Chú À, Anh Không Biết Yêu

9: Một trận sợ hãi


trước sau

Buổi tối hôm đó, sau khi Chu Mông Mông làm siêu âm B xong thì ngủ luôn ở bệnh viện, Tề Xuyên luôn ở bên chăm sóc cô. Từ sau khi về nước, Chu Mông Mông rất hiếm khi ngủ mà không mơ. Có lẽ người đàn ông trong mơ kia luôn ở bên cạnh khiến cô không cần phải suy nghĩ lung tung nữa.

Bác sĩ làm siêu âm B nói rằng nhịp tim của thai nhi vẫn đập bình thường nên không có gì nghiêm trọng. Bác sĩ phụ khoa kê cho cô vài loại thuốc an thai, dặn hai người: "Mang thai mới được mười tuần nên thai nhi chưa ổn định lắm, đừng nghĩ rằng tuổi trẻ sức khỏe dồi dào mà không chú ý nghỉ ngơi cho tốt. Còn nữa, ba tháng đầu mang thai không nên sinh hoạt vợ chồng."

Chu Mông Mông nghe xong câu cuối của bà bác sĩ liền đỏ mặt, đang định giải thích thì Tề Xuyên đã trả lời trước cô, nói: "Thật ngại quá, chúng tôi sẽ chú ý."

Sẽ chú ý? Chú ý cái gì đây? Toàn xuyên tạc sự thật, như này chẳng phải sẽ khiến cho bác sĩ hiểu lầm sao! Huống chi, câu hỏi khi nãy hỏi anh (Câu hỏi ở cuối^^), anh vẫn chưa trả lời đâu.

Chu Mông Mông đè nén một bụng tức giận nặng nề thiếp đi, đợi cô ngủ xong Tề Xuyên mới nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Good night, my beloved baby." Anh ngồi cạnh giường nhìn tiểu mỹ nhân đang say giấc trước mặt, trái tim lạnh lẽo xuất hiện một tia ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, Tề Xuyên lái xe đưa Mông Mông về nhà. Trước lúc cô xuống xe, quay đầu nhìn Tề Xuyên, thử nói: "Em vào nhà đây."

Tề Xuyên nhìn vẻ mặt do dự mở cửa xe của cô, bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu Mông, có phải em rất muốn nghe anh nói câu kia hay không?"

Phải biết rằng tối hôm qua bất kể cái gì anh cũng chưa nói, trong lòng Chu Mông Mông đương nhiên muốn biết câu trả lời, thấy thấy anh có ý định trả lời, cô vội vàng buông cửa xe, vẻ mặt chờ đợi nhìn thẳng vào mặt anh khẳng định nói: "Rất muốn."

Thấy cô như vậy, Tề Xuyên vươn tay sờ đầu cô: "Vậy em đồng ý với anh một việc."

"Em..." dường như Chu Mông Mông đoán được Tề Xuyên sẽ yêu cầu cô điều gì. Nhưng căn bản cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng: "Vậy thôi quên đi." Nói xong cô quay đầu mở cửa xe, xuống xe.

*Mọi người đoán được Tề Xuyên yêu cầu gì không? Đó là ra mắt gia đình vợ ^^

Vừa đi tới cửa liền thấy Tôn Nghiêm Đông đang đạp xe vào. Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau, hai người không khỏi sửng sốt. Phản ứng đầu tiên của Chu Mông Mông chính là quay đầu nhìn xem xe của Tề Xuyên đã đi chưa?

Hiển nhiên Tề Xuyên muốn chờ cô vào nhà rồi mới đi. Cho nên coi như cùng Tôn Nghiêm Đông mặt đối mặt.

Tuy nhiên Tôn Nghiêm Đông lại không quá quan tâm tới chiếc xe cayenne màu đen sau lưng Mông Mông mà xấu hổ nhìn Mông Mông chào: "Chào buổi sáng."

Chu Mông Mông lấy giọng nói: "Anh Nghiêm Đông, chào buổi sáng." Vừa nói vừa nghĩ chú ấy sao còn chưa đi nữa.

Tôn Nghiêm Đông cũng không đoán được sáng sớm nay lại gặp Mông Mông ở cửa như vậy, thấy cô có vẻ mất tập trung thì tưởng rằng chuyện ngày hôm qua làm cô mất tự nhiên, liền nói: "Chuyện hôm qua anh có chút nóng vội, em đừng để ý."

Nghe anh nói xong Chu Mông Mông thoáng ngẩn người, lúc này mới nhớ chuyện tối qua anh thổ lộ với mình trong game, vội vàng cười nói: "Chuyện hôm qua em không để ý đâu, em biết có lẽ anh cá cược với người ta nên mới chọc em thôi."

"Mông Mông..." Tôn Nghiêm Đông muốn nói lại thôi.

Anh rũ mắt xuống, lúc này nắng sớm mùa xuân nhợt nhạt chiếu lên hàng mi đen nhánh của Tôn Nghiêm Đông, thoáng che lấp sự chua xót trong ánh mắt. Nhưng rất nhanh anh đã ngẩng đầu nhìn cô cười vui vẻ: "Lần sau mời em đi ăn cơm, coi như xin lỗi."

"Tốt quá, em muốn ăn cua nướng cùng bơ gà." Chu Mông Mông thấy Tôn Nghiêm Đông bỏ qua chuyện kia, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn lên.

Tôn Nghiêm Đông gật đầu: "Ừ, tùy em chọn. Đúng rồi, mới sáng sớm sao em ra ngoài làm gì, sức khỏe vừa mới hồi phục sao không ở nhà ngủ nhiều một chút?"

Thấy anh đột nhiên hỏi, Chu Mông Mông cười gượng trả lời: "Em giúp ông nội đi mua đồ ăn sáng. Mà anh Nghiêm Đông, sao giờ anh mới về nhà vậy?"

"À, tối qua anh cùng mấy người bạn uống rượu muộn quá nên giờ mới về." Tôn Nghiêm Đông đang nói bỗng khóe mắt thoáng nhìn hai tay trống không của cô, không khỏi trêu ghẹo nói: "Em đây là vừa về, hay là đang muốn đi ra ngoài?"

"A, em quên mang ví tiền!" Chu Mông Mông sửng sốt, vội vàng trả lời, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Tôn Nghiêm Đông lắc đầu cười: "Đúng lúc anh cũng chưa ăn sáng, hay cùng nhau ăn đi."

"Cái này..." Trong lúc Chu Mông Mông đang do dự thì Tôn Nghiêm Đông định đi tới nắm tay cô nói: "Sẽ không xù bữa ăn kia của em đâu."

Chu Mông Mông xấu hổ cười, tính né tránh bàn tay anh bỗng nghe thấy tiếng khởi động xe, định quay đầu nhìn thì chiếc xe cayenne màu đen phía sau đã lướt qua hai người. Phút chốc không khí lạnh lẽo trong xe thoảng qua trước mặt Chu Mông Mông.

Tôn Nghiêm Đông vừa vặn thấy được người trong xe, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, làm sao anh ta có thể xuất hiện ở đây?

Sau khi mua đồ ăn sáng Chu Mông Mông về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy ông nội ngồi trên sô pha phòng khách. Cô cầm bữa sáng đi tới bỗng thấy gương mặt ông lộ ra nét già nua, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Hôm nay ông không đi tập thể dục dưỡng sinh à?"

"Không đi, ông đang bực!" Chu Kiến Nghiệp nhìn cô sau đó thu tầm mắt về, thở phì phì nói.

Chu Mông Mông nghe xong đáy lòng run lên, sợ ông nội đoán được cái gì, nhưng cô cũng không dám hành động hấp tấp, vội vàng cười cười ngồi xuống bên cạnh ông, kéo cánh tay ông, hỏi: "Là ai chọc ngài ạ? Có nhất thiết giận đến mức ngay cả thể dục dưỡng sinh cũng không muốn đi không ạ?"

Chu Kiến Nghiệp liếc cô một cái, nói: "Còn không phải vì cháu!"

Chu Mông Mông giật mình, nói chuyện cũng không thản nhiên giống ban nãy, lo lắng hỏi: "Cháu... Cháu làm sao?"

Chu Kiến Nghiệp thở dài, nói: "Ông Lý nói cháu có thai!"

"..." Phút chốc Chu Mông Mông cả người cứng đờ. Giờ phút này giống như không đợi cô chuẩn bị cái gì thì đã có người trực tiếp còng tay cô, kết án, trong lòng lạnh lẽo một mảng.

Chu Kiến Nghiệp thấy cháu gái yên lặng, nhíu mày nhìn hỏi: "Dọa đến cháu D?"

Chu Mông Mông hoàn hồn, mất tự nhiên nuốt nước bọt, nói: "Ông nội, lời ông Lý nói ông đừng tin!"

"Ông đương nhiên không tin! Ông ta mới nhìn cháu một lần, sau đó hỏi ông vài câu rồi kết luận là cháu có thai, thật sự nghĩ ông là đứa ngốc à! Cháu gái của ông còn nhỏ thế này, ngay cả bạn trai còn chưa có, huống chi là có thai." Chu Kiến Nghiệp nói xong khinh thường hừ một tiếng: "Lão già hồ đồ đó, chẳng lẽ ông lại hồ đồ theo ông ta sao?"

"Vâng, ông nội không hồ đồ!" Chu Mông Mông nói xong câu này trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không khỏi cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, hổ thẹn với ông nội.

Chu Kiến Nghiệp thấy cháu gái bảo bối đứng về phía ông, trong lòng cũng dần bình tĩnh: "Cho nên, ông cùng ông Lý tuyệt giao, không bao giờ cùng ông ta đi tập thể dục dưỡng sinh nữa."

Khóe miệng Chu Mông Mông thoáng run rẩy, cảm thấy ông nội như vậy cũng quá trẻ con đi, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ông nội, có nhất thiết phải như vậy không? Ông và ông Lý đã chơi với nhau hơn năm mươi năm, chỉ vì vài câu như vậy không nhất thiết phải tuyệt giao đâu."

"Vậy chờ ông ta tới nhận lỗi với cháu đã." Nghe Mông Mông nói những lời kia, Chu Kiến Nghiệp cũng thấy bản thân cũng có chút quá đáng, liền nghĩ đến mức độ thấp hơn để hòa giải.

Chu Mông Mông đối với hành động sĩ diện chỉ tổ khổ thân này của ông không khỏi bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại muốn biết nếu như ông nội biết cô có thai thật thì sẽ như thế nào.

Vì thế cô tính thử hỏi một câu: "Ông nội, nếu cháu thực sự có, ông có đuổi cháu ra khỏi nhà hay không?"

"Sao có thể đơn giản như vậy! Cháu mới nhỏ thế này, còn chưa kết hôn, đứa nhỏ có thể giữ lại sao?" Chu Kiến Nghiệp nghiêm túc nói: "Hơn nữa người đàn ông kia cũng không thể chấp nhận!"

Chu Mông Mông nghe xong trong lòng lộp bộp một tiếng, theo bản năng ôm chặt bụng mình, cũng không chờ Chu Kiến Nghiệp nói thêm điều gì, sắc mặt cô xanh xao đứng dậy nói: "Ông nội, cháu về phòng thay quần áo đây."

Chu Kiến Nghiệp nhìn Mông Mông đi vào phòng, không khỏi lẩm bẩm: "Con bé này sao vậy?"

**

Nghỉ ngơi vài ngày, Chu Mông Mông rốt cục cũng phải tới trường học. Nhưng ngay tiết học đầu tiên buổi sáng cô đã phải đối mặt với Tề Xuyên, trong lòng lại thêm rối rắm cùng buồn bực. Rối rắm là: lần trước cô và Tôn Nghiêm Đông chẳng qua chỉ đứng nói chuyện với nhau một lát, vậy mà lại bị anh dùng thái độ không thèm để ý giống như cô đắc tội với anh vậy. Buồn bực là: rõ ràng lúc ở bệnh viện anh dịu dàng quan tâm tới cô như thế. Ấy vậy mà mấy ngày nay ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, thậm chí chỉ một tin nhắn thôi cũng không thèm nhắn, có lẽ muốn khiến cô bực bội đây mà.

Chuông vào lớp vang lên, Phó Xuân Xuân đã giúp Mạnh Hiểu Diêu và Chu Mông Mông giữ hai chỗ ở vị trí chính giữa. Các cô vừa ngồi xuống, Mạnh Hiểu Diêu cố tình giả vờ nhìn qua Chu Mông Mông, khuôn mặt không được tự nhiên hỏi: "Mông Mông, cậu vẫn là lần đầu tiên tới nghe Tề giáo sư giảng nhỉ?"

Chu Mông Mông nghiêng đầu nhìn Mạnh Hiểu Diêu, do dự một lát mới trả lời: "Thật ra trước đây mình từng có nghe anh ta giảng."

"Phải không? Tề giáo sư trước kia cũng giảng viên mời riêng của trường đại học quốc tế Pennsylvania, nhưng ở bên kia không phải anh ta chỉ dạy quốc kim sao? Sao cậu có thể đi nghe được? Chẳng lẽ cậu cũng bị bề ngoài của anh ta mê hoặc?"

Mạnh Hiểu Diêu đã hỏi như vậy thì cũng hy vọng Chu Mông Mông có thể nói thật cho cô. Nhưng hiển nhiên Chu Mông Mông không nghĩ đến việc công khai chuyện trước kia của mình cùng Tề Xuyên, lúng túng mím môi cười gượng nói: "Đúng vậy, khi đó mình cũng rất tò mò cho nên đã đi nghe anh ta giảng ở mấy buổi hội thảo."

Đối với câu trả lời của Mông Mông Mạnh Hiểu Diêu có chút thất vọng, nhớ rõ lần trước cô còn thề thốt phủ nhận không biết Tề Xuyên là ai, giờ lại nói có nghe anh ta giảng mấy buổi. Nhưng cho dù thế nào, nếu Chu Mông Mông đã không muốn nói thì cô cũng không ép. Dù sao Mạnh Hiểu Diêu cũng hiểu nếu chuyện hai người mà lộ ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lúc này toàn bộ sinh viên đã đến đông đủ ngồi trong giảng đường, giờ dạy của Tề Xuyên không có ai vắng mặt. Dạo trước còn có mấy sinh viên ở lớp khác từng vì vẻ đẹp quyến rũ của giáo sư đại thần mà không sợ trốn học đến ngồi nghe, thậm chí dẫn đến tình trạng căng thẳng khi sinh viên của lớp tới học mà lại không có chỗ ngồi. Tình trạng này diễn ra không quá vài ngày thì có rất nhiều người viết đơn kiện lên hiệu trưởng, hiệu trưởng bất đắc dĩ tuyên bố chuyển khóa này thành khóa mật chưa từng có từ trước tới nay. Nói đúng hơn khóa dạy công khai của Tề Xuyên sẽ trực tiếp đổi thành khóa mật, hễ là giờ giảng của Tề giáo sư, phải xuất trình thẻ sinh viên để chứng minh mình là sinh viên của lớp, xong mới có thể đi vào nghe giảng.

Cuối cùng còn để một bác gái hung dữ chuyên trách trông cửa, ngồi trên băng ghế canh giữ cầu thang trước cửa giảng đường.

Ban đầu lớp học còn hỗn loạn cười đùa, Tề Xuyên cầm giáo trình vừa bước vào bỗng chốc cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Chu Mông Mông nhìn anh từ cửa đi vào, trên người mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc vuông sáng màu bên ngoài khoác một chiếc áo len màu đen, phía dưới mặc chiếc quần nhung đen vừa vặn với đôi chân thon dài nhưng vẫn không mất đi vẻ lịch sự mà lại lộ ra vẻ cấm dục gợi cảm. Chu Mông Mông nhớ bốn tháng trước lúc cô còn đang theo đuổi Tề Xuyên, bộ quần áo này chính là món quà cô tặng cho anh. Bởi vì một lần trên đường dạo phố cô cảm thấy bộ này rất hợp với anh, nhịn không được đành lấy phí sinh hoạt một tháng mua về. Cuối cùng khiến cô đau khổ một tháng trời ngồi gặm bánh mì.

Nhưng sau khi kết hôn cô chưa từng thấy anh mặc bộ này, sao hôm nay anh lại mặc chứ? Chu Mông Mông cảm thấy mí mắt giật giật, đoán rằng ông chú kia rõ ràng là cố ý.

Lúc này Tề Xuyên đã bước lên bục giảng, cầm bút viết lên bảng bài học ngày hôm nay. Chu Mông Mông vẫn luôn nhìn Tề Xuyên nhưng anh tựa như không phát hiện ra cô, thậm chí ngay cả một cái liếc qua cũng không có.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây