Câu Được Con Rùa Vàng

20: Lâm Diệu biến mất 1


trước sau

Ngày hôm sau, Lâm Diệu không đi làm, lại chơi trò mất tích, điện thoại của anh cũng rơi vào trạng thái không liên lạc được.

Tôi ủ rũ lẻn vào phòng sếp, hỏi:

- Có phải Lâm Diệu lại xin nghỉ không sếp?

- Hai người lại cãi nhau rồi hả? - Sếp nhìn tôi lắc đầu. - Lần này không xin nghỉ, tôi đang định đến chỗ Tổng giám đốc Ngũ hỏi xem sao đây!

- Cái gì, không xin nghỉ ạ? Anh ấy không gọi điện cho sếp sao? - Tôi sốt ruột hỏi.

- Không, gọi cho anh ta thì thấy tắt máy.

- Đột nhiên tôi nhớ lại câu nói của Lâm Diệu: “Em mà còn chọc tức anh thì anh sẽ biến mất mãi mãi!”. Toàn thân tôi lạnh toát, tôi tự trấn an mình rằng anh chỉ đang cần thời gian để bình tĩnh lại, tôi có thể đợi được.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, một tuần đã trôi qua, Lâm Diệu vẫn không thấy đi làm, máy vẫn tắt, tôi đến nhà anh tìm anh nhưng cũng không thấy, nhân viên quản lý nói anh đã biến mất cả tuần nay rồi. Lúc ấy tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ có thể tìm thấy anh nữa. Lúc này tôi mới bắt đầu hoang mang. Tôi vốn cứ tưởng chỉ cần tôi quay lại, nói với anh một câu xin lỗi, làm nũng anh một chút thôi là anh sẽ tha thứ cho tôi ngay, sẽ lại ôm tôi vào lòng, yêu thương tôi vô hạn. Trước đây luôn là như vậy, tại sao giờ lại thay đổi? Nhìn chỗ ngồi bỏ trống của Lâm Diệu, tôi cười như mếu, lồng ngực đau như bị ai đó bóp nghẹt.

Hóa ra cho dù đạo pháp của tôi có cao đến mấy cũng vẫn chưa thành tinh được.

Nhìn đống đơn hàng trên bàn, tôi chỉ muốn xé tan tất cả, tôi hận Bầu Trời không cho tôi biết sớm, tôi hận Lâm Diệu tuyệt tình như vậy, tôi hận sếp suy đoán bừa bãi, càng hận bản thân mình vì đã xuống xe.

Ánh mắt các đồng nghiệp đồng loạt đổ dồn về phía tôi, trên mặt tôi lúc này cứ như viết rõ hai từ “Đồ ngu” vậy.

“Em có biết có bao nhiêu cô gái muốn bước chân vào cánh cổng này không?” Lời của Lâm Diệu cứ văng vẳng trong đầu tôi, dường như tôi có thể nhìn thấy cảnh tượng anh dẫn người con gái khác về nhà, sau đó quay lại nhìn tôi cười đắc thắng.

Sếp ơi, sao tôi có thể tha cho sếp được?

Vào văn phòng của sếp, tôi đập cửa đánh rầm một cái. Sếp ngây người nhìn tôi, không biết có chuyện gì xảy ra.

- Sếp, chuyện Lâm Diệu là con riêng có phải do sếp tự suy diễn ra không? - Tôi kéo cái ghế ra, thản nhiên ngồi xuống trước mặt sếp, tức tối hỏi.

- Có vấn đề gì không? Cậu ta thừa nhận rồi à? Chẳng trách mà mấy hôm nay không đi làm mà cũng chẳng thấy xin xỏ gì, tiền lương cũng chẳng cần nữa? - Sếp hỏi vẻ tiếc nuối.

- Sếp mau nói đi! - Tôi đập bàn, gắt lên, làm cho sếp giật bắn người, ngã lăn xuống ghế.

Bình tĩnh, tôi phải bình tĩnh! Không được, lúc này tôi không thể bình tĩnh được nữa!

- Cô uống nhầm thuốc gì hả? Cô có biết giờ cô đang nói chuyện với ai không? Cái con ranh này, không biết trên biết dưới gì hết! - Sếp vừa lồm cồm bò dậy vừa vuốt vuốt lại mấy sợi tóc trên đầu. Một lọn tóc hiếm hoi xòa xuống trước trán ông.

Không cần biết ông là bạn như thế nào của bố mẹ tôi, không cần biết ông là sếp hay gì, cùng lắm thì tôi nghỉ việc! Tôi trợn mắt nhìn sếp khiến cho ông ta chột dạ. Lúc này tôi mới thấy ông ta lôi từ trong ngăn kéo ra, run run đưa ra trước mặt tôi.

Là lý lịch của Lâm Diệu, ngoài họ tên là thì chẳng điền cái gì hết. Tôi nhìn sếp, rốt cuộc là chuyện gì?

- Nhìn thấy chưa? Lúc giao phó người này cho tôi, Tổng giám đốc Ngũ đã dặn dò phải chiếu cố đặc biệt đến anh ta, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ bất cứ cơ mật nào của công ty, không được phép làm khó anh ta trong công tác, cho dù anh ta có làm sai cũng coi như không nhìn thấy. Như thế chẳng phải quá rõ rồi hay sao: Không được biết quá nhiều, nhưng cũng không để cho anh ta chơi bời lêu lổng!

Sếp tỉ mỉ phân tích, bàn tay cũng không run nữa, mông cũng không đau nữa, hai mắt như phát sáng:

- Chỉ có điều gần đây anh ta tự dưng biến mất, tôi có hỏi Tổng giám đốc Ngũ chuyện này, tổng giám đốc bảo cứ mặc kệ. Đi cũng tốt, tôi cũng chẳng muốn phục vụ anh ta! Lúc hay tin Tổng giám đốc Ngũ muốn cô dẫn dắt Lâm Diệu, tôi cũng thấy lo lắng thay cô. Tôi luôn coi cô như con gái của mình, chỉ sợ cô đắc tội với người ta sẽ gây ra hoạ nên mới âm thầm nói cho biết chuyện này. Chỉ có điều mặc dù tính cách của cô nóng nảy nhưng Lâm Diệu lại nghe lời cô răm rắp, quả không hổ danh học trò tôi đào tạo ra! - Sếp đang mải mê tâng bốc bản thân, hoàn toàn không để ý đến sắc mặtcủa tôi.

- Là như vậy sao? - Tôi thật sự không dám tin rằng sếp căn cứ vào chuyện này để phán Lâm Diệu là con riêng. Một ông sếp ngờ nghệch như vậy cũng có thể lừa được tôi, đầu óc của tôi đúng là có vấn đề thật rồi! Tôi siết chặt cốc nước của sếp, thật muốn ném thẳng cái cốc vào mặt ông ta.

- Tôi nghĩ chuyện này chắc không sai đâu! - Sếp nói với vẻ chắc nịch, chậm rãi lấy cốc nước từ trong tay tôi, nhấp một ngụm.

Tôi ngao ngán nhìn sếp, mang lọ thuốc lấy từ chỗ Doctor Hoàng ra, đưa cho ông ta:

- Tặng cho sếp đây!

Sếp ngẩng đầu đọc hướng dẫn trên lọ thuốc, mặt tái xanh.

- Lâm Sảng! - Sếp nhảy dựng lên, mặt nổi đầy gân xanh.

- Nếu sếp không có vấn đề gì về đầu óc, đã chẳng tưởng con trai của Lâm Mộc Sâm là con riêng của Chủ tịch Ngũ.

- Lâm… Lâm… Mộc Sâm… - Sếp ngã ngửa ra ghế.

Tôi cười nhạt, kinh ngạc chứ gì? Cho dù có là con trai của Lâm Mộc Sâm cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sếp. Nhưng mà lại ảnh hưởng đến tôi. Chỉ có điều, kiểm điểm lại bản thân, tôi đã làm được cái gì chứ? Tôi lặng lẽ đi ra khỏi phòng sếp, chỗ ngồi trống ấy lại đập vào mắt khiến con tim tôi đau buốt.

Tiếp theo đó là Bầu Trời, cho dù tôi có mất việc cũng không thể tha thứ cho anh được. Trong văn phòng không thấy ai, chắc là đang ở nhà với Mạc Lãnh. Đến nhà anh ta, chuyện này có hơi khó xử, với sức tôi e rằng không thể đối phó lại anh ta, hơn nữa anh ta còn có người làm nữa, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bị bảo vệ lôi ra. Tôi phải tìm trợ thủ mới được!

Tôi nhấc điện thoại lên, gọi về nhà.

- Mẹ à, mẹ gọi cho con năm trăm anh em đến đây.

- … - Mẹ tôi im lặng không nói gì.

- Thật ngại quá, con gọi nhầm! - Lúc nhăn nhó khóc không thành tiếng, tôi biết đi đâu tìm trợ thủ đây? Đã thế tôi sẽ liều mạng với anh ta! Dưới con mắt kinh ngạc của sếp, tôi lảo đảo lao ra ngoài.

Xông đến nhà anh ta, hai ông bà già không có nhà, trời giúp tôi rồi. Nói chung là tôi vẫn có chút e dè và kính nể hai vợ chồng Chủ tịch Ngũ, nhìn tới nhìn lui, ngoài mấy cô giúp việc ra thì không thấy bảo vệ, trời lại giúp tôi rồi.

- Ngũ Dật Thiên đâu? - Tôi hỏi cô người làm.

- Ở trên lầu ạ. Cô…

Không để họ kịp nói hết, tôi liền xông lên phòng ngủ. Tôi phải cảm thấy may mắn vì hiện giờ Mạc Lãnh đang mang bầu, chứ nếu không lên đúng vào lúc hai vợ chồng họ đang hành sự thì… đúng là thảm kịch!

- Mạc Lãnh, cậu ra ngoài trước đi!

- Lâm Sảng, cậu…

- Không muốn nhìn thấy tớ đập ông xã cậu thì mau ra ngoài!

Mạc Lãnh nghe thấy tôi nói vậy, mặt mày biến sắc, nhất quyết không chịu đi, không đi chứ gì, vậy đừng trách tôi.

- Lâm Sảng, cô định làm phản à? - Lúc này Ngũ Dật thiên mới phản ứng lại, một mặt dỗ dành Mạc Lãnh, một mặt quát nạt tôi.

Anh còn dám quát tôi à? Hôm nay không đánh anh tôi là đồ lợn, tôi sẽ không mang họ Lâm. Tôi lao đến trước mặt anh ta, vung nắm đấm. Mũi anh ta cũng cứng quá chứ, khiến tay tôi đau muốn nứt ra đến nơi.

- Cô dám ra tay thật hả? Thật chẳng ra thể thống gì! - Ngũ Dật Thiên tức tới run lên, không dám đánh tôi ngay trước mặt Mạc Lãnh, hơn nữa đàn ông đánh đàn bà là điều tối kị, chỉ biết trợn mắt đứng nhìn.

- Anh là đồ điên, tại sao tôi không dám ra tay chứ? Anh nói xem rốt cuộc anh đã làm trò gì? Anh dẫn sói vào nhà, lại còn đi làm gian tế cho sói, anh định cho công ty phá sản à? Ai anh cũng dám cho vào công ty là sao? Anh có làm công ty này sụp cũng chẳng sao, tại sao anh còn lôi tôi vào cuộc? - Nói mãi nói mãi, không hiểu sao cảnh tượng này lại giống với cảnh tượng vợ bé tìm đến tận nhà đánh ghen ngược thế không ết.

Tôi cũng chẳng nghĩ được nhiều như thế, đuổi việc tôi chứ gì, dù sao tôi cũng chẳng muốn làm nữa.

- Lâm Sảng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Mạc Lãnh sợ đến phát khóc, kéo tay tôi hỏi.

- Cậu hỏi chồng cậu đi!

- Có phải vì Lâm Diệu không? - Ngũ Dật Thiên cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

Vừa nghe nhắc đến Lâm Diệu là toàn thân tôi cứng đờ, kiệt sức ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt trào ra qua những kẽ ngón tay nhưng âm thanh nghẹn lại nơi cổ họng.

