1 Corrie McAfee đang lo lắng và chị biết rằng Roy, chồng mình cũng vậy. Không biết đó là ai nhỉ? Từ tháng Bảy, thám tử Roy bắt đầu nhận được một loạt các tấm thiệp không đề tên người gửi mà nội dung không hẳn là những lời đe dọa, song rõ ràng nó khiến người nhận phải ăn không ngon ngủ không yên. Đầu tiên là thông điệp được gửi đến văn phòng nói về sự ăn năn hối tiếc. Tiếp theo là một vài thông điệp khác rải rác suốt tuần. Corrie đã đọc kỹ không sót một tấm thiệp nào đến mức chị có thể nhớ nội dung từng chiếc một. Tấm thiệp đầu tiên viết: “Ai cũng có điều gì đó phải ăn năn. Có điều gì anh đã làm và ước mình có thể làm lại không? Hãy nghĩ về điều đó”. Không bao giờ có chữ ký người gửi trên những tấm thiệp này và chúng được gửi rải rác từ các địa điểm khác nhau. Những thông điệp bí ẩn cứ vẩn vơ trong tâm trí chị. Thời gian trôi qua mà vẫn chẳng đi đến đâu, Corrie thấy mình dần chìm vào mông lung, y như hồi mới nhận tấm thiệp đầu tiên, dù bây giờ đã là tháng Mười. Tiếng những giọt cà phê tí tách rơi xuống cốc làm Corrie giật mình, tạm quên những lo âu - chị đưa mắt nhìn qua ô cửa rộng trông ra vịnh Cedar, Washington. Làm thư ký và trợ lý của Roy cũng có cái lợi riêng, nhưng trường hợp này lại có những bất lợi. Có những chuyện không biết lại tốt hơn, và điều đó đúng với Corrie lúc này. Hẳn chị đã không phải thao thức hằng đêm nếu không biết gì về những tấm thiệp bí ẩn kia. Cho dù Roy cố giấu thì chị vẫn có thể biết, vì tấm thiệp mới rồi được đưa tới tận cửa nhà của hai vợ chồng thay vì gửi tới văn phòng như mọi khi. Một buổi tối muộn, có người đã tới tận cửa nhà khi Roy và Corrie đang mời khách dùng cơm tối. Họ mở cửa và thấy có người nào đó đã để một giỏ hoa quả cùng lời nhắn. Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng Corrie khi chị nghĩ rằng kẻ giấu mặt đã biết nơi ở của hai vợ chồng. “Cà phê đã pha xong chưa em?”. Roy hỏi vọng ra từ trong văn phòng. Tất nhiên chị chưa thể pha xong nhanh như vậy. “Anh chờ chút đi chứ!”. Corrie không muốn gắt với chồng và chị vốn không phải người nóng nảy, song những điều bí ẩn gần đây khiến chị không khỏi bồn chồn. Corrie thở dài, rót cà phê ra tách và mang vào cho Roy, những làn khói bay lên nghi ngút. “Thôi được, chuyện là thế này”, chị vừa nói, vừa đặt tách cà phê lên góc bàn. “Chúng ta cần phải nói chuyện”. Như thể chẳng có gì phải lo nghĩ, Roy dựa vào ghế, tay đan vào nhau, đặt ở sau đầu. Họ đã cưới nhau được 27 năm, cho đến giờ Corrie vẫn thấy Roy hấp dẫn như hồi chị gặp anh ở trường đại học. Hồi đó Roy ở trong đội bóng của trường Đại học Washington và mọi người thường ca ngợi anh là chàng sinh viên của khu ký túc. Anh cao to, vai rộng, cơ bắp săn chắc và dáng người cứng cáp. Corrie cảm thấy hơi ghen tị vì dường như anh luôn giữ được vóc dáng như vậy mà chẳng cần chút nỗ lực kiêng khem gì. Mái tóc đen, mỏng của anh đã điểm bạc, nhưng điều đó càng làm tăng thêm vẻ đạo mạo cho người đàn ông điển trai này. Trong số tất cả những cô gái anh hẹn hò hồi ở đại học, anh đã phải lòng Corrie. Tuy vậy, chưa hề có một cuộc tán tỉnh dễ dãi nào. Họ chia tay hơn một năm và khi quay lại, cả hai đã nhận ra rằng họ yêu nhau và tình cảm của họ bền chặt biết nhường nào. Không lâu sau khi tốt nghiệp, hai người đã kết hôn và sau nhiều năm, tình yêu của họ đã nếm trải đủ cả thử thách lẫn niềm vui hạnh phúc. “Nói về điều gì cơ?”. Roy thờ ơ hỏi. Sự thờ ơ đó không làm Corrie nản chí. Chồng chị đã biết rõ chị đang nghĩ gì. “Tin nhắn QUÁ KHỨ CÓ CÁCH ĐỂ SONG HÀNH CÙNG HIỆN TẠI có gợi cho anh điều gì không?”. Corrie ậm ừ, vừa nói vừa ngối xuống chiếc ghế dành cho khách hàng. Chị muốn chồng biết rằng mình không bỏ cuộc dễ dàng. Chị sợ rằng anh sẽ giả vờ tỏ ra không quan tâm lắm đến những tấm thiệp. Có vẻ như anh muốn ra sức làm chị nhụt chí, ngừng tìm hiểu về những rắc rối đang diễn ra. Roy nhíu mày: “Những thông điệp đó chẳng có gì liên quan đến em nên đừng để ý đến chúng làm gì”. Câu trả lời của chồng làm Corrie bực mình. “Sao anh có thể nói thế được chứ. Những gì xảy ra với anh đều ảnh hưởng tới em”. Anh định tranh cãi với vợ, nhưng sau từng ấy năm chung sống, anh biết rằng Corrie không dễ thỏa hiệp.
“Anh không biết phải nói với em thế nào. Anh đã có kẻ thù, đúng, anh rất tiếc vì điều đó, nhưng ai mà chẳng có kẻ ghen ghét hả em?”. Roy đã từng là thám tử của Cục Cảnh sát Seattle song phải về hưu sớm vì chấn thương ở lưng. Lúc đầu Corrie rất vui sướng vì chồng được ở nhà, chị hy vọng họ có thể đi du lịch và thực hiện những dự định của mình, song mọi thứ không diễn ra như vậy. Roy đã có thời gian rảnh nhưng tài chính gia đình lại gặp khó khăn khi Roy về hưu non. Thu nhập của họ đã bị giảm đi ít nhất 20%. Để tiết kiệm chi tiêu, họ đã chuyển từ Seattle qua Puget Sound về khu dân cư của vịnh Cedar. Giá cả ở hạt Kitsap ở mức vừa phải, và cuộc sống ở đây cũng bớt hối hả hơn. Khi công ty nhà đất giới thiệu cho họ ngôi nhà ở số 50 đường Harbor, với ngọn đèn lớn trước cửa và không gian thoáng rộng, Corrie biết chắc rằng ngôi nhà này sẽ là sự lựa chọn của mình. Từ một thành phố sầm uất chuyển đến nơi tĩnh lặng hơn không đến nỗi khó thích nghi như Corrie lo lắng. Người dân trong khu phố cũng dễ chịu và Roy cùng Corrie cũng kết thân được với vài người bạn - đặc biệt là nhà Beldon - nhưng chủ yếu họ vẫn sống khép kín, mức độ thân thiết cũng chỉ dừng lại ở chỗ biết tên hàng xóm và vài lời chào hỏi. Corrie thất vọng vì từ khi về hưu, Roy trở nên thao thức không yên. Tâm trạng của anh nói lên sự chán chường và anh thường hay gắt gỏng hơn. Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi sau khi được Corrie khuyến khích, anh quyết định thuê văn phòng và hành nghề thám tử tư. Công việc khiến chồng cô bận rộn và thấy ngày ngắn lại. Anh chỉ nhận những vụ án phù hợp với mình. Corrie tự hào về khả năng của chồng cũng như thành công của anh và cách anh quan tâm tới khách hàng. Cả cô lẫn chồng cô đều không ai nghĩ rằng một ngày, chính anh lại phải điều tra những bí ẩn của chính mình. “Có lẽ anh đang gặp nguy hiểm”, Corrie ậm ừ lộ rõ vẻ lo lắng. Cô không che giấu cảm xúc của mình, không tự đánh lừa rằng mọi thứ vẫn ổn khi thật sự không phải vậy. Roy nhún vai: “Anh không nghĩ vậy. Nếu ai muốn hại anh thì họ đã làm từ lâu rồi”. “Sao anh có thể nói như vậy?” Cô cao giọng. “Bob đang bị theo dõi và chúng ta đều biết Bob không phải mục tiêu của chúng. Bob đang lái xe của anh. Chúng nghĩ chúng đang theo dõi anh. Bob Beldon cùng vợ là Peggy đang làm chủ cửa hàng Thyme - Tide. Bob đang mượn xe của Roy và gọi điện báo cho anh rằng chắc chắn mình đang bị theo dõi. Roy khuyên anh hãy chạy xe thẳng đến văn phòng cảnh sát trưởng. Ngay khi Bob lái đến văn phòng cảnh sát, cái đuôi đã bỏ cuộc. Mãi sau đó, Roy và Corrie mới hiểu ra rằng kẻ theo dõi Bob đã tưởng nhầm đó là Roy. “Bức thư nói rằng chúng ta sẽ chẳng gặp nguy hiểm gì cả!”. Roy nhắc nhở vợ. “Tất nhiên! Chúng muốn chúng ta nghĩ như vậy”, Corrie lý luận. “Kẻ đang làm điều này muốn chúng ta chủ quan mất cảnh giác mà”. “Này, Corrie...”. Nhưng chị đã cắt ngang lời chồng, không cho chồng có thêm cơ hội trấn an: “Chiếc giỏ đó được đưa tới tận cửa nhà ta. Kẻ lạ mặt đã đi đến tận cửa nhà ta và để nó lại và giờ anh cho rằng không có gì phải lo lắng sao?”. Corrie cao giọng và nhận ra rằng mình khó mà kiểm soát được cảm xúc. Chị mệt mỏi vì lo âu, vì chờ đợi tin nhắn tiếp theo, hoặc những gì tồi tệ hơn nữa, mệt mỏi vì mỗi sáng đôi mắt thâm quầng cay xè vì mất ngủ. Cảm giác đầu tiên vào mỗi sáng của chị là lo sợ điều gì sẽ xảy ra trong ngày hôm nay. Chiếc giỏ đã được gửi đến một tuần rồi, và chúng ta không thấy gì tiếp theo”. Roy nói với hy vọng làm vợ nguôi ngoai. Nhưng cũng chẳng ăn thua gì. “Không có thư mới trong hộp thư, đúng không?”. Anh hỏi, và chị cảm nhận được sự căng thẳng ẩn sau đó. “Không ạ”, Corrie đã thu thập các thư từ, xem qua mọi thứ và đặt xấp hóa đơn cùng giấy tờ lên bàn.
Roy gật đầu như thế muốn nói. “Vậy thì có gì mà em phải lo lắng nữa nào?” “Anh Roy!”. Corrie nói, cố giữ bình tĩnh. “Em không nhớ đêm cuối cùng mình được ngủ ngon giấc là lúc nào. Cả anh cũng có ngủ được đâu!”. Anh không đồng tình cũng chẳng phản đối. “Chúng ta không thể tiếp tục giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn”. Khuôn mặt điển trai của Roy cau lại, anh nói cộc lốc: “Làm được gì, anh đã làm rồi”. “Em biết, nhưng bấy nhiêu chưa đủ. Phải làm một cái gì đó”. Corrie không phải chuyên gia trong lĩnh vực điều tra nhưng chị biết đã đến lúc họ phải nhờ sự giúp đỡ từ ai đó. “Anh cần nói chuyện này với ai đó”. “Ai?”. Anh hỏi. Người duy nhất Corrie có thể gợi ý là Cảnh sát trưởng khu vực. “Troy Davis...”. “Đó không phải là ý kiến hay đâu”. Roy nói. “Mọi thứ diễn ra trước khi chúng ta chuyển tới vịnh Cedar kia mà”. “Sao anh có thế chắc chắn thế?” “Hối tiếc. Mọi tấm thiệp đều nhắc đến sự ăn năn, hối tiếc. Không một thám tử nào không có điều phải hối tiếc - về những việc đã làm và những gì chưa làm được hoặc đáng lý ra phải xử lý theo kiểu khác” Corrie nghĩ. “Ai chẳng có những điều hối tiếc, không cứ phải là thám tử”. Tuy nhiên, chị im lặng không nói. “Thông điệp cuối cùng nói rằng: TÔI CHỈ MUỐN ÔNG NGHĨ VỀ NHỮNG GÌ ÔNG ĐÃ LÀM. ÔNG KHÔNG CÓ CHÚT HỐI HẬN NÀO SAO? Anh đoán nó liên quan đến những việc anh đã làm - bắt người, tìm bằng chứng chống lại ai đó - khi anh còn làm thám tử ở Seattle”. Giọng Corrie trầm xuống. “Anh đã từng trong quân ngũ nhiều năm. Chắc chắn có một hoặc hai vụ án nào đó làm anh nhớ nhất”. Roy lắc đầu. “Em à, anh cũng nghĩ đến vấn đề đó rồi? Em đọc qua các ghi chép của anh, trở lại những năm đầu trong nghề của anh sẽ thấy chẳng có gì cả”. “Em không biết... Anh chưa kể gì với em. Anh gạt em ra khỏi công việc”. “Anh muốn tốt cho em”. “Đừng?” Corrie nghẹn ngào cố kìm nén cơn giận. “Em cần được biết – em phải biết. Anh không thấy những điều này khiến em trở nên thế nào sao?”. Roy cúi người về phía trước, chống khuỷu tay xuống mặt bàn, đưa tay ôm trán. Anh thì thầm. “Anh xin lỗi, anh đã cố nghĩ nát óc nhưng không thể nghĩ ra được ai đang theo dõi mình”.
“Nhưng chắc chắn phải có một vụ nào đó... Một vụ án anh đã quên chăng?”. Lộ rõ vẻ bỏ cuộc, Roy lại lắc đầu. “Rõ ràng anh có một vụ nào đó. Anh đã trừ khử nhiều tên giết người, và trong nhiều năm cũng có những nỗi sợ hãi tương tự nhưng anh không thể nghĩ ra ai đang làm những điều này. Là ai cơ chứ?”. Anh nói như tự hỏi chính mình. “Ý anh là sao?”. Corrie đã bình tĩnh hơn. Vo viên mảnh giấy trong tay, chị hít một hơi lấy lại bình tĩnh. “Những hạng người anh đã từng đụng độ không phải là những kẻ chữ nghĩa. Nếu muốn trả thù, chúng đã không gây phiền phức bằng những tấm thiệp”. “Họ hàng của những tội phạm anh đã tống vào tù thì sao? Hay... một nạn nhân?”. Những ý nghĩ khiến chị chợt bừng tỉnh. Anh khẽ nhún vai. “Có thể”. “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”. Tình trạng luôn sống trong cảnh bị rình rập, không biết mọi thứ sẽ thế nào khiến cho Corrie bồn chồn không yên. “Chẳng làm gì cả”. “Chẳng làm gì là sao?”. Cô không mong chờ câu trả lời đó. “Sao chúng ta sống như vậy được?”. “Chúng ta phải chịu như vậy, tạm thời vào lúc này, đợi cho đến khi chúng mắc sai lầm. Sẽ có lúc đó em yêu ạ, anh hứa đấy. Đến lúc đó cơn ác mộng này sẽ chấm dứt”. “Anh hứa nhé”. Corrie nhắc lại. Roy âu yếm khẽ gật đầu. Để vợ thêm yên tâm, anh dang cánh tay ra để Corrie nắm lấy. Đôi mắt anh nhìn sâu vào mắt vợ, để chị cảm nhận được tình yêu và sự an ủi của chồng. Với cô lúc này, thế là quá đủ. Corrie nghĩ mình bị xúc động mạnh là do quá căng thẳng, mệt mỏi. Mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn sau một giấc ngủ ngon. Cánh cửa văn phòng hé mở, Roy đứng dậy khỏi bàn. Kinh nghiệm nhiều năm làm thám tử khiến anh có những phản ứng tức thì. “Bố, mẹ?”. Tiếng con gái chị vang lên phía ngoài văn phòng. “Linnette”. Corrie thốt lên, trong niềm vui sướng dường như vẫn phảng phất nét căng thẳng. “Bố mẹ ở trong này”. Linnette đi vào phòng rồi dừng bước, vẻ thảng thốt hiện trên khuôn mặt. Cô có dáng người nhỏ nhắn cùng mái tóc và cặp mắt đen giống mẹ. Cũng giống Corrie, Linnette luôn là học sinh xuất sắc trong trường. Vì là con gái của một thám tử, cô luôn được bao bọc, bảo vệ một cách kỹ lưỡng. Việc học hành khiến cô không tiếp xúc nhiều với cuộc sống xã hội, nhưng Corrie hy vọng rằng điều đó sẽ thay đổi. Linnette chưa bao giờ thực sự có người yêu. “Con không quầy rầy bố mẹ đấy chứ?”. Linnette đưa ánh nhìn thăm dò về phía Corrie và Roy. “Mọi thứ đều ổn chứ ạ?”. “Ổn cả mà con”, Corrie vỗ về ôm lấy con. “Con của mẹ, sao lại không ổn nào?”. Linnette rất nhạy cảm và hầu hết chẳng điều gì có thể qua mắt cô, nhưng may thay lần này dường như cô đã không để ý. “Con đã tìm được một căn hộ”. Linnette vừa thông báo vừa nhảy tung tăng quanh căn phòng.
“Ở đâu vậy?” Corrie hỏi, hy vọng rằng nó ở trung tâm khu phố. Khi Linnette được nhận vào làm y tá ở Phòng khám vịnh Cedar, Corrie đã vô cùng vui mừng vì có con gái ở gần. “Căn nhà đó ở lối rẽ ngay gần công viên Bến cảng”, cô tiếp tục. “Nó ở ngay cạnh nhà nghỉ Holiday”. Corrie biết căn hộ này, vì ngày nào chị cũng qua đó khi đi bộ buổi chiều. Tòa nhà gần bến du thuyền, chỉ cách thư viện một quãng. Từ khu nhà hai tầng đó có thể ngắm ngọn đèn hải đăng và mặt nước tuyệt đẹp. Đối với Corrie, vị trí đó thật mỹ mãn. “Bố hy vọng con không phải trả một khoản cao ngất ngưởng cho chỗ ở đó”. Roy thận trọng, nhưng Corrie có thể thấy được vẻ hài lòng ở chồng. “Giá thuê ở đây so với giá ở Seattle vẫn còn rẻ chán mà bố”. “Tốt”, Roy vẫn có thói quen bao bọc con gái. Tuy nhiên đã có lúc anh không biết thể hiện tình cảm của mình với các con thế nào, đặc biệt là với cậu con trai. Trong suy nghĩ của Corrie, hai bố con rất giống nhau. Mack thường làm bố phát cáu còn Roy thì thường chẳng trách mắng nổi con trai. Do sự căng thẳng giữa hai bố con nên họ thường tránh mặt nhau. Corrie không thích điều đó, đôi khi chị như mắc kẹt giữa hai bố con. May mà với Linnette - cô chị gái hơn hai tuổi thì tình hình lại ngược lại. Linnette đang nói về căn nhà, ngày chuyển đến và công việc của mình tại phòng khám. Corrie cứ gật đầu tán thành nhưng thật ra chị chỉ nghe câu được câu chăng. Roy quay trở lại với công việc còn Corrie đã trở lại bàn, theo sau là Linnette. Khi hai mẹ con sang phòng khác, Linnette nói với vẻ mặt trầm ngâm. “Mẹ, mẹ có chắc giữa bố mẹ mọi chuyện vẫn ổn chứ?”. “Tất nhiên rồi, sao con lại hỏi vậy?”. Cô con gái ngần ngừ. “Vừa rồi, khi con vào phòng, con thấy mẹ như sắp khóc, còn bố... đôi mắt bố rất đăm chiêu. Con chưa bao giờ thấy bố căng thẳng đến thế. Con không biết bố mẹ có chuyện gì”. Corrie khẳng định. “Con đang tưởng tượng đấy thôi”. “Con thấy vậy thật mà”. “Không có gì đâu con ạ. Chúng ta sẽ nói về điều này sau nhé”. Cô con gái thừa hưởng sự bướng bỉnh của bố và Corrie không hề muốn nói cho con gái biết chuyện này. Có lẽ khi nào những chuyện này kết thúc, họ sẽ ngồi kể lại, cười đùa về nó trong những bữa ăn. Còn bây giờ, những tấm thiệp trêu ngươi kia không hề là chuyện bông lơn chút nào. “Mẹ đánh rơi một bức thư kìa”, Linnette vừa nói vừa đánh mặt về phía mặt bàn. Corrie khựng lại. “Đâu?”. “Vâng, có một tấm thiệp rơi trên sàn nhà khi con bước vào. Con đặt nó trên bàn mẹ đó”. Roy dường như đã nghe thấy câu chuyện và bước vào căn phòng. Ánh mắt anh gặp Corrie. “Đưa cho anh”, anh nói quả quyết như ra lệnh. Một chút nghẹn ngào, Corrie bước tới nhặt tấm thiệp. Cô từ từ mở bức thư và đọc lời nhắn trong đó trước khi đưa cho Roy. Lời nhắn được viết bằng chữ in hoa. “ANH ĐÃ NGHĨ KỸ CHƯA?”. “Mẹ”. Linnette nài nỉ. “Mẹ hãy nói cho con chuyện gì đang xảy ra đi”.