Thời điểm Cố Niệm Bắc trở về biệt thự thì trời đã khuya, sau khi cùng Tân Nhạc tạm biệt, liền xách theo lồng mèo đi về phía cổng. "Cố! Niệm! Bắc!" Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng la kích động, cùng với tiếng bước chân rầm rầm.
Cố Niệm Bắc cho rằng lại có fans cuồng nhiệt lẻn vào, sợ tới mức chạy thực mau, nhưng bởi vì lồng sắt trong tay quá nặng, nàng vậy mà lại vô tình bị trẹo eo.
Tiếp tục chạy và đối diện, nàng chỉ có thể lựa chọn vế sau.
Cố Niệm Bắc đem lồng đặt ở trên mặt đất, dùng tay phải chống eo, miễn cưỡng xoay người lại, kết quả nàng thấy Lý Nhạc ánh mắt rưng rưng, vẻ mặt mập mạp kích động.
Lý Nhạc lấy tốc độ nhanh nhất của hắn chạy tới bên lồng mèo, mở cửa lồng ra, bế Miêu đại gia lên, hạnh phúc dán mặt Miêu đại gia, trong miệng còn nói: "Miêu Miêu, ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi~" Khi nghe được tiếng "Miêu Miêu" kia, Cố Niệm Bắc cảm thấy eo của mình càng thêm đau.
Hà Nghiêm không muốn tự mình đem Miêu đại gia đưa cho Lý Nhạc, cho nên dứt khoát thoái thác cho Cố Niệm Bắc mang trở về.
Cố Niệm Bắc vốn dĩ cho rằng Lý Nhạc là sáng sớm mai mới đến, nhưng xem bộ dáng này của hắn, phỏng chừng đã ở bên ngoài đợi khá lâu rồi. "Được rồi, ngài mau ôm mèo rồi trở về đi!" Cố Niệm Bắc một bên chống eo, một bên hướng Lý Nhạc tức giận vẫy vẫy tay. "Đi ngay đi ngay, thực sự cảm ơn cô." Lý Nhạc đến nay còn tưởng là Cố Niệm Bắc nhặt được mèo, đây cũng là do Hà Nghiêm sắp đặt.
Khi đi Lý Nhạc cũng không thả mèo lại lồng, mà là gắt gao ôm vào trong ngực.
Cố Niệm Bắc nhìn Miêu đại gia phi thường gian nan dùng móng vuốt của mình tránh thoát, đáp ở trên vai Lý Nhạc.
Qua hỏi thăm, Cố Niệm Bắc biết được Miêu đại gia năm đó là trong đêm trước khi đi tuyệt dục mà trốn đi, chỉ là cũng không biết lần này liệu trứng trứng của Miêu đại gia có thể giữ được hay không.
Hiện tại trên mặt Miêu đại gia rốt cuộc lộ ra được biểu tình mà Cố Niệm Bắc có thể xem hiểu, chính là tràn ngập sợ hãi mất đi trứng trứng. Cùng Miêu đại gia ở chung càng lâu, Cố Niệm Bắc càng cảm thấy Miêu đại gia là thành tinh rồi, biết đâu lần này Miêu đại gia vì tôn nghiêm giữ gìn trứng trứng sẽ chủ động mở miệng nói chuyện không chừng.
Cố Niệm Bắc miên man suy nghĩ, bị từng trận gió lạnh thổi tới rốt cuộc thoát ra, nàng gian nan hoạt động bước chân, mở cửa rồi nằm ụp trên sofa.
Nằm vài phút sau, đau đớn bên hông mới dần dần biến mất, nàng tắm rửa đơn giản rồi lại tới hòm thuốc dán cao lên.
Bởi vì đã thực sự quá muộn, nàng gửi cho Giang Nam Ảnh một tin nhắn, sau đó không quá vài phút liền ngủ mất.
Nửa giờ sau, di động bị Cố Niệm Bắc ném sang một bên chợt sáng lên, trên mặt hiển thị: Ngày mai chị tới tìm em.
Sáng hôm sau, Cố Niệm Bắc đang mơ mơ màng màng ngủ, liền nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu.
Nàng mở to mắt, cầm lấy di động bên cạnh muốn nhìn thời gian một chút, lúc này mới thấy được cái tin nhắn kia.
Nàng vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đổi quần áo, kết quả là vừa khởi động được nửa thân mình, lại đau đến mức nhanh chóng nằm ụp xuống. Cuối cùng, nàng chỉ có thể gọi điện thoại cho Giang Nam Ảnh, bảo Giang Nam Ảnh đi tìm Tân Nhạc lấy chìa khóa.
Trong điện thoại, Cố Niệm Bắc cũng không có can đảm nói cho Tân Nhạc và Giang Nam Ảnh chuyện nàng bị trật eo.
Tân Nhạc bên kia có thể gạt liền gạt, còn về phía Nam Ảnh, nàng hẳn cũng đã quen với việc mình làm chuyện ngu ngốc rồi.
Khi nhận được cuộc gọi của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh tuy rằng để ý Cố Niệm Bắc ấp úng nửa ngày không chịu nói nguyên nhân, nhưng vẫn là đi tìm Tân Nhạc cầm chìa khóa.
Nhưng mà Tân Nhạc không chút nào che dấu ánh mắt "Các người thu liễm chút", làm Giang Nam Ảnh vốn không nghĩ nhiều cũng bắt đầu không được tự nhiên.
Sau khi bắt được chìa khóa, Giang Nam Ảnh vốn dĩ còn muốn cùng Tân Nhạc thương lượng một chút sự tình gần đây, ba cái video kia nàng cũng có nhìn tới, cái video thứ hai là do nhóm của nàng làm.
Ngày hôm qua sau khi Trần Nhu nhắc tới chuyện này với nàng, nàng liền lên kế hoạch tìm người làm cái video thứ tư, vừa vặn có thể lợi dụng sự kiện lần này đem quan hệ tử địch của nàng cùng Cố Niệm Bắc trở thành đối thủ thưởng thức lẫn nhau.
Nhưng Tân Nhạc bên kia dường như có người chờ, nàng cũng chỉ có thể hẹn một thời gian khác. Giang Nam Ảnh đi rồi, Tân Nhạc trở lại ghế lô nàng ngồi lúc đầu, đối diện với Đàm Việt mà nói: "Xin lỗi, có chút việc phát sinh." "Chẳng lẽ Nam Ảnh muốn đổi người đại diện sao?" Đàm Việt lúc này cùng với khi vừa quay chụp xong《 Hải Giác Dữ Sa Châu 》là hoàn toàn bất đồng, nếu nói ở quá khứ nàng cho người ta ấn tượng là thanh thuần cực có lực tương tác, thì hình tượng hiện tại chính là tương phản với lúc ấy, khi không cười giữa mày đều tràn ngập u buồn, khi cười rộ lên sẽ tràn ngập dụ hoặc và độc tính. "Không có, chỉ là Cố Niệm Bắc gặp phải chút chuyện." Tân Nhạc không muốn nhiều lời, trực tiếp đem đề tài chuyển tới trên người Đàm Việt, hỏi: "Làm sao vậy, cậu gần đây vừa diễn xong nhân vật hắc hóa sao?" "Hình tượng này đẹp chứ?" Đàm Việt không trả lời. "Đẹp thì có, nhưng mà không quen, ở góc độ nào đó thoạt nhìn đặc biệt giống.....", Tân Nhạc không nói ra cái tên Sầm Diệc Thư. "Đặc biệt giống Sầm Diệc Thư đúng không?" Đàm Việt tự mình nói ra cái tên đó, "Mình tự nhìn gương cũng cảm thấy giống, cho nên mình đặt trong phòng một tấm gương ba mặt, có thể nhìn thấy tất cả góc độ của nàng." "Đàm Việt, không cần thiết như vậy." Tân Nhạc làm bạn đứng giữa hai người, đã không biết nên khuyên bảo cả hai thế nào.
Nàng đến nay cũng không biết Sầm Diệc Thư muốn làm cái gì, uống say liền gọi Đàm Việt muốn sống muốn chết, đến khi thanh tỉnh lại liền muốn đi kết hôn, thiệp mời cũng gửi cho nàng, nhưng hỏi thì nàng lại nói người mình yêu chính là Đàm Việt.
Sầm Diệc Thư là người cặn bã đúng tình hợp lý nhất mà Tân Nhạc từng gặp qua.
Có điều, về phía Sầm Diệc Thư, Tân Nhạc thực ra không phải lo lắng, chỉ cần đừng để nàng uống rượu là được.
Tân Nhạc chân chính lo lắng vẫn là Đàm Việt, Đàm Việt thoạt nhìn có vẻ là cùng một loại người với Giang Nam Ảnh, lý trí có chừng mực, nhưng nghe nói qua một chút sự tình thì Tân Nhạc đã biết Đàm Việt so với Sầm Diệc Thư càng thêm điên cuồng từ tận xương tủy. Tân Nhạc biết vốn dĩ sau khi quay chụp xong《 Hải Giác Dữ Sa Châu 》, Đàm Việt còn có một bộ phim truyền hình, nhưng Đàm Việt lại trực tiếp hủy bỏ bộ phim truyền hình kia, lúc sau thậm chí đến cả người đại diện cũng không liên lạc được với Đàm Việt.
Tân Nhạc liên hệ với Đàm Việt thật lâu, nhưng hoặc là tắt máy hoặc là từ chối tiếp nàng.
Hôm nay có thể cùng Đàm Việt gặp mặt, vẫn là do Đàm Việt chủ động liên hệ hẹn trước thời gian với nàng.
"Yên tâm đi, hôm nay mình tìm cậu cũng là vì chuyện của nàng." Đàm Việt nhìn ngón tay của mình, mặt trên có một ít vết trầy nhỏ, nói, "Cậu nói với nàng, mình muốn gặp nàng, ở nơi mà cả hai đều biết.
Đương nhiên, nếu nàng không muốn nhìn thấy mình, cũng không sao cả, dù sao đây cũng là lần gặp mặt cuối cùng." "Mình sẽ nói lại với nàng." Tân Nhạc lúc sau lại hỏi đến tình hình vừa qua của Đàm Việt, Đàm Việt nói sau khi chụp xong điện ảnh đột nhiên cảm thấy buồn tẻ, liền chạy đi giải sầu.
Tân Nhạc cũng không hoài nghi gì, sau khi xác nhận có thể liên lạc được với Đàm Việt, hai người liền kết thúc cuộc gặp gỡ này. Trở lại trên xe, Tân Nhạc liền gọi điện thoại tới cho Sầm Diệc Thư, Tân Nhạc cũng không biết nơi Đàm Việt nói trong miệng là chỉ nơi nào, cho nên nàng đem toàn bộ thuật lại hoàn toàn.
Sau khi nghe được câu kia, Sầm Diệc Thư trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ nói: "Mình đã biết, ba ngày sau mình sẽ đến nơi đó." Tân Nhạc đem lời của Sầm Diệc Thư chuyển đến cho Đàm Việt, lúc ấy Tân Nhạc còn không biết câu nói mà nàng chuyển tiếp có ý nghĩa như thế nào, càng không biết rằng nàng sẽ không thể nhìn thấy được hai người này trong một thời gian rất dài về sau.