Chồng Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Cấp (Tổng Tài Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi)

49: Chương 47-2


trước sau

Bị lời này của nhẫn nữ điểm tỉnh, nhẫn nam và Quý Minh Sùng hiển nhiên đều mộng bức.

Sau khi nhẫn nam tỉnh hồn lại, cơ hồ tiến vào trạng thái điên cuồng: "Không thể được, anh phản đối cửa hôn sự này!"

Nhẫn nữ cao quý lãnh diễm cười: "Người ta trai tài gái sắc, khi nào đến phiên yêu quái như anh phản đối. Kỳ thật em cảm thấy bác sĩ Thịnh rất tốt, so với tên chó này tốt hơn nhiều."

Nhẫn nam rất ủy khuất rất khó chịu: "Sao em có thể nói như vậy, chủ nhân rất tốt.."

"Là rất tốt a, sẽ nhận người đàn ông của em gái, em cũng không phải chưa nghe nói qua. Tên chó này tốt nhất vĩnh viễn nhớ kỹ Tố Tố là em gái của hắn!"

Quý Minh Sùng lại nhìn mẹ anh đối xử nhiệt tình với Thịnh Viễn, chính là nhìn thế nào cũng không làm sao thoải mái được.

Cơm tối xong, anh liền để Thịnh Viễn ra về.

Mẹ anh một đường tiễn Thịnh Viễn tới cửa, sau khi trở về còn nói với anh: "Con làm sao vậy, Thịnh Viễn thật vất vả mới tới nhà một chuyến, sao không giữ nó ở lại chút nữa?"

"Cậu ấy mới đến đây ba ngày trước." Anh không thể không nhắc nhở một câu.

Hơn nữa sáng sớm mai bác sĩ Thịnh còn phải đi làm, phải cứu giúp người bị thương, tối hôm nay đương nhiên phải nghỉ ngơi sớm một chút để dưỡng sức.

Nghĩ đến lời nói của nhẫn nữ, nghĩ đến tác phong làm việc kỳ lạ của mẹ anh, Quý Minh Sùng cảm thấy, anh nhất thiết phải nói chuyện một hồi với mẹ anh, bèn nói: "Mẹ, mẹ đi theo con một chút, con có việc muốn hỏi mẹ."

Nguyễn Tố đang cùng Đậu Tương đọc sách làm bài tập trong phòng, cũng không biết động tĩnh bên này.

Mẹ Quý đi theo Quý Minh Sùng vào phòng.

Sau khi Quý Minh Sùng đóng kỹ cửa, lúc này mới hạ thấp giọng hỏi: "Mẹ, mẹ hiện tại là có ý gì, chuyện của Thịnh Viễn."

"Con đã nhìn ra rồi?" Mẹ Quý không xác định hỏi: "Có phải Thịnh Viễn nói gì với con không, nó có ý tứ gì với Tố Tố?"

"Không có. Con không biết, mẹ trả lời vấn đề của con là được rồi."

Mẹ Quý ngồi ở trên ghế, vẻ mặt hài lòng: "Mẹ cảm thấy Thịnh Viễn rất tốt. Mẹ hỏi qua nó rồi, nó không có bạn gái. Con ngẫm lại xem, nó phía trên không có trưởng bối có thể nói chuyện, ai kết hôn với nó, đều không cần phải đối mặt với cha mẹ chồng. Hơn nữa Thịnh Vi cũng là người dễ chung sống, con bé cũng rất tôn kính mẹ. Nghề nghiệp bác sĩ ổn định, đãi ngộ cũng không tệ. Thịnh Viễn thì sao, danh nghĩa có xe có nhà, mẹ cũng coi như là nhìn nó lớn lên, đứa nhỏ này nhân phẩm cũng không có gì để chê, là người tốt. Về phần trưởng bối nhà họ Thịnh, mẹ và bọn họ cũng có giao tình, ông bà cha mẹ của Thịnh Viễn, tình cảm vợ chồng đều rất tốt, cũng chưa từng nghe nói nhà họ Thịnh có chuyện lộn xộn gì. Gia phong đoan chính, nhân phẩm tốt, tiền đồ cũng không tồi.."

Nghe mẹ anh thao thao bất tuyệt, Quý Minh Sùng trong nháy mắt ý thức được, mẹ anh thật đã già rồi.

Trong trí nhớ, mẹ anh từ trước đến giờ đều sẽ không quản những chuyện vô bổ, dù là chuyện của anh trai anh và chị dâu, bà đều rất ít khi nhúng tay. Giống như trong phim truyền hình, những người cứ hễ gặp thanh niên chưa lập gia đình liền giới thiệu đối tượng, hận không thể dò nghe sự tình của tổ tông mười tám đời của đối phương. Mẹ anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Anh nhìn thấy mẹ anh đã có không ít tóc bạc, anh thở dài trong lòng một hơi.

Mẹ Quý còn đang thao thao: "Dù sao bây giờ, liền tạo thêm cho bọn nó nhiều cơ hội chung đụng, nếu hai người thật sự phù hợp, vậy cũng không tồi."

Quý Minh Sùng trong lòng mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không giữ vững tinh thần đến ứng phó, anh cau mày hỏi: "Nguyễn Tố nghĩ như thế nào?"

Anh dừng một chút, lại hỏi: "Cô ấy thích Thịnh Viễn?"

"Mẹ một bên nghe ngóng qua, ấn tượng của con bé với Thịnh Viễn cũng rất tốt, có điều vẫn không có tâm tư trên phương diện kia."

Quý Minh Sùng cũng không có phát giác được, chính mình nghe lời này, uất khí trong lòng tản đi một chút.

"Cô ấy không có tâm tư trên phương diện kia, mẹ lo lắng làm gì?"

Mẹ Quý kinh ngạc nhìn anh một chút: "Con thật sự là hồ đồ rồi đi, con bé và Thịnh Viễn mới gặp qua mấy lần, thật muốn hiện tại liền thích, vậy Tố Tố cũng không phải Tố Tố nữa. Người trẻ tuổi chẳng lẽ đều là gặp mấy lần trò chuyện mấy lần liền thích rồi? Nếu như bây giờ Thịnh Viễn cũng thích Tố Tố, mẹ đối với người như nó cũng không tín nhiệm đâu."

Gặp mấy lần liền thích, cái thích kia chính là cái gì, là mặt, là bề ngoài. Gặp sắc khởi ý vừa nghe liền thấy không đứng đắn, không đáng tin cậy.

"Vậy mẹ đây là ý gì?"

Mẹ Quý cười thần bí: "Chính là để bọn nó tiếp xúc nhiều a, hai đứa nó nếu có thể thành, liền có thể thành, nếu là không thể thành, làm bạn bè cũng rất tốt. Con a, đừng nói trước với Thịnh Viễn, miễn cho nó có gánh nặng, như vậy giao tiếp sẽ mất tự nhiên."

Quý Minh Sùng không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Không được."

"Làm sao?"

"Không thích hợp." Quý Minh Sùng nói: "Không thích hợp."

Mẹ Quý tựa hồ sớm đã liệu tới anh sẽ nói như vậy, khoát tay áo nói: "Con nói không thích hợp cũng không có tác dụng, mẹ nói vun vào cũng không có tác dụng, phải xem hai đứa chúng nó."

Hiện tại mẹ Quý thật sự coi Nguyễn Tố là con gái của mình mà đối đãi, không nhịn được muốn lo lắng cho cô nhiều hơn.

Đương nhiên bà cũng biết, chuyện tình cảm là không cưỡng cầu được, phải xem duyên phận của hai người. Chỉ là dưới cái nhìn của bà, Thịnh Viễn thật là một đối tượng chất lượng tốt. Bà tự nhiên mà hy vọng Nguyễn Tố có thể cùng Thịnh Viễn tiếp xúc nhiều một chút, hai người nếu hợp nhau, vậy thì đây là một chuyện tốt. Không hợp cũng không cần cưỡng cầu, coi như là kết giao thêm một người bạn mà thôi.

Việc này bà cũng nói với con trai một tiếng, không có ý định để Nguyễn Tố và Thịnh Viễn biết. Sợ biết rồi, giao tiếp với nhau sẽ mất tự nhiên, rất nhiều ưu điểm và khuyết điểm nói không chừng cũng không thấy được.

Quý Minh Sùng: "..."

Suýt chút quên rồi, mẹ anh đã nhận Nguyễn Tố là con gái, mẹ anh năm nay cũng đã sáu mươi, đích xác đã đến tuổi nóng lòng lo cho con gái.

Còn may mẹ anh coi như tự hiểu rõ, không có hồ đồ nhất quyết phải đem hai người này kéo vào cùng một chỗ.

Hiện tại hành vi của mẹ anh chính là.. Chính là gì đây?

Nhẫn nam vẫn đang bất bình lên án: "Đây là đang tự high! Không cho phép ghép couple Tố Tố và Thịnh Viễn, anh cự tuyệt!"

Quý Minh Sùng:. Đúng, chính là như vậy.

-

Đêm khuya, sau khi mẹ Quý và Đậu Tương đều đã ngủ, Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm.

Nguyễn Tố sắp xếp trong sân rất gọn gàng ấm áp, có bàn ghế, cũng có xích đu. Trên đùi hai người đều che kín tấm chăn, như vậy ngắm sao nói chuyện phiếm cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Quý Minh Sùng nhớ tới lời mẹ anh nói, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại, cũng coi là tìm được mấu chốt.

Thịnh Viễn không phải không đủ tốt. Làm bạn với anh nhiều năm như vậy, anh biết, Thịnh Viễn có tình có nghĩa, nhân phẩm cùng năng lực đều không thể chê, học thức khí độ không thể chỉ trích. Mẹ anh chỉ ra những ưu điểm kia cũng đều là thật. Trên góc độ hôn nhân mà nói, Thịnh Viễn nhất định sẽ là một người chồng tốt.

Thế nhưng trong vòng hào môn có rất nhiều người thấy lợi quên nghĩa, tình huống nhà họ Thịnh đã coi như rất đơn giản rồi, nhưng Nguyễn Tố thật muốn ở bên cạnh Thịnh Viễn, cô cũng không nhất định sẽ sống thoải mái hơn so với hiện tại. Cô không có hậu thuẫn mạnh mẽ mà có lực. Kết hôn là chuyện của hai gia đình. Ba Nguyễn mẹ Nguyễn tự nhiên sẽ không có khả năng toàn tâm toàn ý ủng hộ cô. Cũng là đến giờ khắc này, Quý Minh Sùng mới biết được trên người anh gánh nặng bao nhiêu. Anh phải lần nữa đứng lên, làm cho tất cả mọi người đều biết, hậu thuẫn của cô là anh, là nhà họ Quý. Anh hi vọng đến lúc đó, sẽ không ai nói cô trèo cao. Anh hi vọng tương lai cô có thể sống thoải mái hơn, càng hài lòng hơn so với hiện tại, không có một chút điểm không thuận lợi.

Anh là đàn ông, tự nhiên cũng hiểu được cách nghĩ của đàn ông, về sau bất kể cô kết hôn hay không kết hôn, bất kể cô tìm người như thế nào, anh đều nguyện ý trở thành hậu thuẫn của cô, để người bên ngoài không thể cũng không dám khi dễ cô.

"Có chuyện này muốn nói với em một tiếng."

Liên quan tới chuyện của Tấn Uyên, Quý Minh Sùng từ một khắc biết được chuyện đó, liền không có ý định muốn giấu diếm Nguyễn Tố.

Có thể là Nguyễn Tố quá mức thẳng thắn bộc trực với anh, anh hiện tại cũng theo thói quen, mặc kệ có quyết định trọng đại gì, có chuyện quan trọng gì, anh cũng sẽ không giấu diếm cô.

Mặc dù cô rất khéo hiểu lòng người, cô vì người khác mà cân nhắc mọi chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là khi cô phát hiện người khác có chuyện giấu diếm, cô sẽ không khổ sở.

Nguyễn Tố vâng một tiếng: "Chuyện gì?"

"Em còn nhớ bà Lưu hôm qua em cứu không? Con trai bà họ Tấn, là một thương nhân rất có thế lực ở Dương Phương phía nam, cơ hồ đều chiếm cứ thị trường khai thác bất động sản ở phía nam. Lần này ông ấy đến, chính là vì hạng mục Danh sơn, muốn tìm người hợp tác cùng tiếp nhận hạng mục này, rất nhiều công ty xí nghiệp đều vì việc này mà ra sức." Quý Minh Sùng nói: "Hôm nay anh nói với em buổi chiều có khách tới, là nói ông ấy, ông ấy tới tìm anh. Hiện tại bọn anh đang trong giai đoạn trao đổi, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả."

Vốn dĩ trên mặt Nguyễn Tố còn có ý cười nhàn nhạt, nghe xong lời anh nói, vẻ mặt trợn mắt há mồm, quả thực không thể tin vào tai của mình.

Chuyện này, trùng hợp như vậy sao?

Cô nghe bà Lưu nói chồng bà con trai bà họ Tấn, Tấn trong thăng tấn. Nhưng cô thề, hôm qua cô thật không nghĩ tới là chữ Tấn này, là đại lão họ Tấn muốn tiếp nhận hạng mục Danh sơn kia!

Ai mà ngờ được thế giới này lại nhỏ như thế, nhỏ đến mức trong lúc vô tình cô cứu một bà lão, vậy mà lại là mẹ của đại lão kia?

Quý Minh Sùng thấy dáng vẻ này của cô thật là đáng yêu: "Là thật."

"..."

Nguyễn Tố vẫn chưa tỉnh hồn lại.

Anh có chút muốn đưa tay ra gõ gõ trán cô, nhưng tay còn chưa vươn ra, lại kịp thời phát giác được, động tác này là không đúng.

Cô cũng không phải chỉ lớn bằng Đậu Tương.

"Cám ơn." Quý Minh Sùng nói với cô như vậy.

Nghe được một tiếng "Cám ơn" này, cô mới thanh tỉnh lại, cười nhẹ nói: "Nếu như ông ấy đồng ý hợp tác với anh, vậy cũng nhất định là vì kế hoạch của anh rất tuyệt, anh rất lợi hại, không liên quan đến em. Em trước kia a, nghe người bạn hệ tài chính của em phàn nàn qua, cô ấy nói, thương nhân chân chính thành công cho tới bây giờ đều không phải nhà từ thiện, nhà tư bản lòng dạ hiểm độc cực kì, đều là nhìn lợi ích, dù là làm từ thiện cũng đều là vì danh lợi.."

Cô nói xong lời này, mới phát hiện, Quý Minh Sùng hình như cũng là thương nhân.

Ngại ngùng rồi.

"A, lời này không phải em nói! Em chỉ là thuật lại!" Cô nhấn mạnh câu này.

Quý Minh Sùng khí định thần nhàn: "Bạn em nói không sai. Cho nên, không nên tin nhà tư bản, biết chưa?"

"Ồ, anh cũng là nhà tư bản."

"Anh hiện tại chỉ là người mua bán kinh doanh vốn nhỏ thôi, vẫn không tính là nhà tư bản."

Nguyễn Tố bị chọc phát cười, cô nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên: "Thương nhân có phải là quên rồi không, em cũng là tiểu cổ đông của công ty, bây giờ có thể vì công ty làm chút chuyện nhỏ em cũng rất vui a, cho nên đừng nói cám ơn."

"Hay là chúc mừng sớm một chút?" Quý Minh Sùng đề nghị như vậy.

Nguyễn Tố có chút hưng phấn hướng phòng đi đến: "Chờ em một chút, đây hẳn là chúc mừng!"

Một hồi sau, Nguyễn Tố bưng tới hai cốc sữa bò nóng, đưa cho Quý Minh Sùng một cốc. Cô mày mắt cong cong, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Đây coi như là quán bar, nào, cạn ly."

Quý Minh Sùng tay nắm lấy cái cốc, bật cười không thôi: "Chỉ nghe nói qua lấy trà thay rượu."

"Như nhau như nhau, lấy sữa thay rượu ý nghĩa cũng không khác biệt lắm a." Nguyễn Tố cùng anh chạm cốc một cái: "Cạn ly, chúc anh hết thảy thuận lợi, mã đáo thành công."

"Ừ." Anh dừng một chút: "Vậy anh chúc em ước thành tâm nguyện."

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây