Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

47: Chương 47


trước sau

Buổi biểu diễn còn nữa tiếng nữa mới chính thức bắt đầu mà người ta đã ùn ùn kéo vào trong rồi.

Nhà hát kịch thành phố có đến hơn một trăm năm lịch sử, nghe nói, vào thế kỷ trước đây là nơi giải trí tiêu khiển của vương công quý tộc. Bây giờ đã qua rất nhiều lần trùng tu và mở rộng nên đã có một diện mạo hoàn toàn mới. Tuy những thiết bị và trang trí trong này đều là những thiết bị hiện đại cao cấp, nhưng bố cục nội thất vẫn duy trì phong cách của thế kỷ trước, còn có những vật mang tính văn hóa quý giá làm trang trí.

Tôi giúp A Mộc tìm một chỗ ngồi đầu tiên ở khu khách quí. Hi hi, chính bởi vì điều này, A Mộc đã khen tôi suốt 20 phút. "Hay lắm, Tiểu Chí! Cậu thấy làm một thành viên của Ban Kịch nghệ tuyệt không, người ta nằm mơ cũng muốn ngồi ở vị trí này đó, có dùng tiền mua cũng không được, cậu chỉ nói một câu thôi mà có ngay."

Tôi bị A Mộc khen đến đỏ mặt lên: "Hi hi, đâu có tài giỏi thế! Mỗi người làm trong Ban Kịch nghệ ai cũng được 5 vé mời ở khu đặc biệt, tôi chỉ là dự bị, đáng lẽ là không có, tấm vé này có được là do tôi và anh Đa Lâm năn nỉ gãy lưỡi cả buổi trưa mới được. Cho nên, A Mộc tâng bốc tôi như thế, tôi lại cảm thấy hơi chột dạ.

Những khán giả ở khu thông thường đã sớm vào chỗ ngồi, bây giờ kẻ thì nói chuyện phiếm, người thì ăn bánh vặt, náo loạn cả lên. Khu khách đặc biệt có yên tĩnh một chút, bởi vì những khách mời này đều đến khá trễ, giờ này chỉ có một số khán giả đến.

"Ủa? A Mộc, chỗ của cậu hình như có người ngồi kìa?"

Từ đằng xa tôi nhìn thấy hai người con trai đội nón ngồi vào chỗ mà tôi đặt trước cho A Mộc, chuyện gì thế?

"Hả? Đáng ghét! Dám chiếm chỗ của tôi hả? Để tôi xem ai cả gan thế? Nếu không đẹp trai là tôi đánh tại chỗ luôn!"

"Hả? Còn nếu đẹp trai thì sao?"

"... Tha anh ta." A Mộc do dự nói.

... Hết biết luôn...

Chúng tôi đi qua một dãy chỗ ngồi, đến trước mặt hai người đó. Ủa? Thật là hai người kỳ quái. Một người cao mặc đồ thể thao, đội nón bóng chày, vành nón kéo thấp xuống, ngay cả mũi cũng không thấy. Lúc này, anh ta đang ưỡn ngực tựa vào người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh, hình như đang buồn ngủ.

Người đàn ông trung niên, đi xem kịch mà mặc áo vest thẳng nếp, lúc này đang cúi đầu xem tờ báo giải trí hôm nay. Chiếc nón màu đen trên đầu cũng kéo xuống thấp.

Hai người này rốt cuộc là người nào?

Lúc tôi còn đang ngơ ngác, A Mộc vỗ vào vai người trung niên đội nón đen: "Này! Đứng lên đi!" Người này dường như bị giật mình ngẩng đầu lên, tờ báo trên tay rơi xuống đất.

"Chú Lý?" Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, tôi à A Mộc kinh ngạc kêu lên.

"Suỵt!" Chú Lý vội đứng lên bụm miệng chúng tôi lại, vội nói nhỏ: "Hai cô bé, đừng có lớn tiếng, mau ngồi xuống, ngồi xuống đi." Tôi và A Mộc nhìn nhau, ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Chú Lý, chuyện gì thế?" A Mộc hiếu kỳ hỏi trước.

"Ờ, là như vầy, tôi hôm nay dẫn theo Hàn Vũ đi xem kịch, Hàn Vũ của chúng tôi rất thích xem kịch."

"Trần Hàn..." nghe đến cái tên Hàn Vũ, tôi và A Mộc kích động kêu lên. Nhưng từ "Vũ" chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì ông Lý lại lần nữa bịt miệng chúng tôi lại.

"Đừng..." Chú Lý vội nói: "Nhỏ tiếng một chút. Nếu để người ta biết Hàn Vũ ở đây thì nó không xem kịch được nữa rồi..."

Trời... Làm người nổi tiếng khổ thật, ngay cả đi xem kịch mà cũng lén la lén lút. Cho nên có người mới nói: đẹp trai cho lắm cũng là một tội, quả thật không sai.

Chú Lý quay nửa người lại, chỉ vào người đằng sau vẫn còn đang tựa vào ghế ngủ say nói: "Đây này. Mới vừa tập xong thì chạy qua đây ngay, hơi mệt một chút."

Thấy Hàn Vũ yêu dấu mệt mỏi như thế, chúng tôi đau lòng quá!

"Ủa? Cô Mục này, các cô cũng đến nữa hả? Phỏng vấn à?" Chú Lý hỏi. Câu hỏi này của chú Lý khiến tôi loạn hết tay chân. Chết rồi, chuyện lần trước đừng để bị lộ nha, nếu không thì mất mặt lắm! Bây giờ nói. Làm sao đây?

A Mộc điềm tĩnh nói: "Hi hi, không phải phỏng vấn đâu chú! Làm phóng viên chỉ là việc làm thêm thôi, thân phận thật sự là diễn viên, diễn viên kịch."

Tôi muốn xỉu. A Mộc này lại bắt đầu khoát lác nữa rồi, thật đau đầu.

Chú Lý tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ lời nói của A Mộc: " Diễn viên kịch? Thật là giỏi quá! Chẳng lẽ các cháu là thành viên của Ban Kịch nghệ trường Úc Văn?"

"Chúng cháu... Ui da!" Tôi vừa định giải thích, nào ngờ bị A Mộc nhéo. Hu... Cậu ấy hạ thủ chẳng nương tay chút nào.

"Hi hi! Đúng thế! Chú Lý thật là tinh mắt, chúng cháu đúng là thành viên của Ban Kịch nghệ trường Úc Văn. Hơn nữa, còn là diễn viên cao cấp đặc biệt nữa."

Chú Lý tỏ ra vẻ vô cùng tôn sùng: "Oa! Hai cô tuổi còn trẻ mà giỏi thế! Chẳng những là phóng viên xuất sắc của thành phố mà còn là diễn viên đặc biệt của Ban Kịch nghệ trường Úc Văn nữa. Thật là tuyệt quá!"

"Hi hi, chuyện nhỏ thôi mà. Có chút thành tích này thì không đáng để nói đâu!"

"Thế hôm nay có thể thấy hai cô biểu diễn không?" Chú Lý hỏi.

Hả? Hôm nay? Chết rồi A Mộc ơi! Lộ tẩy rồi phải không? Nếu để người ta biết thân phận thật sự của tớ chỉ là người nhắc vở, còn cậu thì đâu có gia nhập Ban Kịch nghệ, thế chúng ta chẳng phải làm trò cười cho người ta hay sao? Xem cậu làm thế nào? Tớ đã nói là không nên nói khoác làm gì mà! Lần này thảm rồi!

A Mộc vẫn điềm tĩnh nói: "À! Hôm nay chú không được như ý rồi, bởi vì chúng cháu là diễn viên đặc biệt, cho nên không tham gia diễn xuất các vở kịch nhỏ. Chú biết cuộc thi đua của Liên đoàn các Ban Kịch nghệ mỗi năm tổ chức một lần không?"

"À! Biết! Chẳng lẽ các cháu tham gia?" Chú Lý mở to hai con mắt kinh ngạc nhìn A Mộc.

A Mộc cười đắc ý: "Đúng ạ, toàn bộ tinh thần diễn xuất đều nhằm vào cuộc thi đua toàn quốc đó, cho nên không tham gia diễn những vở nhỏ này."

Chú Lý kích động nắm lấy tay A Mộc: "Ôi chao! Thật giỏi quá! Thi đấu toàn quốc phải là diễn viên cừ khôi mới tham gia được. Chú có thể quen biết được hai cô bé giỏi giang thế này thật là vui đấy. Nếu Hàn Vũ biết thân phận thật của các cháu nhất định rất vui."

A Mộc ngoác miệng cười: "Ha ha ha... Chú yên tâm đi, đến lúc đó hai người nhất định có vé mời khách quý."

"Thế cảm ơn cô A Mộc trước nhé. Thật hay quá!"

A Mộc quả thật nói dóc quá đà rồi, thật hết biết. Tôi không thể không lo lắng dùm cho cậu ấy, vội kéo A Mộc qua nói nhỏ: "Đừng có nói dóc nữa. Đến lúc đó lộ tẩy thì làm sao?"

A Mộc chớp mắt nhìn tôi: "Ừ. Yên tâm đi, tớ nhất định có cách gia nhập Ban Kịch nghệ, cũng nhất định phải tham gia thi đấu giải toàn quốc."

"Nhưng mà..."

"Không cần lo quá! Chỉ cần có tớ là không có chuyện gì phải lo hết! Đến lúc đó... Hi hi hi, Hàn Vũ nhất định sẽ thích mình lắm đây!"

Hả, A Mộc này, tháng sau là thi đấu toàn quốc rồi, để tớ xem cậu làm sao? Hừ... Có một người bạn thông minh quá cũng khiến mình lo lắng!

Chúng tôi còn đang nói chuyện với chú Lý thì anh Đa Lâm mồ hôi nhễ nhại chạy đến: "Tiểu Chí, sao em lại ở đây? Chúng tôi đang tìm em đấy!"

"Tìm em? Có chuyện gì?..." Tôi còn chưa nói xong đã bị anh Đa Lâm kéo đi.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây