Câu Được Con Rùa Vàng

24: Chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa 2


trước sau

Đến nhà tôi, mẹ tôi đang lúi húi ở trong bếp, bố tôi đi chợ vẫn chưa về. Tôi kéo Lâm Diệu vào bếp.

- Mẹ ơi, con về rồi đây, đây là bạn trai của con! - Cái bát trên tay mẹ tôi rơi xoảng xuống đất, nụ cười trên môi Lâm Diệu như cứng lại, tôi cũng sững người.

- Mẹ, anh ấy là con đẻ của mẹ thất lạc nhiều năm nay à? - Tôi chạy đến kéo tay mẹ, căng thẳng hỏi.

- Cái con ranh này, con nhìn bộ dạng con kìa, mẹ làm sao đẻ ra được một thằng con trai đẹp trai thế này? - Mẹ đẩy tay tôi ra, đi đến trước mặt Lâm Diệu, nhìn anh chằm chằm.

Lâm Diệu bị nhìn đến mức sởn gai ốc, vội vàng đưa hộp nhân sâm trong tay ra:

- Dì à, đây là nhân sâm ạ!

Hơ hơ, cái gì mà “Đây là nhân sâm ạ?”. Chẳng nhẽ mẹ tôi lại không biết đây là nhân sâm?

Mẹ tôi đón lấy, liếc qua rồi đặt lên bàn, nói: “Ờ, nhân sâm thật!”. Hơ, lại cả mẹ tôi nữa chứ!

Thấy hai người cứ ngây ra nhìn nhau, tôi liền đẩy Lâm Diệu ra ngoài, bảo anh ngồi xuống ghế phòng khách còn mình thì đi rót nước. Thấy mẹ tôi đang đánh mắt ra hiệu, tôi liền đi vào bếp, hỏi:

- Chuyện gì thế ạ?

Có là đồ ngu cũng nhận ra được là mẹ rất thích. Tôi bảo mẹ tôi đừng có nhìn người ta chòng chọc như vậy nữa, đừng để mới lần đầu gặp mặt mà người ta đã sợ mất dép.

- Bao nhiêu tuổi? - Mẹ tôi thôi cười.

- Bằng tuổi con.

- Được, bằng cũng được!

- Lần trước sinh nhật con anh ấy cũng đến đấy, bố mẹ đã gặp anh ấy rồi mà, giờ mới phát hiện anh ấy đẹp trai à?

- Ờ, mẹ không nhớ nữa, chẳng trách thấy quen quen. Lớn tuổi rồi, trí nhớ kém lắm! - Mẹ vỗ vỗ trán.

Tôi bùi ngùi, mẹ tôi già thật rồi!

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Diệu liền đứng phắt dậy, nhìn thấy bố tôi liền chạy đến đỡ túi đồ trên tay bố tôi, lại còn nịnh nọt:

- Cháu chào chú ạ! Cháu là bạn trai của Lâm Sảng, chú khỏe thật đấy!

- À, bạn trai của Lâm Sảng à, ngồi, ngồi đi! Đừng đứng mãi thế! - Bố tôi cười tươi như hoa.

Không khí rất vui vẻ. Tôi biết ngay là bố mẹ tôi sẽ rất thích Lâm Diệu mà.

Lúc ăn cơm bố mẹ tôi liền hỏi về công việc của Lâm Diệu. Lâm Diệu vội vàng lấy danh thiếp đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, kính cẩn đưa cho bố mẹ tôi bằng hai t liếc qua, thấy chức vụ là tổng giám đốc liền bật cười thành tiếng.

- Con ranh con, cười gì mà cười? - Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt sắc như dao.

- Mẹ, người ta là thiếu gia đấy! - Lâm Diệu nghe vậy liền đá chân tôi. Tối nay sao lắm người làm ám hiệu với tôi thế nhỉ?

Nhưng mà sao mặt mẹ tôi lại biến sắc thế kia, ban nãy vẫn còn cười tươi rói cơ mà, sao vừa nhìn thấy danh thiếp của Lâm Diệu mặt đã biến sắc rồi? Lâm Diệu sợ quá không dám ăn cơm nữa, ngoảnh sang nhìn tôi ngơ ngác, tôi cũng đâu biết gì đâu.

Mẹ tôi không nói gì thêm, bố tôi cũng không hỏi thêm chuyện của Lâm Diệu, lúc này tôi làm sao nuốt nổi cơm nữa, định mở miệng hỏi mẹ nhưng sợ mẹ nói ra sẽ khiến Lâm Diệu khó xử. Khó khăn lắm mới chịu được đến hết bữa ăn. Mẹ tôi thu dọn bàn ăn, tôi muốn giúp một tay nhưng mẹ tôi đánh mắt bảo tôi đưa Lâm Diệu về trước.

Ôi trời, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Ngoài Lâm Diệu, tôi còn có thể đi đâu tìm cho mẹ tôi một người con rể tốt như vậy chứ?

Ra khỏi cửa, chân Lâm Diệu như mềm nhũn ra, anh bám lấy tay tôi, hỏi:

- Sao thế? Sao mẹ em lại vui buồn thất thường vậy? Anh tự thấy mình không làm gì sai, cũng không nói gì sai, sao chớp mắt đã thay đổi kỳ quặc thế? Lâm Sảng, làm sao bây giờ? Có phải mẹ em không thích anh không?

- Không sao đâu, chắc chắn là có vấn đề gì đó, em đi nghe ngóng một chút, lát nữa sẽ gọi cho anh, anh về nhà trước đi! Nếu mẹ em mà không thích anh, em sẽ liều mạng với mẹ! - Tôi bảo Lâm Diệu cứ yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách.

Lâm Diệu ngập ngừng không muốn đi. Lưỡng lự mãi, anh liền kéo tay tôi dặn:

- Nhớ gọi cho anh đấy, hay không tí nữa em qua anh, nếu không anh không ngủ được mất!

- Được rồi, anh mau đi đi! - Xem ra mẹ tôi đã khiến cho Lâm Diệu sợ phát khiếp rồi.

Vào nhà, thấy mẹ tôi đang rửa bát, bố tôi đang ngồi hút thuốc trong phòng khách- Mẹ, mẹ ra đây đi, còn rửa dọn gì chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Tôi nôn nóng muốn biết nguyên nhân.

Mẹ tôi từ trong nhà bếp đi ra, trợn mắt gắt:

- Tại sao lại cùng họ?

Ôi trời ơi, hóa ra là vì cái này.

- Cùng họ thì đã làm sao? - Tôi không sao hiểu nổi, cùng họ là chuyện thường, chỉ cần không phải là họ hàng thì có gì không được?

- Cùng họ là có vấn đề, nhỡ có họ hàng thì sao? - Mẹ tôi thở dài.

Tôi cầm danh thiếp của Lâm Diệu lên, đưa cho mẹ, nhẹ nhàng nói:

- Mẹ à, mẹ nhìn cho kỹ đi, Tổng giám đốc Tập đoàn Mộc Sâm. Là Tập đoàn Mộc Sâm đấy, nếu như có họ hàng với nhà ta, mẹ đã đến đó làm thân từ lâu rồi, nếu thế thì bây giờ mẹ có còn ngồi đây không?

Mặt mẹ tôi hơi giãn ra, nhưng vẫn không chịu chấp nhận:

- Không được là không được, ngày mai con đi nói với thằng nhóc đó là nhà chúng ta không ưng nó. Có tiền thì đã sao? Là bố nó có tiền chứ có phải tiền nó kiếm đâu!

Mẹ trở nên cứng đầu như thế từ bao giờ không biết? Con gái mẹ phục mẹ sát đất rồi. Tôi ngoảnh sang nhìn bố, hi vọng bố nói có lý hơn. Nhưng bố tôi lại chẳng nói gì, chỉ dán mắt vào tivi.

- Mẹ, mẹ thử nghĩ đi, lúc con gái mẹ lấy chồng, khách khứa có hỏi điều kiện nhà trai thế nào, mẹ có thể ngẩng cao đầu, sau đó nói với họ rằng: Là con trai của ông chủ Tập đoàn Mộc Sâm, con trai độc nhất. Đến lúc đó, có phải mẹ được nở mày nở mặt không nào? Hoặc giả đi trên đường, tình cờ gặp một người bạn lâu năm không gặp, người ta hỏi con gái mẹ lấy chồng chưa, mẹ bảo lấy rồi, sau đó người ta hỏi gả con cho ai, mẹ nói gả cho con trai một gia đình có tiền. Đấy, thế có phải mẹ được ngẩng cao đầu trước mặt người ta không? Giả sử anh ấy có đưa mẹ đi phố, chủ cửa hàng có hỏi mẹ anh chàng này là ai mà đẹp trai thế, mẹ có thể ưỡn ngực mà nói: Đây là con rể tôi. Đến lúc ấy có phải mẹ được mát mặt không nào? Sau này mẹ có cháu, ai ai nhìn thấy cũng khen dễ thương, người ta hỏi mẹ ôm con cho nhà ai, mẹ nói là con của con g

Thế có phải là thích không? Mẹ à, mẹ đừng nói với con là mẹ không thích những thứ này nhé! - Tôi khích mẹ tôi. Có vẻ hiệu quả, sắc mặt mẹ tôi đã thay đổi đôi chút.

