Chí Hôn

65: NGOẠI TRUYỆN 1. Hằng ngày - An An


trước sau

Khi An An mười bốn tuổi, Nhị Thập mới tám tuổi.

An An muốn tham gia một chương trình tạp kỹ ca hát nhờ Ôn Ý Sơ lôi kéo.

Chính đạo diễn chương trình đã đích thân đến thuyết khách, nói rằng mình đã xem rất nhiều video do Ôn Ý Sơ chia sẻ, hi vọng có thể mời An An tham gia chương trình. Ôn Ý Sơ cũng là một cố vấn của chương trình.

Chương trình yêu cầu độ tuổi tối thiểu của khách mời là mười bốn tuổi, An An mãi mới có thể tham gia.

Ôn Ý Sơ đề cập ngay từ đầu, nhưng cả Lục Nghiêu lẫn Thẩm Lâm Hoan đều nói không thích hợp.

Bọn họ luôn cảm thấy An An còn nhỏ, không nên tiếp xúc sớm với những thứ này.

Nhưng đạo diễn rất kiên trì, tới mời vài lần.

Còn cam đoan sẽ bảo vệ thông tin cá nhân của An An, sẽ không dùng danh tính của cô bé để thổi phồng, cũng không dùng thân phận cháu gái của Ôn Ý Sơ để nói trong chương trình mà chỉ đơn giản là đánh giá cao giọng hát của cô bé.

Thẩm Lâm Hoan bảo Lục Nghiêu thăm dò chút, đội hình rất mạnh, có thể thấy đội này muốn làm tốt phần trình diễn. Ngoài ra, Ôn Ý Sơ cũng có mặt ở đó.

Thẩm Lâm Hoan phân tích ưu nhược điểm cho An An và để cô bé tự lựa chọn, An An suy nghĩ một buổi tối rồi đồng ý.

Cô bé rất hào hứng vì cô bé rất thích biểu diễn, thích đến mức có thể tự mình dựng lên một sân khấu, nghe nói có hàng trăm khán giả ở hiện trường và vô số người sẽ xem chương trình trực tuyến, cô bé phấn khích đến mức không ngủ được.

Trước khi đi, cô bé luyện giọng với giáo viên thanh nhạc của mình hàng ngày.

Mỗi ngày Nhị Thập đi học về, việc đầu tiên làm là đóng cửa phòng, nhân tiện đeo máy trợ thính, còn viết nhật ký: Chị gái tôi rất xinh, tiếc là quá lắm miệng.

“Nhị Thập ơi Nhị Thập ới Nhị Thập ời…”

Kỹ năng đặc biệt: Âm thanh ma quỷ lấp đầy tai.

Nhị Thập lần nào cũng hờ hững mở cửa: “Gọi một tiếng là được rồi, em nghe được.”

“Em không thấy êm tai sao? Nhị Thập Nhị Thập Nhị Thập?” An An cười ngọt ngào, xoa xoa khuôn mặt của Nhị Thập: “Cười một cái nào, em không vui ư? Sao em không cười? Em cười đẹp đến nhường nào, ừm, sao em có thể đẹp đến vậy…”

Nhị Thập hất tay cô bé ra: “Chị phiền quá!”

An An bĩu môi: “Em trai người ta đều rất thích chị gái, nhưng em tôi không thích tôi.”

Nhị Thập nói thẳng: “Chị gái người ta không ồn ào như chị.”

An An: “Thật không? Chị dịu dàng ít nói mà!”

Nhị Thập:”……”

Có lẽ ngài hơi hiểu sai về bản thân.



Nhị Thập ngày nào cũng mong ngóng, ê-kíp chương trình mau đưa chị gái mình đi đi!

Cuối cùng An An cũng lên xe đến đoàn chương trình vào một buổi chiều nắng đẹp, đúng lúc nghỉ hè nên không cần xin nghỉ, vì ở ngoại tỉnh, bốn ngày trong tuần đều có nhiệm vụ quay nên An An không thể trở về giữa chừng.

Lục Nghiêu không yên tâm, thêm hai vệ sĩ và bốn trợ lý, Ôn Ý Sơ uyển chuyển nhắc nhở: “Loáng cái là đến nơi, con bé còn nhỏ, quá phô trương sẽ bị xa lánh.”

Lục Nghiêu không tình nguyện, cuối cùng chọn một nữ vệ sĩ kiêm trợ lý và một trợ lý sinh hoạt khác đi cùng cô bé.

An An khi lên xe vẫn rất hào hứng: “Tạm biệt ba, tạm biệt mẹ, tạm biệt Nhị Thập yêu dấu của chị.”

Nhị Thập tay đút túi, nhìn cô bé với vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo “Ừ” một tiếng, như thể chị đi nhanh lên.

An An cố ý chạy tới, lấy tay cậu bé từ trong túi ra vẫy vẫy, cưỡng chế ra hiệu tạm biệt, sau đó mới hài lòng: “Bye!”

Nhị Thập: “……”

An An lại tiến đến ôm mẹ: “Mẹ, con sẽ gọi video cho mẹ mỗi đêm nha~”

Thẩm Lâm Hoan im lặng trong chốc lát: “… Không cần mỗi đêm, con phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Lục Nghiêu ở bên kia cười cười, giang tay chờ con gái ôm, An An nhìn anh một cái, hành lễ: “Tạm biệt đồng chí Lục, ngọn lửa cách mạng được truyền từ đời này sang đời khác.”

Lục Nghiêu: “… Con có ý gì?”

An An suy nghĩ một chút: “Không có ý gì ạ, miệng nhanh hơn não thôi.”

Dường như khi ba hỏi điều này, cô bé cũng tự hỏi, tại sao mình lại nói những lời này?

Cô bé cũng không biết nữa.

Cho dù không biết, An An cũng không quan tâm, dù sao mỗi ngày cô nói hàng ngàn lời, phần lớn đều không nhớ.

Cuối cùng An An vẫn ôm ba, dặn dò: “Ba, ba bớt nói đi, nếu không mẹ sẽ ghét ba.”

Lục Nghiêu: “…”



Cuối cùng An An cũng rời đi, ba người vào nhà.

Nhị Thập ngồi yên lặng vuốt ve con mèo, Hoa Hoa đã rất già, nằm bất động ở đó, Nhị Thập cũng không thích động đậy, nên một người một mèo rất im lặng.

Thẩm Lâm Hoan đang lật xem tạp chí.

Lục Nghiêu đang kiểm tra các báo cáo tài chính trong quý này.

Qua một lúc, Lục Nghiêu cất máy tính bảng, đi tới nắm tay Thẩm Lâm Hoan: “Vợ ơi…”

Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu: “Vâng?”

Lục Nghiêu: “Không có gì, anh chỉ gọi em một tiếng thôi, im lặng quá anh không quen.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Nhị Thập:”……”



Mấy ngày nay Nhị Thập hưởng thụ yên tĩnh, nửa đêm nhận được cuộc gọi video của An An, mặt An An dán vào màn hình, chóp mũi hồng hồng, khóe mắt cũng đỏ.

Nhị Thập đột nhiên ngồi thẳng người: “Ai bắt nạt chị?”

An An lắc đầu: “Không phải, chị nằm mơ thấy em cướp kẹo của chị, làm chị tức giận đuổi theo em tám con phố, còn không đuổi kịp, tức chết chị.” Cô bé lòng đầy phẫn nộ.

Sống lưng căng thẳng của Nhị Thập buông lỏng: “… Em không ăn kẹo.”

“Cho nên chị mới tức giận. Em không ăn kẹo thì cướp kẹo của chị làm gì?” Vẻ mặt An An cáu kỉnh, rõ ràng là cô mơ lung tung, nhưng cứ như cậu thật sự cướp kẹo của cô vậy.

Nhị Thập cảm thấy Lục Trác Tầm chỉ khoảng ba tuổi.

Có lẽ chưa đến ba tuổi.

Nhị Thập đảo mắt xem thường, đầu ngón tay chọc vào đồng hồ báo thức ở đầu giường: “Khuya lắm rồi, đi ngủ đi!”

An An bĩu môi: “Nhị Thập em thật nhàm chán, sau này không tìm nổi bạn gái đâu.”

Nhị Thập liếc cô: “Ờ.”

Nếu tìm được một người như Lục Trác Tầm, không bằng không có.

An An lại lảm nhảm một lát mới buông tha Nhị Thập, cúp máy.

Nhị Thập nằm mơ, trong mơ chỉ toàn là tiếng khóc của An An, khóc khiến cậu đau đầu.



Đây là lần đầu tiên An An xa ba mẹ lâu như vậy, thật ra một mình ở Ân Thành cũng không sao, nhưng cô thỉnh thoảng lại nhớ ba mẹ và Nhị Thập.

Môi trường sống của An An từ nhỏ đến lớn rất đơn giản, gia đình rất nuông chiều cô, thầy cô và các bạn ở trường đối xử với cô cũng rất tốt, cô chưa bao giờ tiếp xúc với những hoàn cảnh quá phức tạp.

Lần này, tuy bác gái dẫn theo cô nhưng nhiều lúc cô vẫn cần tự mình đối mặt với đủ loại người.

Trước khi cô đến, mẹ đã nói với cô rằng sân khấu là một nơi tốt đẹp cho phép cô thể hiện bản thân, nhưng không thể tránh khỏi việc bị người khác bình luận.

Bình luận nghĩa là có cả tốt lẫn xấu.

An An cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng chỉ khi thực sự gặp phải, cô mới nhận ra bị đánh giá là chuyện bình thường, bị xuyên tạc và hiểu lầm mới là điều không thể chấp nhận được.

Tập đầu tiên của chương trình ra mắt, An An nằm ở khách sạn xem vào buổi tối, phần lớn đều khen cô xinh đẹp, có giọng hát hay và tài năng.

Cũng có một số lời không hay, nói cô cười với Ôn Ý Sơ mấy lần, rất nịnh nọt.

Lúc đầu An An không có cảm giác gì, nhưng càng về sau càng nhiều người nói…

An An chỉ quá hồi hộp, cô rất vui khi nhìn thấy bác của mình trên sân khấu.

Những người khác nói rằng cô có vẻ rất mưu mô, rất biết lấy lòng người khác.

Ôn Ý Sơ cũng cố ý gọi cho cô, bảo cô đừng để ý đến những lời trên mạng, cô gật đầu nói mình sẽ không.

Cô là một người lạc quan và rất giỏi trong việc giải tỏa bản thân.

Nhưng đôi khi nghe những điều không hay cũng rất đau lòng.

Hôm nay có buổi ghi hình, trước khi lên sân khấu An An bị người khác cố tình đụng vào, cô có thể cảm nhận được sự thù địch, nhưng thời gian không còn nhiều, cô phớt lờ đối phương, chỉ là hơi buồn bực.

Nhưng khi vừa bước ra sân khấu, mắt An An sáng lên, vì cô nhìn thấy hàng ghế đầu tiên của khán giả, ba mẹ và Nhị Thập đang ngồi đó.

Cô còn nhìn kĩ lại một lần, tưởng mình đã nhầm.

Không nhầm, là thật.

Hôm nay phong độ của An An rất tốt, khán giả vỗ tay cổ vũ nhiệt tình, cố vấn cũng khen ngợi cô.

Sau khi bước ra khỏi sân khấu, An An lén vào khán phòng, chen vào giữa hai mẹ con Nhị Thập, thấp giọng hỏi: “Sao mọi người lại ở đây?”

Sống mũi chua xót, trong lòng bỗng thấy cực kì vui vẻ.

Mẹ nâng cằm về phía Nhị Thập: “Nhị Thập muốn gặp con.”

Lục Nghiêu nói thêm: “Đương nhiên ba mẹ cũng nhớ con.”

Dáng vẻ Nhị Thập… không muốn thừa nhận điều đó.

Đôi mắt của An An tròn xoe, cô nhìn Nhị Thập đầy hoài nghi, đột nhiên ôm chầm lấy cậu: “Aaaaa, chị biết em vẫn còn yêu chị mà.”

Nhị Thập ghét bỏ đẩy cô ra: “Chị thận trọng chút.”

An An cảm thấy Nhị Thập là một quỷ kiêu ngạo, chọc chọc mặt cậu: “Thừa nhận em nhớ chị thì sao hả, quý chị gái đâu làm mất mặt em.”

Nhị Thập nhíu mày, hối hận vì mình muốn đến.

Sau khi ghi hình xong, cả nhà đi ăn cơm, sau đó đi dạo trên biển, gió biển mặn mặn, mẹ và Nhị Thập không nói tiếng nào, chỉ có An An nói thay cả bốn người, may là ba thỉnh thoảng còn hùa theo cô.

Ba mẹ và Nhị Thập không ở qua đêm, đưa cô về khách sạn xong trở lại Tân Thành.

An An bịn rịn ôm eo mẹ, Thẩm Lâm Hoan vỗ vỗ lưng an ủi cô.

Sau khi rời đi, ở trên xe, Lục Nghiêu phát hiện hốc mắt Thẩm Lâm Hoan ửng đỏ, Lục Nghiêu ôm lấy mặt cô, kinh ngạc nói: “Không phải chứ, vợ…”

Anh nhìn cô tỉ mỉ, nở nụ cười: “Mình chỉ nuôi con thôi! Khi các con trưởng thành phải tách khỏi chúng ta, thế mà em không chịu nổi sao? Nhưng chồng thì khác, anh sẽ mãi mãi ở bên em.”

Lục Nghiêu nhướng mày, dáng vẻ anh là người quan trọng nhất đối với em.

Cảm xúc của Thẩm Lâm Hoan bị anh đánh bay, đẩy anh cười: “Anh ở bên em cũng vô ích.”

Lục Nghiêu: “…”

Phai nhạt, chung quy tình cảm vẫn phai nhạt.



Nhị Thập ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cậu hỏi vệ sĩ của An An: “Có phải chị tôi bị bắt nạt không? Mấy ngày trước chị ấy đã khóc trong video.”

Chị Kim sửng sốt một chút rồi lắc đầu: “Không đâu! Tuy thật sự có chút không thoải mái, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng.”

Nhị Thập: “Tối ngày 17, khoảng 11 giờ.”

Chị Kim đăm chiêu suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ ra: “À, có lẽ là ác mộng! Tôi nhớ hôm đó hình như cô bé gặp ác mộng, nói về đồng hồ hay gì đó.”

Nhị Thập cụp mắt xuống, hiểu ngay.

Trí nhớ của cậu được hình thành rất sớm, cậu suýt bị bắt cóc năm bốn tuổi, vẫn còn nhớ như in.

Hôm đó cậu đi học, tài xế tạm thời đổi người, đưa cậu đi về phía ngoại thành, tuy cậu còn nhỏ nhưng trưởng thành sớm hơn các bạn cùng lứa tuổi một chút, cậu nhớ đường và nhận ra có điều gì đó không ổn. Đồng hồ của cậu được chế tạo đặc biệt và có chức năng liên lạc khẩn cấp cùng định vị từ xa, cậu nhấn nút cầu cứu.

Xe vừa chạy ra khỏi ngoại ô thì bị cảnh sát chặn lại, cậu thuận lợi quay về.

Tài xế bị bắt, nghe nói con trai nghiện ma túy, vay nặng lãi, không sống được bao lâu nữa, nhất thời bị quỷ ám.

Nhị Thập không sợ lắm nhưng ba mẹ rất khiếp sợ, tất cả người giúp việc, tài xế, vệ sĩ trong gia đình đều bị tra xét lại.

Những ngày đó An An cũng yên lặng đến lạ thường.

Nhị Thập nghe thấy cô nói với mẹ: “Dạo này con hay gặp ác mộng, mơ thấy kẻ xấu bắt cóc Nhị Thập. Chiếc xe đã đưa em ấy đến một nơi rất xa, rất xa. Con đuổi theo, muốn nói với em ấy rằng đồng hồ có thể cầu cứu, con gọi em ấy rất lớn, nhưng em ấy không thể nghe thấy con, con rất sợ. “



An An nằm trên giường, lần đầu tiên cảm thấy rời xa ba mẹ và Nhị Thập buồn đến vậy.

Cô nhớ khi cô rời đi, Nhị Thập còn không nói lời tạm biệt với cô.

Hừ.

Đứa trẻ nhỏ không thích cô.

Đôi khi An An cũng hiểu mình rất ồn ào, nhưng chỉ cần nhìn thấy ba mẹ là rất vui vẻ, nhìn thấy Nhị Thập cũng rất vui, cô vui nên không nhịn được nói nhiều chút…

Đây là chuyện không thể.

An An thở dài, không biết ba mẹ đã lên máy bay chưa.

Nhị Thập không thích ngồi máy bay, mỗi lần đi máy bay đều nhíu mày.

Nhị Thập chỉ thích nhíu mày, không thích cười.

Nhóc con nhỏ xíu đã bắt đầu ra vẻ cool ngầu.

Khi trưởng thành cũng không biết có gây họa cho các cô gái không!

An An đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại vang lên.

Nhị Thập gửi tin nhắn cho cô.

[Chuẩn bị lên máy bay.]

[Chị không có ở nhà, thật ra em cũng không quen.]

An An nằm trên giường bật cười.

[Chị biết ngay mà!!! Em thích chị!]

Nhị Thập nhìn màn hình điện thoại, dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của cô từ dấu chấm than, cậu khẽ cong khóe môi.

Lục Nghiêu hỏi cậu: “Nói chuyện với chị gái của con à?”

Nhị Thập gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Lục Trác Tầm quá trẻ con.”

Lục Nghiêu nhéo nhéo ngón tay của Thẩm Lâm Hoan, nhỏ giọng nói: “Con trai thật sự giống em.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Lục Nghiêu nghiêng đầu cười: “Rõ ràng là rất quan tâm, nhưng vẫn giả vờ gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ.”

(Nguyên văn: Vân đạm phong khinh (Mây nhạt gió nhẹ): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi. Cre: tudienso& vuonhoacuabachtra.)

Thẩm Lâm Hoan “Ồ” một tiếng, “Anh nói em sao?”

Lục Nghiêu gật gật đầu, tự tin nói: “Em cực kì thích anh, anh biết mà.”

Thẩm Lâm Hoan: “… Con gái thật sự rất giống anh.”

Đều tự luyến.



Lời tác giả:

[Ngoại truyện 1: Hằng ngày] kết thúc.

Ngoại truyện tiếp theo là về Hoan Hoan và Lục Nghiêu thời thanh xuân vườn trường~

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây