Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

208: Sinh tử cốc, sinh ly tử biệt [4]


trước sau

Cuối cùng, Sở Sở nói: “Cô không cần đi thanh lâu.”

Cô ấy còn nói: “Ta giúp cô.”

Tôi nhìn cô ấy, nước mắt chảy xuống. Thế nhưng, tôi là đang cười. Cười vui vẻ.

Tôi mạnh mẽ ôm lấy cô ấy, không ngừng ở bên tai cô ấy nói:“Cám ơn cám ơn...” Thế nhưng cô ấy cái gì cũng không nói, chẳng qua là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc tôi, từng chút từng chút vuốt thẳng lại.

......

Mùng tám tháng sáu.

Trong cốc buổi sáng sương mù còn chưa tản bớt, vài tiếng chim khóc lanh lảnh phá vỡ buổi sáng yên tĩnh.

Đông Phương Cửu tỉnh lại, nhưng trong phòng hắn không có chỗ của tôi. Khanh Trần, Y Y, Bạch U, ba người bọn họ ở trong phòng Đông Phương Cửu đứng trơ ra đã gần một canh giờ, mà tôi chỉ có thể lo lắng đứng bên ngoài chờ ‘triệu kiến’.

Tôi đương nhiên hiểu vì sao hôm nay Đông Phương Cửu tỉnh lại mà người đầu tiên hắn muốn gặp lại không phải là tôi. Chỉ vì, hôm nay nếu hắn ngủ tiếp sẽ không tỉnh lại nữa. Hôm nay, vừa khớp là ngày thứ ba mươi hắn mê man.

Tên ngốc kia đang quang minh chính đại thu xếp thỏa đáng công việc. Không chừng hắn còn phải viết một cái di chiếu thật rõ ràng.

Nhưng tôi vẫn rất sốt ruột, bởi vì tôi sợ chưa tới phiên tôi được triệu kiến thì hắn đã ngủ tiếp.

Tôi sợ.

Bởi vì, tôi không biết sau khi chờ hắn tỉnh lại lần nữa có thể gặp được tôi hay không.

Cổ độc, ta cầu xin mi hãy phát tác trễ một chút.

Cuối cùng cửa cũng được mở ra. Đôi mắt Y Y đỏ hoe. Khanh Trần có sự thản nhiên của người thầy thuốc, nhưng bên trong đôi mắt ấy cũng không giấu được vẻ bi thương nồng đậm. Bạch U nhẹ nhàng cúi thấp đầu, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, tôi chỉ nhìn thấy hắn nắm chặt chiếu chỉ màu vàng trong tay, khớp tay trắng bệch.

Tôi chạy ào vào.

Còn may, tên ngốc này còn nhìn tôi cười. Hắn chưa ngủ.

Hắn vỗ vỗ bên giường, nhìn tôi, mắt phượng cong cong: “Tiểu Lăng nhi của gia đã chờ sốt ruột rồi đi. Còn không mau lại đây ngồi xuống.”

Tôi biết điều đi tới bên giường hắn ngồi xuống.

Tôi muốn lựa những lời nói nhẹ nhàng, nhưng tôi thật không biết nên nói cái gì. Tôi sợ nếu tôi tỏ ra quá bình tĩnh hắn sẽ nhìn ra sơ hở, dù gì chuyện thay máu cho hắn cũng chỉ có tôi, Sở Sở và Huyền Cơ lão nhân biết. Nhưng tôi lại không muốn biểu hiện quá mức đau thương với hắn, bởi vì tôi biết nếu không có biện pháp thay máu này, tôi hiểu rõ hắn sẽ chết, thời gian chính là hôm nay, ngàn vạn lần tôi cũng sẽ không để cho hắn cảm thấy tôi có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu đau đớn tột cùng.

Một câu nói cuối cùng, tôi nghĩ là, không mang theo bi thương mới đúng.