- Nếu người ta hỏi mẹ con rể họ gì, mẹ nói họ Lâm, người ta nói: Ơ, đã thân càng thêm thân, thế thì tức chết đi được! - Mẹ tôi vẫn không chịu.

- Mẹ à, người phải hiện thực một chút, đừng có để ý đến miệng lưỡi và ánh mắt của thiên hạ làm gì. Chỉ cần bản thân mẹ biết không có họ hàng gì là được rồi, cần gì để ý thiên hạ nói ra sao?

- Con cũng biết là không cần để ý đến miệng lưỡi và ánh mắt của thiên hạ à? Thế những gì con vừa nói có câu nào không nhắc đến người khác không?

- Mẹ! - Tôi sà vào lòng mẹ, khóc lóc năn nỉ. - Mẹ là mẹ đẻ của con, con gái mẹ đời này kiếp này chỉ lấy anh ấy thôi, cho dù anh ấy có là con riêng của mẹ con cũng phải lấy anh ấy cho bằng được!

- Cái gì mà con riêng với con chung? - Bố tôi chẳng nghe thấy gì khác, chỉ nghe thấy mỗi từ “con riêng”.

- Con ranh con, chẳng nói được câu nào tử tế. Thằng cu đấy thực sự không tồi, tính tình nhanh nhẹn. Cùng họ cũng chẳng có gì không tốt cả, sau này sinh con đẻ cái có thể mang họ Lâm nhà mình! - Cuối cùng mẹ cũng chịu chấp nhận. Chỉ có điều không biết ban nãy có làm nó sợ chết khiếp không nữa?

- Mẹ còn nói nữa, chả sợ chết khiếp đi rồi! - Tôi đã yên tâm nên bắt đầu trách mẹ.

- Lâm Sảng à, bố thấy bản thân con thấy được là được, không cần phải để ý đến những vấn đề khác! - Bố tôi giờ mới lên tiếng.

Bố, bố đúng là người biết “lựa gió đẩy thuyền”, hóa ra con được di truyền từ bố đấy!

- Con cảm thấy tốt lắm ạ! Con phải gọi điện cho anh ấy ngay không anh ấy lại lo! - Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi kinh ngạc mở cửa ra, Lâm Diệu!

Hóa ra anh vẫn chưa đi, vẫn cứ đứng chờ ở ngoài cửa, toàn thân như đông cứng lại vì lạnh, thật tội nghiệp. Nhìn thấy tôi xuất hiện liền kéo tôi ra ngoài, đóng cửa lại rồi hỏi:

- Thế nào rồi?

- Anh vẫn đứng đây từ nãy giờ đấy à? Chẳng phải em bảo anh về trước sao?

- Em bảo anh về sao được? Chẳng phải cũng vì anh sợ em không giải quyết nổi việc này sao? - Lâm Diệu nhìn tôi nôn nóng, rất muốn hỏi tình hình nhưng lại không dám hỏi.

Hừ, dám khinh thường tôi à, đã vậy sẽ cho anh biết tay!

- Về nhà anh đi, ở đây không tiện nói! - Tôi cố ý hạ thấp giọng.

Suốt dọc đường, Lâm Diệu trầm ngâm không nói năng gì, thỉnh thoảng lại len lén nhìn tôi. Tôi trong bụng buồn cười lắm nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ vẻ bi đát; miệng chỉ chực ngoác ra cười nhưng phải cố kiềm nén lại; cuối cùng tôi đành phải ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ: Ôi chết cười mất!

Về nhà đến nhà Lâm Diệu, tôi cúi đầu, buồn bã nói:

- Lâm Diệu, mẹ em không đồng ý, nói vì anh cùng họ!

Lâm Diệu thừ người, anh làm sao ngờ được việc cùng họ lại có thể gây ảnh hưởng lớn đến thế.

- Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? - Lâm Diệu đi đi lại lại trước mặt tôi. Tôi không nhịn được đành phải lấy tay bịt chặt miệng. Lâm Diệu lại tưởng là tôi khóc nên càng hoang mang hơn.

- Em cũng chẳng biết phải làm sao nữa, em đâu ngờ mẹ em lại cổ hủ như vậy, thường ngày đâu có như vậy.

- Vậy ngày mai anh đi đổi họ vậy! - Lâm Diệu dừng bước, ngồi xuống bên cạnh tôi. Thật không ngờ anh lại nghĩ ra một phương pháp chẳng logic chút nào như vậy.

- Anh theo họ mẹ, chắc chắn mẹ anh sẽ đồng ý, chỉ có điều làm sao qua được cửa ải của bố anh nhỉ? - Lâm Diệu lại xịu mặt xuống, hai tay vò đầu bứt tai. Mẹ ơi, mẹ làm cho anh ấy sợ chết khiếp lên rồi!

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó khổ sở của Lâm Diệu, tôi không đành lòng tiếp tục trêu chọc anh, liền chồm đến h anh. Lâm Diệu đẩy tôi ra, nói:

- Em đừng phá nữa, mau nghĩ cách đi!

- Anh không muốn em chứ gì? - Tôi hỏi Lâm Diệu.

- Giờ anh không có tâm trạng nào mà...

- Mẹ em còn hung dữ hơn em gấp trăm ngàn lần, nếu mẹ sống chết gì cũng không đồng ý, có lẽ cả đời này, cả đời này chúng ta không thể ở bên nhau. Anh còn không nhân cơ hội này mà quấn quýt em à? - Cuối cùng tôi cũng không thể nhịn cười được nữa.

- Lâm Sảng, anh sẽ không để chuyện này xảy ra đâu!

- Thực ra mẹ em vốn không vui, nhưng dưới sự tấn công mãnh liệt của em, nói rằng cùng họ cũng không sao, chỉ cần anh đối xử tốt với em là được. Anh nói đi, có phải anh đối xử với em không tốt không?

- Em... em dám giỡn anh à? - Lâm Diệu chớp chớp mắt, nhìn tôi vẻ không đáng tin, mãi cho đến lúc tôi gật đầu khẳng định, anh mới ôm chầm lấy tôi quay vòng tròn.

- Ối chóng mặt quá! - Tôi la lên.

- Đấy là cái giá cho việc dám giỡn mặt anh! - Lâm Diệu cười tinh quái rồi ném tôi lên giường. - Nào, lại đây, chẳng phải em muốn quấn quýt với anh sao?

- Á... - Tôi hét lên rồi lăn sang một bên giường.

Đúng lúc ấy có tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn thì thấy là số của Tiểu Phụng gọi đến. Tôi vội vàng bảo Lâm Diệu thả tôi xuống.

- Nói đi! - Tôi nghe điện.

- Ngày mai nghỉ một ngày, đến chỗ tớ sớm nhé!

- Làm gì? Tớ đang nghỉ mà!

- Xem mặt chứ làm gì? Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao?

- Xem mặt? - Ối, tôi quên mất chuyện này rồi. Giờ người đã quay trở lại, tôi còn đi xem mặt

- Chuyện đó, chuyện đó... Lâm Diệu về rồi, cậu từ chối đi nhé - Tôi ho khan vài tiếng rồi len lén nhìn Lâm Diệu.

- Hai người giỡn mặt với tớ hả? - Tiểu Phụng nổi cáu.

- Đâu, ai dám!

- Ngày mai dẫn người qua chỗ tớ, tớ phải kiểm hàng!

- OK, mai nhé!

Cúp điện thoại, thấy mặt Lâm Diệu sầm sì, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi.

- Ái chà, mặt trời tối nay tròn thật đấy! - Tôi đánh trống lảng.

Lâm Diệu trợn mắt lườm tôi, vẻ mặt sầm sì, tôi biết anh vẫn để bụng chuyện này. Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt tổn thương của anh, nó khiến tôi đau lòng.

Đầu tôi chợt nóng lên, tôi chạy ra ban công, ngẩng mặt lên trời, hét thật to:

- Lâm Diệu, em yêu anh!

Ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Lâm Diệu ngây ra, đờ đẫn nhìn tôi mất ba giây. Ba giây sau anh mới đứng dậy, ôm lấy tôi từ phía sau, thì thầm vào tai tôi:

- Anh cũng yêu em!

Một thứ gì đó ấm nóng đang chảy trong lòng tôi, một cảm giác ngọt ngào đến tuyệt diệu. Khoảnh khắc này đây, tôi sẵn sàng tan chảy vì anh.

- Lâm Diệu, em bảo này, cửa ải của bố mẹ em đã qua rồi, ngày mai còn phải qua cửa ải của bạn em nữa! Anh có thấy áp lực không? - Nằm bên cạnh anh, tôi thì thầm hỏi.

- Anh thì áp lực cái mẹ gì?

- Anh dám nói tục à? Bất lịch sự!

- Anh học của em đấy!

- Ha ha ha! - Tôi bật cười, hài lòng nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau dẫn Lâm Diệu đến gặp Tiểu Phụng, cô ấy liền ném tôi cho người khác, bảo là phải nói chuyện riêng với Lâm Diệu. Đến lúc tôi làm mặt xong và đi ra, Lâm Diệu đã chẳng biết chạy đi đằng nào rồi, đối tượng nói chuyện với Tiểu Phụng giờ là một người phụ nữ. Tôi thất kinh, Tiểu Phụng dám biến đổi giới tính cho Lâm Diệu à, tôi phải giết cả nhà cô!

- Người đâu rồi? - Tôi hỏi Tiểu Phụng.

- Đi vệ sinh rồi!

À, hóa ra là đi vệ sinh, thế mà tôi cứ tưởng...

- Thế nào, hàng có đạt chất lượng không? - Tôi hỏi Tiểu Phụng.

- Tương đối hài lòng, ha ha! - Mắt Tiểu Phụng sáng lên, “anh mỳ” nhà tôi khiến cho cô ấy thích thú lắm. Tôi thầm tự hào.

- Còn phải nói, hồi đầu suýt chút nữa thì tớ đẩy anh ấy cho người khác đấy!

- Oa, cậu có tinh thần hi sinh như vậy sao? Sao cậu không đẩy anh ấy cho tớ?

- Lúc đó anh ấy còn là người mới mà, hơn nữa chẳng phải tớ đã nói anh ấy có thân thế đặc biệt sao, ai dám nghĩ ngợi xa xôi. Thế mà cái cô Dương Lệ Lệ ở phòng tớ không sợ chết mà liều mạng theo đuổi, tớ còn định giúp cô ấy, chỉ có điều lại phản tác dụng. Tớ tuyệt đối không cố ý! Hôm qua lúc đi dạo phố tình cờ gặp Lệ Lệ, tớ thấy áy náy quá! Hài, mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra vậy!

- Chỉ có điều Lâm Diệu cũng được đấy, theo đến tận công ty cậu để tán tỉnh, đường đường là một ông chủ lớn mà lại tán tỉnh một cô nhân viên theo dõi đơn hàng, anh ấy nói suốt ngày cậu đánh mắng anh ấy!

- Cậu thì biết cái gì, tớ đánh yêu mắng yêu đấy! - Tôi cười thầm. Anh chàng này, dám nói xấu tôi trước mặt người khác, về nhà nhất định sẽ biết tay tôi. Đột nhiên tôi phát hiện ra người phụ nữ ban nãy nói chuyện với Tiểu Phụng vẫn chưa đi, hình như cũng rất hứng thú với câu chuyện của chúng tôi.

- Tiểu Phụng, cậu xem người ta chờ lâu như vậy rồi, còn không mau tiếp khách trước đi!

- Tôi cười ái ngại, cảm thấy khuôn mặt này quen quen.

- Không sao, nghe hai người nói chuyện cũng rất thú vị. Chỉ có điều dường như mỗi lần tôi gặp cô ở đây, cô đều nói về đàn ông! - Người phụ nữ đó mỉm cười với tôi.

Tôi thừ người ra, mặc dù đây là sự thật nhưng đâu cần phải nói thẳng như vậy, dù gì chúng tôi cũng đâu có thân thiết? Tôi lục tung bộ nhớ của mình, cuối cùng cũng nhớ ra được người phụ nữ này là ai. Lần đầu tiên đến đây, tôi đã hết lời khoe khoang về Lâm Diệu, và người phụ nữ nằm ở giường bên cạnh giường tôi chính là người phụ nữ này. Tôi quay sang nhìn Tiểu Phụng, ra hiệu bảo cô ấy mau mau đuổi người đàn bà này đi.

- Cô còn cần gì không ạ? - Tiểu Phụng hỏi.

- Mấy sản phẩm làm đẹp ban nãy mà cô giới thiệu cho tôi nhưng vẫn chưa đưa cho tôi, tôi đang đợi đây! - Người phụ nữ ấy đáp.

Hóa ra là vậy, chẳng trách mà bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt bất mãn, hóa ra là tôi chen chân vào khiến bà ta khó chịu. Bà cần cái gì thì phải mở miệng, không mở miệng thì Chúa biết được bà cần cái gì.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây