Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

148: Càng đau, càng không ngăn được tổn thương


trước sau

An Tử Yến đứng trước phòng ông nội. Hắn mở cửa bước vào. Căn phòng ngoại trừ thiếu vắng chủ nhân, những thứ khác vẫn không hề thay đổi. An Tử Yến nhìn khuôn hình lúc nhỏ của hắn chụp cùng ông nội. Hắn mở ngăn kéo, bên trong toàn là những thứ vớ vẫn. Giọng nói Mạch Đinh vang lên bên tai.

(Ông nội, ông lại chọc cháu. Chả vui tí nào cả!)

(Ông nội, ông nói An Tử Yến đi, anh ấy toàn bắt nạt cháu!)

(Ông nội, An Tử Yến anh ấy…)

Ba người biến thành hai người. Hai người hoá một người. Người hứa sẽ ở bên hắn rồi cũng bỏ hắn mà đi. Nếu không phải là Mạch Đinh, hắn không có cách nào vượt qua khoảng thời gian ấy. Lúc đó, hắn rất muốn ôm Mạch Đinh vào lòng và nói: Thật may còn có em ở đây. Anh không thể mất đi em được.

Mạch Đinh ngồi ở công viên đến tận khuya. Nơi này có thể nhìn thấy mọi thứ về An Tử Yến. Con người ta thật mâu thuẫn. Mâu thuẫn đến buồn cười. Miệng thì nói muốn rời xa hắn, nhưng trong lòng vẫn mong ở bên hắn. Có chịu tổn thương thế nào, cậu vẫn ôm lấy cái hy vọng buồn cười đó.

Em… có phiền không…

Đi đi. Anh không muốn nhìn thấy em nữa.

An Tử Yến, anh nói thêm nhiều lời tàn nhẫn hơn nữa đi. Em muốn xem, phải nói bao nhiêu em mới không còn nhớ anh nữa. Mỗi dây thần kinh trong em sẽ căng cứng lên. Em sợ nếu em thả lỏng, em sẽ chạy đến cầu xin anh đừng đuổi em đi, cầu xin anh yêu em. Em không sợ mất mặt. Em chỉ muốn anh mà thôi.

Bốn ngày, thời gian trôi đi không nhanh cũng không chậm. Mạch Đinh nằm dài trên ghế salon nhà Lý Minh. Cậu không ngủ được, mà cũng chẳng muốn làm gì. Phần lớn thời gian đều chỉ nhìn màn hình điện thoại. Không hề có một tin nhắn. An Tử Yến chẳng phải đã nói không cho phép cậu rời xa hắn sao? Vậy sao hắn không kéo cậu về nhà? Thì ra, chiến tranh lạnh còn khó khăn hơn cả cãi nhau. Ít ra còn có thể nghe được giọng nói của hắn.

Chẳng lẽ đã hối hận?

Không thể nuốt nổi cơm. Phim cũng không xem nổi. Yêu nhiều càng khiến cho con người ta đau nhiều hơn.

Lý Minh ra ngoài mua đồ. Mạch Đinh đứng bên cửa sổ. Trời lại tối rồi. Bầu trời không một ngôi sao. Cậu mở cửa sổ. Tiếng ồn bên ngoài dễ dàng ùa lên cả tầng bốn. Khó quá! Sau này phải làm sao? Còn phải giùng giằng bao lâu nữa? Nếu chê lời nói của cậu phiền, cậu đổi có được không? Suy nghĩ đó lại xuất hiện. Cậu xem thường chính bản thân mình. Cậu rướn người ra bên ngoài, dùng hết sức lực hô lớn: “Lần này em tuyệt đối không cầu xin anh, An Tử Yến!”. Người bên dưới tò mò nhìn lên. An Tử Yến ngồi trong xe nắm chặt tay lái, nghe rõ từng lời của Mạch Đinh.

Chuông điện thoại vang lên, Mạch Đinh cuống cuồng nhào đến ghế salon nhận máy. Là văn phòng mô giới: “Vâng?”.

“Chào anh, anh Mạch. Xin hỏi bây giờ anh có tiện nói chuyện không?”

“Vâng, có chuyện gì vậy?”

“Ngày mai anh có thời gian không? Có thể thực hiện thủ tục chuyển nhượng tài sản rồi”.

“Sao lại liên lạc với tôi, anh phải…”.

“Là căn hộ mang tên anh. Tiền đã thanh toán rồi. Vì chủ nhà có việc nên kéo dài cho đến bây giờ. Thật xin lỗi. Vậy mai anh có thời gian không?”

“Mai tôi bận rồi. Có thể đợi lúc khác được không?”

“Đương nhiên rồi. Vậy tôi không quấy rầy anh nữa. Chừng nào anh xác định thời gian thì hãy liên lạc cho tôi”.

“Được”.

Cho dù hai người không xảy ra tranh cãi, Mạch Đinh cũng không muốn ngôi nhà đứng tên cậu. Huống hồ cậu còn không hề bỏ ra một đồng nào để mua nó. Nhà là mua trước khi cả hai cãi nhau. Bây giờ có lẽ An Tử Yến đã hối hận rồi. Cậu lại đi về phía cửa sổ, không chần chừ gọi cho An Tử Yến. Cậu cho rằng bản thân đã tìm được lý do điện thoại cho hắn.

An Tử Yến ngẩng đầu nhìn Mạch Đinh, nhận điện. Hai người không nói với nhau câu nào. Lòng Mạch Đinh rối bời, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Là chuyện ngôi nhà. Người mô giới vừa gọi. Em muốn nói nếu nhà là anh mua thì anh đứng tên đi. Em không cần”. An Tử Yến siết chặt tay. Một giây, hai giây, năm giây, mười giây. Giọng nói của hắn xuyên qua điện thoại, đâm thẳng vào lồng ngực Mạch Đinh.

“Mạch Đinh, em muốn chia tay à?”. Đây là chuyện gì? Sao hắn lại hỏi chuyện này? Cậu nói muốn chia tay khi nào? Hắn hỏi như chuyện rất đỗi bình thường. Nói muốn bỏ đi là dỗi thôi mà. Không thể trả lời, không được để tức giận che mắt. Nói không phải đi. Nói không phải vậy đi. Xin hắn tha thứ đi. Lòng Mạch Đinh bức rức không thôi. Nhưng rồi, miệng khẽ nhếch lên: “Đúng”. Thật đau. Tại sao? Thật sự rất đau. An Tử Yến, cứu em!

Nghe được câu trả lời, An Tử Yến hít một hơi thật sâu: “Ngôi nhà đó coi như phí chia tay đi. Bây giờ em không có chỗ ở. Em…”. Đường truyền bị ngắt. An Tử Yến nhìn vào màn hình điện thoại. Hắn đạp chân ga lái xe đi.

Bước tiếp theo phải thế nào. Hai người cũng không biết.

Lý Minh vừa mở cửa đã nhìn thấy Mạch Đinh đứng đờ đẫn bên cửa sổ. Anh đi tới quơ tay trước mặt Mạch Đinh: “Đần ở đó làm gì? Thấy rồi à?”. Mạch Đinh tựa lưng vào cửa sổ trượt chân ngồi xổm xuống sàn, lầm bầm: “Hết rồi. Tất cả đã hết rồi”. Lý Minh quay người lấy hộp sữa tươi đặt lên bàn: “Còn ở đó nữa, kêu ngạo làm gì? Biết An Tử Yến đến tìm, còn không mau xuống”.

“Ông nói cái gì?”.

“Hợ, ông đứng chỗ cửa sổ, tôi tưởng ông biết rồi chứ. Lúc về tôi thấy An Tử Yến đậu xe bên dưới ấy. Nhưng mà lúc hai người cãi nhau, An Tử Yến ghê quá, tôi chả dám lại gần. Hồi ở trường, có lần hai người…”. Lý Minh vẫn còn mơ màng theo dòng hồi ức, Mạch Đinh đã đứng dậy chạy ra ngoài. Chạy đến chỗ thang máy thì dừng lại, cậu không biết đuổi theo để nói cái gì.

Cửa thang máy mở ra, Mạch Đinh bị kéo vào bên trong. Cậu ngẩng đầu lên nhìn An Tử Yến. Cậu muốn thoát khỏi đôi tay của hắn, nhưng càng bị hắn giềm chặt hơn. Giọng nói của hắn tựa như từ địa ngục truyền đến: “Đừng động đậy, cũng đừng nói thêm một lời nào nữa”. Không giải thích được, cậu không thể giải thích được vì sao thân thể cứ thế mà làm theo An Tử Yến.

Mạch Đinh ngồi vào chỗ quen thuộc trên xe. Cậu từng ngồi ở vị trí này rất nhiều lần. Đã từng ngồi đây mà nói rất nhiều chuyện, hôn rất nhiều lần. Nhưng hôm nay, chỉ có trầm mặc. Ánh mắt cứ chăm chăm nhìn con đường lùi dần về sau. Ánh đèn của những chiếc xe ngược chiều phản chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Mạch Đinh. Đây là con đường đến ngôi nhà gỗ. Từ khi ông nội qua đời, đã hơn một năm rồi hai người họ chưa từng quay lại đây. Một nơi đã từng lưu giữ những kỷ niệm ấm áp của Mạch Đinh đã trở thành một bóng ma bám lấy cậu. Bởi vì chính nơi đây đã xuất hiện chuyện đau nhất trong đời cậu.

– Hết chương 148 –

_________________

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây