Edit: Chanh + Dii Beta: Dii ________________________________________________ Lười viết note dài quá ಥ_ಥ Túm lại đoạn 18+ chương này được cắt từ raw cũ qua nha 39 “Cạch cạch” cửa phòng khách sạn bị khoá lại, Đồ Ngôn theo đó khẽ run một cái.
Cậu liếc nhìn biểu cảm của Cố Trầm Bạch, nhìn lông mày anh cau chặt, đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, giống như đang cố nén cơn giận. Đồ Ngôn tự biết mình đuối lý, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Em cũng đâu có bị thương.” Thế mà Cố Trầm Bạch lại không quan tâm, anh lướt qua đi thẳng về phòng ngủ. Đồ Ngôn chưa từng thấy dáng vẻ Cố Trầm Bạch tức giận với mình, nhất thời căng thẳng, luống cuống bước theo anh, cậu lấy bút ghi âm trong túi ra đưa cho Cố Trầm Bạch nhìn, tự giải thích cho bản thân: “Em không đi đánh nhau với cậu ta, em chỉ muốn đi moi lời từ chỗ cậu ta để lưu làm chứng cứ, hơn nữa… hơn nữa em cũng không đánh thật, chỉ hù dọa đẩy cậu ta mấy cái.” Cố Trầm Bạch cởi áo khoác Âu phục, đặt xuống cuối giường, sau đó nới lỏng cà vạt, xoay người nói với Đồ Ngôn: “Đây không phải là lý do để em mang thai mà còn đi đánh nhau với người ta.” Đồ Ngôn im lặng, cậu mở miệng nhưng không nói thành lời, cậu biết Cố Trầm Bạch giận thật. Nhưng Cố Trầm Bạch giận gì chứ? Đồ Ngôn đánh nhau là vì anh chứ ai.
Hứa Gia An dùng những lời lẽ khó nghe để sỉ nhục Cố Trầm Bạch, sao Đồ Ngôn có thể nhịn? Cậu chưa đánh chết y là tốt lắm rồi. Cậu ra mặt cho Cố Trầm Bạch, anh lại chê cậu xúc động liều lĩnh. Đồ Ngôn tủi thân, nhìn góc nghiêng lạnh lùng của Cố Trầm Bạch, ai oán nghĩ: Bây giờ trong lòng trong mắt Cố Trầm Bạch chỉ toàn là bé thỏ nhỏ, chỉ lo lắng cho an toàn của bé thỏ nhỏ, chẳng thèm hỏi xem cậu có bị thương không.
Quả nhiên, sau khi có bé thỏ nhỏ, cậu không còn là người Cố Trầm Bạch thương nhất nữa. “Một tháng trước em vừa đánh nhau với người ta, còn làm rơi miếng ức chế ở cái nơi như quán bar, vết bầm mới tan em lại chạy đi đánh nhau.” Trong mắt Cố Trầm Bạch đầy vẻ bất đắc dĩ, hoàn toàn hết cách với Đồ Ngôn: “Em muốn mạng của anh luôn đúng không?” “Anh đừng nói ra vẻ đường hoàng như thế, anh sợ em làm tổn thương đến cục cưng của anh chứ gì? Anh yên tâm đi, mấy tháng cuối em chắc chắn ngồi ngoan trong nhà, tận tâm tận sức sinh con ra cho anh được rồi chứ? Đủ chưa?” Đồ Ngôn đỏ mắt, lớn tiếng với Cố Trầm Bạch. Cố Trầm Bạch bị hét cho ngớ người, không đợi anh kịp phản ứng, Đồ Ngôn đã vọt vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại. Nhóc con càng ngày càng thích làm mình làm mẩy. Cố Trầm Bạch nào có thật sự giận Đồ Ngôn, chẳng qua là để cho cậu một bài học, bây giờ đã có hiệu quả, thấy đủ thì kết thúc, anh chống gậy đi tới nhà vệ sinh, gõ cửa gọi cậu: “Thỏ con.” Đồ Ngôn ở bên trong hét vang: “Anh đi đi, em không muốn gặp anh!” “Anh đi đâu bây giờ?” Cố Trầm Bạch khẽ cười.
“Không liên quan tới em!” Giọng Đồ Ngôn nghẹn ngào, cậu mở vòi hoa sen, định dùng tiếng nước để che giấu. Thật lâu Cố Trầm Bạch không lên tiếng, anh đứng trước cửa nhà vệ sinh, đợi vài phút, sau đó nắm chốt cửa làm bằng đồng, động tác mở cửa thật khẽ.
Đồ Ngôn đang đứng trước bồn rửa mặt, quay lưng với cửa ra vào, cậu cúi đầu, không chú ý Cố Trầm Bạch xuất hiện. Cố Trầm Bạch tiến gần, nghe được Đồ Ngôn lầm bầm đầy tủi thân. “… Nhóc con, sau khi con ra đời không được cướp Cố Trầm Bạch của bố biết chưa? Không được khiến anh ấy yêu con hơn…” Hồi lâu Đồ Ngôn mới nghĩ xong từ, hung dữ xoa bụng: “Nếu không bố quăng con đi đấy.” Trái tim Cố Trầm Bạch như hoà tan, anh bước lên ôm lấy eo Đồ Ngôn từ phía sau, kéo cậu vào lòng.
Đồ Ngôn bị doạ chân suýt nhũn ra, quên mất phải giãy dụa, ngẩng đầu liền trông thấy đôi mắt ngập ý cười của Cố Trầm Bạch. “Ai cho phép em mưu hại bé thỏ nhỏ của anh?” Viền mắt Đồ Ngôn đỏ hơn, cậu cảm thấy bản thân cứ gặp Cố Trầm Bạch là sẽ biến thành nhóc phiền phức không thể khống chế cảm xúc, lúc nào cậu cũng khóc chứ thật ra cậu không thích khóc chút nào. Tề Lan bỏ lại mình cậu để ra nước ngoài, Đồ Phi Hoành vì một dự án mà quên luôn sinh nhật của cậu, cậu cũng không khóc.
Nhưng ở trước mặt Cố Trầm Bạch cứ hở chút là cậu rơi nước mắt, chẳng có triển vọng tẹo nào, chính cậu cũng xem thường bản thân. “Có phải bởi vì em mang thai nên anh mới chịu phục hôn với em không?” Cố Trầm Bạch bật cười: “Sao em lại nói vậy chứ?” Đồ Ngôn che gương mặt đẫm nước mắt, thật lâu sau mới nói thật lòng: “Thế tại sao anh không hỏi em có bị thương không, có đau không?” Đây là lần đầu tiên Đồ Ngôn tỏ ra yếu đuối với Cố Trầm Bạch, bỏ xuống sự đề phòng, bày tỏ bí mật giấu kín trong nội tâm, cậu không nói những lời tổn thương người khác, nước mắt không ngừng rơi, giống như đứa trẻ đòi ăn kẹo. Cố Trầm Bạch xoay người cậu ôm vào lòng, dỗ dành: “Là anh sai, anh không tốt, nhưng mà thỏ con này, chuyện tới bây giờ, em vẫn còn nghi ngờ tình cảm của anh đối với em ư?” Cố Trầm Bạch chỉ đơn giản hỏi Đồ Ngôn một câu, Đồ Ngôn lập tức nín khóc, đáng thương ngước mắt nhìn anh, lát sau lại cúi đầu dụi gương mặt đầy nước mắt vào lòng Cố Trầm Bạch. Câu hỏi này không cần trả lời. “Thỏ con có bị thương không?” Cố Trầm Bạch nắm tay cậu giơ lên trước mặt, vừa kiểm tra vừa hỏi: “Cậu ta có đánh trúng em không?” Đồ Ngôn lắc đầu, rầm rì nói: “Em sẽ không để cậu ta đánh trúng mình đâu.” “Giỏi vậy cơ à?” “Bởi vì… bởi vì em lên chức mẹ rồi.” Cố Trầm Bạch giật mình, sao đó nâng khuôn mặt Đồ Ngôn từ trong ngực mình lên, nắm cằm cậu đối diện với anh, cười bảo: “Em nói lại lần nữa?” Đồ Ngôn mím chặt miệng, sống chết không chịu.
Cố Trầm Bạch với bàn tay vào trong quần Đồ Ngôn, chen vào khe mông cậu, chuẩn xác tìm được nơi bí ẩn kia, anh cúi đầu thì thầm bên tai cậu: “Thỏ con, anh có biện pháp bắt em phải mở miệng.” Đồ Ngôn bị Cố Trầm Bạch bế lên bồn rửa tay, quần cởi được một nửa vắt trên bắp chân, phía sau là tấm gương lạnh toát.
Cố Trầm Bạch xé miếng ức chế, chớp mắt pheromone của alpha phủ ngập trong không gian, Đồ Ngôn muốn trốn cũng không được, cơ thể bị ngâm trong nước đường, vừa căng vừa mềm, tay chân chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể nâng mông giạng chân, mặc cho ngón tay của Cố Trầm Bạch ra vào. Ngón tay của Cố Trầm Bạch thon dài mạnh mẽ, từ miệng huyệt đâm vào, khuấy đảo trong vách ruột mấy lần, sau đó lại cho thêm một ngón, lúc vào được ba ngón tay, Đồ Ngôn đã hoàn toàn mất sức, ngả người tựa lên mặt gương, eo cậu không ngừng run rẩy, miệng huyệt liên tục ướt át, khiến mỗi một nơi đều trở nên đẫm nước. Cố Trầm Bạch đóng vòi hoa sen lại, trong phòng tắm đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước khi ngón tay anh ra vào, lẫn thêm giọng rên rỉ của Đồ Ngôn. “Ưm…ư…Không được…” Trên người Đồ Ngôn chỉ còn một cái áo có thể che người, đã thế cúc áo bị cởi gần hết, miễn cưỡng chừa lại một cái để chèo chống.
Còn Cố Trầm Bạch lại trái ngược, áo sơ mi quần tây chỉnh tề, trông chẳng xộc xệch chút nào, Đồ Ngôn bực bội đạp Cố Trầm Bạch, không ngờ lại chọc cho Cố Trầm Bạch bóp lên chỗ nhạy cảm của cậu, nhẹ nhàng chầm chậm xoa nắn, Đồ Ngôn cứng đờ cả người, sau đó không kiềm chế được nữa mà gào lên, một giây sau cậu bắn ra, chất lỏng dính lên áo sơ mi của Cố Trầm Bạch. Cố Trầm Bạch cười, lấy khăn giấy lau tay, sau đó vòng tay qua ôm Đồ Ngôn xuống, rồi anh dụ dỗ cậu lúc cậu đang mơ màng: “Thỏ con, lên giường nào.” Đồ Ngôn vừa mới bò lên giường, còn chưa kịp nằm xuống đã bị Cố Trầm Bạch nâng mông lên đâm vào. “Cố Trầm Bạch!” Người bị mắng không hề biết xấu hổ, ỷ vào chân mình bị thương nên đè cả người lên người Đồ Ngôn, đâm thứ ấy đến nơi sâu nhất, Cố Trầm Bạch đẩy eo, hỏi thăm khoang sinh sản của Đồ Ngôn. Đồ Ngôn trợn to mắt, cậu biết Cố Trầm Bạch sẽ không vào, huống gì lúc mang thai khoang sinh sản sẽ không mở, nhưng cậu vẫn hoảng sợ theo bản năng, nắm chặt chăn, khóc lóc cầu xin Cố Trầm Bạch: “Không được, không được đâu…” “Làm sao đây?” Cố Trầm Bạch cúi đầu cắn tai cậu, “Anh muốn gặp bé thỏ nhỏ của anh.” “Không được, em xin anh, không được vào.” Não Đồ Ngôn trống rỗng, hoàn toàn quên hết kiến thức sinh lý mà thầy cô đã dạy, cầu xin Cố Trầm Bạch đang thừa nước đục thả câu: “Không được vào…hức hức… em xin anh đó…” “Xin thôi thì không được đâu.” Cố Trầm Bạch lau nước mắt trên mặt Đồ Ngôn, hôn lên miệng cậu một cái: “Vậy em nói anh nghe, em tên gì?” Đồ Ngôn nước mắt lưng tròng đáp: “Thỏ con.” “Thỏ con là ai?” Đồ Ngôn không chịu nói, Cố Trầm Bạch liền rút thứ ấy ra một nửa, sau đó đâm thẳng vào, Đồ Ngôn cảm thấy mình sắp bị đâm cho đập đầu vào giường, cậu vội nói: “Là vợ, vợ của Cố Trầm Bạch.” Ý cười của Cố Trầm Bạch sâu hơn, biết mà còn hỏi: “Thỏ con, mối tình đầu của em là ai?” Chân Đồ Ngôn bị Cố Trầm Bạch kéo đè lên, cậu cảm giác mình như con cua bị trói trong lồng hấp, không còn đường nào thoát, cậu khịt mũi, nhỏ giọng đáp: “Là anh.” “Chưa từng yêu ai khác thật sao?” “Chưa mà.” Cố Trầm Bạch ôm lấy cậu, ngậm đôi môi cậu, mọi kiên nhẫn kiềm chế bay mất sạch, hôn cậu như phát điên.
Anh nhấp vào cửa khoang sinh sản mà bắn ra, Đồ Ngôn run rẩy theo từng cơn, ôm lấy cổ anh. Đồ Ngôn chẳng nhớ mình bị Cố Trầm Bạch làm mấy lần, chỉ biết cuối cùng mình chẳng còn bắn ra được nữa, ngay cả tiểu cũng không tiểu được, để người trần trụi đứng bên bồn cầu, nắm “cậu em” của mình khóc không ra nước mắt. Cố Trầm Bạch mặc áo tắm, chậm rãi đi tới, làm mặt vô tội ôm cậu: “Thỏ con sao thế này?” Đồ Ngôn lắc mông muốn tránh anh. Cố Trầm Bạch cười nói: “Anh giúp em, ngoan, để anh xoa giúp cho.” Anh dùng tay phải nắm lấy “cậu em” của Đồ Ngôn, trên lòng bàn tay có vết chai cứng cứng, chọc cho Đồ Ngôn rên nhẹ một tiếng, Cố Trầm Bạch tuốt giúp cậu một hồi, đang lúc sinh ra cảm giác muốn tiểu, Cố Trầm Bạch lại đâm vào. Đồ Ngôn quỳ xuống bồn cầu, hai tay cậu chống trên tường gạch sứ, yếu ớt nói: “Cố Trầm Bạch, anh chờ đó.” Cố Trầm Bạch thành khẩn xin lỗi, sau đó đâm mạnh hơn. Cuối cùng Đồ Ngôn được Cố Trầm Bạch rửa sạch, ôm lên giường đắp kín chăn, lúc cậu nằm trong lòng Cố Trầm Bạch, linh hồn đã hoàn toàn thoát khỏi thân xác, trong đầu cậu chỉ còn đúng một nghi vấn: Cậu với Cố Trầm Bạch, rốt cuộc ai mới là người tàn tật vậy? Ngày hôm sau. Khớp xương rụng rời, eo không thẳng lên nổi. Đồ Ngôn vùng vẫy muốn bò dậy từ trên giường nhưng bất thành, cậu dùng đôi chân vô lực đạp vào không khí, thấp giọng mắng: “Cố Trầm Bạch chết tiệt! Mặt người dạ thú!” Cố Trầm Bạch mới đến cửa phòng ngủ đã nghe thấy tiếng mắng hung dữ, thế là anh dừng bước tựa cửa, hứng thú nhìn chú thỏ con ở trên giường biểu diễn xong một màn đạp chân lăn lộn, sau đó mỉm cười: “Cảm ơn đã khen.” Đồ Ngôn giật mình, phản xạ có điều kiện cuộn thành một đống, kéo chăn qua bịt kín người. Ý cười trên mặt Cố Trầm Bạch càng sâu, chống gậy đi tới bên giường, đưa tay vỗ mông Đồ Ngôn: “Ăn sáng thôi.” Đồ Ngôn hối hận vì mình rén theo bản năng, ngay sau đó giả vờ thản nhiên vén chăn lên, bình tĩnh nhìn Cố Trầm Bạch: “Mấy giờ rồi?” “Chín giờ rưỡi.” “…” Hôm qua bọn họ về khách sạn lúc bảy giờ. Đồ Ngôn nhìn gậy chống trong tay Cố Trầm Bạch, thầm nghĩ: Nếu như người này không bị thương ở chân, liệu hôm nay mình còn sống mà tỉnh lại không nhỉ? Cậu thẫn thờ kéo chăn muốn xuống giường, chợt cảm thấy mát mát, cúi đầu nhìn mới biết trên người chỉ còn mỗi cái quần lót.
Đồ Ngôn vội vã lùi về trong chăn, mở mắt nhìn chằm chằm Cố Trầm Bạch. Cố Trầm Bạch bật cười, đi tới tủ quần áo lấy cho cậu một bộ đồ ở nhà, nhưng Đồ Ngôn lắc đầu: “Đừng lấy cái này, lấy cho em cái áo len cao cổ, hôm nay em muốn ra ngoài.” “Đi đâu thế?” “Đến công ti, xử lý vụ ngày hôm qua.” Cố Trầm Bạch lấy chiếc áo len cao cổ màu xanh khói, đưa cho Đồ Ngôn rồi hỏi cậu: “Thỏ con, em muốn xử lý thế nào?” “Thì quay cái VCR, chính thức công khai thôi.” Cố Trầm Bạch giữ cánh tay chuẩn bị mặc áo của Đồ Ngôn, thấp giọng: “Bởi vì anh mà em mất nhiều fans như vậy, em có hối hận không?” Đồ Ngôn nghiêm túc đáp: “Có lẽ vì ngoại hình nên em dễ bị mọi người xếp vào hàng thần tượng, nhưng em vẫn luôn nhận định mình là một diễn viên, chưa từng xây dựng hình tượng bạn trai, cũng không nói sẽ không kết hôn sinh con, người họ thích là em trong tưởng tượng của họ, em không có trách nhiệm phải gánh vác hình tượng mà họ nghĩ ra.
Hơn nữa, em không phải dựa vào fans mới có được hôm nay, cho nên fans của em đi hay ở là tự do của họ, em không sao cả.” Cậu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cố Trầm Bạch, nhưng từng câu đều thể hiện cậu “Không hối hận”, Cố Trầm Bạch biết, thỏ con của anh tuy là miệng cứng nhưng lòng lại mềm vô cùng. Anh vuốt ve lòng bàn tay Đồ Ngôn rồi buông ra, mỉm cười hôn lên ấn đường của cậu: “Anh mua cho em mấy món ăn sáng, đều là thứ em thích.” Đồ Ngôn hừ hừ hai tiếng, coi như đáp lại. Khi Cố Trầm Bạch định đứng dậy, Đồ Ngôn kéo anh lại: “Chuyện kia——” “Sao thế em?” Đồ Ngôn trù trừ vài giây, sau đó vẫn hỏi ra miệng: “Cố Trầm Bạch, tại sao anh vẫn không công khai thân phận của mình? Đừng nói tới truyền thông, đến cả mấy người trong giới cũng không biết anh trông thế nào, bọn họ còn nghe nhầm đồn bậy, nói xấu về anh.” Ý cười trong Cố Trầm Bạch nhạt bớt, trái tim Đồ Ngôn hẫng một nhịp, tưởng bản thân đi quá giới hạn, hỏi một câu mạo phạm anh.
Cậu đang định giải thích, Cố Trầm Bạch đã chậm rãi lên tiếng: “Không có nguyên nhân gì, anh chỉ không muốn bị người khác nhìn bằng ánh mắt thương hại thôi, cũng không muốn bị người ngoài nói thật đáng tiếc.” Đồ Ngôn cắn môi, không đáp lời. “Thật ra anh không cảm thấy bản thân đáng thương, nhưng ai gặp anh cũng nói như vậy, anh nghe chán rồi, thấy phiền.” Cố Trầm Bạch nở nụ cười có chút bất cần, khiến Đồ Ngôn mơ hồ trông thấy bóng dáng thiếu niên kiêu ngạo trong lời Nguyễn Nam Khinh. “Thế nên anh không thích gặp người khác, cũng không muốn bị người khác nhìn thấy, hơn nữa giữ bí mật cũng có lợi, khá có lực uy hiếp trong công ti.” Đồ Ngôn gật đầu: “Em biết rồi.” “Nhưng thỏ con này, nếu em cần anh công khai thân phận, anh cũng bằng lòng, dù sao… có thể nghe được thỏ con nói “Chồng tôi là Cố Trầm Bạch” thì mấy lời nghị luận của người ngoài tính là gì chứ?” Đồ Ngôn đỏ mặt hất tay Cố Trầm Bạch, mặc áo len cao cổ lên người, lê dép vọt vào nhà vệ sinh. Đồ Ngôn ăn xong bữa sáng liền đến công ti, bàn bạc với người quản lý chuyện công khai.
Mọi người bận rộn cả buổi sáng mới quay ổn thoả một đoạn video.
Trong video, Đồ Ngôn ngồi trước ống kính, trả lời những câu hỏi hiện trên màn hình, ví dụ như công khai kết hôn có phải là thật hay không, tại sao lại chọn nói ra vào lúc này, kết hôn bao lâu rồi, vì sao trước kia không công khai. Một vấn đề cuối cùng: Đối tượng kết hôn là ai. Đồ Ngôn ngẩn ra vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía ống kính: “Chồng của tôi không phải người trong giới giải trí, không muốn công khai thân phận, tôi cũng không muốn anh ấy bị người khác quấy rầy, cảm ơn mọi người.” “Đã được chưa?” Đồ Ngôn hỏi người quản lý. Quản lý ngây ra, giơ dấu “OK”, sau đó cảm thán: “Tiểu Ngôn, chị cảm thấy em trưởng thành rồi.” Đồ Ngôn cười: “Cảm ơn.” “Dịu dàng nữa.” Trợ lý bổ sung: “Hình như bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn nhiều.” Đồ Ngôn xoa bụng, thầm nghĩ: Tại con đấy, khiến bố chẳng ngầu tí nào..