- Mạc Lãnh, em dẫn Lâm Sảng ra ngoài, sau này anh sẽ nói chuyện này cho em hay. Lâm Sảng, cô cũng đừng quá buồn, cô có đánh tôi cũng vô ích! Hồi đó là do Lâm Diệu nhất định không cho tôi nói, tôi dám sắp xếp anh ta vài làm ở công ty vì tôi biết chắc anh ta sẽ không gây tổn thất cho công ty, chúng tôi làm ăn rất quân tử, không bao giờ đánh mất chữ tín. Tôi cũng không vì chút tổn thất của công ty mà để cô, để bản thân tôi chịu thiệt thòi. Lâm Diệu là thật lòng với cô đấy! - Ngũ Dật Thiên đã bớt nóng, nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi.

Thật lòng thì đã sao, thật lòng chẳng phải cũng bỏ đi rồi sao? Đáng chửi cũng chửi rồi, đáng đánh cũng đánh rồi, không đáng khóc cũng đã khóc rồi, giờ chỉ có thể lê lết tấm thân mệt mỏi này về nhà thôi.

Bố mẹ tôi mặt mày chẳng chút cảm xúc ngồi ở phòng khách. Có sát khí! Tôi nhẹ nhàng đóng cửa, định lén lút chuồn thẳng vào trong phòng

- Qua đây! - Mẹ tôi nói. Tôi bối rối không biết làm sao, đành cười giả lả.

- A ha ha, mẹ à, mẹ ăn cơm chưa thế, bố đang luyện khí công ạ? Trông mặt buồn cười quá! - Tôi giả vờ như không nhận ra không khí nặng nề xung quanh, cố tỏ ra hài hước.

- Chuyện năm trăm anh em là sao? - Mẹ tôi lạnh lùng hỏi.

- A ha ha, mẹ à, mẹ thấy đấy, mẹ chỉ đẻ có mỗi mình con, thỉnh thoảng cô đơn quá, con nghĩ mẹ nên sinh cho con một đứa em. Bố à, bố thấy sao? - Bố tôi không lên tiếng, chắc vẫn đang luyện khí công.

- Ừm, mẹ có thể sinh được năm trăm đứa không? - Mẹ tôi mặt không chút biểu cảm, tôi biết đây là điềm báo của một con sóng lớn.

Tôi quỳ phịch xuống trước mặt bố mẹ, chắp hai tay lại, nói:

- Bố, mẹ ơi con sai rồi! Con không nên bảo mẹ sinh năm trăm đứa cho con, đến nghĩ cũng không nên nghĩ ấy chứ!

- Lâm Sảng! - Sắc mặt của mẹ cuối cùng cũng có chút biến đổi. - Có phải con lại gây ra chuyện gì rồi không?

- Làm gì có ạ! Hôm nay con chỉ đấm cho tổng giám đốc một phát vì tội hà khắc với nhân viên, anh ta bỉ ổi vô liêm sỉ, con hi sinh thân mình để bảo vệ người khác, anh ta dám có vợ hai trong khi Mạc Lãnh đang có bầu… - Tôi đành phải nhẫn tâm thêu dệt tội danh, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Bầu Trời.

- Chồng Mạc Lãnh thật chẳng ra làm sao! - Mẹ tôi do dự nhìn tôi, vẻ nuối tiếc. - Lần trước nhìn thấy cậu ta ở đám cưới, trông bộ dạng cũng đàng hoàng lắm mà!

- Mạc Lãnh phải làm sao bây giờ? - Mẹ tôi lại hỏi.

- Hài, đương nhiên anh ta không chịu thừa nhận. Đợi điều tra rõ ràng mọi chuyện, con sẽ dạy cho anh ta một bài học!

- Thôi đứng dậy ăn cơm đi! Nếu con mà gây chuyện ở bên ngoài, mẹ quyết hông tha cho con đâu! - Cuối cùng mẹ cũng chịu bỏ qua.

Ngày hôm sau tôi không đi làm. Sếp rụt rè gọi điện hỏi có phải tôi xin nghỉ phép không? Hóa ra tôi vẫn chưa bị đuổi. Ngẫm nghĩ lại thấy, người yêu mất rồi, không thể mất nốt công việc được, tôi phải tự nuôi bản thân chứ. Hơn nữa, mất việc thể nào mẹ cũng cho tôi biết tay. Nghĩ vậy tôi liền nói sẽ đến công ty ngay.

Mạc Lãnh đã biết toàn bộ sự việc, thường xuyên đến công ty chơi với tôi, lo lắng chăm chút cho tôi. Tôi thấy có lỗi với Mạc Lãnh lắm, vừa đánh chồng người ta, giờ lại để người ta đến chăm sóc cho mình. Tôi bảo Mạc Lãnh: “Cậu đã sắp làm mẹ rồi, cả ngày theo tớ làm cái gì?”. Mạc Lãnh nói lo cho tôi, nhưng không nhắc gì đến chuyện của Lâm Diệu, chỉ ngày ngày đi làm với tôi, chỉ nói đã bảo Bầu Trời giới thiệu bạn trai cho tôi nhưng bị Bầu Trời mắng cho một trận. Chết mất, chẳng nhẽ tôi không thể không có bạn trai?

Nhắc đến chuyện này tôi mới nhớ ra chuyện anh họ tôi. Dạo này đầu óc như bị ma nhập, quên béng mất chuyện này. Nghĩ vậy tôi liền lấy máy của Mạc Lãnh gọi cho Lưu Hi Hoa.

- Mạc Lãnh à? - Nghe giọng Lưu Hi Hoa có vẻ ngạc nhiên và vui mừng.

- Lãnh cái đầu cậu, là tớ đây! Điện thoại tớ hỏng rồi, đành phải dùng số của Mạc Lãnh gọi cho cậu! - Đồ chết tiệt, chỉ thích có gái đẹp!

- Lâm Sảng à! - Đầu dây bên kia cười giả lả. - Có chuyện gì mà nóng nảy thế?

- Chuyện kia tớ đã nói với bên nhà anh họ tớ rồi, khi nào tiện thì hẹn nhau một buổi ra nói chuyện là được! - Lâm Diệu mất tích rồi nhưng điều đó không có nghĩa ngày tận thế đã đến, những chuyện cần phải làm thì vẫn phải làm.

- Ờ, lúc nào cũng được, cậu quyết định đi! - Lưu Hi Hoa vội vàng nói.

- Chỉ có điều, cậu đã gặp anh họ tớ rồi nhưng tớ vẫn chưa gặp em họ cậu, phải để tớ gặp mặt trước đã!

- OK, không thành vấn đề!

Hẹn thời gian, địa điểm xong, thế là tôi đã giúp anh họ qua cửa ải đầu tiên.

Đến quán trà, tôi nhìn thấy Lưu Hi Hoa ngồi một mình, em họ cậu ta vẫn chưa đến.

- Gì thế này, lại còn chơi trò bất ngờ nữa à? - Gần đây nhìn thấy ai tôi cũng chướng mắt, ra sức chỉ trích Lưu Hi Hoa làm việc chẳng ra làm sao, còn bắt tôi phải chờ đợi nữa. Tôi từ trước đến giờ đều để cho người ta phải đợi có phải đợi ai bao giờ. Lưu Hi Hoa cũng không buồn cãi lại, chỉ cười và rót cho tôi một ly trà hoa cúc. Chà, hoa cúc giúp hạ hỏa, tôi đúng là thất bại thê thảm, ai cũng nhìn thấy tôi bây giờ giống như một bó đuốc.

Lưu Hi Hoa lấy ra một cái điện thoại di động đưa cho tôi:

- Cậu xem cái này có hợp với cậu không. Cũng chẳng biết con gái thích dùng kiểu gì, thấy nó nhỏ nhắn xinh xắn nên chọn đại, chức năng cũng tàm tạm.

- Sao thế? Chuyện này vẫn chưa thành mà đã có quà tạ lễ rồi à? Mỗi một cái điện thoại mà định mua chuộc tớ sao? - Tôi thờ ơ nói. Cậu ta dám coi thường lòng tham của tôi ư?

- Không có chuyện đó đâu,chẳng phải cậu bảo điện thoại của cậu hỏng rồi sao, thế nên tớ mua cho cậu một cái dùng tạm. Nếu không thích chúng ta có thể đổi mà, không có điện thoại liên lạc bất tiện lắm! - Lưu Hi Hoa trở nên tâm lý từ khi nào thế nhỉ?

Đúng là có tiền có khác, không thích cái gì là đổi luôn, vợ không thích cũng có thể đổi chứ gì, tôi khinh bỉ nhìn cậu ta.

- Tớ không có tiền nên không tự mua được à? - Tôi không thèm nể mặt cậu ta.

Lưu Hi Hoa cũng không nài ép nữa, chỉ hỏi:

- Cậu… có chuyện gì à?

- Đúng vậy, có chuyện rồi, bị người ta đá rồi! - Tôi cũng chẳng muốn bịa chuyện để làm gì, đâu phải bị đá lần đầu, bị đá nhiều đến mức “thành danh” rồi ấy chứ. - Đàn ông các người đều bị mỡ lợn làm mờ đôi mắt rồi, không nhận ra ưu điểm của tôi!

- Đâu có, tớ vẫn nhận ra mà!

- Cậu nhận ra thì có tác dụng quái gì đâu, cậu sẽ lấy tớ chắc? - Tôi vừa định đưa tay ra gõ cho cậu ta một phát thì thấy cậu ta tròn mắt nhìn tôi chằm chằm, chẳng nhẽ tôi lại nói gì sai rồi?

- Cậu… cậu nói thật chứ?

- Sao, lấy tớ khiến cậu khó xử đến thế sao? - Tôi nổi đóa.

- Không, chỉ có điều tớ chưa từng nghĩ đến việc sẽ lấy cậu, ha ha!

Càng ngày tôi càng thất bại thê thảm, ngay cả Lưu Hi Hoa cũng có thế hù dọa được tôi.

- Em họ tớ đến rồi! - Tôi ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, nhìn thấy một người, một cô gái đang đi về phía chúng tôi, dáng người cao ráo, khoảng một mét bảy, một cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng tôi, chỉ có điều rất xứng với thân hình một mét tám của anh họ tôi, cho sáu mươi điểm; số đo ba vòng: không biết, nói chung khá thon thả, thân hình cũng không kém lắm, cộng thêm cho hai mươi điểm. Khuôn mặt… gần đây tôi cận thị nên nhìn không rõ lắm. Tổng điểm dành cho cô ta qua cái nhìn đầu tiên là: tám mươi điểm.

Cô ta vừa ngồi xuống bên cạnh Lưu Hi Hoa, lấy giấy ăn lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lúc này tôi mới nhìn rõ mặt cô ta, nước da trắng ngần, mịn màng, chỉ có điều dung mạo cũng bình thường, mắt hơi nhỏ, nhưng được nước da bù lại, thôi chỉ trừ nửa điểm.

- Ngại quá, để anh chị chờ lâu! - Cô ta mỉm cười với chúng tôi. Cô ta vừa cười là trong tôi như sụp đổ, răng xỉn. Tính tôi ghét nhất là răng xỉn màu, trừ hẳn hai mươi điểm, vậy là tổng thành tích: năm chín điểm rưỡi. Không đạt tiêu chuẩn.

- Không sao đâu! - Ở trước mặt người lạ, tôi vẫn giữ được phong độ của mình, hơn nữa biết đâu trong tương lai không xa, cô ta sẽ trở thành chị dâu của tôi. Phải thể hiện cho tốt, tránh hậu họa về sau

- Em không để bụng chị đòi gặp em trước chứ? Đương nhiên đây không phải là ý muốn của anh họ chị, đây chỉ là ý của chị thôi. Chị muốn gặp em trước, nghe Lưu Hi Hoa nói em là người rất nhẹ nhàng, không hay nói chuyện, sợ đến lúc gặp mặt anh họ chị, em lại không dám nói nhiều nên giờ có vấn đề gì em cứ hỏi đi! - Tôi cảm thấy hơi ngại ngùng trước hành động của mình, thế nên đành phải bày ra chiêu này.

- Dạ không ạ! - Cô ta đỏ mặt, bẽn lẽn lắc đầu. - Anh họ đã nói với em cả rồi ạ!

- Còn chưa giới thiệu mà, em họ tớ tên Bạch Hi Hi. Còn đây là bạn học của anh,

Chúng tôi mỉm cười với nhau như một lời chào hỏi. Lại nhìn thấy răng xỉn, cũng may là màu không sậm lắm, vẫn có thể chấp nhận được.

Sau đó chúng tôi nói chuyện phiếm về các đề tài khác. Cô ta đúng là ít nói, cũng chẳng mấy khi nói chen vào, chỉ lẳng lặng lắng nghe chúng tôi nói chuyện.

Tôi với Lưu Hi Hoa cứ như là người thân mấy chục năm không gặp lại, kể lể hết chuyện này đến chuyện khác, từ hồi còn đi học cho đến khi tốt nghiệp. Chúng tôi đều nuối tiếc vì hồi đó ít tiếp xúc, không biết đã mất đi bao nhiêu niềm vui. Đời người cứ phải đến lúc mất đi rồi mới thấy nuối tiếc, đây là một chân lý mãi mãi không bao giờ thay đổi. Khi tôi buồn bã vì trước đây đã không biết trân trọng Lâm Diệu, tôi chẳng thấy có chút gì ngần ngại, bởi tôi biết có rất nhiều người giống như tôi. Còn Lưu Hi Hoa nhất định không chịu nói đến chuyện tình cảm của mình, đương nhiên tôi là người tốt bụng nên cũng chẳng ép buộc anh ta làm gì.

Bạch Hi Hi đúng là một cô gái nhẹ nhàng và điềm tĩnh. Suốt cả buổi cô chỉ ngồi bên cạnh rót nước cho chúng tôi, nghe tôi kể chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười, khi thì buồn thương, đúng là một khán giả trung thành, khiến cho một kẻ biểu diễn như tôi cảm thấy vô cùng tự hào. Đột nhiên thiện cảm dành cho cô ta tăng vọt, cộng thêm mười điểm. Tổng điểm cuối cùng là sáu mươi chín điểm rưỡi.

Lúc rời khỏi quán trà, tôi tiện tay cầm cái điện thoại đặt trên bàn của Lưu Hi Hoa, nhét vào trong túi, liếc mắt nhìn Lưu Hi Hoa thấy cậu ta đang lén cười, không nhịn được liền chửi thầm: “Đồ chết tiệt!”.

Sau khi lắp sim vào, người đầu tiên tôi gọi là Lâm Diệu, nhưng máy vẫn tắt. Lâm Diệu đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Tôi đã lấy được bức ảnh cũ của anh ở trong máy điện thoại, xóa số liên lạc của anh ra khỏi sim, sau đó lưu vào trong bộ nhớ của máy tính, cất cả ảnh và số điện thoại vào nơi bí mật nhất trong máy tính và đặt pass cho thư mục này. Tên thư mục là “Đã từng yêu anh đến như vậy”.

Tôi vẫn không thể giữ người đàn ông ấy lại, không thể cùng anh đi đến hết con đường, vì vậy tất cả những kí ức đẹp cứ để sau này từ từ tôi nhớ lại.

Nếu một mối tình không thể có kết thúc tốt đẹp, điều duy nhất có thể làm chỉ là cẩn thận thu dọn những mẩu tàn dư, đừng để nó làm tổn thương bản thân bởi vì nỗi đau đó là nỗi đau thấu xương. Lúc này tôi đã tha thứ cho Bầu Trời, tha thứ cho sếp, đồng thời cũng tha thứ cho Lâm Diệu. Tôi biết anh ấy tổn thương không nhẹ hơn tôi, anh từ bỏ người con gái đã làm anh tổn thương để đi tìm thuốc giải, cũng giống như trước đây tôi từng tiễn Trương Hạo ra đi và sà vào lòng Lâm Diệu, không có gì đáng xấu hổ cả, đó chẳng qua chỉ là hành động tự bảo vệ bản thân. Tự bảo vệ mình mà không gây tổn thương cho người khác thì đó chẳng qua cũng chỉ là một sự bất dắc dĩ. Lúc bảo vệ tình cảm của mình tôi đã vô tình làm tổn thương Lâm Diệu, còn Lâm Diệu cũng vì bảo vệ mình mà làm tổn thương cho tôi. Đây là cái duyên, không phải oán hận. Có dũng khí yêu thương cũng phải chuẩn bị tâm lý chịu đau đớn, tôi đã đau đớn đến ba lần rồi, tôi chỉ hi vọng sẽ không có lần thứ tư tiếp diễn, tôi thật sự không thể nào chịu đựng được nữa.

Qua Mạc Lãnh tôi biết Bầu Trời đang dò hỏi tin tức của Lâm Diệu khắp nơi, nói có thể anh ấy đã ra nước ngoài, nhưng cụ thể là đi đâu thì không biết, tôi cũng không muốn biết, bởi vì tôi chẳng thể làm gì, tôi không có khả năng và tự tin để bay qua đó tìm anh. Lâm Diệu luôn phải chịu đựng sự lừa dối của tôi, cố giấu giếm sự bất mãn trong lòng để bao dung tôi, yêu chiều tôi, nếu anh đã quyết tâm bỏ lại tôi, như vậy có nghĩa lòng anh đã nguội lạnh.

Nhận được quà sinh nhật của “Kẻ Trộm” gửi đến, là hai con thú nhồi bông Trường Giang Số Bảy, con to thì cao bằng nửa người tôi, con bé chỉ to hơn bàn tay tôi một chút. Tôi đặt con nhỏ lên đầu con to, một sự tương phản quá rõ ràng, tôi bật cười khanh khách, trong lòng vô cùng cảm kích người bạn phương xa, người bạn chưa từng gặp mặt này. Đột nhiên tôi lại nhớ đến cái nhẫn mà Lâm Diệu tặng cho tôi, lúc đó tôi đang mải mê chìm đắm trong hạnh phúc chờ lấy chồng nên không mấy để tâm, giờ nó lại trở thành món quà duy nhất mà Lâm Diệu tặng tôi (bộ quần áo không tính nhé, bởi vì mua bộ quần áo đó chẳng qua chỉ là để lấy lòng bố mẹ anh mà thôi), cũng có thể đây chính là món quà cuối cùng. Lấy chiếc nhẫn từ trong ngăn kéo bàn ra, tôi chăm chú ngắm nghía. Cái nhẫn được chế tác rất tinh xảo, hạt pha lê ở trên đó to như là thật, phát ra ánh sáng chói mắt, tôi ném cái nhẫn ra ngoài cửa sổ…

Tạm biệt nhé, người em yêu! Em đã không thật lòng với anh, không phải vì không đủ yêu anh mà bởi vì em quá yêu bản thân mình. Tha thứ cho em lúc đó đã không biết trân trọng tình yêu, tha thứ cho em đã ích kỉ và tùy tiện, bởi vì em cũng tha thứ cho anh rồi.

Kể từ hôm tình cờ gặp lại Tiểu Phụng ở thẩm mĩ viện, còn bị cô ấy dụ dỗ mua một cái thẻ làm đẹp, Tiểu Phụng liên tục gọi điện thoại bảo tôi dẫn Lâm Diệu đến cho cô xem mặt, lại bảo cái thẻ làm mặt của tôi không dùng là lãng phí lắm. Lần nào tôi cũng khéo léo từ chối. Ai chẳng biết trước sau gì chẳng phải ra mắt anh ấy, nhưng giờ tôi lấy đâu ra người mà ra mắt, chưa lâu trước còn khoe khoang trước mặt người ta, thế mà mới chớp mắt người đàn ông của tôi đã chạy mất rồi, mất mặt quá!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây