4 Bowman trở về nhà sau giờ làm việc tại Phòng Tranh phố Harbor và vui mừng khi thấy Jon bước ra đón cô. Lòng cô dâng tràn hạnh phúc khi thấy bóng dáng chồng. Cô con gái Katie 2 tuổi đang ngồi cạnh mẹ cũng lao ra sung sướng gọi bố. Cô bé hào hứng vì sắp được sà vào vòng tay của bố. “Mẹ biết rồi cưng ạ”, Maryellen cười. “Thấy bố ra đón mẹ cũng vui không kém gì con đâu”. Maryellen vừa đỗ xe, Jon đã đợi ngay ở ngoài, mở cửa ra cho cô bé Katie nhào ra khỏi xe. Vừa bế Katie trên tay, Jon vừa đi vòng qua phía trước xe để đến ôm Maryellen vào lòng. “Hai mẹ con đã về”. Anh nói và hôn nhẹ lên môi Maryellen, bàn tay dịu dàng lùa vào mái tóc óng đen của vợ. Cô con gái khoe chuyện liến thoắng để bố mẹ không quên sự có mặt của nó. Nhưng Maryellen đang ngập tràn hạnh phúc nên hầu như không để ý đến sự phản đối của đứa con gái bé bỏng. “Anh làm em thấy cảm giác được trở về nhà thật tuyệt vời”, Cô thì thầm khẽ khép đôi mi để cảm nhận mềm hạnh phúc. Có lẽ nếu có một cuộc thi hôn nhau thì chồng cô sẽ giành giải nhất. Vòng tay ôm lấy vợ, Jon dẫn vợ bước vào ngôi nhà do anh tự tay xây dựng. Ngôi nhà anh được thừa hưởng từ ông nội, từ đó có thể nhìn ra đường chân trời tít tắp nơi giao cắt giữa Seattle và Puget Sound, và Jon đã phải bỏ ra nhiều giờ để tạo đựng quang cảnh cho khu sân vườn. Ngôi nhà đúng là niềm mơ ước của Maryellen với những căn phòng cao rộng, lò sưởi và ban công, đó là còn chưa kể đến những bậc cầu thang bằng gỗ sồi dẫn lên tầng hai. Tuyệt vời hơn, từ mọi căn phòng đều có thể nhìn được toàn cảnh thành phố. Người chồng với chất nghệ sĩ bẩm sinh đã tự thiết kế và không quản vất vả bỏ công xây dựng căn nhà. Không chỉ vậy, mỗi nơi trong căn nhà đều thể hiện dấu ấn của một nhiếp ảnh gia. Maryellen yêu tâm hồn và trái tim nghệ sĩ của chồng thể hiện qua những tài lẻ của anh. “Anh đã chuẩn bị xong bữa tối”. Jon nói với vợ khi cô vừa bước vào trong ngôi nhà và ngửi thấy ngay mùi gà quay thơm phức. Jon quả là một người đa tài, vì ngoài tố chất nghệ sĩ về thiết kế, anh còn có tài nấu nướng. Maryellen vẫn luôn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác mỗi ngày, vừa vui sướng vừa ngỡ ngàng vì được làm bạn đời với một người đàn ông xuất chúng. “Công việc của em thế nào?”, anh hỏi khi Maryellen treo áo khoác của mình và quay sang Katie. “Bận lắm anh ạ”. “Anh thích em ở nhà với anh hơn” “Em biết. Em cũng rất thích ở nhà”. Số tiền Jon kiếm được từ việc chụp ảnh cũng rất khá nhưng vẫn không đủ để chi tiêu cho cả gia đình. Vì ngoài những khoản thường ngày, họ còn phải đối mặt với bảo hiểm y tế, khoản này thường chi trả từ lương của Maryellen. Đầu năm, họ vừa có một quyết định táo bạo khi Jon thôi công việc bếp trưởng tại nhà hàng Hải Đăng. Maryellen đã quản lý phòng tranh phố Harbor được 10 năm và đã chiếm được lòng tin của khách hàng. Cô đang muốn đào tạo thêm trợ lý Lois Habbersmith để đảm nhận các công việc của cô, nhưng xem ra mọi việc không diễn ra như cô mong muốn. Lois là một nhân viên tốt nhưng lại không muốn nhận trách nhiệm quản lý. Phải sau vài tháng đắn đo cô ấy mới quyết định nhận lời. “Em đang định thôi việc vào cuối năm tới”, Maryellen nói trong khi với tay lấy bức thư Jon đặt trên tủ bếp. Jon thốt lên. “Tận năm tới ư?”. “Em biết. Em cũng thất vọng nhưng thời gian sẽ trôi nhanh thôi mà. Đã sắp sang thu rồi mà”. Ngón tay cô vẫn mân mê phong bì thư để tên người nhận “Ông bà Jon Bowman”. Thoáng nhìn qua địa chỉ nguời gửi, cô biết được bức thư là của bố đẻ và mẹ kế của Jon. Bì thư vẫn còn nguyên. Khi nhìn lên, cô bắt gặp ánh mắt chồng như thể anh đang muốn đoán phản ứng của cô. “Thư của người nhà mình đó anh”, cô nói bâng quơ. “Anh biết”. “Anh chưa mở thư à”. Cô hỏi dù biết đó là câu hỏi thừa. “Chưa”, giọng anh đầy xúc động, “và anh cũng sẽ không mở đâu. Nếu anh được toàn quyền quyết định anh sẽ quăng vào sọt rác, nhưng người nhận lại có cả em”. Đôi mắt anh ánh lên vẻ tức giận. Vài năm về trước, bố mẹ Jon đã bán đứng anh đẽ cứu đứa em khỏi tù tội. Trong khi Jon vô tội phải chịu bóc lịch bảy năm trong tù thì Jim, đứa em trai cùng cha khác mẹ, lại được tự do, tiếp tục nghiện ngập và chết vì một lần sốc thuốc. Sau khi mãn hạn tù, Jon đã tự kiếm sống bằng công việc đầu bếp ngắn hạn. Ngoài giờ làm, anh đi chụp ảnh phong cảnh; dần dà, những bức ảnh của anh cũng thu hút được rất nhiều sự quan tâm của người mua. Phòng tranh phố Harbor là một trong những nơi anh trưng bày sản phẩm của mình và cũng là nơi anh đã gặp người bạn đời Maryellen. Họ đã có những cuộc hẹn hò nóng bỏng trong suốt một thời gian dài và lễ cưới được tổ chức sau khi Katie ra đời. Khi con gái ra đời, Maryellen vẫn còn cảm giác không cần, đúng hơn là không muốn, có một người chồng ở bên. Hồi còn đi học cô đã có một cuộc hôn nhân bồng bột và ngu ngốc kết thúc trong bất hạnh. Sau khi biết mình có mang Katie, cô đã quyết định xoay xở nuôi con một mình. Vẫn có nhũng bà mẹ độc thân nuôi con, và cô nghĩ cô cũng có thể làm như vậy. Cô đã nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. Katie cần có bố và Maryellen cũng nhận ra rằng cô cần Jon biết bao. Sau khi kết hôn họ đã có một khoảng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc tràn trề. Rồi Maryellen vấp phải vấn đề ẩn sau những lá thư chưa bao giờ được mở từ bố mẹ Jon gửi đến. Dù biết chồng sẽ không đồng ý, cô vẫn âm thầm liên hệ với bố mẹ chồng, cô cảm thấy họ cần được biết về sự có mặt của Katie - đứa cháu nội duy nhất của họ. Nhưng những nỗ lực ấy lại đem lại những kết quả không như cô mong muốn, khi hai ông bà càng muốn làm hòa với con trai thì anh lại càng cảm thấy tức giận. Anh chấm dứt mọi quan hệ với họ, thậm chí anh còn nhìn nhận hành động vợ cố tình giữ liên lạc với bố mẹ chồng là một biểu hiện của sự phản bội. Mỗi bất đồng gay gắt giữa thiện ý của vợ và quan điểm cứng rắn của chồng đã gần như giết chết cuộc hôn nhân của họ. Lúc ấy, Maryellen đã biết mình đang có mang nhưng cô không nói cho Jon biết. Làm sao cô có thể tâm sự với chồng khi anh loại cô ra khỏi cuộc sống riêng của anh, bất chấp những việc cô đã làm, những điều cô đã nói? Đã vấp ngã một lần trong hôn nhân cô biết rằng hành động của cô đang dần giết chết tình yêu anh dành cho cô và đẩy cuộc hôn nhân thứ hai này vào ngõ cụt. Nỗi đau và mất mát quá lớn đã khiến cô sảy thai. Đã sáu tuần trôi qua, sáu tuần kể từ khi họ luôn cố gắng ý thức tránh đề cập tới đề tài bố mẹ của Jon. Họ thống nhất cùng nhau vượt qua sóng gió gia đình và nỗi mất mát đứa con thứ hai, tuy nhiên, niềm tin vào nhau đã ít nhiều lung lay và khó lấy lại như thuở ban đầu. Maryellen xem kỹ chiếc phong bì. Jon không ném nó vào thùng rác hay giấu nó đi như anh vẫn làm với những bức thư trước. Dù sao đó cũng là dấu hiệu biến chuyển tích cực, cô nghĩ như vậy. Suốt may ngày, họ đã nói nhiều đến sự vị tha và cô thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng chồng cô cũng đã muốn lắng nghe mọi chuyện. Và bức thư này có thể là nền tảng đầu tiên. “Anh bảo em phải làm gì với nó bây giờ?”. Cô hỏi.
Jon đút tay vào túi quần, đưa măt nhìn lên trần nhà: “Em không muốn nghe câu trả lời của anh đâu”. “Có, em vẫn muốn biết”, cô điềm tĩnh. “Đốt đi”. Cô hy vọng và cầu mong rằng anh sẽ phải chấp nhận sự thật cay đắng. “Nhưng anh đã không đốt nó đi mà”. “Đúng”, anh miễn cưỡng trả lời. Maryellen nhận ra rằng anh đã cố tình đứng xa cô. “Tại sao ư? Anh cầu trời cho mình đừng bao giờ thấy bức thư đó. Cho dù tên anh ở trên đó”. Anh cười, nhưng tiếng cười chất chứa đầy sự cay đắng uất hận. “Em biết rồi mà. Anh có giấu em được cái gì đâu”. Maryellen đi từ căn bếp ra nhẹ nhàng đến bên chồng, vẫn một giọng điềm tĩnh. “Jon, anh bảo em nên làm gì với nó đây”. Anh nói như cầu xin. “Em đừng nhìn anh như thế”. Cô khựng lại. “Như thế là thế nào cơ?”. “Như thể anh là gánh nặng cho em ấy”. “Không bao giờ em coi anh như vậy”, cô khẽ nói rồi vòng tay ôm chồng, gục đầu vào ngục anh. Cô biết không cần phải nói gì thêm để chứng tỏ tình yêu thương trân trọng cô dành cho anh. Anh là cả thế giới là cả cuộc đời này với cô và không có gì, ngay cả rắc rối của gia đình có thể khiến cô đánh đổi niềm hạnh phúc cô đã tìm thấy khi ở bên anh. Jon vòng tay ôm lấy cô. Vòng tay siết chặt như muốn nói với Maryellen rằng anh cũng không muốn mất cô. Sau những cái ôm siết đến lặng người, Jon hít một hơi sâu. “Em mở ra đọc thư đi. Anh biết em muốn làm thế mà”. “Vâng”, cô thì thầm. “Nhưng đừng nói với anh nội dung”. Câu trả lời của anh làm cô không hài lòng, nhưng cô biết cần có thời gian cho mọi việc. Đó là điều cô học được từ những sai lầm trước. Khi cô con gái Katie lẫm chẫm đi vào bếp, Maryellen để Jon đặt con lên tay mình. Cô đặt con ngồi lên chiếc ghế cao, đưa cho nó một chiếc bánh rồi lấy bức thư. Jon quay đi vì anh biết anh không thể chịu được những giọt nước mắt lăn dài trên má Maryellen khi đọc bức thư. Bức thư khá ngắn. Bố Jon đang bị đột quỵ, may thay ông đã được điều trị kịp thời nên không có biết chứng xảy ra. Mẹ kế Jon nghĩ rằng Maryellen cần được biết và có lẽ sẽ thông báo tình hình cho Jon. “Bức thư thông báo tình hình bố anh đó”, cô vừa nói vừa đặt bức thư xuống. Jon rít lên. “Anh đã bảo anh không muốn nghe mà”. “Nhưng ông vừa bị đột quỵ”. “Maryellen, anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa. Anh không quan tâm. Ông ấy không còn trong cuộc đời anh nữa. Với anh ông ấy đã chết. Từ cái ngày ông ấy tự truất quyền làm cha anh bằng những lời làm chứng giả dối để đẩy anh xuống địa ngục suốt bảy năm trời”. Katie buông chiếc bánh xuống đĩa, tròn mắt nhìn bố nó. “Với em, chuyện tha thứ quá dễ vì em có ở trong cảnh khốn cùng đó đâu. Em không phải chịu đựng nỗi đau đớn tủi nhục ấy”. Anh dằn mạnh từng từ khiến cô bé Katie oà khóc. Jon chùng vai xuống, anh vội đến bên con, bế cô bé ra khỏi ghế và vỗ về. “Bố xin lỗi con gái, bố không có ý quát con đâu”.
Bữa tối của gia đình chìm trong không khí im lặng và căng thẳng, nhưng cả Maryellen và Jon đều cố gắng làm cho không khí thoải mái hơn. Sau khi tắm cho con, Maryellen ru con ngủ bằng câu chuyện cổ tích, Katie mút ngón tay và chìm vào giấc ngủ trẻ thơ ềm đềm. Jon đang xem tivi dưới nhà, Maryellen xuống và bước đến bên anh. Cô ngồi xuống ghế sofa cạnh chồng, ngả đầu vào vai anh, dường như chỉ đợi hơi ấm của vợ, anh quàng tay siết chặt, dụi đầu vào cổ cô. Maryellen cười mãn nguyện... Như muốn chồng tiến xa hơn nữa, Maryellen lần tay sau cổ chồng để môi kề gần môi. Bàn tay Jon như bị ma lực của thân thể vợ cuốn hút cứ tự nhiên lần xuống bên dưới lớp áo của Maryellen để vuốt ve bộ ngực cô. Đôi nhũ hoa cương lên như mời gọi và một cảm giác mãnh liệt ngay lập tức dâng tràn trong nguời Jon. “Có phải em đang cương lên để sẵn sàng không?”. Anh hỏi giữa nụ hôn nồng nàn như muốn uống từng giọt mật nơi Maryellen. “Anh thì chắc chắn cũng thế rồi”. Anh cười âu yếm trước câu trả lời đầy ẩn ý vợ. Hai vợ chồng cùng dìu nhau lên phòng ngủ trong men say tình ái. Họ ùa vào nhau – gấp gáp, cuồng nhiệt và mạnh mẽ. Khi cả hai cùng đê mê hòa làm một, Maryellen lần tay xuống lưng chồng, siết chặt cho những cái cọ xát thêm nóng bỏng và cuồng si. Cô hy vọng rằng cuối cùng Jon cũng có thể nối lại tình cảm với bố mẹ, nhưng cô biết không thể bắt anh thay đổi một khi anh chưa sẵn sàng cho việc gì. Jon nằm chống tay cạnh vợ, bàn tay kia của anh luồn qua mái tóc cô, vuốt những lọn tóc còn vương trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, anh hôn cô lần nữa và vuốt ve âu yếm. “Tình hình ông ấy thế nào?”. Trong bóng tối, tiếng anh trầm hỏi. Anh muốn hỏi về bố mình. Câu hỏi khiến Maryellen thấy nhẹ nhõm. “Không có biến chứng trầm trọng gì anh ạ”. Tiếng Jon thở phào nghe rõ mồn một. “Tốt”. Có lẽ anh đã thay đổi nhiều hơn cả những gì cô mong đợi. 5 Linnette McAffe đứng giữa căn nhà mới, nhìn ngắm mọi thứ. Từ cửa sổ, cô có thể nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp của vịnh với ngọn hải đăng ở xa xa. Bến tàu Bremerton với bao nhiêu là tàu thuyền đậu ngổn ngang nổi bật trên mặt nước lấp lánh trong ánh chiều tà, cả chiếc tàu chiến màu xám lừng lững giữa nền trời xanh trong. Chuyển đến ở trong một thị trấn nhỏ khiến người ta phải điều chỉnh nhiều về cách sống nhưng có lẽ bởi bố mẹ cô đã thích nghi khá dễ dàng với cuộc sống mới nên không có lý do gì cô lại không thích nghi được – cô nghĩ vậy. “Có ai ở à không?”. Sau tiếng gõ cửa, mẹ cô bước vào. “Ôi, con chào mẹ”. “Mẹ thấy xe của con đậu ở ngoài nên quyết định vào thăm”. “Sao mẹ tìm được nhà con?”. Corrie cười khúc khích. “Từng ấy năm sống với bố, mẹ cũng phải học được chút kỹ năng thám tử chứ”. Bà mẹ đi dạo quanh ngôi nhà. “Mẹ thấy cửa mở nên vào thử thôi”. Linnette dang rộng tay. “Thế mẹ thấy căn nhà thế nào?”. Cô hỏi, giọng chứa đầy niềm ưng ý với căn nhà mới. Hồi còn học Đại học Washington, cô sống trong ký túc xá, rồi sau khi chuyển lên học cao hơn lại thuê nhà với bạn nên giờ cô tỏ ra rất hào hứng với cuộc sống mới độc lập. “Mẹ thấy tuyệt đấy”, Corrie nói vừa đi vào bếp, một căn bếp sắp xếp rất khéo và tiện lợi. “Con rất thích vì có hai phòng ngủ mẹ ạ”. Linnette nói và dắt thẳng mẹ đến khoe hai căn phòng cả hai phòng đều rộng hơn phòng ngủ của cô Seattle. Căn hộ mới khang trang rộng gấp đôi mà giá thuê chỉ rẻ bằng một nửa. Tất nhiên nếu làm việc ở Seattle, cô đã có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng cô lại chưa bao giờ có ý định ở lại Seattle. Từ khi quyết định trở thành trợ lý bác sĩ, Linnette đã tính sẽ làm việc tại một khu vực ngoại ô nhỏ bé. Dù vịnh Cedar không hoàn toàn là một vùng thôn quê nhưng nó lại là một nơi thân thiện, yên bình – và hơn nữa, cô lại được sống gần bố mẹ, chắc chắn đó một phần thưởng cho cuộc đời cô vì Linnette chưa bao giờ phải xa họ. “Con đang tính sắp xếp phòng này thành nơi làm việc”. Linnette nói khi hai mẹ con đang đứng trước phòng ngủ nhỏ hơn. “Khi nào con bắt đầu chuyển đến?”. “Đầu tháng mẹ ạ. Mack sẽ giúp con một tay”.
“Bố cũng sẽ tới giúp con nhé và cả mẹ cũng chắc chắn sẽ tới rồi”. Linnette lắc đầu vẻ không đồng tình. “Bố không làm được những việc này đâu mẹ, bố bị đau lưng mà. Với lại, mẹ cũng thừa biết là tốt nhất không nên để Mack và bố làm việc cùng nhau”. Đôi mắt bà mẹ chùng xuống. “Mẹ cũng chẳng biết hai bố con thế nào nữa”. Linnette mắt sáng ngời. “Con biết. Cả hai đều bướng bỉnh và cá tính nhưng đều là những người tốt tính”. Corrie đồng tình. “Mack cũng rất cố gắng trong suốt kỳ nghỉ nhưng nó cũng phải rất khó khăn mới giữ mồm giữ miệng được”. Theo Linnette, vấn đề là bố cô thường không công nhận Mack. Em trai cô đã bỏ học và đi làm nhân viên đưa thư. Dù đó là việc cậu ưa thích nhưng với ông Roy, bằng đầu óc và gia thế của nó thì con trai ông phải làm được điều gì to tát hơn thế kia. Chính kiến của bố khiến cậu con trai khó chịu; nhưng dù gì, Linette vẫn ủng hộ em trai. Mack hoàn toàn có quyền quyết định cuộc đời của nó theo hướng nó lựa chọn. Linnette lém lỉnh. “Sẽ có ngày chúng ta nhốt hai người vào cùng một nơi và bắt họ cùng nhau xử lý tình huống, trong hoạn nạn mới dễ nảy sinh tình cảm”. Mẹ cô lắc đầu ngán ngẩm. “Mẹ không liên quan đâu. Mẹ ghét bị mắc kẹt giữa chuyện của hai bố con lắm”. Linnette cũng cảm thấy như vậy. Cô đi đến khu vực phòng khách, ngắm nghía những vị trí thích hợp để treo các bức tranh và khung ảnh. Chỗ trang trọng nhất sẽ dành cho bức ảnh tuyệt đẹp của Jon Bowman mà bố mẹ đã tặng cô dịp Giáng sinh năm ngoái – bức ảnh chụp những cây linh sam trên sườn núi. Ý nghĩa của bức ảnh không đơn thuần chỉ là một tác phẩm đẹp. Cô băn khoăn không biết nên treo nó giữa hai cửa số hay… “Con đã liên hệ với Cal Washburn chưa?”. Tiếng mẹ làm đứt mạch suy nghĩ của cô. “Ai cơ ạ?”. “Cậu thanh niên trẻ tuổi mẹ giới thiệu với con trong phiên đấu giá Chó và những người đàn ông hồi tháng Bảy năm ngoái ấy. Con nhớ không, người đứng ra gây quỹ tạo nơi ở cho động vật ấy”. Linnette như muốn phản đối mẹ ngay lập tức rằng cô không mặn mà gì mấy cuộc hẹn hò được sắp đặt trước với người lạ. Cho dù em trai cô rất yêu chú chó của mình và chú chó cưng này sẽ tham gia phiên đấu giá với cái tên Lucky mà Cal và Mack đã đặt điều đó không có nghĩa là sẽ có một sợi dây tình cảm giữa Linnette và chàng trai này. “Mẹ nghĩ cậu ta thật sự là người tốt đó con”. “Vậy mẹ hẹn hò với cậu ta đi”, Linnette đùa, hy vọng sẽ tìm được cách nhẹ nhàng nhất để rút khỏi câu chuyện của mẹ. “Ít nhất con cũng nên gọi cho cậu ta chứ. Để mẹ nói con nghe một chút về Cal nhé. Cậu ta làm ở chỗ Cliff Harding. Mẹ không rõ cụ thể Cal làm gì nhưng hình như liên quan đến huấn luyện ngựa. Mẹ lại không biết gì về ngựa cả”. “Con cũng vậy”. Càng nghe, Linnette càng tỏ ra chán nản. Vậy là tối đó cô sẽ phải ở bên người đàn ông đã ở cùng với ngựa suốt cả ngày. Tuyệt thật. Corrie nhíu mày vẻ cáu kỉnh. “Đừng nhìn mẹ như vậy. Chắc chắn con sẽ có những điều ngạc nhiên thú vị đấy”. Linnette vẫn cố tình lảng tránh câu chuyện. “Con chưa kể với mẹ là trung tâm vừa mời bác sĩ Chad Timmons về đúng không? Chúng con vẫn làm việc cùng nhau hồi ở trường đại học, và mẹ biết không, anh ta thật tuyệt mẹ ạ”. Bà mẹ phẩy tay vẻ ngán ngẩm. “Điều đó thì liên quan gì cơ chứ”. “Bác sĩ Timmons hội đủ tất cả những tiêu chuẩn con mong ước ở một người chồng mẹ ạ. Anh ấy thông minh, hóm hỉnh và khỏe mạnh. Hơn nữa anh ấy còn tốt bụng và biết quan tâm nữa. Anh ấy chính là người đàn ông lý tuởng của con”. Linnette đã trông thấy cơ hội của mình khi anh đến làm việc tại phòng khám. Từ ngày Chad xuất hiện tại vịnh Cedar, Linnette cảm thấy môi ngày trôi qua thật thú vị và công việc ở phòng khám cũng trở nên hào hứng gấp nghìn lần. “Nói cách khác, con đã để mắt đến anh chàng bác sĩ đó”. Linnette cười khúc khích. “Không gì qua mắt được mẹ của con”. “Hay thật đấy. Thế còn Cal Washburn thì sao?”. Linnette trở lại trạng thái thực. Cô chưa chuyển đến thị trấn này thì bố mẹ cô cũng không thể sắp đặt cuộc đời cô - nói đúng hơn là tình yêu cả đời của cô. Hồi còn sống cùng bố mẹ, cô đã bị bố mẹ can thiệp quá đủ rồi. Trong tâm trí bố cô, tất cả những cuộc hẹn hò đều phải cảnh giác. “À… Con nghĩ rằng con có thể gặp gỡ anh chàng dạy ngựa kia một lần mẹ ạ”. “Điều đó làm mẹ vui đây, phải tính đến số tiền mẹ bỏ ra để có cuộc hẹn hò này chứ”. “Thôi mà, con đã nói con sẽ làm mà”, cô đã tìm mọi cách để trì hoãn cuộc hẹn những cuối cùng cũng thử liên hệ với anh ta. “Con sẽ gọi cậu ấy chứ?”. Corrie hỏi lại. “Trước hết cho con chuyển nhà xong xuôi đã mẹ nhé?” “Hẹn bây giờ thì cũng có ảnh hưởng gì đâu”, Corrie vừa nói vừa lục túi để tìm bì thư để thông tin về Cal cùng với một tờ biên lai cũ rích. “Mẹ đã đưa cho con số điện thoại của cậu ta rối đấy”. “Con làm mất rồi”, Linnette ậm ừ. Cô đã cô tình chẳng may đánh mất nó.
“Ừ nhỉ”, Corrie vẫn đang bận đọc số điện thoại mặt sau của tờ hoá đơn. Linnette muốn rít lên qua kẽ răng vì bất mãn. Mẹ cô vẫn cố bắt cô theo ý bà. Cô xầm xì. “Thử nghe xem, nếu có một bác sĩ trở thành thành viên của gia đình thì sẽ tốt hơn bao nhiêu cơ chứ”. Corrie liếc nhìn con gái và đưa cho cô số điện thoại mình vừa viết ra. “Cứ thế đi nhé? Đây chỉ là cuộc hẹn ngắn thôi nhưng có rất có ý nghĩa với mẹ đấy làm ơn để tâm đến nó một chút con gái nhé”. “Vâng, vâng”, Linnette lại ậm ừ, cảm thấy bức bối về chuyện này. Nhưng dù sao cũng hy vọng mọi thứ sẽ như lời cô nói - một bất ngờ thú vị. “Hứa với mẹ con sẽ gọi cậu ta ngay nhé”. “Vâng...”. “Linnette, đâu phải lúc nào mẹ cũng ép con?”. Vẫn là một chiêu thuyết phục cũ nhưng luôn hiệu quả của mẹ. “Vâng, con hứa con sẽ sắp xếp gặp anh chàng này càng sớm càng tốt”. “Con sẽ mến cậu ấy, Linnette, chỉ có điều...”, bà mẹ ngập ngừng bỏ lửng câu nói như thể biết bà không nên nói tiếp. “Chỉ gì cơ ạ?”. Corrie thở dài. “Cal Washburn có chút vấn đề nhỏ về nói năng thôi”. Linnette há hốc mồm. Một buổi tối hẹn hò cùng người đàn ông thoang thoảng mùi ngựa còn chưa đủ tồi tệ hay sao mà lại thêm việc không thể hiểu những gì anh ta nói nữa? Điều này khiến cô càng khẩn khoản: “Kìa mẹ,...” Corrie quay lưng đi thẳng ra cửa. “Con nhớ là đã hứa với mẹ rồi đấy”. Linnette chỉ còn biết lắc đầu khi bóng mẹ khuất sau lối rẽ ra ngoài khu nhà. Tuần tới cô sẽ chuyển tới vịnh Cedar, cô mong sao cuộc hẹn hò này sẽ qua nhanh như một cơn ác mộng, và hy vọng Chad không biết gì về vụ này. * * * Cô lấy điện thoại trong túi ra gọi theo số điện thoại trong mẩu giấy mà mẹ vừa đua. Càng lần khân việc này thì chỉ càng làm mâu thuẫn mẹ con thêm sâu sắc thôi, cô biết vậy. Một giọng đàn ông cất lên, một giọng hoàn toàn bình thường, không như cô vẫn tưởng tượng. “Tôi là Linnette McAfee, tôi gọi cho anh Cal Washburn”, cô nói cứng nhắc. “A, chào Linnette. Cal cũng đang mong chờ cô gọi đến đấy. Tôi là Cliff Harding, Cal làm việc cho tôi mà”. “Chào chú Cliff. Anh Cal có đấy không ạ?”. “Thực tế là cậu ta đang ngồi cạnh tôi”. Một lúc sau, Cal cầm máy. “Ch... chào em”. “Chào anh, em là Linnette McAfee”, cô liến thoắng. Có lẽ điều này khiến anh hơi chững lại nhưng giọng nói vẫn rõ ràng. “Có lẽ anh cũng biết là mẹ em đã đăng ký Dịch vụ Kết bạn cho em và giới thiệu anh với em hồi tháng Bảy tại buổi đấu giá”. Không anh kịp trả lời, cô tiếp tục. “Em không biết là khi nào chúng ta có thể gặp nhau nhỉ?”. “Bất... bất cứ khi nào”. “Em sẽ chuyển đến thị trân trong tuần tới, nhưng ta có thể gặp nhau trước đó được không?”. “Thế… thế tối thú Sáu tuần... tuần tới được không?”. “Thôi được. Ta sẽ gặp nhau tại nhà hàng Hải Đăng nhé, hẹn anh lúc 7 giờ”. Cô phải nói hết các chi tiết vì e rằng anh xấu hổ vì tật nói lắp của mình. Cô ngán ngẩm nghĩ chắc mình cũng phải nhận phần chi cho bữa tối nốt. “V… vậy thứ s. . . Sáu nhé”. Linnette dập máy. Đây sẽ là lần cuối cùng cô cho phép mẹ cô sắp đặt điều tương tự như vậy. Chắc chắn là không một lần nào nữa.