm túc nhìn nhau, hình như anh gầy đi không ít.

Ngũ quan của anh không tệ, một đôi mắt đen sì không thấy đáy, giống như là có cảm xúc khó nói, anh cũng dò xét cô cẩn thận , như là nhớ lại cái gì đó, một lát sau chợt giữ chặt gáy cô, cúi đầu ở môi cô hung hăng mút - hút.

Ôn Vãn giơ tay lên nghĩ đẩy anh ra, giơ tới một nửa lại dừng lại.

Sợ là một lần cuối cùng. . . . . . Nghĩ như vậy, cô từ từ hợp ở nhắm mắt.

-

Hạ Trầm không lái xe, vẫn dừng ở cách đó không xa bờ sông, A Tước ngồi trong xe chỉ có thể nhìn bóng dáng anh mạnh mẽ rắn rỏi hòa tan vào trong màn đêm, ngón giữa như ẩn như hiện một chút tinh hồng.

Không biết đã trải qua bao lâu, điện thoại di động của anh bắt đầu điên cuồng rung, điện thoại di động bị anh cố ý để lại trong xe, A Tước nhìn phía màn hình thấy số Tưởng Thắng, không tiếng động thở dài.

Điện thoại là anh nhận, Tưởng Thắng bên kia hoàn toàn đã luống cuống: "Anh kêu Hạ Trầm qua đây nhanh lên, Ôn Vãn đã xảy ra chuyện."

A Tước mấp máy môi, liếc nhìn cách đó không xa người đàn ông đang trầm mặc, nói: "Bệnh viện nào?"

Hạ Trầm dụi tần thuốc, anh từ trong bóng đêm đi ra, ánh sáng đèn yếu ớt chiếu xuống thấy anh chẳng khác thường chỗ nào.

A Tước cúp điện thoại, nhìn anh một cái mới nói: "Không sao?"

Hạ Trầm cũng nhìn anh, môi mỏng khẽ động, nhưng không có lên tiếng.

Bọn họ trực tiếp đi nhà bệnh viện tư nhân kia, sắc mặt Tưởng Thắng tái nhợt ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, nhìn bọn họ tới, cô lảo đảo đón. Cảm xúc của cô ta rất suy sụp, lời nói không mạch lạc nói: "Cô nói rõ ràng phải đi, tôi...tôi. . . . . . Cô ấy gạt tôi, Hạ Trầm, tin tôi.

Hạ Trầm bởi vì cô nhíu chặt tay áo nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm"Đang giải phẫu" ba chữ lớn đỏ tươi.

A tước giúp một tay đỡ Tưởng Thắng đỡ qua một bên, Hạ Trầm giống như không còn tri giác đứng tại chỗ không động, trong mắt của anh hình như ai cũng không thấy được, cũng không nghe được, chỉ là nhìn chằm chằm cánh cửa.

Nơi đó, anh còn chưa sờ nó một lần mà đứa bé đã rời đi. . . . . .

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây