Nghe cô ta nói, trên mặt tuấn tú của Vệ Nguyên tràn đầy xấu hổ. Anh vô thức liếc nhìn biểu hiện của Thẩm Lưu Bạch, nhưng phát hiện ra cô ấy đang ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn với vẻ thích thú. Thấy mặt mình vẫn còn trên màn hình chiếu đang phát lặp lại, đôi mắt sáng ngời của cô đầy hiếu kỳ và khâm phục, không hề để ý đến anh bên này. Cùng lúc, khi Vệ Nguyên nhìn người mình yêu, cũng có người đang chú ý đến anh. Văn Trăn đứng sang một bên, ngón tay khẽ siết chặt kính râm, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ. Tuy nhiên đây chỉ là chuyện nhất thời, ngay lúc Patrick Lý nhìn cô, cô lại tiếp tục biểu cảm cười nửa miệng, nhưng bởi vì tâm trạng thay đổi quá nhanh nên cả người có vẻ hơi kỳ quái. “Anh Vệ thật có diễm phúc, có một người toàn tâm toàn ý theo đuổi, chậc chậc, muốn đưa đoạn video này lên đây chắc giá cũng không thấp, dáng người cũng đẹp chắc là một bạch phú mỹ.” Lời của cô ta còn chưa dứt, chỉ nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng giày cao gót. Thoáng chốc, một luồng gió thơm phả vào mặt, thân hình mảnh mai tuyệt mỹ của Phùng Vi hiện ra trong tầm mắt của mọi người. “A Nguyên, anh đã xem lời tỏ tình của em chưa?” Vừa nói, cô vừa hào phóng ôm chầm lấy Vệ Nguyên bên cạnh, mỉm cười thân thiết với anh, nhân tiện nhìn hai người phụ nữ kia ở hiện trường. Đương nhiên cô ấy biết Thẩm Lưu Bạch, lúc trước cô thích Cận Hải Dương, cô ta chính là tình địch của cô, nhưng không nghĩ đến đôi cẩu nam nữ này lại ở đây! Phùng Vi chu môi tô son đỏ tươi. Dù đã tìm được mục tiêu mới nhưng cô vẫn không ưa gì Thẩm Lưu Bạch và Cận Hải Dương. Nếu không phải cô ta báo cảnh sát thì sao cô có thể bị đưa đến cục cảnh sát và bị quản thúc hành chính? Mọi người trong Kinh Thành đều chê cười cô! Đương nhiên cô biết đó là bút tích của Cận Hải Dương, nhưng nhà họ Cận không phải cô có thể đụng vào, cho nên cô chỉ có thể trút giận lên Thẩm Lưu Bạch.
Nghe nói Vệ Nguyên có người yêu, chính anh ấy đã nói với cô rằng anh ấy vẫn thích cô gái đó, mặc dù cô ấy đã từ chối anh. Chẳng lẽ lại là cô gái này sao? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Phùng Vi có chút xấu đi. Cô không vui, chướng mắt người kia, vì vậy đưa mắt tìm đồng minh trên người một cô gái xinh đẹp, phóng khoáng khác. Không biết vì sao, thoạt nhìn cô liền cảm thấy rất không thoải mái, hơn nữa còn có ác cảm với cô ta hơn cả Thẩm Lưu Bạch. Bởi vì ngoại hình, sở thích và phong cách ăn mặc của họ rất giống nhau! Phong cách sang trọng như nhau, trang điểm lộng lẫy giống nhau, nước hoa và giày cũng giống nhau! Cô đã ngửi thấy mùi hương tương tự. Tu La tràng.(*) Trong đầu Thẩm Lưu Bạch lóe lên ba chữ này. Ngay cả cô, người không biết gì về các quy tắc của xã hội loài người, không thể hiểu được vướng mắc tình cảm ngoại trừ vài bộ phim truyền hình cẩu huyết, cũng nhạy cảm để phát hiện ra bầu không khí căng thẳng giữa một người đàn ông và hai người phụ nữ này. “Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi còn phải lên máy bay, mọi người cứ từ từ nói chuyện, chúng tôi đi trước.” Cận Hải Dương đột nhiên nói, gật đầu về phía mấy người có mặt, một tay ôm cô gái bên cạnh, tay kia cầm vali của cô, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi. “Sheen, tôi đang mong chờ cuộc gặp gỡ của chúng ta ở Kinh Thành.” Patrick Lý cười vẫy tay với Thẩm Lưu Bạch và nói nhỏ bằng tiếng Trung lưu loát nhưng kỳ lạ. Nhìn nụ cười hiền lành của ông ta, trong lòng Thẩm Lưu Bạch có dự cảm không tốt. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Patrick Lý, cô cảm thấy như thể mình đang bị một con vật máu lạnh nào đó nhìn chằm chằm, cô ớn lạnh từ đầu đến chân. “Dạ.” Cô đáp lại một cách cụt lủn, ước rằng sẽ không bao giờ gặp lại người này, vội vàng đi về phía cổng ra vào cùng Cận Hải Dương, không dám nhìn lại một chút nào. Cô luôn cảm thấy rằng chỉ cần cô nhìn lại, đôi mắt rắncủa người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào cô, không chút nào buông tha. “Đừng sợ.” Người đàn ông bên cạnh khẽ nói. Anh nhận thấy cảm xúc của cô đang không ổn định, vươn tay ôm cô chặt hơn một chút, dùng thân mình che cho cô trước ánh mắt không mấy thiện cảm đó. Hai người đi thẳng vào sảnh đợi, sau khi làm thủ tục, cuối cùng tâm trạng của cô cũng bình tĩnh trở lại. “Tên giáo sư kia có vấn đề gì?” Anh vuốt nhẹ tóc cô rồi trầm giọng hỏi. Thẩm Lưu Bạch gật đầu, sau đó lại lắc đầu. “Thật ra em cũng không biết nữa.
Em chỉ cảm thấy…ông ta…cảm thấy ông ta rất kỳ lạ với em…kiểu nguy hiểm…” Cô không biết phải diễn tả cảm giác đó với người đàn ông như thế nào, sự căng thẳng kéo dài khắp cơ thể khi cô đến gần nguy hiểm. “Em thật sự có ấn tượng về Patrick Lý, người này cũng đã đến thăm nhà em một lần.
Ông ấy không thể không biết mẹ em là người lai.” “Vì vậy, em đang nghi ngờ…người này là giả?” Cận Hải Dương sờ cằm, vẻ mặt có chút bối rối. Một người có liên quan đến quá khứ của Thẩm Lưu Bạch xuất hiện, nhưng anh không thể suốt ngày ở bên cạnh cô, cho dù có đi Kinh Thành cũng không thể khiến lòng anh yên tâm. Nếu đó thật sự là một người có liên quan đến viện nghiên cứu, ai biết được tên điên đó sẽ làm gì! Nhưng thực tế là anh đã bị rối bời bởi một vụ giết người khác. Đúng lúc Thẩm Lưu Bạch chuẩn bị rời đi lại xảy ra chuyện, chủ nhật rất hiếm khi được nghỉ một ngày, cũng không có cách nào hỏi thêm! “Hôm nay và ngày mai em phải hết sức cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với anh, cố gắng đừng ra ngoài một mình.
Anh sẽ thu xếp người ở Kinh Thành bảo vệ em.
Tối nay em có thể về nhà cũ của anh.” Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch chậm rãi lắc đầu. “Không cần.” “Ngoại trừ cục cảnh sát Kinh Thành, em sẽ không ra ngoài.
Họ sẽ có xe đến đón em, trong cục cảnh sát họ sẽ không dám làm gì.” Vừa nói, cô vừa gượng cười. “Không sao đâu, anh cứ cẩn thận một chút, có lẽ em đang suy nghĩ quá nhiều.” “Không, em nói đúng, anh nên cẩn thận hơn.” Người đàn ông trầm giọng nói. “Văn Nguyên Hinh đã trở lại, thân phận khác hẳn.” “Trong vụ án lần trước, cô ta không phải là người trong sạch gì, nhưng chúng ta không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào chỉ chứng cô ấy, cho nên mới để cô ta chạy trốn được.” “Đó là lý do mà những người như cô ấy không bao giờ quay lại.” “Vì vậy, cô ấy phải có mục đích gì đó, còn đi theo giáo sư mà em nghi ngờ, anh sẽ để mắt đến họ, có chuyện gì sẽ gọi cho em.” Anh giúp cô vén tóc ra sau tai và nghiêm túc nhấn mạnh lại. “Nếu phát hiện có gì khả nghi, liên hệ ngay với anh ngay, biết không?” (*) Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn ()