Nhược Vũ rủ mi nhìn xuống đôi chân đang chạm sàn nhà lạnh lẽo của mình, lạnh như chính trái tim của cô vậy.
Lâm Nhất Phàm nói đúng, cô rất tham lam, cô vừa muốn trả thù vừa muốn được bên cạnh người đàn ông đứng trước mặt mình nhưng khi ông trời cho cô sống lại lần nữa đã không nói với cô rằng, giữa hai con đường cô chỉ có thể chọn một hướng để đi. Nhược Vũ cong môi cười, khoé môi hoà với màn đêm tĩnh mịch, cay đắng có, tự giễu có.
Từ lúc nào giữa cô và anh lại có nhiều khúc mắc đến như vậy và từ lúc nào lời nói của cô chẳng còn đáng tin nữa? Nhược Vũ bấu chặt ga giường đến nhăn nheo, bờ môi nhỏ khẽ cất lên. -Lời em nói đều là thật, tin hay không tự anh quyết định. Lâm Nhất Phàm nghe ngực trái nặng trĩu, hệt như có tảng đá vô hình ngăn hắn chạm vào cô.
Muốn tiến thêm một bước ngăn sự giày vò kia lại nhưng đôi chân không nghe lời cứ lẳng lặng đứng nhìn cô.
Vì sao vậy? Vì yêu nhiều quá nên không có cách nào thừa nhận đối với cô mình không phải là duy nhất. Lâm Nhất Phàm bất động một hồi mới quyết định bước tới giường ngồi xuống, khoảng cách cả hai người chừng một sải tay, hắn không nhìn cô, hai tay chống ra sau thở dài rồi lên tiếng.
-Nhược Vũ, không phải anh không tin em nhưng mọi chuyện xảy ra khiến anh chơi vơi trong chính tình cảm của mình, rất nhiều lần anh nói muốn tính chuyện lâu dài cùng em nhưng em đều yên lặng.
Anh tự hỏi mình có ép buộc em không? Anh xin lỗi…nếu em muốn anh tin em hay là chúng ta dọn ra ở riêng đi, em cũng đừng tới công ty làm việc nữa. Chỉ là xin em đừng bước tới bên cạnh Lâm Khải Trạch nữa, hắn là anh trai của anh, cũng không thể cả đời không nhìn mặt, anh có thể ôm em đến tận cùng trời cuối đất nhưng không thể đưa tay bóp lấy trái tim em.
Nếu em từ chối anh mà bước đến bên cạnh Lâm Khải Trạch thì người đời sẽ nhìn em bằng ánh mắt gì, họ sẽ mạt sát em ra sao. Lâm Nhất Phàm sợ mất cô, sợ mất một người mà vất vả lắm mới nhận ra là mình yêu đến nhường nào, cô không gạt hắn cũng được, gạt cũng được, hắn có thể bỏ qua hết, chỉ mong rằng cô gật đầu cùng hắn làm lại mà thôi. Nhược Vũ ngẩng mặt nhìn Lâm Nhất Phàm, anh như một cơn gió, lúc mát mẻ lúc lạnh lẽo như băng.
Một cơn gió nhưng có thể sưởi ấm trái tim của cô, biết làm sao được, cô yêu anh mất rồi, cô tự hỏi anh dành cho mình bao nhiêu máu chảy trong tim để có thể tha thứ cho một người vợ nɠɵạı ŧìиɦ như cô, từ đầu đến cuối đều dùng giọng điệu trầm ấm đó để nói chuyện với cô.
Anh lừa cô, lừa từ những ngày đầu, cô nghĩ rằng anh là một người cộc cằn thô lỗ, bây giờ anh hiện nguyên hình rồi, người đàn ông như anh là niềm ao ước của bao cô gái trên đời nhưng rất tiếc em lại không có phước phần đó. Nhược Vũ nhìn mình trong mặt gương từ bàn trang điểm ở đằng xa, cố ngăn thanh quản run run của mình để nói với anh những lời bình thản nhất. -Nhất Phàm à, chẳng lẽ anh bắt em sống mãi trong cái lồng kính mà anh dày công đặt sẵn hay sao, nếu em là một người phụ nữ lăng loàn trắc nết thì dù anh có nhốt em vào mấy lớp kính dày đi chăng nữa em cũng tìm cách để thoát ra mà thôi. -Anh có thể nuôi em cả đời, cả mấy kiếp nữa cũng được.
Chúng ta sẽ sống một cuộc sống chỉ có riêng chúng ta thôi có được không? Lâm Nhất Phàm xoay người nắm chặt bàn tay Nhược Vũ nói như van xin, hắn tin rằng chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi, đợi mọi chuyện nguôi ngoai rồi thì cả hai sẽ lại như lúc trước.
Mỗi ngày cãi nhau vài chuyện không đâu, tối về lại ôm nhau ngủ, cô thích gì, muốn gì hắn đều có thể đáp ứng, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn mà thôi. Nhược Vũ nhìn Lâm Nhất Phàm thật lâu, thật lâu, nhìn sự thống khổ tồn tại trong đáy mắt ấy, việc gì phải lụy như vậy, việc gì anh phải bỏ qua sự cao ngạo của mình mà cầu xin cô.
Anh càng làm vậy càng làm cô thấy mình như một kẻ tồi, một kẻ tồi không đáng để nhận yêu thương của bất kì ai.
Lần này là Nhược Vũ rút tay mình, sự dằn vặt trong lòng khiến cô không thể nào làm khổ anh thêm nữa. -Nhất Phàm, em không phải là bông hoa trong chậu, em không thể sống vô dụng như vậy được… Nếu cả hai chúng ta đã không cùng quan điểm, không cùng chung cách sống vậy thì có lẽ chúng ta nên…
-Được rồi…đừng nói nữa, khuya lắm rồi đi ngủ thôi.
Sau này những lời thừa thì đừng nên thốt ra. Lâm Nhất Phàm đứng lên đi về chiếc ghế sofa quen thuộc của mình, hắn không muốn nghe cô nói ra hai chữ ấy, hai chữ mà mấy đêm nay gần như hắn gặp cả trong ác mộng.
Trước đây hắn nghĩ ly hôn chỉ là nghi thức xé đi tờ giấy ràng buộc hai con người lại với nhau nhưng bây giờ hắn biết, chính tờ giấy mỏng manh đó là thứ kìm lại sự bộc phát nhất thời của những người nóng tính giống như hắn. Một lần quyết định sai là cả đời ôm ân hận. Nhược Vũ thở dài trong bất lực, suýt nữa thì cô đã cắt thêm một nhát dao vào trái tim của anh rồi.
Hai lần nói chuyện, cả hai lần đều chấm dứt bằng một sự khó xử.
Câu chuyện này đến bao giờ mới kết thúc đây? Nhược Vũ ngả lưng nằm xuống giường nhưng đôi mắt không rời người đàn ông ở đằng kia, anh như vậy em làm sao nỡ… ********** Sáng hôm sau Nhược Vũ còn đang mơ mơ màng màng thì ngửi thấy hương hoa hồng thơm ngát bên mũi mình, cô chớp chớp mắt thức dậy.
Một màu đỏ tươi đập vào mắt cô, Nhược Vũ giật mình lồm cồm ngồi dậy. -Nhược Vũ, buổi sáng vui vẻ, em ngủ có ngon không? Lâm Nhất Phàm cầm bó hoa hồng đưa trước mặt cô, trên môi còn nở một nụ cười như ánh mặt trời.
Nhược Vũ tròn mắt suy nghĩ một hồi, không lẽ cô lại xuyên không qua một giai đoạn mới rồi? Lâm Nhất Phàm thấy cô bàng hoàng như gặp phải ác mộng, hắn ngồi xuống đặt bó hoa vào lòng cô, bàn tay vuốt mái tóc lộn xộn của cô trầm ấm nói. -Anh không biết em thích hoa gì, sau này kể cho anh nghe nhiều hơn về sở thích của em có được không? Em mau đi rửa mặt đi, chút nữa anh đưa em đi ăn sáng. Trán Nhược Vũ nhăn lại mấy đường, não còn chưa thông được là có chuyện gì đang xảy ra, cô áp hai tay lên mặt Lâm Nhất Phàm lắc lắc lo lắng hỏi. -Anh có phải là Lâm Nhất Phàm không, hay là anh bị mất trí nhớ rồi? “Ưʍ.” Lâm Nhất Phàm kéo gáy của Nhược Vũ hôn thật sâu, một hồi thả cô ra hắn kề hai vầng trán sát vào nhau nhẹ nhàng nói. -Cách hôn như thế này có phải là của chồng em không? Nhanh lên đi rửa mặt đi. Nhược Vũ còn không tin đây là thật, cô bước lùi xuống giường mò tới phòng tắm, cô nhìn mình trong gương tiện tay tát lên mặt vài cái, đau, không phải mơ, có chuyện gì xảy ra với Lâm Nhất Phàm vậy? Chuyện vừa rồi còn chưa giải quyết được, ấy vậy mà lúc nãy anh như biến thành một con người khác.
Đau đớn của anh đâu rồi, anh giấu tội lỗi của em đi đâu rồi? Sao lại cư xử cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy? Nhược Vũ mím môi nhìn khuôn mặt phờ phạc của mình trong gương, rốt cuộc kiếp trước anh nợ cô cái gì mà bây anh phải cất công để trả?