46 Trên đường từ thư viện về nhà, Grace dừng lại ở ngôi nhà trên đường Rosewood. Đó là ngày thứ Hai ngay sau Lễ Phục sinh. Chị chuyển dần hầu hết đồ đạc của mình sang nhà Cliff - quần áo, sách vở, các giấy tờ quan trọng. Sáng thứ bảy, Cliff đánh xe tải sang và họ chở nốt những đồ đạc còn lại của chị đi, trừ những đồ nội thất lớn. Anh muốn chị chuyển hẳn đến nhà anh. Tuy nhiên, Cliff cũng gợi ý rằng chị không nên để ngôi nhà trong lâu hơn nữa vì sợ bị phá. Grace nghĩ không thể thế được vì ở vịnh Cedar làm gì có bọn tội phạm, nhưng chị cũng nhớ ra vụ hỏa hoạn trong công viên. Chồng chị - chị ngạc nhiên không biết mình đã trở nên quen thuộc với việc nghĩ về Cliff như là chồng mình chưa - anh đã đúng. Đã đến lúc phải quyết định mặc dù khó khăn. Căn nhà nhỏ trên đường Rosewood đã là nhà của chị hơn ba mươi năm nay và chị thấy quả là khó khăn và đau đớn khi phải bán nó đi. Nhưng Grace cũng lo ngại rằng cho thuê thì cả chị và Cliff lại vướng thêm việc, chị không muốn như thế. Kelly đã ra đời trong thời gian chị và Dan sống ở ngôi nhà này. Cả Maryellen và Kelly đều đi học tiểu học ở khu đó. Hai đứa con gái đã có những năm đầu đời đau buồn ở đây. Khi chúng lớn lên và chuyển đi, Grace và Dan đều bị hội chứng “cái tổ rỗng”. Hàng xóm của họ trên đường Rosewood đều là bạn bè. Lúc Grace đi học trở lại để lấy bằng cử nhân thư viện, bà Vessey ở phố đối diện thường trông con cho chị sau giờ học cho tới tận khi Dan đi làm về. Cô Jennings ở dưới phố cũng có hai cô con gái cùng tuổi với con Grace. Chúng vẫn so sánh chữ viết với nhau. Ngày đó, họ thường kể chuyện làm vườn cho nhau nghe. Vườn hồng của chị nữa chứ, đó là mảnh vườn mà Grace không nỡ rời xa. Trồng hoa hồng khiến chị thanh thản trong những tháng đầu tiên sau khi Dan biến mất. Nghĩ đến người chồng đã mất, mắt Grace nhòa lệ và chị trở nên buồn bã. Gần đây Kelly và Paul thông báo rằng chúng đang mong chờ một đứa con nữa. Hẳn Dan phải yêu các cháu mình lắm. Anh yêu cả hai đứa con gái; chị chưa bao giờ nghi ngờ điều đó mặc dù anh gần gũi hơn với Kelly. Anh vẫn còn sống lúc đứa con út của họ biết rằng nó đang mang thai Tyler. Đến khi tìm ra xác Dan, Kelly vẫn không chịu từ bỏ suy nghĩ rằng bố mình sẽ trở về với một giải thích hoàn toàn hợp lý về nơi anh đã đi và lý do tại sao. Nhưng anh chẳng bao giờ trở về nữa. Quỷ dữ đã bắt mất Dan. Chị hy vọng anh có thể kể cho chị nghe về câu chuyện của anh ở Việt Nam. Có lẽ nếu như vậy hậu quả sẽ không thế này. Việc anh tự tử là bi kịch lớn nhất cuộc đời chị. Vì nghĩ đến Dan nên Grace đi ra chỗ ga-ra nơi anh thường ở đó. Cô thấy nhớ vì không có Buttercup loăng quăng bên cạnh. Chị bước vào ga-ra, bật đèn lên. Grace nhớ lại cái ngày chị phát hiện ra rằng Dan đã phá hỏng những món quà giáng sinh mà chị và hai đứa con gái đã tặng cho anh. Lúc đó chị tức giận, không hiểu tại sao anh có thể hành động lỗ mãng đến thế. Chị nghĩ rằng anh ghét chị, ghét cuộc sống với chị. Nhưng chị đã sai. Người mà Dan ghét bỏ chính là bản thân anh. Giờ thì chị hiểu rằng Dan không cho rằng anh xứng đáng nhận những món quà đó. Chính vì vậy anh luôn quay lưng lại với những gì tốt đẹp mà cuộc sống trao tặng. Hầu hết mọi thứ trong ga-ra đều thuộc về Dan. Grace không biết làm gì với những đồ của anh hay những dụng cụ chặt cây đắt tiền. Bán đi chăng. Còn vài bức ảnh - và ký ức của chị - đó là tất cả những người chồng quá cố của chị để lại. Quỳ gối trên nền bê tông lạnh, chị mở bên trong vài thùng giấy các tông và nhìn thấy mấy quyển sách và tạp chí cũ. Thật buồn làm sao khi gia tài Dan để lại cho gia đình chỉ là vài cái hộp. “Anh nghĩ rằng anh sẽ tìm thấy em ở đây”, giọng Cliff nhẹ nhàng vang lên. Giật mình, chị ngước lên và ngạc nhiên khi thấy bên ngoài trời đã tối. “Mấy giờ rồi anh?”, chị hỏi. “Gần tám giờ”. “Không!”. Chị không tin mình lại ở trong ga-ra lâu đến thế. Cứ tưởng chừng chỉ vài ba phút thôi và chị xem đồng hồ thì thấy Cliff nói đúng. “Em cần mang thêm cái gì về nhà nữa không?”. Chị lắc đầu. “Đây là đồ đạc của Dan”. Cliff bước vào trong ga-ra. “Em đang không biết phải làm gì với nó đúng không?”. Grace mỉm cười, cảm ơn chồn g mình đã hiểu. “Em có thể cho các cô con gái”. Maryellen và Kelly có làm được gì với đống đồ này hay không lại là chuyện khác. “Thực sự không có gì khó khăn chứ?”, Cliff nhẹ nhàng. Anh nhìn quanh mặc dù chị biết chắc anh đã ở đây hàng chục lần. “Em không muốn rời xa ngôi nhà này phải không? Khi anh nói, chị nhận ra sự miễn cưỡng của anh. “Không”, chị thú nhận. “Không... em không thế. Vẫn chưa thể”. “Vậy thì giữ lại”. “Anh không phiền nếu cho thuê chứ? Mặc dù xử lý chỗ người thuê nhà cũng là một sự khó chịu đó…”. “Grace, không đâu. Tất nhiên là anh không ngại rồi. Đây là nhà của em. Cứ làm theo ý em. Và nếu chúng ta chọn được đúng người thuê thì cũng không khó chịu lắm đâu.
Chị cảm thấy mình có thể thở phào nhẹ nhõm và vòng tay quanh eo Cliff, ôm anh thật chặt. “Cảm ơn anh”, chị thì thầm. “Vì điều gì?”, anh có vẻ hài hước. “Vì đã yêu em”. “Em yêu”, anh vừa nói vừa nâng cằm chị lên để có thể nhìn sâu vào mắt người vợ yêu dấu của mình, “Chuyện đó dễ thôi mà”. “Em yêu anh nhiều lắm”. Tình cảm dành cho anh và nỗi đau đớn, xót thương đeo đẳng đối với Dan khiến chị gần khóc. Anh vòng tay ôm chị. “Anh biết em yêu anh mà”. Anh hôn lên trán vợ. “Giờ em đã sẵn sàng để về nhà chưa?”. Grace gật đầu. Chị tự nhủ, nhà là nơi nào có Cliff ở đó. Anh ôm eo chị, dắt chị ra khỏi ga ra. “Em vẫn chưa ăn tối phải không?”. “Em chưa”. Giờ anh nhắc chị mới nhớ ra là mình rất đói. Đúng lúc dó, bụng chị réo ùng ục. “Em có muốn dừng lại đâu đó trong thị trấn để ăn không?”, anh hỏi. Chị mỉm cười cảm kích. “Thật là một ý hay đó anh”. Mặc dù không đặt trước nhưng họ vẫn quyết định ghé qua Hải Đăng. Tối thứ Hai ở đây rất đông khách, cứ nhìn vào bãi đỗ xe là biết. Khi họ vào trong, Justine bố trí chỗ ngồi ngay - Grace rất thích và cảm động. Lúc gọi rượu, chị để ý nhìn thấy Cal và Linnette McAfee. Họ đang ngồi cách đó không xa và đang chụm đầu vào nhau. Grace không biết có thật không nhưng dường như hai người là một cặp thật sự. “Có gì đó giữa Cal và con gái nhà McAfee phải không anh?”. Grace hạ giọng, ghé sát vào hỏi chồng. “Anh không biết”, Cliff trả lời. Mắt họ gặp nhau lúc cùng nhìn xuống thực đơn và Cliff rướn mày lên. “Hôm nọ anh đã hỏi Cal và cậu ta vờ như không nghe thấy. Anh đoán cậu ta không muốn nói với anh. Chắc em biết cậu ta là một người khá khép kín”. “Em cứ tưởng cậu ta không thích Linnette”. Cliff nhún vai. “Nhiều tháng trước đây cậu ta nói vậy nhưng nhìn thì biết kìa, tình cảm của cậu ta đã thay đổi - rất nhiều”. Dạo này Grace không mấy khi gặp Cal. Lúc chị rời khỏi trại ngựa và lái xe tới vịnh Cedar, cậu ta bận bịu với những chú ngựa, hoặc ở trong chuồng hoặc ở trên đồng cỏ. Vào buổi tối Cal để cho họ có không gian riêng. Grace chỉ nói vài câu với cậu ta trong vòng khoảng hai tuần rưỡi từ khi họ trở về trại ngựa tới nay. “Căn cứ vào hành động của cậu ta, anh có thể đọc ra rằng cậu ta đang yêu”. Cliff hạ giọng. “Điều gì khiến anh chắc chắn vậy?”, Grace hỏi anh mặc dù chị cũng đang ngờ thế. Cliff chu miệng lại. “Cal Washburn hầu như lúc nào cũng đi đi lại lại với vẻ mặt mơ màng”. Anh ngập ngừng và rồi một nụ cười bừng sáng khuôn mặt anh. “Thực ra thì anh cũng thế”. Những lời nói của chồng khiến trái tim chị ấm áp. “Em cũng vậy”, chị thì thầm. “Em cũng vậy, Cliff ạ”. Cliff đặt tờ thực đơn xuống và với tay sang bên đối diện tìm tay chị. Chị cảm động vì anh đã đọc được đúng tâm trạng của mình. Chị cần thời gian này cho cả hai người, trong một không gian nào đó không phải là nhà chị hay nhà anh. Khi thấy họ đã sẵn sàng gọi món, phục vụ bàn vội đi tới Grace chọn món cá bơn halibut với sốt cà ri tôm còn Cliff gọi món bít tết xương chữ T.
Cả hai món đều rất tuyệt. Grace thấy ngạc nhiên vì ở vịnh Cedar lại có một nhà hàng hay đến thế. Chị rất tự hào về Justine và Seth, và những thành công của họ trong việc điều hành doanh nghiệp này. Đã từng là một người đánh cá để bán, Seth biết thế nào là cá và hải sản ngon và chỉ phục vụ đồ tươi. Chị có thể nhận ra rằng làm chủ một nhà hàng là công việc rất khó khăn nhưng cặp vợ chồng này có vẻ chịu được áp lực. Grace hy vọng họ sẽ không thay đổi. Khi ăn xong, Cliff thanh toán tiền. “Về chưa em?”, anh hỏi chị. Grace bảo rằng chị đã sẵn sàng để về. Lúc Cliff lấy áo cho chị, chị nhìn thấy Cal và Linnette đang ngồi uống cà phê. Chị cười với họ nhưng cả hai đều đang mải mê say đắm với nhau. Ở bãi đỗ xe, nơi để xe của cả hai người, anh khăng khăng muốn kiểm tra xe cho chị. Chị lái theo sau anh và chỉ về nhà sau anh có một hoặc hai phút. Anh đợi chị bên ngoài trong khi chị đỗ xe ở nơi anh đã dọn. Khi chi đi ra, Cliff khoác vai chị. Anh ngáp, dùng tay còn lại che miệng. “Có phải đó là một dấu hiệu không Cliff Harding?” Chị đùa huých tay vào sườn anh. Ham muốn trong anh đang trỗi dậy rất mạnh mặc dù hai người vẫn còn hơi ngần ngại với nhau. Chị biết chính xác ý anh là gì - anh muốn đi ngủ... và không phải vì anh mệt. “Đúng, anh biết là em sẽ nói thế mà”. Chị vừa cười vừa vuốt ve người anh và tựa đầu vào vai anh. “Muộn rồi phải không anh, đáng ra chúng ta phải đi ngủ từ cách đây một tiếng đồng hồ rồi”. “Ừ, khuya quá rồi. Vì thế phải nhanh lên”. Grace mỉm cười. Suy cho cùng, chị cũng có cùng ham muốn giống chồng mình thôi. 47 Cecilia tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của Aaron. Cô thầm rên rỉ và liếc nhìn chiếc đồng hồ ở cái bàn đầu giường - 4:10 phút sáng. Đã bốn tiếng kể tù lúc cô cho cu cậu bú. Aaron lại đói và nếu không được ăn cu cậu sẽ không ngủ. Ian xoay người lúc cô trèo ra khỏi giường. “Có cần anh giúp gì không?”, anh hỏi giọng ngái ngủ. “Không đâu, cảm ơn anh yêu”. Chồng cô không thể cho Aaron ăn sáng được. Cho con bú là một trải nghiệm mới vì trước đó cô chưa từng cho Allison bú. Cô đã từng nặn sữa với hy vọng rằng sữa của cô có thể giúp Allison qua cơn nguy khốn, nhưng thật buồn, điều đó không xảy ra. Cẩn thận nhấc Aaron ra khỏi nôi, cô dỗ con im lặng vì sợ hàng xóm thức giấc. Cecilia nhẹ nhàng dỗ dành cu cậu lúc cô thay bỉm và đặt cu cậu vào chiếc đu trong phòng khách. Cô hát ru nhẹ nhàng và cởi chiếc cúc áo để cu con đang háu đói hục đầu vào bú. Nhìn thấy cảnh đó, Ian bật cười. “Anh có một thằng cu con khỏe mạnh thật”, anh vừa nói vừa bước vào phòng. Anh đang đi chân trần và mặc mỗi chiếc quần pijama. Lúc Cecilia cho con bú, Ian ngồi đối diện với cô. “Anh không cần phải ra khỏi giường đâu”, cô cảm thấy buộc phải bảo anh vậy. “Anh biết. Nhưng anh muốn. Đã hai tuần rồi mà anh không nghĩ là anh sẽ mệt mỏi vì nhìn em cho con bú”. Cô gạt những sợi tóc nhỏ xíu ra khỏi gương mặt xinh xắn của Aaron và nhìn từng giọt sữa nhỏ đang chảy trong miệng cu cậu.
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ rằng em xinh đẹp”, Ian thì thầm. “Ôi, anh yêu, thôi nào”. Lời khen của anh làm cô bối rối. “Em xinh đẹp thật mà”, anh vừa nói vừa thở dài. “Nhưng chưa bao giờ trông em xinh bằng bây giờ”. Những lời của anh khiến cô xúc động. “Cảm ơn anh”, cô thì thầm. Có vẻ anh định nói gì đó, nhưng lại ngừng lại như thế đang xúc động quá. Một lát sau anh nói: “Anh nghĩ chúng ta nên tìm một ngôi nhà để thuê, có thể tính đến phương án mua nữa”. Cô mỉm cười với anh. “Em rất thích. Ở đâu vậy?”. Ian nhún vai. “Vịnh Cedar, anh muốn con trai chúng ta có một sân chơi thực sự để chơi với hàng xóm và các gia đình khác, các đưa trẻ khác. Sống trong một căn nhà cho hai hộ ở thì ổn với anh và em, nhưng giờ chúng ta đã có con, nó cần không gian để phát triển, em nghĩ sao?”. “Chúng mình sẽ bắt đầu tìm ngay hôm nay”. “Anh sẽ kiểm tra những người môi giới cho thuê xem có tìm được gì không”. Cecilia gật đầu thích thú trước ý tưởng đó. Cứ bú no là Aaron buồn ngủ ngay. Bế con lên, Cecilia ru vài phút cho tới khi cô cảm thấy là có thể đặt lại con vào trong nôi mà không sợ cu cậu tỉnh. Ian bò lên giường và kéo chăn sang một bên để cô nằm xuống cạnh anh. Cecilia nằm úp người bên chồng, nhưng chỉ vài phút sau cô lại quay đi cho thoải mái. Mười phút sau, cô lại quay trở lại. “Cho anh biết em nghĩ gì đi?”, Ian gợi ý vì thấy cô cứ liên tục không nghỉ ngơi. “Em không muốn làm anh thức giấc”. “Vậy hoặc là em nói chuyện hoặc em sẽ đánh thức anh dậy mỗi lần em xoay người hết bên nọ lại sang bên kia. Có thể anh đang được nghỉ, nhưng anh cũng cần ngủ chứ”. “Em xin lỗi”. “Nói chuyện đi”, anh rủ rê. “Là Allison Cox”, Cecilia miễn cưỡng lên tiếng. Cô không định kể chuyện này với Ian nhưng suốt từ chiều hôm qua tới giờ, từ khi cô bé ghé qua thăm Aaron, cô toàn nghĩ tới cô bé. Allison tin tưởng vào cô và đã dành một thời gian khá dài trong buổi chiều để giãi bày tâm sự với cô. “Anh biết em không thích cậu bạn trai này của cô bé”. “Không”, Cecilia lẩm bẩm. “Không phải”. “Con bé định có kế hoạch chạy trốn để cưới cậu ta phải không?”, Ian ngái ngủ hỏi. “Không hề”, nhưng Cecilia sợ rằng Allison sẽ làm bất cứ điều gì Anson đề nghị. “Vậy làm gì mà nghiêm trọng thế”. “Đừng thế anh”. Cecilia nằm bình yên trong tay chồng. “Ian, em muốn nói với anh rằng - thằng bé này có vấn đề”. “Cậu ta lượn lờ quanh Allison nhiều hay sao?”.
“Rõ ràng là không. Gần đây cậu ta bực tức cô bé và từ đó cô bé cũng không gặp cậu ta”. Cecilia ngừng lại cắn môi. “Cậu ta cũng không đến trường và con bé rất lo”. “Con bé đã thử tìm xem cậu ta ở đâu chưa?”. “Em hỏi và con bé òa khóc”. “Và rồi?”, Ian nhấn giọng khi cô ngừng lại. “Theo Allison, mẹ Anson kêu ca rằng đã vài ngày bà ta không nhìn thấy cậu ta nhưng bà ta không nghĩ rằng đó là chuyện lớn. Anh có tưởng tượng được không? Anson đã mười tám tuổi rồi, nhưng tuổi tác chẳng thành vấn đề. Cậu ta có ở nhà hay biến mất thì người phụ nữ này cũng chẳng quan tâm”. “Chắc chắn thằng bé có bạn bè”. “Allison bảo rằng cậu ta chơi với một đám đông cục cằn thô lỗ”. Điều này không làm Cecilia ngạc nhiên; những đứa tré như Anson và đám bạn của nó không phải là loại bạn bè mà cô muốn Allison giao du, nhưng cô không dám nói điều đó với cô bé. “Đã ai kiểm tra chỗ những thằng bé đó chưa?”. “Em nghĩ Allison đã kiểm tra nhưng nếu thấy gì con bé đã nói”. Sau đó Ian im lặng. “Allison thật sự lo lắng và em không trách cứ con bé. Con bé đã nhờ bố nó nói chuyện với Seth Gunderson. “Về cái gì?”. Cecilia nhận ra rằng cô chưa kể hết cậu chuyện cho Ian nghe. “Hồi tháng Mười Hai, ông Cox đã thay mặt Anson nói chuyện với Seth”. “Như thế tốt”. “Ông Cox là người đã giới thiệu công việc cho Anson, vì vậy ông ấy cảm thấy có trách nhiệm trước những gì đã xảy ra. Ông ấy muốn nghe xem Seth nói gì”. “Thế ông ấy nghe thấy gì?”. Chính chỗ này làm Cecilia bối rối. “Vâng, ông Gunderson nói rằng ông ta không hoàn toàn cho rằng Anson là người lấy trộm tiền và vì không chắc chắn nên ông ấy đã đuổi việc cả một nhân viên bếp khác. Cả hai đều có khả năng. Allison cho rằng cậu kia đã làm việc đồi bại đó. Con bé bảo rằng cái cậu Tony này muốn làm hại Anson vì Anson đã làm cho hình ảnh của Tony xấu đi”. “Như thế nào?”. Cecilia hơi nhún vai. “Có lẽ vì Anson là một người làm việc chăm chỉ”. “Chắc chắn điều đó gây ra động cơ cho Tony đúng không? Và Anson nữa - nếu cậu ta cho rằng Tony ở vào trường hợp cậu ta thì có thể đã đi bêu riếu cậu ta rồi”. “Đó chính xác là những gì em nghĩ ra”, Cecilia tán thành. Cô không trách Seth Gunderson vì đã đuổi việc Anson. Anh ấy có động cơ, cơ hội và tiếng tăm nữa chứ. Chồng cô im lặng chừng vài phút. “Tất cả đều đúng”, cuối cùng anh nói. “Và chắc chắn anh cũng đuổi cậu ta nhưng theo anh, thằng bé này bị một vết rạn rất xấu trong cuộc đời nó”. “Nó xử sự không đúng với Allison”, Cecilia khẳng định. Ian lại im lặng rồi anh bảo, “Em biết không, anh rất vui khi em không nghe mọi người bảo em rằng đi chơi với một anh chàng Hải quân là sai lầm”. “Ôi, Ian”. Cô quay sang anh và nằm trọn trong vòng tay âu yếm của anh. “Em cũng rất vui”. Đúng là cô vui. Không những thế, chồng cô còn là người để cô luôn nghĩ tới.