"Muốn uống gì?" Tề Thời Chiêu gọi cà phê đen, quen tay rút một điếu thuốc nhưng giữa chừng lại đẩy về. "Cho nước lọc." Lâm Xuân Tư hơi tò mò: "Anh là con lai sao?" "Không." Hắn chắc lưỡi đáp: "Tôi từng phẫu thuật chỉnh hình sau khi bị một trái mìn lăn tới thổi bay mặt." Cậu bán tín bán nghi: "Thật?" "Không.
Tôi bịa đấy." Lâm Xuân Tư cảm thấy bị chế giễu, lạnh mặt. "Vậy, cậu hỏi tôi tại sao Thời Thác tự sát?" Tề Thời Chiêu quấy tan đường, đáp: "Tôi không biết.
Khi người ta muốn chết thì cái chết là đường đi theo chiều dọc.
Chỉ người đã khuất mới biết trên lối rơi có những mảnh vỡ gì." "Tại sao lại anh điều tra về y?" "Vì y có liên quan đến công việc của tôi." "Công việc tìm người bạn mất tích sao?" Tề Thời Chiêu hỏi ngược lại: "Cậu đang chất vấn tôi à?" Hắn nhịp hai ngón tay: "Muốn có thông tin từ phóng viên thì phải trả tiền, cậu biết quy tắc này không?" Lâm Xuân Tư thẳng thừng đáp: "Tôi không biết.
Trước đây tôi chỉ toàn gặp những phóng viên bịa đặt." "Miệng lưỡi rất sắc sảo." Gã đàn ông nhướn mày ngậm điếu thuốc: "Nếu cậu có thể trả nhiều hơn lương của ông chủ tôi thì tôi sẽ cung cấp cho cậu mọi thông tin mà tôi có." "Ông chủ của anh là ai?" "Một người có tiền." "Tôi trả." Lâm Xuân Tư đặt thẻ lên bàn, đây là tiền do cậu tự kiếm được và tiết kiệm, mạnh miệng nói: "Tôi trả phí cho anh.
Anh cho tôi biết thông tin, được không?" Tề Thời Chiêu cảm thấy hơi thú vị, xoa cằm gật đầu. Cậu hỏi ngay: "Chủ của anh là ai?" "Chậc, tôi không chắc là cậu có đủ tiền để tôi trả lời câu hỏi này." "Vậy bỏ qua." Lâm Xuân Tư không dây dưa, tiếp tục hỏi: "Đó có phải người mà tôi biết không?" "Có thể." "Người đó có gần gũi với tôi không?" "Cũng có thể." "Tên người đó gồm có mấy chữ?" "Tôi quên rồi." Hắn trả lời nhát gừng. Lâm Xuân Tư xé một mẩu giấy viết mật khẩu xuống, đẩy thẻ ngân hàng và mật khẩu về phía Tề Thời Chiêu, trầm giọng: "Như đã nói, tôi trả tiền cho thông tin của anh.
Chúng ta có thể thẳng thắn rồi chứ?" Đôi mắt chàng trai này cực kỳ tỉnh táo, trắng đen rõ ràng, tuy nhiên sâu trong đó không phải cõi đất khô cằn chai sạn với cuộc đời mà là ao tù hứng mưa xuân. Tù đọng nhưng không mất đi tự do, thấp cổ bé họng nhưng không yếu đuối. Tề Thời Chiêu vươn tay đè lên tấm thẻ mỏng tanh, nhai đầu lọc: "Hỏi đi, khách sộp." Chúng ta có thể mơ bao lâu? Thực tại và tương lai của chúng ta ở nơi nào khi nằm chiêm bao? Tỉnh dậy, không được mơ nữa...!Đã hoang phí quá nhiều thời gian rồi. Ba ngày sau, Lâm Xuân Tư nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát, bảo cậu đi lấy thẻ ngân hàng được gửi trả.
Cậu kiểm tra tài khoản, một đồng cũng không mất. Lúc nóng nảy thì chẳng thèm cân nhắc, bây giờ cậu nhìn toàn bộ số tiền kiếm vất vả được từ các sáng tác mới tỉnh ra rằng bản thân dại dột cỡ nào. Không có cái ngu nào bằng cái ngu của cậu.
Còng lưng kiếm tiền rồi ném đi như rác.
May là người ta có lương tâm trả lại chứ không thì chỉ còn biết đi ăn bám.
Lâm Xuân Tư tự mắng mỏ bản thân rồi nghĩ bây giờ tính ra còn thiếu Tề Thời Chiêu một khoản. Nghe cậu than thở kể lại, Phó Yến chỉ cho là cậu sao lãng làm rơi, tranh thủ trêu chàng trai của mình đến mặt đỏ tai hồng. Lâm Xuân Tư hờn dỗi cắn anh rồi hôn lên vết răng vừa tạo ra, hỏi anh có đau không? Phó Yến mỉm cười vuốt tóc cậu.
Tóc Lâm Xuân Tư dài nhanh lắm, cắt được nửa tháng là lại dài qua hàm.
Lúc không dùng kẹp, lọn tóc đen nhánh ôm lấy sườn mặt khiến cậu mang vẻ khôi ngô, trầm lặng như sông Ngân vắt ngang trời đêm. "Em có dự tính nuôi tóc dài không?" Lâm Xuân Tư đang ở trên người anh, vùi trán vào bờ vai nhẵn mịn đẫm mồ hôi, đáp hửm?. Phó Yến lặp lại câu hỏi, ngữ khí mềm mại như đang tan ra. "Em cứ nghĩ đến việc chăm sóc tóc là lại lười lắm." "Nuôi dài đi, tôi muốn vuốt tóc em." Lâm Xuân Tư ngậm dái tai anh: "Bảo em nuôi tóc dài để cho anh vuốt ve.
Anh đang nuôi cún à?" "Đâu có.
Còn chẳng trách chồng tôi đẹp trai quá, để kiểu tóc nào cũng hợp đấy sao?" Tiếng nói của anh êm như hạt mưa rơi trên lá chuối, thơm cái mùi âm ẩm và yên ấm của mùa hoa khói.
Khơi dậy trong lòng người ta một làn sương mờ mờ ẩn hiện bao nhiêu hoa lệ và đường mật lưu luyến, triền miên. Lâm Xuân Tư đỡ gáy Phó Yến, nuốt lấy mọi lời phù phép mê hoặc, gặm cắn bờ môi phiếm đỏ, rồi tì chóp mũi vào cổ anh, hít vào mùi hương thuộc về ái tình độc nhất. Anh chuốc cho cậu say khướt, đứng ngồi lảo đảo, chiêm bao một giấc mộng dài. "Phó Yến." Cậu trầm thấp gọi. Anh đáp ừ rất khẽ, lông mi ướt át dính thành vài cụm nhỏ. "Phó Yến." "Ừ." "Phó Yến." "Ừ." "Phó Yến...!anh biết không?" Lâm Xuân Tư khe khẽ hỏi: - Biết em yêu anh dường nào không? Khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Xuân Tư rất bận.
Từ lúc đột nhiên ngất, bệnh trạng của thầy Trịnh biểu hiện rõ hẳn.
Thầy hay lơ đãng, lắm lúc phải gọi hai, ba lần mới nghe thấy. Bác sĩ bảo thầy làm việc cố quá, chừng tuổi này mà còn tăng ca, nghỉ muộn như đám thanh niên thì đâu được. Trịnh Minh Sư nghe vậy thì cáu gắt, giận dỗi bác sĩ, phải nhờ chủ tịch Phùng dọa sẽ đơn phương chấm dứt hợp đồng, ông mới khuất phục dưới cường quyền. Chuyện làm Lâm Xuân Tư vừa mừng vừa sợ đến quéo cả tay chân là trên album kỷ niệm của thầy Trịnh, tên cậu chỉ đứng sau tên thầy, và thậm chí được in trên trang bìa với tên thầy! Album vừa phát hành, dân tình dậy sóng. Mừng thì chắc chắn rồi, còn hơi lo là vì tên cậu đứng trước Ký Thanh.
Ảnh cũng không được lên trang bìa.
Việc này như thể đàn em đè đầu đàn anh vậy. Nhưng Hàn Ký Thanh chẳng bận tâm, ăn chơi vài ngày rồi dụ cậu viết nhạc nền cho một game nghe đồn là rất triển vọng. Lâm Xuân Tư tặc lưỡi: "Thực ra anh chỉ muốn kiếm bạn chơi game chứ gì?" "Chuẩn.
Cậu chỉ toàn cắm đầu làm việc, ra nhạc còn đều hơn kinh nguyệt của phụ nữ.
Cậu không muốn tận hưởng cuộc sống à?" Ký Thanh cà lơ phất phơ nói: "Còn trẻ thì phải ăn chơi chứ." Mặc dù anh ấy không nói gì sai nhưng đôi lúc cậu cũng phát bực, lạnh tanh đáp: "Em phải kiếm tiền cưới vợ." Album kỷ niệm gần bốn mươi năm viết nhạc của Trịnh Minh Sư cũng là sáng tác kết thúc sự nghiệp của ông.
Lâm Xuân Tư nghe nói cháu gái sẽ rước thầy về quê để thầy hưởng niềm vui con cháu quây quần. Thái độ của thầy không có gì kháng cự, an nhiên chấp nhận, họa chăng chỉ luyến tiếc trong lòng. Nhìn vào thầy, Lâm Xuân Tư giống như thấy được bản thân ở tuổi hưu nhàn. Chỉ khác ở chỗ, có lẽ, cậu sẽ không có con cháu vây quanh. Đó là một ngày thu đẹp trời, Trịnh Minh Sư thấy mắt mờ mờ như nhìn qua nước.
Một đám đông người hâm mộ từ thanh thiếu niên đến trung niên giơ băng rôn, cầm album đến tạm biệt mình. Giữa bọn họ, có một chàng trai xuân xanh phơi phới, mái tóc đón nắng ấm rỡ ràng hơn cả lá thu trước khi lìa cành.
Đó là cậu học trò được muôn người thúc giục tỏa sáng nhưng lại chấp nhận bước chậm, âm thầm nỗ lực hoàn thiện rất nhiều sáng tác dang dở của ông. Nếu cậu không xứng lên trang nhất thì chẳng ai xứng nữa. "Giải thưởng?" Lâm Xuân Tư kinh ngạc nghe điện thoại: "Em ạ?" Anh Tiểu Cố hắng giọng: "Sao nghe như em chẳng vui mừng gì hết vậy?" "Ờm..." "Đừng có ờm với anh.
Anh lên lịch rồi đấy, em chuẩn bị tinh thần đi.
Muốn quắn quéo, hú hét gì thì làm trước ở nhà.
Đến lúc lên sân khấu thì chớ có cười ngu ngơ." Thầy Trịnh về hưu, trợ lý Cố trực tiếp lên làm quản lý của cậu.
Ảnh nói tên mình nghe xấu lắm nên cứ gọi là Tiểu Cố. Lâm Xuân Tư không cảm thấy quá vui vì cậu nghĩ giải thưởng này nên thuộc về thầy Trịnh.
Nó rơi trúng cậu chẳng qua là do có chữ trẻ trong tên. Phó Yến cắt bánh ngọt để chúc mừng, nghe vậy thì dịu dàng xoa đầu cậu. Chàng trai này giống như những ngôi thiên thể xa xôi ngoài vũ trụ, tự nó cảm thấy mình không tỏa sáng, nào biết Trái Đất đang tán dương sự rực rỡ phương xa. Vào tuần lễ Lâm Xuân Tư được xướng danh, Phó Yến phải về nhà ba ngày để tham dự lễ cưới của Phùng Nghiêu. Phùng Diệu Ý vừa dự lễ cưới vừa dán mắt vào điện thoại xem livestream buổi trao giải, điên cuồng thả tim. Diệp Phiến uống coca, cười nói: "Chị ấy có hai cái điện thoại khác nhau để đu idol." "Chị mới mua thêm cái nữa." Phó Yến hỏi: "Mua làm gì?" Diệu Ý đáp: "Hai cái cũ để em đu idol, cái mới mua là để đu bạn trai.
Để bạn trai thấy mình lưu ảnh trai khác thì kỳ lắm. "Cứ chờ xem, em sẽ trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp rồi chụp ảnh cho từng chồng của em.
Mà anh biết chưa? Chị Khương Nịnh sắp sửa lên xe hoa rồi đấy.
Em nghe nói chị ấy tái hợp với bạn trai cũ sau khi chia tay anh.
Chồng sắp cưới của chị ấy chung thủy lắm, đợi chị ấy bao năm." Phùng Diệu Ý ăn một miếng măng, liếc xéo: "Ai như ông anh ruột của em.
Nhà ta còn mỗi mình anh họ độc thân thôi đấy.
Chừng nào anh cưới thì gọi em chụp ảnh, em lấy giá ưu đãi cho." Phó Yến nâng ly, nhấm nháp rượu nhìn cô dâu chú rể đi đến từng bàn, cảm thấy vô vị. Âm lượng điện thoại của Diệu Ý vang lên một cái tên. Con ngươi anh như làn nước ấp iu dáng hình chàng trai trên sân khấu, tất cả dịu dàng tụ lại trong đáy mắt. Phó Yến uống đến say khướt. Tan tiệc, Diệp Đình Thấm khoác tay Phùng Kính, lo lắng nhíu mày: "Hôm nay con uống nhiều quá.
Anh bảo phục vụ chú ý giúp." Rượu làm cho người bồng bềnh, Phó Yến ngà ngà đứng dựa vào một cây cột kiểu La Mã, bấm điện thoại. Lâm Xuân Tư vừa đặt chân ra sân bay, liền bắt máy: "Em đây." Anh đáp lại, men rượu nồng thấm đẫm âm thanh. "Anh say à?" "Ừm." "Anh đang ở đâu? Có cầm theo áo khoác không? Đi vào chỗ ấm đi.
Say rượu thì không được lái xe." Cậu chu đáo, quan tâm từng li từng tí: "Anh ăn được mấy món? Có đói không? Ngoan, đừng đi lung tung." Phó Yến say thì giống như một đứa trẻ khờ, chỉ biết dính lấy cậu.
Không khéo lo thì anh bị bắt cóc mất. Cậu hỏi liên tiếp, Phó Yến không kịp trả lời.
Chất cồn làm đầu anh nóng vất, mơ màng, nghĩ gì nói nấy, "Nhớ em.
Nhớ em lắm." Lâm Xuân Tư lặng lẽ nhìn hành lý được kiểm tra, thấp giọng dỗ dành: "Ừm, em cũng nhớ anh." Phó Yến đi trên lối mòn rải sỏi, tiến vào khu vườn màu ngọc, ngắm vầng trăng lưỡi liềm leo lắt.
Tối nay trên bàn tiệc, mọi người đều nói về chuyện kết hôn.
Khương Nịnh sắp kết hôn, Ninh Vân Chi sắp kết hôn, họ hỏi anh chừng nào kết hôn. Anh thấy trong ngực có một ngọn lửa nóng nực, nới lỏng cổ áo, rủ mắt nhìn khóm thủy tiên trên cỏ, cười khẽ: "Lâm Tinh Tinh, em sẽ cưới tôi chứ?" Đột ngột thế này, anh nghĩ là cậu sẽ nói anh mơ ngủ à?. "Không.
Em sẽ không cưới anh." Phó Yến điêu đứng trước ngữ khí lãnh đạm ấy. Gió thu lành lạnh quất vào người làm anh tỉnh táo lại, "...!Tinh Tinh?" "Em đã suy nghĩ rất nhiều.
Em không biết phải làm gì với anh nữa rồi.
Phó Yến...!anh có biết em yêu anh nhiều đến dường nào không?" Tiếng nói của cậu xa xăm như cách trở phương trời, "Nếu anh không biết, em chỉ có thể ra đi." "Em nói gì vậy?" Phó Yến choáng váng, tái nhợt cả người, hơi thở khó khăn. "Chúng ta dừng lại đi.
Lần này em nghiêm túc." Loa phát thanh thông báo thời gian.
Lâm Xuân Tư vừa nghe điện thoại vừa kéo vali ra đường băng, ngước mắt nhìn vầng trăng sắc lạnh treo giữa trời. Ôn Dữ đeo băng bịt mắt tai mèo, vẫy tay với cậu. Nguyễn Ngụy Chi vẫn chưa tháo nẹp ống chân, vốn tính hủy chuyến đi Moscow nhưng rốt cuộc không tránh được.
Ôn Dữ cúi xuống luồn tay vào ống quần tây kiểm tra chân y có lạnh không. Y mặc kệ người con trai, gập laptop dựa vào ghế, hướng mặt ra cửa sổ. "Tháng này ở Moscow đã có tuyết rồi đấy." Hai cô gái đi qua chỗ ngồi của Lâm Xuân Tư cười nói. Cậu bật chế độ máy bay, đặt tay lên ngực trái cảm nhận nhịp đập như vỡ vụn. Đau quá. Tim phổi ruột gan đều bị một gọng kìm vò nát, giống như lồi ra các khối u ác tính. Lâm Xuân Tư nhắm mắt lại. Tháng mười một đã hẹn trước là sẽ cùng anh xuôi nam thăm đồng hoa cải ruộm vàng, nay cậu lại tha hương ở phương xa trắng tuyết. Phó Yến tỉnh dậy trong bệnh viện, cảm thấy như vừa mơ một giấc mộng dài. Diệp Đình Thấm khẽ trách: "Con uống say quá rồi đi lạc vào vườn.
Mùa này cỏ phấn mọc đầy con quên rồi sao?" Phấn cỏ, đám hung khí làm anh khó thở.
Ký ức của Phó Yến dừng lại ở khóm thủy tiên tím nhạt và những lời mơ hồ vọng đến từ điện thoại. "Phó Yến, hãy hiểu cho em.
Em và anh đều đã trưởng thành.
Chúng ta không đòi chết đòi sống vì yêu.
Chúng ta chẳng ép buộc đối phương yêu mình.
Chúng ta không yêu một cách mù quáng.
Nếu cuộc tình của chúng ta là một chầu say, hãy thứ cho em tỉnh rượu trước.
Em còn trẻ, em có cả một tương lai trước mắt.
Tại sao em lại phải mê man cùng anh?" Một ngọn lửa vô danh xé rách lồng ngực anh như giấy, ném quả tim xuống đất rồi tàn nhẫn dẫm đạp.
Phó Yến đau đớn đến co quắp người, bàn tay siết chặt chăn phát run lên. Về căn hộ trống rỗng, anh cố gọi cho Lâm Xuân Tư rất nhiều cuộc.
Nhưng cậu không bắt máy. Anh co người ngồi trên sofa, thẫn thờ xem kênh phát lại buổi lễ trao giải.
Bóng hình chàng trai tỏa sáng trong bộ âu phục đẹp như giấc mơ. Đèn đóm tắt hết, trong bụng chẳng có lấy nửa hạt cơm, Phó Yến nghiêng mình dựa vào sofa, ôm hi vọng trông chờ nhìn cánh cửa ra vào.
Biết đâu cậu nhóc của anh chỉ đột ngột xúc động thôi? Lỡ đâu chuyến bay của em ấy bị hoãn không về được thì sao? Có thể là cậu lại quên sạc điện thoại nữa rồi... Cậu thương anh mà, làm sao có thể bỏ rơi anh chứ. Khi Phó Yến bị cái lạnh đánh thức, anh vẫn co ro trên sofa, lẻ loi như xác lá.
Cả căn hộ chìm đắm trong ánh sáng nhờ nhờ, vàng úa của bình minh muộn.
Không khí lạnh căm căm. Lâm Xuân Tư không bao giờ để anh ngủ trên sofa.
Nếu có thì cậu sẽ ôm anh. Phó Yến run rẩy lê gót trên mặt sàn lạnh như băng, mạnh tay kéo toàn bộ rèm che đậy kín mít cửa sổ và ban công để bình minh của ngày hôm sau không thể lọt vào.
Màn đêm hãy dài hơn một chút để ngày mai vẫn chưa đến, nhờ vậy anh có thể tin tưởng cậu vẫn chưa đi xa, cậu đang về. Phó Yến không rõ bản thân chờ đợi trong đêm bao lâu, đến khi cánh cửa hé mở, tia sáng đầu tiên làm đôi mắt anh châm chích đau đớn.
Nhưng dẫu khổ đau tột cùng, anh vẫn nỗ lực mở mắt, khao khát nhìn thấy em ấy. Không phải người anh nhung nhớ trong tuyệt vọng, là mẹ và dượng đến. Tuần cuối cùng của tháng mười, Phó Yến trải qua trong bệnh viện.
Sức khỏe và tinh thần của anh đều tệ hại, chẳng ai dám để anh một mình. Đầu tháng mười một là giỗ của ba anh, không ai có lý do để ngăn cản anh về phương nam.
Mẹ anh không an lòng, muốn tìm người đi theo trông coi nhưng anh đáp lại: "Mẹ thậm chí còn phải nhờ người khác thay mình thăm mộ chồng cũ sao?" Bà ấy không nói nữa, trầm lặng dặn dò anh lái xe cẩn thận. Bầu trời phương nam vẫn đậm sắc thu, lá vàng thưa thớt níu lấy cành cây trơ trọi.
Chân trời mơ hồ có vẻ đìu hiu. Phó Yến lấy chiếc xe con cổ lỗ sĩ của ba, chạy tới nghĩa trang của thánh đường. Đất của nghĩa trang thuộc về nhà thờ, ngoài chôn cất người theo đạo thì cũng chia ra một khu đất dành cho người ngoại.
Tuy nhiên, không phải ai cũng được chôn mà đặc biệt dành cho những người ngoại không còn thân quyến.
Các tu sĩ sẽ chăm lo khu mộ neo đơn ấy. Phó Đình được chôn ở đây vì hồi còn sống, ông giúp đỡ cho nhà thờ rất nhiều. Phó Yến nhờ một tu sĩ thay hoa cho mộ, mồi thuốc rồi dí vào đầu bó hương, vừa ngậm thuốc vừa cắm hương. Tiếng ca hát từ thánh đường theo gió vấn vít bay tới, vượt lên hàng rào màu trắng, vuốt ve từng bia mộ.
Amen. Phó Yến kéo kín áo măng tô, băng qua hàng cây ngô đồng đi vào ngôi thánh đường. Những dãy ghế đều tăm tắp yên tĩnh, những ô cửa kính đầy màu sắc lộng lẫy mô tả các câu chuyện Kinh Thánh.
Tiếng hát vang vọng, bay cao. Một vị linh mục già đang dọn dẹp đồ dùng, mái đầu hói bạc như vôi. Ông nhìn thấy anh, hiền hậu đi đến hỏi: "Này con, con muốn xưng thú tội lỗi sao?" Phó Yến cười mỉm: "Con chỉ tham quan thôi.
Con là người vô đạo." "Ơ?" Ông đeo kính lão lên, bỗng vui mừng: "Có phải con trai của ba Phó đấy không? Phải lâu lắm rồi con mới về đây! Lần cuối cùng Cha nhìn thấy con thì con chỉ mới lên cấp hai.
Nào ngờ đã cao lớn, đẹp trai thế này rồi!" Phó Yến kinh ngạc.
Hơn mười năm rồi, anh còn chẳng nhớ gì mà vị linh mục cao niên này nhớ anh. Ông ấy hồ hởi hỏi thăm rồi nhìn sâu vào mắt anh, dịu giọng hỏi: "Sao trông con lại buồn bã như vậy? Có một cái gì đang trói buộc trái tim con sao?" Anh mím môi. "Dầu con là người ngoại cũng đừng sợ.
Nếu con cần một ai đó lắng nghe, điều gì ngăn cản con đến với Người ngay lúc này?" Tôi từng một lần lạc lối nhưng nay tôi đã được Người tìm thấy Tôi từng mù lòa nhưng nay tôi xem thấy Người...
Lời ca thấm dần vào lòng. Tia sáng từ cửa kính màu chiếu vào làm Phó Yến hơi hoa mắt.
Anh cảm thấy có một sức mạnh vô hình kéo mình bước đến ngồi bên vị linh mục già, mấp môi cất tiếng: "Thưa Cha...!con là người vô đạo nhưng xin Cha nghe con nói..." Không ai rõ câu chuyện bắt đầu như thế nào.
Có lẽ là từ Kinh đô Ánh Sáng, có một nữ nghệ sĩ cello mang cái tên của dòng sông thơ mộng chảy dọc nước Pháp.
Bà lạc gia đình trong chiến tranh và được một cặp vợ chồng người Pháp nhận nuôi.
Bà theo bố mẹ nuôi sang Hà Lan lánh nạn và lớn khôn ở xứ khách.
Khi đã trưởng thành, bà đấu tranh vì hòa bình, đổ đầy đường phố Paris điêu tàn bằng tiếng đàn cello của mình. Sau đó, bà gặp hai người đàn ông đến từ quê hương và đem lòng yêu mến một ông.
Người đàn ông và người phụ nữ yêu nhau say đắm giữa Paris đổ nát.
Họ về quê kết hôn và sinh ra một đứa con trai kháu khỉnh.
Con của họ là một cậu bé bình thường như bao cậu bé khác, sống trong một gia đình bình thường như bao gia đình khác. Người chồng làm ăn khấm khá, tậu một thửa đất màu mỡ có một hồ nước xanh sẫm hình bầu dục.
Thửa đất ấy sinh trưởng theo đứa con và trở thành một cánh đồng hoa tràn ngập tình yêu. Gia đình nhỏ ấy đã rất hạnh phúc.
Cho đến khi anh bạn của người chồng chứng minh cho gia đình họ thấy: hai vợ chồng thực ra là anh em ruột thất lạc nhau vì chiến tranh.
Từ đó, tất cả hạnh phúc tan vỡ. Sau khi cha mẹ lần lượt ra đi, người con ôm theo bí mật này chăm sóc cánh đồng hoa. Ông lấy một người con gái giỏi giang cùng quê, sinh ra một con trai.
Đứa con của ông bị dị tật trong đường hô hấp, mỗi lần tái phát dị ứng phấn hoa đều phải nhập viện. Song, người bố không thể từ bỏ cánh đồng hoa của cha mẹ ông.
Hai vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn, không ai nhường ai.
Gia đình này nhanh chóng đổ vỡ. Đôi mắt trống rỗng, Phó Yến thầm thì: "Người mẹ chán nản bỏ đi, người bố quỵ lụy cố chấp, đứa con bệnh tật lẻ loi.
Một gia đình rời rạc, một cơ thể ốm đau khiến đứa trẻ đặt câu hỏi vì sao mình được sinh ra? Nếu cuộc sống đầy rẫy khổ đau thì vì sao nó lại phải sống?" Thế giới của anh hỗn loạn, rời rạc, tăm tối, không biết mình là ai, không biết nơi đâu để thuộc về, không có mối liên kết với bất kì ai.
Anh tìm kiếm cái gì chính anh cũng không biết.
Anh muốn cái gì chính anh cũng không hay. Đêm tối của anh trải dài mênh mang.
Anh trống rỗng như hư vô, chìm vào đau khổ để được thương xót. Tình yêu của anh bao trùm tất cả nỗi buồn và tuyệt vọng, dại khờ và mê man.
Tình yêu của anh mù quáng và không điểm dừng.
Khi yêu, anh càng lạc lối. Lạc lối trong hạnh phúc của người ấy.
Chỉ cần người ấy hạnh phúc, anh chẳng màng tới bản thân. Nhưng nếu chính vì anh chẳng màng tới bản thân nên người ấy không hạnh phúc thì sao? Anh không biết nữa. Người ấy hạnh phúc, anh sẽ hạnh phúc.
Người ấy không hạnh phúc, anh chẳng biết làm sao... Trong bức thư tình tiếng Pháp cuối cùng của người chồng gửi người vợ - cũng chính là người anh trai gửi người em gái - có viết: Tình yêu và tội lỗi của chúng ta; Tình yêu và đau khổ của chúng ta; Tình yêu và sự phẫn nộ của chúng ta; Chỉ có Thượng Đế biết. Vì Người! Chiến tranh chính là thứ đáng nguyền rủa nhất thế gian. Anh yêu em và anh tha thứ cho tội lỗi của chúng ta! Bóng cây ngô đồng lay động như bức màn nhung, Phó Yến khẽ khàng nói: "Tội lỗi của con là..." Một lời nguyền rủa, sự đau khổ và phẫn nộ, nỗi oán hận triền miên, ác mộng giữa muôn trùng đêm thâu, cái dằm sắc trong trái tim lạnh giá. "Con không thể tha thứ cho người khác lẫn chính mình.
Con không cho phép bản thân được hạnh phúc, con chỉ biết làm cho chàng trai ấy hạnh phúc." "Sau khi đã xưng thú ra, con có mong muốn được hạnh phúc không?" "Con..." Trước mắt anh hiện lên đôi mắt ôm lấy ngàn sao của chàng trai, "Có." "Vậy, bởi vì con đã thành tâm, Người sẽ tha thứ cho con, Cha cũng tha thứ cho con, và Cha cầu nguyện cho người con yêu sẽ tha thứ cho con." Giọng vị linh mục hòa với làn điệu thánh ca tha thiết. Phó Yến chậm chạp đứng dậy, nước mắt rơi ướt cổ áo, thấm đẫm chân trời đỏ hồng.
Khung cảnh trước mắt anh mờ nhòe như bức tranh bị tạt nước, từng vệt màu trôi xuống bị gạt bỏ lộ ra tấm toan trắng tinh khôi. Chuông thánh đường hòa vào gió. Trái tim anh đang lạc lối ở chân trời Nga. Phó Yến tựa vào vô lăng, búng nhẹ con lật đật Doraemon rồi nở nụ cười ngây thơ như trẻ con.
Chờ khi ánh tà dương cuối cùng tan biến, anh lau khô nước mắt, khởi động xe. Lời tác giả: Một chương tốn kha khá bút lực, mình gắng dồn công lực viết cho mau để làm đáp án cho chặng giữa lửng lơ của chương trước, đồng thời cũng để giải phóng những suy tư của bản thân về hai nhân vật. Mong chờ được lắng nghe cảm nhận của các bạn („• ֊ •„)..