“Nghe Y Y nói hai ngày nay thân thể của nàng tốt hơn rất nhiều. Sinh Tử cốc lạnh thế này nàng cũng không có ho, xem ra chúng ta tới đúng chỗ rồi.” Hắn kéo tay của tôi qua, đầu ngón tay vẽ vẽ tùy ý trong lòng bàn tay của tôi, âm thanh ôn nhu, cảm giác còn ấm hơn đầu ngón tay của hắn.

Tôi cao ngạo liếc mắt nhìn hắn: “Còn không phải sao! Thân thể ta bây giờ tốt hơn nhiều rồi, không giống có những người chỉ biết ngủ ngủ ngủ, việc gì cũng không làm!”

Đông Phương Cửu mỉm cười:“Lăng nhi, nàng biết ta nằm mơ gì không?”

“Mơ gì?” Tôi nháy mắt hỏi.

Tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi, tầm mắt của tôi chỉ có thể dừng trên gò má tái nhợt của hắn, trên đầu có thanh âm nói: “Trong mơ có nàng.”

Hắn nói: “Trong mộng, nàng mang mũ phượng choàng khăn quàng vai, nàng ném hồng trù trong tay bất kể tất cả mà chạy lại chỗ ta.”

“Trong mộng, nàng mang sa che mặt, trên đài cao thỏa thích múa hát, múa xong nàng nói với mọi người, nàng là Vũ Mị Nương, là phi tử mà Đông Phương Tử sủng ái.”

“Trong mộng, trước xe ngựa, nàng kề sát vào mặt của ta, hôn lên đó.”

“Trong mộng, trên đàn tế, trong mắt nàng mang theo nụ cười, chủ động kéo tay của ta, dìu ta và nàng cùng nhau múa.”

“Trong mộng, nàng đứng trên đỉnh Phượng Lạc sơn, nói với ta: Đông Phương Cửu, ta yêu chàng.”

“Trong mộng, ráng chiều che khuất một nửa bầu trời, nàng tố y bạch mã, ngoái đầu lại cười vẫy tay với ta.”

......

Đông Phương Cửu nhẹ nhàng nói, nói về quá khứ của chúng tôi, nói thế giới trong mộng của tôi và hắn. Chẳng lẽ bởi vì những thứ này mà anh mới tham luyến sự ấm áp trong mộng mà không muốn tỉnh lại? Ha hả, anh đúng là đồ ngốc. Ngu ngốc từ đầu tới cuối.

“Trong mộng, ở trong viện trồng đầy trúc của ta, nàng nhắm mắt nằm ở trên ghế trúc, ta nhìn nàng, nở nụ cười.”

Giờ khắc này, tâm, đau đến vô cùng khẩn thiết, tột đỉnh, không thôi.

Tôi không thể không ngắt lời hắn. Tôi nghe không vô, thật sự không thể.

“Đông Phương Cửu, sao huynh ngay cả mơ cũng ghê tởm buồn nôn vậy a?” Làm cái mặt quỷ với hắn, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác. Tôi sợ hắn nhìn thấy đau đớn trong mắt tôi. Đau như vậy, tôi che giấu không được.

Đông Phương Cửa nở nụ cười, cười nhẹ nhàng đến ra tiếng.

Hắn nói: “Lăng nhi, nếu ta ngủ không tỉnh lại, đây nhất định là một giấc mơ đẹp vô cùng. Trong mộng chỉ có nàng và ta, cho nên, nàng chớ đánh thức ta.”

Tôi quay lại mở miệng nói với hắn, nhưng phát hiện không có thanh âm. Chẳng lẽ ngay cả một tiếng ừ hử cũng không được sao! Sao tôi lại vô dụng thế này!

Cách vài giây, cuối cùng tôi cũng lấy lại được sức lực để nhìn hắn, tôi nhếch miệng cười: “Yên tâm, ta mới lười gọi huynh! Tốt nhất huynh đừng tỉnh, của cải trong nhà của huynh ta sẽ thay huynh lo liệu, ha ha~~”

Đông Phương Cửu chớp mắt, cố ý trêu chọc tôi: “Nếu để nàng làm Lương hoàng không phải nàng muốn đem tất cả quốc khố thua hết sạch đó chứ?”

Tôi lập tức đập bàn, cực kì khí phách nói: “Đúng đấy! Ta còn muốn xây dựng thêm hậu cung, sau đó sẽ chiêu tuyển rộng rãi thêm nhiều nam nhân đủ loại để hậu cung phong phú!”

Tôi đang liệt kê trên đầu ngón tay phải tuyển bao nhiêu nam phi, bao nhiêu nam tần, thì bị móng vuốt sói hung hăng của hắn gõ đầu.

“Trước hết đểgia thay hàng vạn dân chúng giáo huấn cái hôn quân hoang dâm vô đạo nàng đã!”

“A——Đau quá!” Gạt móng vuốt của hắn xuống, tôi liền thưởng cho hắn hai cái đấm, “Tên ngốc chết bằm kia dám gõ đầu lão nương — xem ta không...”

“Lăng nhi, nàng hãy sống thật tốt, từ từ mà già đi. Chờ tóc nàng không còn đen, răng cũng rụng hết, rồi hãy tới tìm ta. Ta sẽ ở trên cầu Nại Hà chờ nàng, ta không vội, ta sẽ luôn luôn đứng đó chờ, cho nên, nàng không cần sốt ruột, được không?”

Tôi không phải ngây ngẩn cả người, tôi chỉ có chút diễn không nổi nữa.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi vào mắt của tôi, hong khô lệ trong lòng.

Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn, vốn là nét mặt cười nhợt nhạt, sau đó chậm rãi lan rộng ra ra, tôi gật đầu nói: “Được.”

Tôi mạnh mẽ chủ động tiến tới ôm lấy hắn, sử dụng hết sức lực toàn thân ôm hắn. Tôi nghĩ, tôi muốn nhớ cảm giác này, tôi sợ tôi quên, bất chợt tôi cảm thấy trí nhớ tôi không tốt. Tôi muốn nhớ kỹ mùi hương của hắn, nhưng đầu mũi lại ngửi thấy toàn là mùi thuốc rất đắng rất đắng. Tôi chỉ có thể ôm hắn thật chặt.

Khoảnh khắc này, tôi đột nhiên hiểu được làm một người mềm yếu đến tận xương máu là cảm giác gì.

Đông Phương Cửu không nói nữa, cằm hắn đặt trên trán của tôi, rất lâu, rất lâu, mãi đến khi hắn lại thiếp đi.

......

Sau đó mỗi ngày tôi đều uống thuốc cực đắng, không chút oán giận. Tôi phải uống, bởi vì tôi không được phép ho, tôi sợ chịu không nổi ho một tiếng, anh họ độc miệng và Vô Cầu sẽ bắt tôi rời khỏi Đông Phương Cửu, không cho phép tôi lại ở bên hắn cả ngày đêm. Tôi sợ một khi cổ độc lại phát tác, mọi người sẽ biết tôi trúng cổ độc hoàn toàn không có thuốc giải, thân thể có chiều hướng tốt chẳng qua là tôi cưỡng cầu Huyền Cơ lão nhân để làm biểu hiện giả dối này.

Tôi sợ tôi không giữ vững được đến khi tên ngốc tỉnh lại.

Bởi vì tôi rất rõ cái cổ độc chết tiệt này sắp phát tác.

Cánh tay trái kinh khủng, ngay cả bản thân cũng không dám nhìn.

Bên hồ, ở ngay giữa Sinh Tử cốc có một cái hang động trong lòng đất rất sâu, nơi đó hàn băng ngàn năm không đổi. Từ lúc Đông Phương Cửa lại thiếp đi, hắn đã bị chuyển qua hang động lạnh giá người bình thường không thể chịu đựng được này. Bởi vì ít nhất còn đến mười lăm ngày mới có thể lấy đủ lượng máu trên người Sở Sở, mà Đông Phương Cửu bất tỉnh rất có khả năng sẽ không kiên trì được đến lúc đó, cho nên, Huyền Cơ lão nhân chỉ có thể đặt hắn ở một nơi vô cùng lạnh, mỗi ngày ba lần khám bệnh để kéo dài mạng của hắn.

Ngoài cửa hang động, Hiên Viên Tiêu khoanh tay đứng thẳng tắp.

Hắn đang canh chừng tôi. Hoặc là nói, đang đợi tôi.

“Ngươi tìm ta?” Tôi hỏi thẳng vào vấn đề, không muốn lãng phí thời gian. Tôi vội vã đi xuống phía dưới, tôi còn phải bón nước đường cho cái tên ngốc chỉ biết ngủ kia.

“Đông Phương Cửu có thể thay máu sống lại, tại sao nàng không thể?” Hiên Viên Tiêu cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi tôi.

Tôi sững sờ, rất nhanh cười với hắn: “Cổ độc của ta sẽ nhanh chóng tiêu biến, sao phải làm chuyện thay máu nguy hiểm như vậy?”

Hiên Viên Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Nàng nghĩ cái kỹ xảo nhỏ của nàng có thể gạt được ta?”

Tôi mới lười để ý đến hắn, vòng qua hắn, lập tức đi sâu vào trong hang động.

“Máu Sở Sở chỉ có thể cứu sống một người, nàng lại ngu ngốc lựa chọn cứu hắn phải không? Phải không!”

Bị người ở phía sau mạnh mẽ kéo lại, hai tay hắn bóp chặt hai vai của tôi, rất đau.

“Đừng tự cho là đúng được không?” Tôi có chút nổi giận, hét lớn với hắn:“Buông ra —”

Hiên Viên Tiêu nở nụ cười, nụ cười của hắn làm cho tôi có chút sợ hãi.

“Được, chỉ cần ngươi có gan để Vô Cầu bắt mạch, chỉ cần chứng minh lời nàng nói là sự thật, Hiên Viên Tiêu ta không nói hai lời cũng có thể rời khỏi Sinh Tử cốc này!”

“Lăng tỷ tỷ...Tỷ để ta bắt mạch đi.”

Tên nhóc Vô Cầu này không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, bên cạnh hắn là anh họ độc miệng sắc mặt đang u ám, cùng với Mạc Ly ánh mắt có chút ảm đạm.

“Lăng nha đầu, muội để Vô Cầu bắt mạch đi, chúng ta cũng có thể an tâm.”

“Thực xin lỗi, bây giờ ta đang vội.” Tôi muốn lách qua bọn họ, nhưng cánh tay trái lại bị Mạc Ly vững vàng bắt lấy. “Huynh muốn làm gì!—”Cổ tay áo vô tình bị xốc lên, toàn bộ cánh tay bị cổ độc ăn mòn bại lộ dưới ánh mặt trời.

Người xấu hổ và giận dữ, là tôi.

“Muội——” Tô Tử Chiêm giận dữ, tóm áo của tôi, lại buông ra, ngực không ngừng phập phồng, “Chừng nào muội mới hết ngu ngốc như thế này? Một lần hai lần, muội có thể khiến ta giảm bớt một chút tâm tư được không? Muội còn không muốn để mọi người sống yên ổn sao? Thượng Quan Lăng muội nói đi,muội nói đi —”

Bàn tay bé nhỏ của Vô Cầu đặt trên cổ tay của tôi, sau đó là hít một hơi khí lạnh.

“Lăng tỷ! Tỷ —tỷ...”Nó kinh hãi trừng lớn hai mắt, nhất thời không có dũng khí nói ra sự thật.

Ất cũng tức giận không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn tôi, trong mắt không hề có ý cười: “Nguyên bản ta thực sự hy vọng Huyền Cơ lão nhân có thể cứu sống hắn. Nhưng hiện tại, Mạc Ly thật sự ghét hắn sống lâu đến thế.”

Không chỉ có mình tôi kinh sợ, ngay cả anh họ độc miệng đang tức giận không chịu nổi cũng ngỡ ngàng nhìn Ất, dường như không tin lời này nói ra tự miệng hắn.

Tôi nhìn Ất, nhất thời không nói nên lời, trong lòng ngũ vị tạp trần, chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn.

“Lăng tỷ tỷ, loại người như Đông Phương Cửu đa tình mà lại vô tình, tàn nhẫn lại khát máu, hắn còn giết cha, trên tay hắn dính biết bao nhiêu máu! Đáng để tỷ như vậy sao?” Tiểu Vô Cầu vẻ mặt kích động, thanh âm gần như quát lên.

Hiên Viên Tiêu phối hợp cười xùy một tiếng.

“A, đúng là loại người nào cũng có người thích.” Thượng Quan Thiên nhún nhún vai, cách đó không xa đi tới, dùng một bộ mặt giống như đang nhìn kẻ ác độc nhất trong thiên hạ, nhìn tôi.

Khó khắn lắm mới chuyển động khóe miệng, định quệt ra nụ cười gượng, nhưng lại làm không được. Nhẹ nhàng hít sâu, dùng khí lực toàn thân ngăn chặn những đau đớn khó chịu trong lòng, bước qua xoa hai má của tên nhóc Vô Cầu, nhẹ giọng nói: “Đối với ta, hắn xứng đáng. Bởi vì hắn là người quan trọng nhất với ta.” Tôi nghe được chính mình nói như vậy, không hiểu sao lại có cảm giác tự hào. Không cần quanh co vòng vèo gì cả, tôi chưa bao giờ khẳng định như giờ phút này. Đúng, Đông Phương Cửu hắn là người quan trọng nhất của tôi.

Hiên Viên Tiêu tức giận đến âm thanh run rẩy: “Hừ! Vậy thì nàng nên đau lòng được rồi! Bộ dạng Đông Phương Cửu bây giờ căn bản không cần trẫm cho hắn một chưởng cũng có thể xuống Diêm vương uống nước trà!”

Tôi sửng sốt, vội vàng xoay người lại nhìn Hiên Viên Tiêu, vốn định cầu xin hắn, sau đó không hiểu sao lại nở nụ cười: “Nếu ngươi muốn làm vậy, dựa vào năng lực của ta cũng không ngăn cản được ngươi. Dù sao tên ngốc kia cũng đã nói sẽ ở trên cầu Nại Hà chờ ta, ta nghĩ, hắn không cần phải chờ quá lâu rồi.”

“Nàng——” Hiên Viên Tiêu hận không thể đem người trước mắt xé ra, đột nhiên bước tới vài bước, lại dừng lại, nắm tay nâng lên rồi lại buông xuống các khớp tay do nắm chặt mà kêu răng rắc.

“Lăng tỷ tỷ chẳng lẽ tỷ vì một người xấu xa như vậy mà chết sao, phải không? Phải không!” Vô Cầu khóc, từ lúc quay về Sinh Tử cốc nó chưa bao giờ khóc, thế nhưng bây giờ nó lại khóc, nước mắt giống như một chuỗi hạt châu bị vỡ, không ngừng theo khóe mắt rơi xuống.

Tôi yên lặng, không biết trả lời như thế nào. Hơn nửa ngày, tôi nhịn không được lấy tay xoa xoa đầu Vô Cầu, muốn kéo nó ôm vào trong lòng, nhưng Vô Cầu lại gạt tay của tôi ra, khóc chạy đi.

Cuối cùng, tôi nghe thấy Ất nói:“Thôi, muội muốn sao thì cứ làm như vậy đi, cho dù đi tới đâu ta cũng đều đi với muội, vĩnh viễn không xa rời.”

“Á à, một mình cô chết cũng không hề gì, cũng đừng liên lụy đến Vĩnh An vương của Ngọc quốc ta.” Tiểu Thiên Thiên thích hợp nói chen vào, từng chữ một đâm vào trong lòng ngực của tôi.

Tôi không khóc, chỉ nở ra nụ cười nhàn nhạt, lại tràn đầy chua xót. Tôi thật không thể bảo vệ tất cả mọi người, tôi thật sự không muốn ích kỉ, nhưng tôi cũng thật sự không còn cách nào khác.

“Thực xin lỗi, ta còn phải đi cho Đông Phương Cửu uống nước, làm phiền nhường đường.” Tôi vòng qua mọi người, đi đến cửa hang chỗ Thượng Quan Thiên đang đứng, bình tĩnh nói với hắn. Đến nỗi tôi không dám ngước mắt nhìn hắn, mặt chỉ nhìn chằm chằm vào chân của hắn.

Hắn lại muốn mở miệng nói móc tôi, lại bị anh họ cứng rắn kéo ra khỏi trước mặt tôi,gần như nghiến răng lên tiếng: “Thượng Quan Thiên ngươi có bệnh sao? Không cho ngươi gặp nàng lòng ngươi khó chịu, cho ngươi gặp nàng miệng ngươi lại toàn nói cái gì đâu không? Bây giờ ngươi muốn nàng bị ngươi bức chết sao? À? Nói cho ngươi biết ngươi đừng có chơi trò trẻ con đó cho ta! Ngươi cho ta...”

Tôi không có thời gian nghe tiếp nữa, lặng lẽ bước xuống cầu thang, từng bước một đi sâu vào trong hàn động...

......

Mười ngày sau, sáng sớm ánh mặt trời tươi đẹp, âm thanh phấn khởi của Y Y vang vọng cả tòa Sinh Tử cốc, cô chạy thẳng như điên, lệ trong khóe mắt còn chưa khô hết, khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc: “Chủ tử! Lăng chủ tử! Chủ tử —”

“Ban ngày ban mặt ngươi gọi quái gì thế!” Thượng Quan Thiên tức giận đá cửa bước ra.

Tô Tử Chiêm và Thượng Quan Mạc Ly cũng cảm thấy có gì đó không bình thường. Thượng Quan Lăng thì khỏi phải nói, vừa khoác ngoại bào vừa giống như điên chạy tới chỗ Y Y, cô gần như chạy một hơi đến trước mặt Y Y, giọng nói không nén được run rẩy: “Có phải...có phải tích trữ đủ máu rồi không?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Y Y hưng phấn hét lên, không để ý lễ tiết ôm lấy Thượng Quan Lăng, “Huyền Cơ lão nhân nói lập tức có thể giúp gia thay máu! Gia được cứu rồi!”

Thật tốt. Tôi nở nụ cười. Trong nháy mắt này, tảng đá lớn đè lâu trong lòng đột nhiên được người khác mang đi, trong lòng vui sướng vô cùng, ngay cả hô hô hấp cũng trở nên thoải mái hẳn...

“Lăng chủ tử.” Y Y trừng lớn hai mắt, kinh ngạc suýt nữa đẩy Thượng Quan Lăng ngã trên mặt đất.

Vai của cô, trước ngực một mảnh đỏ tươi. Đó là máu của Thượng Quan Lăng!

“Lăng nha đầu!”

“Thượng Quan Lăng——”

“Chủ nhân!”

Một luồng gió mát nhẹ nhàng thoải qua, thổi tan đôi lông mày đang nhíu chặt, đầu tiên là nụ cười nhợt nhạt, sau đó chậm rãi lan rộng...

Tên ngốc, em vẫn không thể đợi anh tỉnh lại.

Tên ngốc, kỳ thật anh không nên hỏi em có yêu anh không, mà anh nên hỏi em cuối cùng yêu anh bao nhiêu.

Tên ngốc, mặc dù em không kịp đem lời anh nói nói lại cho anh, nhưng em cảm thấy anh nhất định sẽ hiểu, đúng không.

Tên ngốc, anh hãy sống thật tốt, từ từ già đi. Chờ tóc anh không còn đen, răng cũng rụng hết, rồi hãy tới tìm em. Em sẽ ở trên cầu Nại Hà chờ anh, em không vội, em sẽ luôn luôn đứng đó chờ, cho nên, anh không cần sốt ruột, được không?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây