Vợ chồng son của Ân gia thì tình chàng ý thiếp ngọt ngào ân ái, còn Đào gia dưới chân núi thì đang vội vàng lột bắp. Phan thị, tiểu Lý thị và Ân thị rất thuần thục việc nhà như giặt quần áo, nấu cơm, thêu hoa và quét tước nhưng đối với việc cho heo và gà ăn hoặc trồng rau làm cỏ thì bọn họ lại không biết mấy, càng đừng nói tới việc đồng ruộng và việc nhà nông.
Có điều nếu đã gả tới Đào gia thì các nàng cũng phải học làm một phụ nhân nhà nông. Lúc này Lưu thị đang vừa cười tủm tỉm vừa biểu diễn cho mấy cô con dâu cách lột bắp.
Chỉ thấy cùi bắp trong tay bà phối hợp với ngón tay và lòng bàn tay thế là hạt bắp bay rào rào xuống.
Phan thị nhìn cùi bắp màu vàng thì cũng yêu thích và học động tác của Lưu thị nghiêm túc lột bắp.
Lúc ở dược hành tiểu Lý thị thường giúp cha xử lý thảo dược vì thế làm việc cũng nhanh nhẹn.
Trong ba cô cháu dâu chỉ có Ân thị là kém một chút, vì từ nhỏ gia cảnh nàng đã không tồi, chưa từng phải làm việc, sau này được anh chiều thì đúng là cơm tới há mồm, áo tới duỗi tay.
Ân thị thấy hai cô chị dâu lột bắp thuần thục thì sốt ruột lẩm bẩm: “A! Đại tẩu, nhị tẩu, hai người lột chậm một chút, chờ muội với.
Muội ngốc chết đi được, lột chậm ơi là chậm!” Phan thị cười nói: “Ta đã làm rất chậm rồi!” Tiểu Lý thị đưa nửa bắp ngô đang làm dở trong tay cho Ân thị và nói: “Muội lột cái này đi, nó khô hơn nên lột dễ!” Ân thị vui vẻ ném bắp ngô trong tay xuống đón lấy bắp ngô tiểu Lý thị đưa cho và vừa lột vừa khen: “Thật đúng như nhị tẩu nói, bắp này dễ lột hơn nhiều!” Lưu thị chen miệng: “Mấy đứa cứ làm từ từ, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ đau tay đó!”
Phan thị nói: “Không sao đâu nương, tụi con còn phải rèn luyện!” Lưu thị thở dài: “Aizzz, mấy đứa đều lớn lên ở trấn trên, gả tới nhà nông chúng ta đúng là thiệt thòi!” Phan thị lập tức chen ngang: “Nương, tụi con không thiệt thòi tí nào.
Cả nhà ta đều tốt, Đại Bảo đối xử với con cũng tốt!” Nói xong nàng ta lại đỏ mặt. Tiểu Lý thị cười nói: “Đại bá mẫu, ngày thường ngài và nương con đều cướp việc để làm, bọn con muốn làm cũng không có việc để làm ấy!” Trương thị nghe xong thì cười nói: “Ai cướp? Ta mới không thèm cướp đâu! Chẳng qua là quá ít việc nên mấy đứa không có cửa để tranh thôi!” Ân thị hét lên: “Con có tranh được cũng làm không tốt! Nương, nhị thẩm, hai người không chê con ngốc đấy chứ? Nhưng mà mọi người yên tâm, con sẽ chậm rãi học thật tốt.” Lưu thị cười nói: “Con là đứa nhỏ hoạt bát, tâm tính đúng là xứng với Tam Bảo!” Trương thị cũng đồng tình: “Đại tẩu, cái này gọi là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa! Nhìn Nhị Bảo và vợ hắn đi, vừa nói tới thảo dược là không ngừng, ta cũng không chen được câu nào!” Tiểu Lý thị nghe Trương thị nói như thế thì mặt đỏ lên, động tác lột bắp trong tay càng nhanh hơn. Lưu thị lại nói: “Vợ Đại Bảo cũng thế, tính tình rất xứng với Đại Bảo, nhìn ba đôi trẻ ta đều vừa lòng.
Muội nói xem Nguyệt Lão sao mà khéo thế chứ!” Phan thị ngượng ngùng đứng dậy nói: “Nương, con tới nhà bếp giúp bà nội nấu chè đậu xanh đây!” Lưu thị cười nói: “Nhìn cả đám này xem, đều đã thành thân mà mặt còn mỏng như thế, chả bù cho Nữu Nữu, nàng mà ở đây thì sẽ cười ngoác miệng và hoàn toàn không để trong lòng!” Ân thị vừa nghe đã hăng hái hỏi: “Nương, sao ngài lại dạy được Nữu Nữu có tính tình như vậy? Con cũng phát hiện nàng rất ít khi đỏ mặt.” Lưu thị cười đáp: “Người làm mẹ như ta cũng không rõ lắm, ai biết được vì sao đứa nhỏ này lại thành cô nương ngốc nghếch không thông suốt như thế!” Ân thị cười nói: “Nữu Nữu ở bên anh trai con đã đỏ mặt vài lần đó.” Lưu thị cười: “Phải không? Ta đúng là không biết.
Xem ra con rể này chọn đúng người rồi! Hơn nữa Tu Trúc là đứa nhỏ chín chắn, biết chăm sóc lại đau lòng người khác.
Nữu Nữu quả thực hợp với hắn, cuộc sống sau này ắt cũng hanh phúc!” Ân thị vừa nghe Lưu thị khen anh trai mình thì trong lòng cũng vui vẻ: “Vâng, ca ca con rất biết chăm sóc người, con vụng về thế này cũng là do huynh ấy chiều quá.” Trương thị nói: “Vợ Tam Bảo cứ nói mình ngốc nhưng ta đâu có thấy thế! Cháu đúng là khéo tay, Tiểu Ngọc Nhi nhà ta phải đi theo cháu học thật tốt mới được.
Cháu dạy con bé kỹ thuật thêu và dùng kim là nhị thẩm đã vô cùng cảm kích!” Ân thị gật đầu nói: “Nhị thẩm yên tâm đi, cháu bảo đảm sẽ dạy toàn bộ những gì cháu biết cho Tiểu Ngọc Nhi.” Lưu thị cũng khen: “Ta xem hoa văn con thêu rất mới lạ, khi nhàn con thêu nhiều một chút chờ tới hội chùa có thể bán được ít tiền đó.” Ân thị vui vẻ gật đầu, quả thực nàng chưa từng tự kiếm được đồng nào.
Trước khi lấy chồng nàng sống dựa vào anh trai, sau khi gả chồng lại dựa nhà chồng.
Hiện tại có thể thêu chút đồ bán kiếm tiền thì nàng đương nhiên vui mừng: “Vâng, con đã biết.” Lưu thị vẫn nhắc nhở: “Nương nói là lúc nhàn rỗi chứ con đừng quá đặt nặng việc này mà thức đêm hôm để thêu, đừng để hỏng mắt thì không hay đâu!” Ân thị gật đầu và thầm nghĩ: Nương đâu có biết dù nàng có muốn thức đêm thì Tam Bảo cũng không cho.
Mỗi tối nàng vừa lấy đồ thêu ra hắn sẽ cướp sau đó ôm nàng bận việc.
Hắn nói là phải sớm sinh một đứa nhỏ để ông bà nội được an lòng, đây mới là việc lớn! Ân thị nghĩ tới đây thì mặt đỏ lên, Lưu thị thấy thì hỏi han quan tâm: “Vợ Tam Bảo đi lấy cây quạt mà quạt cho đỡ nóng, xem mặt con nóng đỏ lên kìa! Năm nay nắng gắt cuối thu khó chịu lắm, ngồi trong phòng mà vẫn nóng đến hoảng!”
Ân thị vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, quả là nóng!” Nói xong nàng ấy cầm lấy cây quạt ra sức quạt cho mình. Lúc này Lý thị đã nấu xong chè đậu xanh nên đi tới.
Phan thị đi theo phía sau và cùng Lý thị ngồi xuống tiếp tục lột bắp. Trương thị hỏi: “Nương, chè đậu xanh có nhiều không?” Lý thị đáp: “Nhiều lắm! Ta nấu một nồi to đó, con muốn uống à?” Trương thị cười ha ha nói: “Thôi chờ ngâm nước giếng rồi con uống, lạnh một chút uống vào mới thoải mái!” Lý thị lại dặn: “Ba đứa cháu dâu thì đừng uống.
Chè này tính hàn, uống nhiều không tốt cho thân thể đâu.
Để tối bà nấu chút nước đường đỏ với táo đỏ cho mấy đứa.” Ân thị chu cái miệng nhỏ năn nỉ: “Bà nội, uống một chén chè đậu xanh nhỏ cũng không được sao?!” Lý thị không cho: “Vợ Tam Bảo, chứng thể hàn của cháu là nặng nhất, nếu còn không kiêng thì sao được.
Chè đậu xanh ngâm nước giếng, dưa chuột gì đó cháu ăn vào đều có hại.
Không phải bà nội không cho cháu ăn, nhưng nữ nhân nhất định phải ăn ít đồ lạnh, còn phải chú ý giữ ấm!” Ân thị thất vọng vâng một tiếng và ngoan ngoãn lột bắp.
Phan thị và tiểu Lý thị thì hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra mà chỉ liếc nhau.
Hai người đều muốn uống chè đậu xanh nhưng nghe bà nội nói thế thì cũng không dám nhắc lại nữa. Đào Tam gia quả thực lôi mấy đứa cháu về, một chuyến này không chỉ con lừa phải khiêng hai sọt mà Nhị Bảo, Tam Bảo và Tứ Bảo cũng cõng mấy sọt đầy ngô.
Hoàng Hoàng nghe thấy tiếng bọn họ thì lắc đuôi lao ra đón, Lý thị cũng vội vàng đi tới nhà bếp mang chè đậu xanh tới.
Tiểu Ngọc Nhi cầm bát và muôi đi theo phía sau. Tam Bảo thả cái sọt trên lưng xuống rồi gọi to: “Bà nội, tụi cháu vừa nóng vừa khát, bà cho cháu một chén nước lạnh đi!” Lý thị vừa lúc đi đến sân trước nghe thấy thế thì mắng: “Con khỉ hoang này, con gào to thế thì chứng tỏ chẳng mệt mỏi gì, đừng có mơ bà mang nước cho nhé!” Tam Bảo nhìn cái âu trong tay Lý thị thì reo lên: “Oa! Hóa ra là có chè đậu xanh, thật sự quá tốt! Nhưng sao bà keo kiệt thế, có mỗi cái âu bé tí thế này thì ai uống ai đừng đây!” Lý thị cả giận: “Không có phần của con đâu! Đây là cho Nhị Bảo và Tứ Bảo cùng với cha và nhị thúc của con đang vất vả trên cánh đồng khoai lang ấy!” Tứ Bảo đi tới chậu nước ở sân trước bắt đầu rửa mặt rửa tay, miệng nói: “Huynh nghe thấy chưa, không có phần của huynh đâu, đi uống nước sôi đi!” Nhị Bảo rửa xong mặt mũi thì ném cho Tam Bảo ánh mắt kiểu “biết điều chút đi” sau đó đi về phía chè đậu xanh. Tam Bảo tức quá lau qua loa mồ hôi và muốn đi theo nhưng lại bị Đào Tam gia kéo lấy sai đi múc thêm một chậu nước lạnh nữa.
Tam Bảo chỉ đành đổ chậu nước bẩn và đi múc chậu khác. Đào Tam gia và Tam Bảo rửa mặt rửa tay xong cũng vào phòng.
Lúc này Nhị Bảo và Tứ Bảo đã uống xong bát thứ hai.
Tam Bảo thì tức giận múc cho mình một bát rõ to và uống một hơi cạn hết xong lại múc bát nữa.
Hắn đang định uống hết luôn lại bị Lý thị mắng: “Con là lừa uống nước à? Một nồi to còn ở kia kìa, con sốt ruột cái gì!” Tam Bảo nhìn nhìn, xác định còn rất nhiều chè đậu xanh mới yên tâm uống chậm rãi. Nhị Bảo nói: “Bà nội nói một câu đi, có phải bà muốn cháu xem bệnh cho Tam Bảo không? Bà không nói gì thì hắn cũng không nghe cháu đâu!” Lý thị vội la lên: “Tam Bảo, nhân lúc nhị ca con ở nhà thì để hắn xem cho con một cái, có bệnh thì phải trị thật nhanh!” Tam Bảo sặc chè đậu xanh ở mũi, ho mãi không ngừng, hơn nửa ngày mới hổn hển nói: “Bà nội, cháu có thể ăn có thể ngủ, có thể làm việc thì có bệnh gì? Bà đừng có lo lắng lung tung!”.