Cầu Mà Không Được

4: Lung Điểu 4


trước sau


Thì ra Thời Vũ vẫn nhớ hôm nay là lễ tốt nghiệp của cô ư? Rõ ràng là nhớ nhưng lại không đến tham dự, đã vậy còn quên trả lời tin nhắn của cô.

Tự nhiên Diệp Thanh Linh cũng không biết mình nên vui hay buồn.

Từ nãy đến giờ cô đều nhìn vào mắt của Thời Vũ, nhìn chằm chằm ảnh ngược của chính mình trong con ngươi đen lay láy, cuối cùng cô yếu ớt nói: "Em không quên..."
Thời Vũ nhíu mày, con ngươi vẫn toát ra sự lạnh lùng như cũ, giống như lúc nào cô cũng sẵn sàng hắt ly rượu đang cầm trên tay xuống.

Diệp Thanh Linh không có giải thích thêm mà chỉ liếm liếm môi, đôi mắt chớp chớp nhìn thẳng vào mắt Thời Vũ, một phút một giây cũng không rời.

"Chị, em xin lỗi, em sai rồi." Cô nhẹ giọng nói, "Lần sau em sẽ không vậy nữa."
Cuối cùng Diệp Thanh Linh làm nũng cũng có tác dụng, gương mặt rét lạnh của Thời Vũ cũng được hòa tan một ít.

"Dự liên hoan với bạn học à?" Thời Vũ nhẹ giọng hỏi một câu, chóp mũi ngửi ngửi nhưng lại chẳng cảm thấy được mùi rượu như cô tưởng tượng, trái lại cô lại ngửi được mùi sữa tắm hoa quả.

"Chậc chậc." Thời Vũ giương mắt tỏ vẻ không vui, "Tắm cũng tắm luôn rồi lại chẳng nhớ về nhà.

Thế nào? Có người khác ở ngoài rồi?"
Áo của Diệp Thanh Linh được Thời Vũ buông ra, theo quán tính cô liền chậm rãi khuỵu chân xuống, nhưng đầu luôn ngẩng lên dịu dàng nhìn Thời Vũ.

"Không có, em..." Ở bên căn hộ kia, thu âm một mình, có chút mệt mỏi.

Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Thời Vũ đánh gãy thêm lần nữa.

"Thôi vậy." Thời Vũ vỗ nhẹ nhẹ vào má của cô, "Nếu em dám chơi bậy bạ ở bên ngoài có biết sẽ có hậu quả thế nào không?"
"Em biết, em sẽ không." Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng nắm lấy làn váy của Thời Vũ, "Trong lòng em chỉ có chị thôi, Thời Vũ, chị...!biết mà."
Thời Vũ phì cười rất nhẹ như được dỗ dành rồi nên cô mới vui vẻ.

Tay đang cầm ly rượu của cô vẫn càng ngày đưa lại càng gần, rượu đỏ cũng càng ngày càng sóng sánh tới miệng ly, mãi cho đến khi nó có thể sẽ đổ hết lên mặt của Diệp Thanh Linh cô mới thu tay lại, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"Đi thôi" Thời Vũ vuốt lại cổ áo cho Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh đứng dậy đổi giày rồi im lặng đi sát sau lưng của Thời Vũ vào thang máy.
Khi thang máy lên đến tầng ba, Diệp Thanh Linh bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Bà ngoại đã ngủ rồi ạ?"
Sáu năm trước, cha của Thời Vũ bị một tay cô đưa vào tù, bị phán chung thân, từ nhỏ mẹ của cô cũng qua đời, chỉ có bà ngoại là người thân duy nhất bên cạnh cô suốt mấy năm nay.


Biệt thự của Thời Vũ tổng cộng có bốn tầng, tầng một và hai gồm phòng khách, phòng giải trí tổng hợp và phòng của bảo mẫu, tầng ba là phòng ngủ của Thời Vũ và bà ngoại, tầng bốn dành riêng cho Thời Vũ, gồm một phòng ngủ lớn, một phòng vẽ tranh và một vườn hoa nho nhỏ.

"Ừm, ngủ rồi." Giọng của Thời Vũ lộ ra nét dịu dàng rõ rệt, khác một trời một vực với ngữ khí sắc lẹm ban nãy.

Diệp Thanh Linh gật gật đầu.

Cả hai lại im lặng, khi lên đến tầng bốn, Diệp Thanh Linh đi theo Thời Vũ ra khỏi thang máy, nhưng không phải đi về hướng phòng ngủ mà lại ghé qua phòng vẽ tranh của Thời Vũ.

Vừa vào tới cửa đã ngửi được mùi mực đặc trưng, bóng đèn được bật sáng, bức màn dày màu xanh lam bị kéo lại kín mít khiến cho người ta nhất thời không biết đang là ngày hay đêm tối.

Có nhiều dụng cụ khác nhau được đặt ngay ngắn trên kệ cạnh tường còn giấy vẽ và khung ảnh thì chỉ tùy ý xếp chồng lên nhau.

Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra phần lớn các bức tranh đã hoàn thành đều vẽ hình dáng của Diệp Thanh Linh.

Nhiều loại tư thế từ đứng, ngồi, nằm, quỳ...!
Diệp Thanh Linh cảm thấy hơi đau đầu.

Đúng là Thời Vũ không dễ gì mà nguôi giận.

Ngoại trừ làm việc ra thì Thời Vũ cũng không có hứng thú gì với những thứ khác, cô chỉ có hai sở thích đặc biệt.

Một là vẽ cảnh, vật hai là vẽ Diệp Thanh Linh.

Trước khi Diệp Thanh Linh xuất hiện thì Thời Vũ chưa từng vẽ người, từ ngày ấy về sau hình bóng cô mới dần lấp đầy những bức tranh mà Thời Vũ vẽ.

Nhưng điều này không có nghĩa cô là người quan trọng trong lòng Thời Vũ, mà nó chỉ là minh chứng cho việc Thời Vũ muốn dày vò cô.

Ví dụ như bây giờ.

Thời Vũ chẳng nói chẳng rằng chỉ liếc mắt một cách thản nhiên, nhìn Diệp Thanh Linh một cái.

Diệp Thanh Linh đã hiểu ý mà cô muốn nói, ngoan ngoãn cởi quần áo ra chỉ chừa lại nội y, rồi quen cửa quen nẻo đi đến chính giữa của phòng vẽ quay.


Thời Vũ, không chút lăn tăn, nhìn lướt từ dưới lên trên.

Đôi chân thon dài trắng nõn, đường cong cơ thể không chút tì vết của Diệp Thanh Linh hiện ra dưới ánh đèn.

Lên trên một chút, cô để lộ ra cơ bụng trong không khí.

Mái tóc mới dài quá vai đang xõa rối tung, rõ ràng thân hình khỏe khoắn này đáng lẽ phải tỏa ra sức sống tràn ngập vô biên, nhưng lại vì thế mà mang lại chút cảm giác gầy yếu, gương mặt thanh tú tinh xảo cũng mang theo chút sự tủi thân nhìn rất đáng thương.

Trông cứ như một chú chó con xinh xắn, nhìn đẹp đến quên ăn quên uống.

Thời Vũ dường như chưa nhận ra ánh mắt của cô đang bị hấp dẫn, cô nhìn nhìn hai vị trí đang bị che khuất sau lớp vải của nội y một chút, cuối cùng mới đảo mắt tới cơ bụng và đôi chân thon của cô ấy rồi mới miễn cưỡng dời ánh mắt đi.

Thời Vũ cũng chẳng phát hiện chính cô đang thất thần, Diệp Thanh Linh cũng không chú ý tới.

Ở trong mắt của cô, Thời Vũ chỉ đang nhàn nhạt là liếc mắt thế thôi, không có chút cảm xúc gì, đúng hơn là đang dò xét.

"Ngồi xuống." Thời Vũ vừa pha màu vừa nói, âm thanh tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, không cần nghi ngờ gì thêm, ngữ khí này là mệnh lệnh, "Hai tay chống ra phía sau, chân duỗi thẳng, cong lên một chút."
Tiếng lòng của Diệp Thanh Linh vang lên "lộp bộp" một tiếng.

Tư thế này trông có vẻ đơn giản, nhưng ngồi quá lâu thì không chỉ có cánh tay bị đau đến run rẩy mà ngay cả xương chậu dù chống dưới đất cũng không khá hơn bao nhiêu.

"Chị..." Diệp Thanh Linh mới vừa định mở miệng khẩn cầu đã thấy Thời Vũ cười chế nhạo lườm mắt nhìn sang cô.

Diệp Thanh Linh không dám nói nữa, ngoan ngoãn nghe theo.

Diệp Thanh Linh ngồi xéo với Thời Vũ nên cô không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt Thời Vũ, cô chỉ có thể nghe được tiếng cọ vẽ lướt trên mặt tấm vải vẽ phát ra tiếng sột soạt nhỏ.

Đối diện của cô là bức tranh đã được đóng khung và treo trên tường.

Trong bức tranh kia, cô quỳ một gối xuống đất, hai tay duỗi về phía trước, động tác trong bức tranh giống như đang cầu hôn, rất lãng mạn, duy mỹ.

Nhưng mà Diệp Thanh Linh còn nhớ rất rõ lúc đó cô chật vật cỡ nào.


Hình như lúc đó vừa mới khai giảng năm ba, khi ấy cô cũng đã mua căn hộ nhỏ ở bên kia rồi nhưng mà mỗi cuối tuần cô vẫn về nhà Thời Vũ ngủ hai đêm.

Cho đến cuối tuần nọ, bạn học tổ chức liên hoan, Diệp Thanh Linh và bạn học đi bar uống rượu say mèm nên quên về nhà, cũng không nhớ gọi điện báo cho Thời Vũ.

Cuối cùng cô bị Thời Vũ đến xách về.

Thời Vũ đút cô uống 1 chén canh giải rượu, bắt cô làm cái tư thế trong bức tranh, quỳ gối giữa phòng vẽ tranh không được nhúc nhích.

Không biết Thời Vũ vẽ lâu bao nhiêu, nhưng cuối cùng, cô gần như ngã quỵ xuống mặt đất.

Sáng sớm hôm sau cô tỉnh lại liền thấy cả cơ thể từ trên xuống dưới đều khó chịu kinh khủng.

Từ đó về sau, Diệp Thanh Linh cho dù đi đâu, làm gì, về hay là không về đều tuyệt đối không dám quên nhắn tin cho Thời Vũ biết.

Nhưng mà hôm nay...!
Hôm nay rõ ràng là Thời Vũ không trả lời tin nhắn nhưng lại đem hết sự bực mình trút lên người cô.

Trong lòng Diệp Thanh Linh lại thấy tủi thân không chịu nổi, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, sợ lại chọc Thời Vũ bực mình.

Tính tình của Thời Vũ từ xưa đến giờ vẫn y như cũ, cô nghĩ thầm trong bụng.

Mạnh mẽ, máu lạnh, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của những người xung quanh, cũng chưa bao giờ thèm quan tâm đến tâm tư tình cảm của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh đi theo cô giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dù biết kết quả có cầu cũng chẳng được nhưng vẫn vì cô ấy mà nỗ lực hết mình.

.......!
Đến nửa đêm, cuối cùng cũng xong bức tranh này rồi.

Hai tay của Diệp Thanh Linh không còn miếng sức lực, thoáng cái cô đã ngã trên mặt đất há miệng thở hổn hển.

Thời Vũ không nói tiếng nào, chỉ đặt cọ vẽ xuống rồi xoay người rời đi, sẵn tiện tắt đèn.

Bức màn cản sáng phát huy tác dụng, trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn ánh đèn cam nhạt từ hành lang chiếu vào.

Diệp Thanh Linh không còn chút sức lực nằm chính giữa phòng tranh, nhìn trần nhà tối đen, nghe tiếng chân càng đi càng xa của Thời Vũ, tự nhiên cô lại thấy phảng phất chua chát trong lòng.

Tay vẫn còn đang run lẩy bẩy, đau giống như bị vô số con kiến cắn vậy.


Cô đưa tay lên một cách khó khăn, cuối cùng lại đặt tay lên ngực trái.

Đâu chỉ có tay, trái tim...!cũng đau đớn khôn tả.

.......!
Mặt Thời Vũ không biến sắc, đi về phòng ngủ, đôi mắt không có chút cảm xúc gì.

Hôm nay Diệp Thanh Linh không về nhà đúng giờ nên cô rất giận, rõ ràng là cô muốn trừng phạt Diệp Thanh Linh nhưng cô cũng không biết tại sao cảm xúc đang tích tụ dưới đáy lòng vẫn chưa chịu tan hết.

Khó chịu kinh khủng.

Thời Vũ chuẩn bị một hồi rồi mới đi vào phòng tắm, xả nước vào bồn tắm lớn, bước vào trong bồn nằm rồi vừa bấm điện thoại làm việc vừa tắm rửa thư giãn.

Cô mở Wechat ra, một loạt tin nhắn được ghim trên đầu hiện lên tràn khắp màn hình, tất cả đều là chuyện công việc.

Lướt đến tin nhắn được ghim cuối cùng Thời Vũ mới ngẩn người, ánh mắt cô dừng lại trong giây lát.

Biệt danh được đặt của cuộc trò chuyện là "A Linh"
Diệp Thanh Linh.

Khi Thời Vũ bấm vào mới thấy tin cuối cùng được gửi vào mười giờ sáng hôm nay, Diệp Thanh Linh nhắn cho cô: [ Chị ơi, lễ tốt nghiệp của em xong hết rồi, tối nay chị có về nhà không? ]
Cô không trả lời.

Thời Vũ nhíu mày rồi bấm thoát, cô mở nhật ký cuộc gọi ra, quả nhiên là có mấy cuộc gọi nhỡ từ Diệp Thanh Linh, cô cũng không hề gọi lại một cuộc nào.

Cô mới chợt suy nghĩ kỹ lại, hôm nay mình đi công tác hơi gấp nên quên bén việc phải nói cho Diệp Thanh Linh biết.

Ngẫm lại cảnh lúc nãy Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn cởi quần áo ra rồi ngồi giữa phòng vẽ tranh để cô trừng phạt, ngay cả một câu giải thích cũng không có.

Còn cả cảnh lúc cô vẽ xong, cả âm thanh lúc Diệp Thanh Linh nằm thở hổn hển ở trong phòng vẽ tranh tăm tối.

Bỗng nhiên ở một nơi nào đó dưới đáy lòng xuất hiện một nỗi đau ê ẩm khó nói.

Thời Vũ mặt vẫn như cũ, bấm gọi điện thoại cho Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh bắt máy rất nhanh, âm nhanh nhập nhèm tỏ vẻ buồn ngủ: "Chị...?"
"Đến phòng tôi, vào phòng tắm." Thời Vũ đè thấp giọng mình, âm thanh mang theo chút cảm giác hoa lệ, quyến rũ, "Diệp Thanh Linh, đến tắm với tôi."
Coi như là bồi thường vậy..




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây