Nhược Vũ cả đêm không tỉnh, Lâm Nhất Phàm cũng không chợp mắt.
Lâm gia bây giờ đang rối tung rối mù, mẹ của hắn lại không được khỏe nên Lâm Nhất Phàm không cho gia đình biết Nhược Vũ bị tai nạn, còn người của Châu gia suy cho cùng Nhược Vũ cũng không phải con ruột của họ, nên hắn thấy một mình hắn lo cho cô là đủ rồi. Sáng hôm sau, bình minh còn chưa ló dạng, Lâm Nhất Phàm ngồi bên giường ngóng chờ phản ứng của Nhược Vũ, trái tim hắn quặn lại theo từng nhịp thở nặng nề của cô, ước gì hắn được phép hoán đổi, người nằm trên giường bệnh là hắn chứ không phải là cô. Bàn tay nhỏ của Nhược Vũ khẽ động trong lòng bàn tay của Lâm Nhất Phàm, hắn giật mình mang theo hy vọng khẽ gọi tên cô. -Nhược Vũ, Nhược Vũ mở mắt ra nhìn anh đi, chồng của em ở đây này. Nhược Vũ hé mắt từ từ mở ra, con ngươi khẽ động nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, đôi mắt trở nên mơ hồ bất động thật lâu rồi lên tiếng. -Anh…anh là ai vậy? Lâm Nhất Phàm đánh rơi nhịp thở của chính mình, tròng mắt đỏ ngầu nhẹ lay cánh tay cô. -Nhược Vũ à, em đừng làm anh sợ, anh là Lâm Nhất Phàm, là chồng của em đây, em không nhớ anh sao? Nhược Vũ đưa mắt nhìn một lượt nhẹ lắc đầu, Lâm Nhất Phàm hoảng quá leo lên giường đặt hai tay cô lên mặt mình nói rõ ràng từng chữ.
-Vợ à, em bình tĩnh một chút nhìn cho thật kỹ anh là ai, bình tĩnh đừng gấp. Lâm Nhất Phàm bảo cô đừng gấp nhưng người gấp lại chính là hắn, hắn căng thẳng đến mức đổ đầy mồ hôi, cơ mặt căng cứng đợi cô mở miệng lần nữa. Nhược Vũ nheo mắt nhìn hắn rồi nói ra một câu khiến Lâm Nhất Phàm chao đảo. -Anh đang nói gì vậy, tôi làm gì có chồng, tôi là Châu Nhược Vũ cơ mà. Lâm Nhất Phàm bị câu nói kia đẩy rơi xuống vực, lẽ nào linh hồn của Châu Nhược Vũ trở về rồi, Trương Nhược Vũ đâu, vợ của hắn ở đâu rồi? Lâm Nhất Phàm nhất thời như kẻ say rượu hắn thở d ốc đi xuống giường nuốt một ngụm khí khô khan hỏi lại lần nữa. -Em nói rõ lại em là ai? -Châu Nhược Vũ. Nhược Vũ tỉnh bơ trả lời, đôi mắt trong veo không nhìn ra là đang nói dối, Lâm Nhất Phàm ngồi thụp xuống ghế sững sờ nhìn cô, giọng nói trở nên nấc nghẹn. -Em nói dối có phải không, em là Trương Nhược Vũ mà, làm sao có thể là Châu Nhược Vũ được? Nếu không phải là em thì anh biết sống như thế nào đây. Nhược Vũ nhìn người đàn ông rơi nước mắt trước mặt mình, cảm giác có lỗi bao trùm lấy cô, bây giờ cô mới là người hoảng.
Nhược Vũ ngồi dậy dang tay ôm lấy anh nhưng Lâm Nhất Phàm vội vàng đẩy ra. Nhược Vũ bật cười không dám đùa dai nữa. -Vợ mình anh cũng không muốn ôm sao? Cô chỉ muốn trêu anh một chút thôi không ngờ anh lại tưởng thật còn hoảng loạn như vậy, cô làm anh sợ thật rồi. Lâm Nhất Phàm bán tính bán nghi nhìn cô, đôi mắt thăm dò nghiêm túc hỏi. -Anh không đùa đâu, em có phải là vợ của anh không? -Em là Trương Nhược Vũ đây mà, anh là Lâm Nhất Phàm siêu cấp soái khí, em đùa với anh thôi mà đừng có căng thẳng như vậy. Đây chính xác là vợ của hắn rồi, Lâm Nhất Phàm không đỡ nổi trò đùa của cô, hắn giận dỗi xô tay cô qua một bên Nhược Vũ phải dỗ mãi hắn mới hết giận.
Lâm Nhất Phàm ôm lấy eo cô cằn nhằn. -Em thật là hư, làm anh sợ muốn chết, làm mẹ rồi mà còn đùa không vui như vậy. Lần này là tới Nhược Vũ hoảng, cô đẩy đầu Lâm Nhất Phàm qua một bên nhăn mặt hỏi. -Anh nói cái gì, ai làm mẹ? -Em chứ còn ai nữa, ở đây có một cục kim cương rồi. Lâm Nhất Phàm vừa nói vừa chỉ tay vào bụng cô, Nhược Vũ ôm bụng mình trợn mắt hét với hắn. -Anh trả thù em có phải không, làm sao em có thai được, em không đùa đâu nha. Lâm Nhất Phàm cảm thấy vợ chồng hắn cả ngày hôm nay cứ một câu chuyện là ai đang lừa ai, tự nhiên tỉnh lại biết mình mang thai đúng là có hơi bất ngờ thật. Lúc này Hàn Đông Quân bước vào kiểm tra cho Nhược Vũ, thấy cô đã có thể ngồi dậy, anh cũng yên tâm phần nào. -Em có thấy đau đầu hay khó chịu chỗ nào không? -Em có hơi đau đầu một chút những chỗ khác vẫn thấy bình thường. Nhược Vũ thấy mình cũng thật may mắn lúc Giai Kỳ đâm vào cô, cô vẫn đang thắt chặt dây an toàn đầu cô va vào cửa kính chảy máu rồi mất ý thức. Nhưng hình như không nặng cho lắm. Hàn Đông Quân kiểm tra qua một lượt rồi đặc biệt dặn dò. -Sức khoẻ của em và em bé trong bụng còn rất yếu, sau này phải cẩn thận hơn một chút, anh không đảm bảo cho đứa bé…
-Được rồi, khám xong rồi thì đi khám cho bệnh nhân khác đi, vợ con người ta đã có chồng có ba người ta lo rồi, bác sĩ không cần nói mấy lời dư thừa đâu. Lâm Nhất Phàm không nể nang ai, cũng không cần quan tâm anh ta chính là người đã cứu con mình, chỉ biết là anh ta luôn nhìn vợ mình bằng ánh mắt trìu mến, lúc nào giọng điệu cũng nhẹ nhàng như ru ngủ, chướng mắt. Nhược Vũ cười trừ nhìn Hàn Đông Quân, chồng của cô luôn cất hủ giấm lâu năm bên mình, lúc nào cũng có thể vỡ.
Hàn Đông Quân gật đầu với Nhược Vũ một cái rồi bước đi, đôi mắt mang theo nhiều mất mát nhưng không thể thổ lộ cùng ai. Đợi Hàn Đông Quân đi rồi Lâm Nhất Phàm mới kéo tay chân của Nhược Vũ ra kiểm tra lần nữa, lo lắng trong lòng vẫn chưa vơi đi.
Nhược Vũ thấy Lâm Nhất Phàm như vậy càng thấy mình thật vô ý, lỡ như đứa bé xảy ra chuyện gì anh sẽ buồn biết bao nhiêu.