Lúc Thời Cấm thay quần áo xong bước ra ngoài thì đã thấy Quản Hi Duyệt đang ngồi trước bàn trang điểm.
“Cậu đến rồi sao?’’
Quản Hi Duyệt ngẩng đầu nhìn cô.
Chiếc váy lụa màu trắng mỏng manh, ống tay được thêu hình lá trúc tinh xảo, mái tóc dài được buộc gọn gàng lên cao.
Không thể phủ nhận, Thời Cấm là một người con gái rất đẹp.
Cô gật đầu, “Ừ.’’
Thời Cấm bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, “Cậu đã đi đâu vậy, sắp đến lượt chúng ta rồi.’’
Ánh mắt của Quản Hi Duyệt hơi né tránh, cô khẽ cúi đầu xuống, “Tớ có chút việc nên đến muộn.’’
“Vậy sao, cậu trang điểm trước đi.’’
“Ừ.’’
Một lát sau, chương trình chính thức bắt đầu, Lâu Mộng cũng đã ra phía sau cánh gà, hôm nay cô mặc một bộ lễ phục trang trọng, trang điểm nhẹ, khí chất trên người lập tức tăng lên.
Tiết mục thứ ba là phần thi của bọn họ, dường như Lâu Mộng còn căng thẳng hơn so với hai người các cô, liên tục hít thở lấy lại sự bình tĩnh.
“Học tỷ, chị đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu.’’ Quản Hi Duyệt an ủi.
Lâu Mộng đi đến bên cạnh cô ấy.
“Quả thực chị vẫn hơi lo lắng, lỡ như chị đánh sai thì phải làm sao?’’
“Học tỷ, hãy tin vào chính mình, chị nhất định sẽ làm được mà.’’ Thời Cấm làm một động tác cổ vũ cô ấy.
Lâu Mộng cười một tiếng rồi gật đầu, “Được rồi, cố gắng lên, tất cả chúng ta đều phải cố gắng lên.’’
“Lâu Mộng, chuẩn bị sẵn sàng, các bạn nên ra sân khấu thôi.’’ Người phụ trách đi vào thông báo.
Lúc này, giọng nói của người dẫn chương trình đã vang lên bên ngoài, anh ta đang giới thiệu chương trình tiếp theo.
“Đi thôi.’’
Lâu Mộng bước ra ngoài trước, chùm ánh sáng di chuyển theo những bước chân của cô ấy, còn Thời Cấm và Quản Hi Duyệt từ hai bên cánh gà bước nhẹ nhàng nhanh chóng lên sân khấu.
Sân khấu rực rỡ ánh đèn lung linh.
Thời Cấm đứng trên sân khấu, thành thật mà nói, trái tim cô bây giờ đập như sấm sét, vô cùng lo lắng hồi hộp, mặc dù bản thân đã từng theo Cố Uyển biểu diễn trên nhiều sân khấu lớn nhỏ khác nhau, nhưng lần này không giống với trước kia, bởi vì dưới sân khấu chỉ chứa được hơn một ngàn người kia còn có Kỷ Hoài của cô.
Các cô chỉ là bạn nhảy phụ họa cho Lâu Mộng nên ánh đèn sáng chói nhất dĩ nhiên sẽ chiếu vào trên người cô ấy, tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, cô không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nhập tâm vào bản nhạc.
Nâng hai tay, nhón chân lên, xoay tròn.
Quản Hi Duyệt cũng phối hợp rất tốt với cô, theo tiết tấu của tiếng đàn uyển chuyển xoay người.
Dáng người mềm mại tựa như hòa làm một thể với âm nhạc.
Kỷ Hoài ngồi dưới sân khấu, mặc dù nhân vật chính của màn trình diễn này là Lâu Mộng nhưng ánh mắt của anh lại khóa chặt trên người thiếu nữ mặc váy trắng trên sân khấu kia.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng lên người cô, những bước chân không ngừng nhẹ nhàng quay tròn, vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều, làn váy lay động theo nhịp bước uyển chuyển tựa như những cánh hoa tản mạn.
Anh chợt nghĩ đến tốt nghiệp cao trung năm ấy, sau khi tham dự bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Tư Nhã, lúc anh đưa cô về, khi ấy cô cũng như vậy, nhảy múa như chốn không người dưới ánh đèn đường rực rỡ.
Hình ảnh ấy đã trở thành một ký ức mà cả đời này Kỷ Hoài anh không thể nào quên được.
“Bầu trời đầy sao” dần dần đi vào đoạn kết, tiếng dương cầm và những điệu múa dung hợp một cách hoàn mỹ nhất.
Tiếng nhạc dừng lại, những tràng pháo tay nồng nhiệt giống như thủy triều phun trào vang lên.
Thời Cấm không ngừng thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống, rõ ràng đã vào cuối thu, trên người lại đang mặc một chiếc váy mỏng manh nhưng cô không hề cảm giác được chút lạnh lẽo nào, nhảy múa liên tục trong bốn phút năm giây khiến trên trán cô lấm tấm mồ hôi, ngay cả sau lưng cũng ướt đẫm.
Sau khi cùng Lâu Mộng và Quản Hi Duyệt cúi chào khán giả, ánh đèn trên sân khấu dần dần tối lại, ba người cũng nhanh chóng lui ra sau cánh gà.
* Khi Thời Cấm thay quần áo xong ra ngoài thì Quản Hi Duyệt cũng từ phòng thay đồ bước ra.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Sau khi thu dọn đồ đạc , hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng biểu diễn.
Vừa mới đi đến cửa, điện thoại của Quản Hi Duyệt bỗng nhiên vang lên.
Quản Hi Duyệt lấy điện thoại di động từ trong túi ra, “A lô?’’
Thời Cấm không biết người ở đầu dây điện thoại bên kia nói chuyện gì, nhưng cô thấy rõ ràng sắc mặt của Quản Hi Duyệt ngay lập tức thay đổi.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.’’
“Thời Cấm, tớ có chút việc gấp phải đi trước một bước, buổi tối không cần để cửa cho tớ đâu, tớ sẽ không quay lại.’’ Vừa mới dứt lời, Quản Hi Duyệt đã vội vã đi về phía cổng trường.
Thời Cấm nhìn theo bóng lưng của cô ấy, hơi khó hiểu, vừa rồi còn rất tốt, tại sao lại thay đổi trong nháy mắt như vậy, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy Kỷ Hoài đi ra khỏi phòng biểu diễn.
“Kỷ Hoài.’’ Cô chạy về phía anh.
“Sao, thấy em múa có được không?’’ Vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi.
Kỷ Hoài nắm lấy tay Thời Cấm, lòng bàn tay cô lạnh như băng.
“Ừ, cũng không tệ lắm.’’
“Thật sao?’’
“Dĩ nhiên là thật, anh lừa em làm gì?’’
Thời Cấm ngay lập tức vui vẻ ra mặt.
“Đói bụng rồi sao, anh đưa em đi ăn cơm nhé.’’
Thời Cấm nhìn điện thoại, đã hơn bảy giờ rồi.
“Không phải trường của anh buổi tối sẽ kiểm tra phòng sao, như vậy có về muộn quá không?’’
Kỷ Hoài mỉm cười xoa xoa đầu cô, “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi thôi.’’
Thời Cấm mím môi suy nghĩ , nếu anh đã nói như vậy thì cô còn phải lo lắng điều gì chứ, vì vậy hai người cùng nắm tay nhau đi đến con phố ẩm thực bên ngoài trường học.
Con phố ẩm thực gần Học viện Điện ảnh này nổi tiếng là sôi nổi náo nhiệt bởi vì ở đây có gần một trăm cửa hàng ăn uống lớn nhỏ cũng như các đồ ăn vặt hấp dẫn bên đường.
Còn chưa đến gần Thời Cấm đã ngửi thấy mùi hương thức ăn phảng phất trong không khí, bởi vì còn phải biểu diễn cho nên trước đó cô đã không ăn bất cứ thứ gì, bây giờ bụng dạ đã bắt đầu nổi trống kháng nghị, cô theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Kỷ Hoài cúi đầu nhìn Thời Cấm đang dán chặt ánh mắt vào khu ăn uống, không khỏi mỉm cười.
Tối hôm đó, Thời Cấm ăn uống vô cùng thỏa thích, đến khoảng gần chín giờ, sau khi đưa cô đến cổng trường lúc này Kỷ Hoài mới bắt xe trở về trường đại học S.
Vừa mới mở cửa bước vào, Thời Cấm đã ngẩn người đứng ở cửa.
Bởi vì hai người Mộc Hân và Cao Nhã đang tựa vào bên cạnh bàn, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ dường như đã đợi cô tự rất lâu.
Thời Cấm ngay lập tức nở một nụ cười lấy lòng, giơ túi đồ ăn vặt trong tay lên.
“Hân Hân, Nhã Nhã, tớ có mua đồ ăn cho hai cậu này, thấy tớ chu đáo không?’’
Mộc Hân liếc cô một cái, không hề khách khí nhận lấy đồ ăn từ trong tay cô.
“Cậu đừng nghĩ túi đồ ăn vặt này có thể giải quyết được mọi thứ, còn nữa, tớ nói cho cậu biết, màn đánh cuộc lúc chiều không tính nha.’’
“Tại sao lại không tính?’’ Thời Cấm theo bản năng phản bác`.
Mộc Hân trừng cô, “Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tớ sao, cậu đây không phải là đang gạt người sao?’’
Thời Cấm mặt đầy vô tội, cái gì gọi là gạt người?
Là cô ấy muốn đánh cược trước cơ mà, cũng không phải cô là người chủ động yêu cầu, sao có thể tính là gạt người?
“Nói một chút xem Cấm muội muội, cậu tìm thấy ở đâu một người bạn trai cực phẩm như vậy?’’ Mộc Hân vừa gặm cánh vịt vừa hỏi.
“Chúng tớ học chung trường cao trung.’’ Thời Cấm chống cằm , nhắc tới Kỷ Hoài, đôi môi sẽ không tự chủ được mà vô thức nở một nụ cười.
Mộc Hân nhìn vẻ mặt si mê của Thời Cấm không nhịn được đưa tay gõ đầu cô một cái, “Nhìn cậu đắc ý chưa kìa.’’
Thời Cấm mỉm cười xoa xoa đầu, “Không phải sao?’’
Cô khó khăn lắm mói có thể bỏ Kỷ Hoài vào trong túi riêng của mình, sao có thể không đắc ý được chứ?
“Anh Kỷ đẹp trai lại lạnh lùng như vậy, mau kể cho bọn tớ nghe câu chuyện giữa hai người đi, chắc chắn sẽ rất đặc biệt.’’ Mộc Hân nháy mắt, dáng vẻ cực kỳ nhiều chuyện.
Cao Nhã mặc dù không nói gì nhưng cũng có thể nhìn ra được cô ấy cũng khá hứng thú với chuyện này.
“Tại sao khi còn ở cao trung tớ lại không gặp được người nào có thể khiến trái tim tớ rung động chỉ từ cái nhìn đầu tiên nhỉ?’’ Sau khi nghe Thời Cấm kể lại chuyện của mình, Mộc Hâm cảm thán nói.
“Bởi vì duyên phận chưa đến, nếu như cao trung cậu đã không thể gặp được người khiến cậu động lòng, biết đâu lên lại học cậu lại gặp được thì sao?’’ Thời Cấm nói.
Cao Nhã rút khăn giấy ở bên cạnh lau miệng, “Người khiến cậu động lòng, không quan tâm đến chuyện sớm hay muộn, bởi vì tất cả đều phải đúng người đúng thời điểm.’’
Chuyện gì đến sẽ đến, cho dù cưỡng cầu cũng vô ích.