Chuyện Tình Hoàng Gia

131: Điều tra


trước sau

Bầu trời của buổi sáng mai trong xanh gợn vài áng mấy trắng phau, Hạ Đồng mặc đồng phục đứng trước gương nhìn mình, ánh mắt nhìn trân trân tấm gương không hề lay động.

-Hạ Đồng, xuống ăn sáng đi, không thôi sẽ trễ giờ học đó.-Lăng Hạo đứng bên ngoài nói vọng vào

-Em ra ngay.-Hạ Đồng đáp lớn, sau đó vỗ má mình vài cái cho tỉnh táo xách cặp ra ngoài

Hạ Đồng mở cửa ra liền nở nụ cười rất tươi, cứ thể chưa từng có chuyện gì xảy, Lăng Hạo thấy cô cười vui vẻ đến thế, trong lòng lại không khỏi lo lắng, anh từng nói đôi lúc anh rất sợ cô cười, như lúc này anh lại không muốn nhìn nụ cười tươi rối đó của cô.

-Anh làm sao thế? Không phải nói trễ sao còn không đi thôi.-Hạ Đồng bước được vài bước thấy anh không đi liền quay đầu cười rạng rỡ nói như thúc giục anh

-Không có gì, chúng ta xuống ăn sáng đi, anh có làm bò bít tết cho em.-Lăng Hạo không nỡ phá đi nụ cười của cô, mỉm cười dịu dàng tiến lên

-Được thôi, em sẽ thử tay nghề của anh mới được.-Hạ Đồng lại cười tươi, sau đó chạy xuống nhà

Lăng Hạo nhìn cô, ánh mắt rõ ưu buồn, sau đó cũng nhanh chóng xuống nhà theo cô.

Hạ Đồng ăn sáng rất ngon, cả cuộc ăn cô đều nói luyên thuyên, không có gì nói lại bày trò để chọc cười anh, cả buổi ăn chỉ nghe rõ tiếng cười vang đầy vui vẻ của cô.

Lăng Hạo mặc dù lo lắng cho cô nhưng vẫn nghe cô nói, bật cười với trò chọc phá của cô, bởi vì nụ cười ấy hơn bao giờ hết đều rạng rỡ, trong sáng cùng vui vẻ.

Lăng Hạo chở cô đến trường bằng chiếc môtô phân khối lớn, Hạ Đồng ngồi phía sau ôm chặt lấy anh, yêu Lăng Hạo không mất mác gì ngược lại cô còn có được hạnh phúc, thế thì hà cớ gì cứ làm bản thân thất vọng trong đau khổ.

Lăng Hạo dừng xe trước cổng trường, lại không ngờ trở thành trọng tâm của mọi học viên, hầu như tất cả đều dừng chân không bước vào trường mà chụm đầu lại xì xầm nói to nhỏ.

Lăng Hạo lại không quan tâm đến họ, cẩn thận tháo nón bảo hiểm ra cho cô, hành động cử chỉ đều dịu dàng khiến ai nhìn vào cũng nghi ngờ quan hệ của cả hai.

Hạ Đồng không lấy làm phiền, đã chấp nhận quên Dương Tử, đồng ý yêu Lăng Hạo thì phải chịu những tiếng bàn tán thế này, dù sao trong mắt họ cô cũng là thứ con gái xấu xa, bây giờ thêm một tí cũng chẳng sao.

Miệng là miệng của họ, họ nói là chuyện của họ còn việc có hay không lại là chuyện của cô.

-Anh đưa em lên lớp.-Lăng Hạo giọng dịu dàng như nước, thanh âm ấm áp như mùa xuân

-Em tự lên lớp được, anh về lớp đi đừng lo cho em.-Hạ Đồng không muốn phiền anh, khéo nói

-Bạn trai phải lo cho bạn gái là chuyện bình thường, không được cãi anh, anh đưa em lên lớp.-Lăng Hạo giọng nói ấm áp lại kiên định không cho cô từ chối

-Được rồi, nghe anh vậy nhưng mà không cho phép anh nói gì với lớp.-Hạ Đồng nhìn anh nhắc nhở trước

-Em nói không cho anh nói với lớp là nói gì?-Lăng Hạo ý cười bên môi, như cố ý hỏi

-Chẳng hạn như...-Hạ Đồng hơi ngập ngừng, lại liếc anh, rõ ràng anh biết thế mà còn hỏi

-Như là... hmm... Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo này, sau này không cho phép ai ăn hiếp cô ấy nữa.

Lăng Hạo lại cố ý nói lớn giọng, ý cười bên môi càng thêm sâu, nhìn cô.

Hạ Đồng vỗ trán một cái, không đếm xỉa đến anh, bước vào trường, đi trong những tiếng hô kinh ngạc, những tiếng bàn tán cùng tiếng la không cam của đám nữ sinh.

Đúng là chết sớm với anh...

-Hạ Đồng, đợi anh, anh đưa em lên lớp...

Lăng Hạo cười tràn đầy hạnh phúc liền đuổi theo cô.

-Không cho anh đi cạnh em.

-Không cho anh cũng đi.

-Nếu không muốn em đá anh ra xa thì anh biết điều tránh xa em đi.

-Vậy thì anh tình nguyện để em đá.

-Lăng Hạo, anh mặt vô sĩ cũng vừa thôi chứ.

-Không vô sĩ sao em đồng ý làm bạn gái anh được.

-Anh...

-Anh nói đúng rồi nhé, bây giờ để bạn trai đưa bạn gái lên lớp học nào.

Tiếng nói của cả hai nhỏ dần, đám học viên cũng dần giải tán nhưng cơn lốc tin Hạ Đồng là bạn gái Lăng Hạo lan ra rất nhanh như tốc độ ánh sáng.

Người con trai đứng nhìn bóng dáng hai người khuất dần, trong lòng nổi lên cơn đau buốt, lại không thể làm gì, chỉ đứng lẳng lặng đó mà nhìn.

Ai bảo là anh đã bỏ lỡ cô, ai bảo anh quá độc đoán cứ nghĩ sẽ mãi yêu một người, ai bảo anh lừa dối cô, ai bảo anh đã bỏ lỡ một người con gái tốt như cô.

-Người cũng đi xa rồi, anh còn nhìn gì nữa?-một giọng nữ cất lên, giọng nói chua như giấm đầy ghen tức

Dương Tử không cần nhìn cũng biết là ai.

Dương Tử đối với lời châm chọc của Sa Sa phớt lờ mà cất bước đi, không thèm quan tâm đến làm gì.

-Anh như thế là sao? Em nói sai gì chứ? Người ta là một đôi, anh nhìn thế cứ nghĩ là anh đang thầm yêu Hạ Đồng đó.-Sa Sa ánh mắt hiện lên tức giận, khuôn mặt xinh đẹp kênh kiệu mà hếch lên

-Nếu còn nói một câu gì nữa, lập tức đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.-Dương Tử bị chọc trúng tim đen, tức giận quay sang trừng Sa Sa, ánh mắt lạnh lẽo âm độ

-Thật không hiểu vì sao anh lại thích những thứ nghèo hèn như thế? Một người rồi bây giờ lại thêm nữa?-Sa Sa hậm hực giận đôi gót cao xuống đất, bặm môi nói

-Cút ngay cho tôi.-Dương Tử ánh mắt đen mang đầy mức sát thương nặng, không muốn nói nhiều càng không muốn bị cô ta chọc thêm, gằn giọng nói

-Hừ, để rồi xem anh làm gì, phá hoại hạnh phúc người khác anh cũng như Lăng Hạo lúc trước thôi.-Sa Sa ánh mắt đẹp đẽ lại độc ác như con rắn độc, bỏ lại một câu sau đó bỏ đi

Dương Tử không ngu ngốc đến mức không hiểu ý đồ cô ta nói câu đó, rõ ràng cô ta đang ám chỉ anh, ám chỉ rằng nếu anh giành đi Hạ Đồng anh cũng sẽ như Lăng Hạo ba năm trước. Nhưng mà cảm giác nhìn cô hạnh phúc bên hắn ta, anh lại tức giận vô cớ, đau lòng không hiểu nổi, lại không thể diễn tả bằng lời thứ cảm xúc khó chịu đang hình thành trong tim.

-Dương Tử, sao lại đứng đây, không định vào lớp học sao?-Khiết Đạt từ sau đi đến dùng cù chỏ đẩy Dương Tử một cái

Tên này bị cái quái gì mà đứng trước cổng trường thế này?

-Đang định lên đó thôi.-Dương Tử hơi lắc đầu

-Làm sao thế? Sao thấy cậu khác quá vậy?-Khiết Đạt thấy anh rất lạ, hơi nhíu mày hỏi

Chưa bao giờ anh nhìn thấy Dương Tử có vẻ bất lực như thế, vẻ lạnh lùng lúc đầu đã tan biến đi mất.

-Không có gì, dạo này chắc thường đến bar Louis nên mói thế.

-Cậu nói cái gì thế, lúc trước hầu như ngày đêm cậu đều ở Louis, rượu trong quán cũng bị cậu uống đến hơn phân nửa, giờ lại nói như thế, nói tớ nghe, xảy ra việc gì?-Khiết Đạt dù tin trời sập cũng không tin lí do Dương Tử nói

Dương Tử hơi im lặng, tâm trạng có chút rối bời.

Nhìn Dương Tử, Khiết Đạt lo lắng, làm bạn bao nhiêu năm trời, trừ lúc Ân Di chết thì chưa bao giờ thấy vẻ mặt thế này của anh.

-Nếu câu muốn khóc tớ sẵn sàng cho cậu mượn bờ vai.-Khiết Đạt lại như trêu chọc anh, dùng tay vỗ bờ vai mình

Dương Tử ánh mắt hung hăng trừng Khiết Đạt, sau đó giọng lạnh nhạt nói:

-Cậu xem thường tớ đến thế sao? Nên để dành cho cậu tự khóc tự dựa vào đi.

-Bờ vai này của tớ rất rắn chắc, cậu đừng chê chứ, vả lại chỉ dành cho cậu.-Khiết Đạt lại không ngại nói

-Khiết Đạt, cậu nên đi kiểm tra giới tính lại đi.-Dương Tử không thèm đếm xỉa đến lời Khiết Đạt

-Ấy, tớ là con trai chính hãng nhé.

-Khiết Đạt, tớ thấy cậu cũng ít tự kỉ quá rồi, tốt nhất đừng dính dáng với tớ, nếu không bác Vương sẽ trách tớ cho xem.

-Này, Dương Tử, có cần xem thường tớ không hả? Chỉ đùa thôi mà.

-Rõ ràng cậu cũng xem thường tớ, tớ lại không xem là đùa.

-Dương Tử, cậu tốt nhất đừng đi rêu rao, tớ mà biết nhất định chém chém chém cậu.

Dương Tử lại cười, vỗ bả vai Khiết Đạt một cái.

-Người anh em, tớ thế nào cậu cũng hiểu rõ, chuyện của tớ, cậu hẳn biết.-Dương Tử thôi giỡn, nghiêm túc nói

-Dương Tử ơi Dương Tử, Khiết Đạt tớ dù ngu ngốc vẫn thấy rõ tình cảm của hai người, nhưng mà e là lần này cậu dùng sai biện pháp rồi, đừng cứng nhấc như thế, cứ thoải mái mà đón nhận.-Khiết Đạt tâm trạng sâu lắng khuyên

-Tớ chậm một bước rồi, bây giờ cô ấy đã là bạn gái Lăng Hạo.

Dương Tử khẽ thở dài, tâm trạng phức tạp hiện rõ trong đôi mắt đen.

Khiết Đạt kinh ngạc, hơi suy nghĩ gì đó, nói:

-Thế thì cậu định thế nào?

-Giúp tớ, cô gái Trịnh Bạch Mai có vấn đề, cô ta ở bên Hạ Đồng không có ý đồ tốt.

-Được, cứ giao tớ.

Nghe câu trả lời thừa nhận tình cảm của Dương Tử, mặc dù trong lòng đau nhói không thôi nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài, dù sao thì Dương Tử thiếu thốn tình cảm hơn anh, hơn nữa Dương Tử không phải dễ dàng yêu ai, Hạ Đồng lại có tình cảm với Dương Tử, thôi thì tác hợp hai người, bản thân từ từ kiếm vậy.

Trong đầu Khiết Đạt lại vô tình nhớ đến Thi, trong lòng vừa cảm thấy vui lại thấy vô lí.

Thi, sao anh lại nhớ đến cô gái này?

-À, nói cậu cái này, Thi và Tiểu Lạc đang ở nhà tớ, hai người họ lên đây để tìm Hạ Đồng.

-Tiểu Lạc cũng lên!?

-Ừ, mấy hôm nay nó đòi gặp Hạ Đồng mãi.

-Chuyện này khoan hãy nói cho Hạ Đồng biết.

-Sao thế? Cậu định làm gì?

-Đương nhiên là hàn gắn tình cảm.

-Hở!?

Dương Tử lại cười, nụ cười đậm bên môi, chuyến này phải nhờ vả Tiểu Lạc rồi.

Giờ ra về, Hạ Đồng cất tập vở vào cặp, uẩ oải đứng lên vươn vai một cái lấy lại tinh thần, Bạch Mai cũng đã dọn tập vở vào, đi đến cười với cô nói:

-Hạ Đồng hôm nào tụi mình đi leo núi đi.

-Leo núi sao? Bạch Mai sao cậu nổi hứng thế?-Hạ Đồng không đồng ý cũng không cự tuyệt

-Lâu lâu khởi động chân tay cho tốt, đi leo núi tốt cho sức khỏe chúng ta đi đi.-Bạch Mai cất giọng khẩn cầu năn nỉ cô đi

-Cái đó để tớ xem đã, không biết có đi được không.

-Không cần vội không cần vội, bao giờ trả lời cũng được.-Bạch Mai xua xua tay

-Được, ngày mai tớ sẽ trả lời, thấy cậu mong muốn đi quá tớ nhất định sẽ cố xin.-Hạ Đồng thấy Bạch Mai hứng thú như thế không nỡ từ chối

-Ừ, chúng ta về thôi.

Bạch Mai mỉm cười, sau đó khoác tay Hạ Đồng, trong lòng lại chợt buồn, Hạ Đồng cậu đừng bao giờ đồng ý đi bởi vì chuyến đi này tớ nhất định sẽ làm cậu thất vọng về tớ.

-Hạ Đồng...

Hạ Đồng đang đi cùng Bạch Mai thì giọng nói đầy nhu tình của Lăng Hạo vang lên, cô ngước nhìn anh, nở nụ cười với anh.

Lăng Hạo nhíu mày khi thấy Bạch Mai, nhưng đôi mày nhanh chóng giãn ra.

Bạch Mai nhìn Lăng Hạo, lại sợ ánh mắt không vui vẻ của anh đang nhìn chăm chăm mình, cô ta biết Hạ Đồng rất quan trọng đối với Lăng Hạo, cô ta mà để anh biết kế hoạch đó chắc chắn sẽ chết.

-Tớ về trước nha Hạ Đồng.-Bạch Mai có ý né tránh lại không biểu lộ ra ngoài hết chỉ cúi gầm mặt xuống sau đó bỏ đi

-Bạch...

Hạ Đồng định kêu đợi cô về chung nhưng Bạch Mai bỏ lại câu đó thì người cũng đã mất, cô khẽ lắc đầu, nhìn Lăng Hạo.

-Anh đưa em về.-Lăng Hạo bước lên

-Em tự về được mà, anh đừng lo.-Hạ Đồng liền từ chối

-Ý anh là về biệt thự của anh chứ không phải nhà Chính.

-Nhưng...

Hạ Đồng hơi dừng lại không nói thêm, quả thật nhà cô nói quay về là nhà Chính, cô không về không được, hôm đó vẫn chưa kí vào hủy hợp đồng nữa.

-Muốn quay về nhà Chính cũng được, nhưng mà anh có điều kiện.

-Là điều kiện gì?

-Không được ở gần Dương Tử quá, tốt nhất là mười mét, còn nữa...

Lăng Hạo nói xong, lại cười nham nhỡ, tay phải giơ lên chỉ chỉ vào môi mình.

-Hở!?-Hạ Đồng nhìn anh không hiểu

Anh chỉ vào môi anh làm gì chứ? Hạ Đồng động não một lúc mới hiểu ra, má lại nhanh chóng ửng hồng.

Cái gì cơ chứ? Có cần phải thế không? Bắt cô hôn anh, lỡ bị bắt gặp thì còn mặt mũi gì nữa?

-Được, em sẽ không đứng gần Dương Tử, em về trước nha.-Hạ Đồng liền giả ngu muốn chạy về trước

-Em không ngoan, nếu không ngoan thì anh sẽ thay em ngoan.-Lăng Hạo buồn cười liền nhanh chóng tóm cô lại

-Lăng, Lăng Hạo... coi chừng có người đó.

Hạ Đồng bị anh ôm chặt, khuôn mặt anh lại gần mặt cô đến mức môi chỉ còn một centimet là chạm nhau, cô ngượng ngùng chóng tay lên ngực anh mốn đẩy anh ra.

-Mọi người đã về hết rồi, em còn sợ gì chứ?-Lăng Hạo phì cười trước thái độ ngượng ngùng của cô, lại càng muốn trêu chọc cô hơn

-Nhưng lỡ...

-Không nhưng nhị gì hết, thế nào có chịu nghe lời anh không?-Lăng hạo kề sát mặt cô, chóp mũi anh chạm vào chạm mũi cô không hề do dự

Hạ Đồng biết chạy trời cũng không khỏi nắng, anh đã vô lại đến thế rồi cô còn mong chạy thoát sao? Hôn thì hôn, dù sao cũng nói hôn vậy thì hôn má cũng tính là hôn rồi.

Hạ Đồng tinh ranh cười, sau đó nhón chân lên nghiêng một bên mặt hôn vào má anh.

-Nhóc con, anh nói là môi chứ không phải má. Không ngoan gì hết.

Lăng Hạo không khó nhận ra cô đang nghĩ gì, cười không chính chắn sau đó dùng tay đẩy nhẹ mặt cô qua, ngay sau đó là màn môi chạm môi.

Hạ Đồng tròn mắt nhìn Lăng Hạo, chỉ thấy rõ đôi mắt đầy ý cười mãn nguyện của anh.

Lăng Hạo hôn sâu hơn, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào khoang miệng cô tùy ý hút hết mật ngọt.

Hạ Đồng cũng không giãy giụa, vụng về đáp lại anh nhưng nhờ có kĩ thuật hôn của anh mà dần cô bị cuốn vào nụ hôn đầy cuồng nhiệt nóng bỏng đó.

Dãy hành lang yên tĩnh, chỉ còn hình dáng hai con người đang cuồng nhiệt hôn nhau...

- - -

Dương Tử đứng bên ô cửa sổ kính trong phòng mình nhìn bên ngoài cổng nhà Chính, ánh mắt nheo lại nhìn người con gái vui vẻ xuống chiếc môtô. Lăng Hạo tháo nón bảo hiểm cho cô, chẳng những thế còn hôn lên trán cô mới cho cô vào nhà.

Hạ Đồng vào nhà thì Lăng Hạo khóe môi giương lên một đường rõ rệt, ngước đầu lên nhìn Dương Tử.

Dương Tử thấy Lăng Hạo nhìn mình, ánh mắt đen vẫn lạnh lùng như xưa, thì ra hắn đã biết anh nhìn thấy nên mới cố tình làm thế.

Để lại nụ cười đầy khiêu khích cùng đắc ý kia, Lăng Hạo lên ga chạy đi, mất dần trong màn đêm.

Dương Tử đứng trong phòng nghe rõ tiếng bước chân đều đặn của cô, bản thân rất muốn mở cửa ra giải thích cho cô nhưng mà lại không, bởi vì cô căn bản đã hết tin tưởng anh.

Dù anh bảo mình rằng không được mở cửa nhưng mà đôi chân lại không nghe mình mách bảo, cứ tiến lên về phía cửa, bàn tay không do dự mở cửa ra.

Hạ Đồng vừa bước vào cửa phòng mình lại nghe thấy tiếng mở cửa, ngó đầu ra nhìn, vô tình chạm phải đôi mắt đen của người con trai ấy.

Không gian như ngưng đọng, mọi thứ đều dừng lại hết kể cả thời gian, hai người vẫn nhìn nhau không hề chớp mi mắt.

Hạ Đồng hơi thở bắt đầu rối loạn, cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt bình thản nhìn anh.

Lí trí mách bảo với cô rằng: "Ngừng yêu đi."

Nhưng con tim của cô lại mạnh mẽ phản bác: "Cứ yêu đi."

Giữa lí trí và con tim, vì sao con tim lại kiểm soát mọi hành vi, cảm xúc của cô, ngay cả lí trí cũng không thể sánh bằng.

Hạ Đồng cố gắng nặn một nụ cười, gật đầu thay cho lời chào anh.

-Hạ... Hạ Đồng...-Dương Tử không muốn cô vào phòng, liền gọi tên cô

Hạ Đồng dừng chân, quay đầu lại nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

-Không, có gì.-Dương Tử muốn nói lại thôi

-Tôi...

Hạ Đồng lại có chuyện muốn nói, dừng một chút rồi nói tiếp.

-Bạch Mai rủ tôi đi leo núi trong tuần này, anh cho tôi đi đi.

-Không, em đi với ai cũng được nhưng Trịnh Bạch Mai thì không.-Dương Tử quả quyết

-Tôi biết anh hiểu lầm Bạch Mai làm tôi hiểu lầm anh nhưng tôi hiểu Bạch Mai bạn ấy không như anh nghĩ đâu.-Hạ Đồng chậm rãi nói

-Không phải hiểu lầm, đó là sự thật, em tin anh đi.-Dương Tử hết lời để làm cô tin mình, chỉ nhỏ giọng nói gần như năn nỉ cô tin anh một lần này thôi

-Tôi tin anh, anh có thể cho tôi đi không?-Hạ Đồng biết trước anh sẽ nói vậy, không muốn bàn cãi thêm

-Không được.

-Anh không cho tôi cũng đi.

-Em quên mình đang làm theo hợp đồng sao?

-Thế anh quên hôm trước Lăng Hạo giúp tôi hủy hợp đồng sao? Là anh đến cản lại nếu không tôi đã rời xa căn nhà này.-Hạ Đồng cười lạnh nhạt

-Em... nếu em muốn đi thì phải để anh đi cùng.-Dương Tử đành hòa hoãn nhưng ra điều kiện

-Đã có Lăng Hạo đi cùng tôi, không cần anh bận tâm.

-Lăng Hạo cũng không đáng tin, một là em ở nhà, hai là em đi phải có anh đi cùng.

-Anh... được thôi, nếu đã muốn đi thì đi.-Hạ Đồng không nói lại anh, hậm hực bỏ lại một câu sau đó vào phòng đóng cửa lại

-Hạ Đồng, dù thế nào... anh cũng không buông tay.

***

--- Bar Louis ---

Khiết Đạt ngồi ở một chiếc ghế sô pha, nơi có thể quan sát mọi ngõ ngách trong bar. Nếu không phải đã hứa với Dương Tử chắc chắn giờ này anh đã ở nhà chơi với Tiểu Lạc.

-Vương thiếu gia, người cậu tìm đã đến rồi.-một nam phục vụ đi đến thái độ cung kính nói

-Cô ta đâu?-Khiết Đạt khẽ lắc ly Brandy trong tay, hỏi

-Đang ở quầy rượu.

-Ngươi qua đó bảo với cô ta, bổn thiếu gia đây rất muốn uống với cô ta một ly.

-Vâng.-nói xong, nam phục vụ bước đi đến quầy rượu

Bạch Mai cầm chai Champagne rót vào ly rượu chân cao bằng thủy tinh trong suốt, thì một nam phục vụ đi đến nói với cô rằng thiếu gia bọn họ muốn uống rượu với cô, lúc đầu cô còn tưởng là ai, đến khi đi theo nam phục vụ đến chiếc bàn V.I.P thì mới biết là Khiết Đạt.

-Chúng ta quen nhau sao?-Bạch Mai tự nhiên ngồi xuống cạnh Khiết Đạt

Bạch Mai mặc chiếc váy đen bó sát dài chưa đến đầu gối, hai chân bắt chéo lại vô tình hiện ra đôi chân trắng mịn.

-Từ từ sẽ quen thôi.

Khiết Đạt đối với những chuyện này đã quen từ lâu, con gái xung quanh anh không thiếu, còn mong được anh để ý, nhưng mà đối với những cô gái đó, anh chỉ xem như chơi xong rồi đi.

-Trịnh Bạch Mai.-Bạch Mai cười kiều diễm, vươn tay ra

-Vương Khiết Đạt.-Khiết Đạt cũng nhã nhặn vươn tay ra bắt tay Bạch Mai

Không biết vô tình hay cô ý, bàn tay mịn màng trắng trẻo của Bạch Mai nắm tay Khiết Đạt cố ý xoa xoa tay anh.

Khiết Đạt cười mỉa trong lòng, hạng con gái như cô ta, không hiểu vì sao lại là bạn của Hạ Đồng.

-Mời em.-Khiết Đạt đợi phục vụ rót xong hai ly rượu Brandy, rút tay về cầm hai ly rượu lên, một ly đưa cho Bạch Mai

Bạch Mai cầm lấy ly rượu, ánh mắt đẹp đẽ đầy mê hoặc nhìn Khiết Đạt. Dù sao cô ta cũng là một thiên kim, ở bên Anh những quán bar thế này, cô ta đã thường vào.

Khiết Đạt cong môi mỏng, vẻ đẹp đầy phong lưu hiện dưới ánh đèn đủ màu chập chờn phát ra ánh sáng, khuôn mặt đầy dụ hoặc.

Bạch Mai ngửa đầu uống cạn, sau đó úp ly trống không trước mặt Khiết Đạt.

Khiết Đạt cũng uống cạn ly, làm giống như cô ta, úp chiếc ly xuống.

-Sao anh lại một mình ở đây? Không có người bầu bạn sao?-Bạch Mai ngồi sát người Khiết Đạt, bàn tay không kiêng dè vuốt lòng ngực anh

-Phải, anh đang chờ người giúp anh giải sầu đây.-Khiết Đạt chụp lấy bàn tay Bạch Mai, đôi môi nhếch lên

-Thế, em giúp gì được anh?

-Để xem... chắc sẽ rất nhiều.

Bạch Mai không hề đề phòng Khiết Đạt, chẳng qua vào bar ai mà không mua vui, vả lại cô ta cùng Khiết Đạt có lần nào gặp nhau, không biết cũng phải.

Nếu không phải muốn điều tra cô ta, anh đã không cần dùng đến chiêu mỹ nam kế này rồi, Dương Tử chết tiệt đợi đến khi biết vì sao cô ta ở cạnh Hạ Đồng thì Khiết Đạt nhất định đánh Dương Tử một trận.

Khiết Đạt gương mặt áp sát mặt Bạch Mai, đang lúc dầu sôi lửa bỏng, môi còn chưa chạm vào nhau thì giọng nói nữ đã vang lên phá ngang.

-Thì ra không thể về ăn tối là ở đây hôn hít cô ấy?

Thi ánh mắt hừng hực lửa nhìn Khiết Đạt, lúc nãy nói bận công việc ở trường không về ăn cơm và chơi với Tiểu Lạc được, làm Tiểu Lạc thất vọng về phòng ngủ, Thi lại buồn bã ăn cơm một mình, rồi ra ngoài đi dạo, đi khắp nơi trong thành phố lại đi ngang bar Louis, thấy chiếc xe giống xe anh, tò mò vào tìm không ngờ thấy cảnh này.

Rõ ràng anh làm gì thì kệ anh, sao cô lại phải tức giận chứ? Còn lạ hơn là thấy hai người sắp hôn, Thi lại thấy ghen trong lòng, anh có là gì của cô đâu sao cô phải quan tâm chứ?

Khiết Đạt giật mình, nhìn Thi ánh mắt hừng hực lửa nhìn mình, Khiết Đạt hơi toát mồ hôi lạnh, chọc phải con sư tử Hà Đông, đường nào cũng nhừ tử.

-Thi, em... sao lại vào đây?-Khiết Đạt liền đẩy Bạch Mai ra đứng dậy

-Nếu không ở đây sao biết được anh nói dối? Nếu anh không muốn về nhà thì nói trước đi, viện lí do làm Tiểu Lạc buồn, còn tôi như một con ngốc chờ anh về ăn cơm.

Thi hét lớn, vừa nói xong câu đó thì người cũng đã chạy ra ngoài bar mất dạng. Khiết Đạt ngây người một lúc, liền lặp tức đuổi theo Thi, tốc độ còn nhanh hơn ánh sáng.

Bạch Mai lắc ly Brandy, khóe môi hơi nhếch lên một chút, con trai đều là những kẻ bạc tình, chỉ nên chơi qua đường tốt nhất đừng dính vào.

Khi

Chạy tới đường lớn, Thi băng qua đường, cũng may đèn đỏ nên xe đã dừng lại hết. Chạy tới giữa đường thì tay Thi bị bàn tay khác nắm chặt lại, sau đó xoay người cô về phía anh.

-Buông tôi ra.-Thi giãy giụa muốn rút tay ra

-Không buông.-Khiết Đạt càng nắm chặt, chỉ sợ thả lỏng một chút sẽ mất cô

-Buông ra, buông ra...-Thi càng giãy giạu kịch liệt

-Anh nhất định không buông ra. Thi, em yêu anh phải không?

Như bị điểm huyệt, Thi đứng yên bất động không giãy giụa nữa, ánh mắt có chút bối rối.

-Là thật, đúng không?-Khiết Đạt hỏi lại một lần, như chắc chắn

-Phải, tôi yêu anh thì đã sao? Bản thân xấu xí, tính tình hung dữ, ngay cả lấy lòng người khác cũng không biết, đã thế chỉ làm trò hề trước mặt anh, trong mắt anh, tôi chắc chắn là một cô gái không đáng một xu, tôi có yêu anh thì anh cũng không dể mắt tới.

Thi giùng giằng hét lên, sau đó nước mắt cũng không kiềm được mà chảy ra khỏi khóe mắt.

Hôm nay cuối cùng cũng biết được, cảm giác khóc vì người con trai mình yêu là thế nào.

Một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống cánh môi anh đào của Thi, Thi ngây ngẩn người chỉ mở to mắt nhìn Khiết Đạt.

Anh hôn cô!???????

Khiết Đạt ôm chặt cô trong lòng, càng hôn càng sâu càng mãnh liệt, không hiểu sao khi nghe cô nói ra những lời từ tận đáy lòng, trái tim anh lại rung động lại vui sướng, khi thấy nước mắt cô rơi anh lại đau lòng muốn lau khô nước mắt của cô.

Không lẽ anh động tâm?

Bị nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt của anh cuốn theo, cả người Thi tê rân rân, đầu có choáng váng, vô tri vô giác vòng tay ôm lấy cổ anh, vụng về đáp lại nụ hôn của anh.

Đèn bật xanh, từng chiếc xe chạy qua cả hai, vài người đi đường nhìn hai người đang hôn nhau, đôi lúc có dừng lại xem rồi đi.

Không cần mọi người có xem hai người có vấn đề hay không, anh chỉ biết, cô yêu anh và anh cũng thế.

Yêu Thi, là một quyết định không dễ đối với anh, dù trong lòng Hạ Đồng vẫn chiếm giữ nhưng từ từ sẽ phai nhòa, Thi tốt, rất tốt, cô ấy cũng như Hạ Đồng...

...

Tiếng chim bên ngoài cửa sổ phá vỡ giấc ngủ của cô gái, Hạ Đồng quấn mình trong chăn bông, không muốn tỉnh dậy.

Hạ Đồng miễn cượng gượng dậy, dụi dụi đôi mắt, mơ màng nhìn xung quanh. Nếu không phải tối qua Lăng Hạo nói chuyện điện thoại với cô đến khuya, thì sáng hôm nay cô đã không buồn ngủ thế này.

Nhưng mà còn ngủ nữa sẽ trễ thật đó, phải thức dậy thôi.

Hạ Đồng uể oải vươn vai một cái, sau đó cầm đồng phục bước vào nhà tắm.

Một lúc sau, Hạ Đồng thay đồ xong bước ra ngoài, lặp tức hoảng hồn giật nảy người, thiếu điều suýt chút nữa là té ngửa ra sau.

-Dương Tử... sao anh lại ở đây?-Hạ Đồng không dám tin, Dương Tử đang trong phòng mình

-Chị Ly nói giờ này em chưa xuống nhà nên anh lên xem thử.-Dương Tử ngồi trên chiếc giường của cô, nói

-Tôi... tôi ngủ quên thôi, anh đi học trước đi.-Hạ Đồng không muốn như lúc trước, lún sâu vào thêm

-Không sao, tôi có thể cho em đi cùng.-Dương Tử đứng dậy, bàn tay có chút quyến luyến thôi không sờ vào chiếc giường của cô

Lúc nãy vào phòng không thấy cô, nghe trong nhà tắm có tiếng nước chảy, chắc cô đang thay đồ nên ngồi đợi. Chỉ là mùi hương trên chiếc giường của cô thoang thoảng dễ chịu vô cùng.

Anh lại không nhịn được ngồi xuống sờ vào, còn cầm gối lên ngửi lấy, quả thật rất thơm. Cô không xài dầu thơm nên thoáng nghĩ là mùi sữa tắm loại rẻ tiền nhưng mà lại thơm cùng dễ chịu đến thế.

-Không cần phiền anh, tôi có thể tự đến trường được.-Hạ Đồng xua tay

-Em nghĩ bằng chiếc xe đạp có thể chạy đến trường trong vòng năm phút sao?

-Tôi có thể nhờ Lăng Hạo đến đón tôi.

Anh thoáng im lặng, hai tay rõ nắm chặt, một lúc mới lên tiếng:

-Em không nhớ Tiểu Lạc sao?

-Tiểu Lạc!? Anh định nói gì?-Hạ Đồng ánh mắt ánh lên chút vui mừng, sau đó lại không hiểu anh nhắc đến Tiểu Lạc có ý gì

-Thi dẫn Tiểu Lạc lên tìm em ba ngày trước nhưng vì chúng ta đi Paris nên họ ở tạm nhà Khiết Đạt.

-Anh nói thật?

-Ừ, một lát ra về tôi đợi em ở phòng hội trưởng, tôi dẫn em gặp Tiểu Lạc.

-Không cần, tôi tự đi được, có Lăng Hạo đưa tôi đi rồi.-Hạ Đồng vẫn từ chối

-Em sợ tôi làm gì em sao? Câu trước Lăng Hạo câu sau cũng Lăng Hạo.-Dương Tử cười khổ, hai tay càng nắm chặt

-Tôi đã nói giữa anh và Lăng Hạo, Lăng Hạo đáng tin hơn anh.-Hạ Đồng nhàn nhạt đáp

-Em yên tâm, tôi không làm gì em cả, chỉ đưa em đến gặp Tiểu Lạc rồi thôi.

Hạ Đồng nhìn anh, có chút do dự, nhưng mà ánh mắt của anh không thể hiện chút gì là nói dối, chắc anh sẽ đưa cô đến gặp Tiểu Lạc rồi đi ngay.

-Được, một lát ra về tôi lên phòng hội trưởng tìm anh.

Bỏ lại câu đó, Hạ Đồng xách cặp quay người bỏ đi.

Dương Tử nhìn cô bước ra khỏi phòng, tâm trạng phức tạp, cô ghét anh đến mức đó sao, không thể tin anh nữa sao?

...

Hạ Đồng vào lớp, bao nhiêu ánh mắt nhìn cô, ghen ghét, đố kỵ cùng ngưỡng mộ đều có, Hạ Đồng không quan tâm bước vào chỗ ngồi của mình.

-Hạ Đồng, thế nào cậu xin chưa vậy? Có đi được không?-Bạch Mai quay xuống bàn cô hỏi

-Được, nhưng mà... phải để Dương Tử đi cùng.-Hạ Đồng ngập ngừng nói hết câu

-Cái gì? Không được.-Bạch Mai hét lớn phản đối

-Bạch Mai, nhỏ tiếng thôi, mọi người đang nhìn kìa.-Hạ Đồng vội ra ám hiệu bảo Bạch Mai nhỏ tiếng

-Cậu nói đùa sao? Không thể để hội trưởng đi cùng.-Bạch Mai giảm âm lượng

-Vì sao vậy? Chúng ta cứ xem anh ta vô hình được rồi, nếu không tớ không đi được đâu.-Hạ Đồng chu chu cái miệng, lay tay Bạch Mai

-Tớ chỉ định có hai đứa mình đi thôi.-Bạch Mai hơi mím môi

Nếu để Dương Tử đi cùng chẳng phải "kế hoạch đồ sộ" của cô ta bị phá sao?

-Đi mà Bạch Mai, anh ta đi thì kệ anh ta, anh ta mà không đi tớ phải ở nhà đó.

-Được rồi, chủ nhật tuần này chúng ta đi.

-Ok.-Hạ Đồng cười mỉm

Bạch Mai thoáng cười, trong đầu không ngừng suy nghĩ ra những kế mưu mô hiểm ác, cứ để Dương Tử đi, sau đó gạt anh ta đi chỗ khác ra tay cũng không muộn.

-Hạ Đồng...

Đang ngồi nói chuyện phiếm với Bạch Mai thì có người gọi tên cô, Hạ Đồng nhìn ra cửa sau lớp, thấy Lăng Hạo đang đứng gọi mình.

-Tớ ra gặp Lăng Hạo một tí.-Hạ Đồng nói với Bạch Mai sau đó chạy ra ngoài

Vài học viên đi vào lớp hay đi ngang thấy Lăng Hạo đứng ngoài lớp gọi Hạ Đồng, liền chụm đầu to nhỏ.

-Anh tìm em có việc gì không?-Hạ Đồng cười nhăn răng nhìn anh

-Lúc nãy anh có lên tìm em mà em chưa vào lớp, hôm nay sao đến lớp trễ thế?-Lăng Hạo đút hai tay vào túi, dáng dấp to lớn nhìn cô từ phía trên

-À, em ngủ quên thôi.-Hạ Đồng gãi gãi đầu lè lưỡi

-Nhóc con, đã bảo tối qua ngủ sớm mà cứ bắt anh kể chuyện hát cho em nghe.-Lăng Hạo cười đầy yêu chiều, hai tay vươn ra nhéo má cô

-Gì chứ? Rõ ràng là anh điện thoại cho em trước, nên em mới kêu anh kể chuyện hát em nghe.-Hạ Đồng chu mỏ

-Còn cãi?-Lăng Hạo tăng sức ở tay một tí

-Lăng... Lăng Hạo, nhẹ tay đi... đau đó...-Hạ Đồng nhăn nhăn mặt nhìn anh

-Anh sẽ buông, nhưng mà...

Lăng Hạo cười nham nhỡ, buông tay ra cúi người xuống thì thầm vào tai cô.

-Nhưng mà tối qua em đã đồng ý hôm nay phải hôn anh.

Sau đó đứng thẳng người, làm mặt quỷ với cô.

-Hơ!? Trời hôm nay rất đẹp thì phải... em sực nhớ có bài tập, em vào lớp làm.-Hạ Đồng ngó lơ, ý muốn kiếm cớ ủy thác

-Lâm Hạ Đồng, em muốn anh hôn em trước mặt mọi người sao?-Lăng Hạo nói vừa đủ hai người nghe

Hơ!? Đừng liều mạng thế chứ?

-Hì hì, Lăng Hạo, một lát em sẽ hôn bù, anh về lớp đi.-Hạ Đồng đành tìm kế hoãn binh, đuổi khéo anh về lớp

-Anh nói em biết, đừng hòng trốn tránh, nếu không anhs ẽ hôn em trước mặt mọi người.-Lăng Hạo cười đầy nham nhỡ, gật gật đầu đầy thích thú

-Được được, không trốn, nhưng anh về lớp đi em sẽ hôn bù.-Hạ Đồng đồng ý trước, sau đó đẩy anh đi

-Nhớ đó.

-Nhớ, nhớ, em nhớ mà.

Lăng Hạo trước khi về lớp còn hôn lên trán cô một cái mới chịu về, cũng may là chỉ hôn trán, chứ hôn môi chắc chắn cô... bị đánh ghen cho xem.

Hạ Đồng đuổi được anh đi khẽ thở phào, vào lớp thì bao nhiêu ánh mắt đều dồn về phía cô, toàn bộ đều là ánh mắt dao găm.

Hơ, chuyến này anh cứ tiếp tục thế này chắc chắn cô bị anh hại chết cho xem.

Hạ Đồng cúi đầu đi vào bàn ngồi, cứ sống trong tình trạng này, có nước cô không học yên, sống dở chết dở.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây