Cô Bé Du Côn Của Tôi

50: Chương 50


trước sau

Choang...

Tiếng động nghe khô khốc làm sao.

-Chẳng lẽ lại như vậy -

- ông trời cũng không muốn 2 chúng ta ở bên nhau -

-Tôi sẽ cố quên cô, tôi sẽ gạt bỏ cô ra khỏi cuộc đời tôi, và cô mãi mãi chỉ là 1 vết mờ – hắn thầm nghĩ, cái tâm trạng rối bời này, hắn đau lắm, từng vết dao cứ ăn sâu vào trái tim hắn khi những hình ảnh nó cứ hiện lên.

Hắn quyết định rồi, hắn sẽ giạt nó xang 1 bên, sẽ đẩy nó ra xa hắn, nhưng hắn không biết.....mình có làm được hay không.

Hắn cúi xuống nhật cái khung ảnh vỡ tan dưới sàn nên, nhẹ nhàng lấy tấm ảnh mà nó và hắn chụp chung.hắn vò nát nó rồi vứt qua 1 bên.

- – - – -

Nó đang lang thang trên những con đường của thành phố New York.

Coong...coong...coong...

Bỗng nhiên tiếng chuông nhà thờ ngân vang khiến tâm hồn nó bỗng trở lên tĩnh lặng.

Theo tiếng gọi cuả tâm hồn, nó thẫn thờ đi vào nhà thờ.

Không gian rộng lớn tĩnh lặng khiến trái tim nó cũng trở nên tĩnh lặng hơn.

Ngồi lặng yên trong nhà thờ.... Quên đi những uất ức tủi hờn....quên đi tình yêu cháy bỏng mà vụn vỡ.

Nếu thành công mà nó có thể sống sót, nó sẽ sống 1 cuộc sống bình yên, quên đi tất cả những việc vui buồn, sẽ trở thành 1 cô bé ngây thơ, hồn nhiên quên hết sự đời.

Nhưng.....

....

Tất cả chỉ là nếu, cuộc đời đâu biết trước được gì, giờ nó sẽ sống vì hiện tại, vì người thân, vì anh trai nó và vì..... Người nó yêu...

Nó bước đi để lại căn nhà thờ trống vắng và để lại 1 tình yêu trên chiếc đồng xu mà nó đặt trên cây thánh giá.....

Nó đã bước chân vào con đường đẫm máu, không còn đường rút nữa rồi.

– – - – –

tại 1 nhà cao ốc bậc nhất New York, trong căn phòng sang trọng ở lầu cao nhất của toà nhà với khoảng 20 vệ sĩ đứng trước cửa phòng.

- con không hối hận à – người đàn ông trung niên nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn chứa đựng 1 sự bao dung.

-con đã đánh mất tất cả rồi, giờ không thể quay lại nữa – nó cúi ngằm mặt, đôi bàn tay thon nhỏ khẽ nắm chặt để cảm xúc vỡ oà.

- ta mong con lên nghĩ lại, chỉ còn mấy hôm nữa thôi là chính thức công khai thân phận cuả con rồi – ông có vẻ hơi lo lắng.

- không, con sẽ học khoá huấn luyện này, con sẽ kết thúc trong 3 ngày tới – nó khẳng định chắc nịch.

đứa con gái này của ông bướng bỉnh quá – ta sợ sức con không chịu nổi -

- ba nên tin con chứ – nó nhíu mày nghiêng đầu chờ đợi sự đồng ý.

Ông hơi lưỡng lự nhưng cũng không muốn đứa con gái này ghét ông.

- được, ta sẽ đồng ý với con -

-cảm ơn ba rất nhiều – nó nhẹ đến ôm ông.

Ông luôn nâng niu cảm giác hạnh phúc này, tình cảm cha con mà nó dành cho ông đã sưởi ấm trái tim hằn sâu những vết thương gia đình.

Lòng ông lại dâng chào lên cái quá khứ hạnh phúc mà ngắn ngủi cuả ông.

- ba à, từ trước đến giờ ba luôn bảo vệ, yêu thương và giúp đỡ con, con biết ơn ba nhiều lắm – nó cười.

- con bé ngốc này – ông nhẹ mắng yêu nó.

- mà cậu thanh niên con yêu thắm thiết là người như nào vậy, ta rất tò mò ai mà lại có thể làm rung động đống sắt này của ta haha – ông cười 1 cách sảng khoái.

Nhắc đến hắn nó lại buồn.

Ông ấy chưa hề biết nó và hắn đã kết thúc, chưa hề biết nó cố tình lừa dối hắn để hắn tránh xa nó.

Ông chỉ biết rằng nó yêu hắn thật sự.

- con và anh ấy chia tay rồi – nó cúi ngằm mặt che đi những giọt nước mắt.

Ông hiểu tất cả, nỗi đau này ông cũng đã từng trải qua.

- cậu ta bỏ con à, tội nghiệp con gái tôi – ông vỗ về nó.

- không...không là là...con bỏ rơi anh ấy – nó cố kìm chặt để những giọt nước mắt chảy vào trong.

Ông khá bất ngờ

- sao con lại làm vậy? Con rất yêu cậu ta mà -

Nó lắc đầu nguầy nguậy

- con hết tình cảm với anh ta rồi – nó nói từng lời như từng nhát dao đâm sâu vào tim nó.

Ông không hề tin vào lời nói của nó, ông biết nó đang cố lừa dối ông và lừa dối chính mình.

Ông không cố hỏi nữa mà sẽ tự tìm hiểu. Ông vỗ về an ủi nó.

Đứa con gái bé bỏng này, nó luôn bướng bỉnh nhưng chưa bao giờ ông giận nó dù chỉ 1 lần. Ông luôn coi nó là đứa con gái ruột mà ông thương yêu.

Ông sẽ không thể để nó đau khổ thế này được.

2 ngày vừa qua nó vất vả tập luyện không ngừng nghỉ.

Nó rất quyết tâm và tin tưởng vào khoá huấn luyện này.

Ông Vũ Quốc Lâm đứng ngoài mà vô cùng sót xa cho đứa con gái tội nghiệp cuả mình.

Ông không hiểu nó lấy hơi sức đâu mà có thể tập cái khoá huấn luyện mà người ta gọi là địa ngục này.

Rất ít đệ tử cuả ông chịu được khoá huấn luyện này, có khi còn hiếm hoi là đằng khác.

Từ trước đến nay chỉ có 5 người có thể vượt qua mà giữ được tính mạng. Trong đó có 4 đệ tử trung thành cuả ông và người còn lại chính là ông.

Đã lâu lắm rồi, ông đã không muốn ai bước vào chốn địa ngục này nữa nhưng chỉ vì nó quá quyết tâm, nài nỉ van xin ông, ông mới nuốt nước mắt đồng ý.

Ông hận chính mình, hận con đường mà ông đã chọn.....

Con đường này cướp đi niềm hạnh phúc cuả ông, cướp đi vợ và con ông, cướp đi chính tâm hồn và con người ông.

Với 2 ngày thôi mà nhìn nó như 1 que củi.

Người gầy còm dơ xương.

2 ngày này nó vất vả tập luyện với 1 dung lượng lớn.

Từng vết bầm tím ngày càng da tăng nhưng tốc độ tập luyện vẫn không ngừng nghỉ, 2 ngày rồi nó chưa nghỉ ngơi đến 1 giây nói chi là ngủ.

Đôi mắt thâm cuồng nhưng không thể làm vơi đi ý chí của nó.

- – - -

- thưa ngài, thưa ngài...tiểu thư...tiểu thư.. – thư ký cuả ông Vũ hốt hoảng chạy vào thông báo.

- nó..nó sao rồi, chẳng lẽ nó bị thương nặng lắm sao? – ông Vũ hốt hoảng đập bàn đứng dậy.

- không..không...tiểu thư..tiểu thư qua rồi – ông thư ký thở dốc.

Nét mặt hốt hoảng biến mất thay vào đó là gương mặt vui vẻ, tự hào.

Ông vội vã đi thăm nó, thật không uổng công ông tin cậy đứa con gái này, ông rất hãnh diện vì nó.

Nó đang có mặt tại cung điện Buckingham để học về các lễ nghi

nó tự cười khẩy mình.

1 con nhỏ thích sự tự do lại có 1 ngày tự đưa mình vào thòng lọng để học tập những thứ vớ vẩn, chẳng có gì thú vị này.

-Công chuá phải tỏ ra yểu điệu thục nữ 1 xíu chứ đừng có đi như khúc gỗ di động như thế -

......

- ấy ấy.. Đó là lọ đường mà công chúa -

........

-công chúa quay 1 vòng nào -

.....

-công chuá nên nhẹ nhàng đưa ấm chè lên và rót từ từ xuống sao cho nước đầy 3/4 chén... -

.......

- công chuá phải cầm dao thế này mới có thể có thể toát nên vẻ quý tộc... -

.......

- công chuá phải dậy sớm hơn bình thường và đúng 6h công chuá phải ra khỏi phòng với mọi thứ thật tươm tất... -

.......

.......

Nó phải học tất tần tật những quy tắc trong cung điện.

Đối với nó, thà tập luyện võ còn hơn phải học những quy tắc vô cùng........vô bổ này.

Cái ngày mà nó đợi chờ đã đến, cái ngày mà cái tên cuả nó chính thức có mặt tại gia phả cuả hoàng gia Anh và đi vào lịch sử của vương quốc Anh.

.....

Sau hơn 1 tháng để chuẩn bị mọi thứ.

Ngày mai cả đất nước Anh sẽ biết đến công chúa Nira người con thứ 2 cuả nữ hoàng Anh đã bị mất tích sau 17 năm đã trở về.

...

Nó nhẹ nhàng bước đi trên thảm đỏ dài dẫn vào cung điện nguy nga nơi đang diễn ra bữa tiệc trong hoàng tộc.

Từng bước đi cuả nó, từng ánh mắt dõi theo, cả khán phòng như dừng lại chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân cuả nó.

Mọi người nhìn nó chân chân, họ không thể điều khiển bản thân thể không nhìn vào người con gái đang bước từng bước lên phía khán đài.

Từng bước đi, từng ánh mắt, từng giọt nước mắt cuả nó chảy ngược vào trong.

Nó tiến về phía nữ hoàng.

Bà nhẹ nhàng dang vòng tay ôm nó, cái ôm cuả tình mẫu tử thật ấm áp nhưng nó không đủ để sưởi ấm và xoá đi nỗi đau trong lòng nó.

Bà nhẹ nhàng dẫn con gái lên phía chính cuả lễ đài,

Việc đột nhiên suất hiện 1 cô gái xinh đẹp và vô cùng thánh thiện trong bộ váy trắng tinh khiết, nhìn cô gái họ nhìn thấy sự suất hiện cuả nữ hoàng khi bà vẫn là 1 cô gái trẻ đẹp.

Nó khẽ cười đểu, nó đã thấy...

Cái người đã giết anh trai nó....

Cái người đã phá tan hạnh phúc cuả gia đình nó....

Cái người đang nhìn nó chằm chằm đầy tức giận....

Cái người mà nhìn nó như muốn xé nát nó ra...

Buổi tiệc này đã thành công mĩ mãn theo đúng kế hoạch mà nó đã đặt ra.

Bỗng dưng 1 giọt lệ lăn nhẹ trên gò má.

" vĩnh biệt tình yêu của em "

nó hôm nay lộng lẫy như 1 thiên thần mất đi đôi cánh.

vẻ đẹp của nó làm lu mờ tất cả những thứ hào quang hôm nay, tất cả mọi người phải ghen tỵ vớ nó, với sắc đẹp mà nó được ông trời ưu đãi.

nhưng đối với nó điều đó chỉ là đau khổ.

nhìn khung cảnh xung quanh mà nó cảm thấy ngột ngạt, cái không khí giả tạo này làm nó thấy ghê người.

nó bước ra ngoài hành lang để tìm kiếm một chút khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.

đứng trên cao của tòa lâu đài nhìn xuống cảnh vật thật rực rỡ hoa lệ.

những đợt gió mát rượi thổi vào nàn tóc làm nó cảm thấy thật dịu dàng bình yên.

không gian yên tĩnh lung linh huyền ảo này làm nó xao xuyến và nhớ đến hắn.

- ngỡ tưởng rằng sẽ quên được nhưng sao vẫn nhớ, ngỡ tưởng rằng thời gian sẽ xóa đi mọi vết thương nhưng sao vẫn đau, anh có nhớ em, anh có đau như giờ em đang đau và đang nhớ không? hãy dành một góc nhỏ trong tim cho em nhé, chỉ vậy là em mãn nguyện rùi. em chỉ yêu mình anh, mình anh thôi nhé – những giọt nước mắt cứ rơi trong vô thức, trong sự đau đớn của tình yêu và trong ký ức của một người nơi xa.

bỗng nhiên có một bàn tay nắm chặt lấy tay nó khiến nó giật thóp mình.

một chàng trai với khuân mặt tuấn tú, đôitay tràn đầy sự ấm áp đang nhìn nó với ánh mắt tràn đầy sự cảm thương.

thật nhanh để đôi tay xoá đi những giọt nước măt và để che dấu đi sự đau khổ trở lại một cô công chúa đúng chất.

vội rút đôi tay ra khỏi bàn tay ấy.

.......

- tại sao lạiim nặng mà ngồi đây khóc một mình vậy, tôi tưởng rằnh hôm nay ngày vui nhất phải là em chứ – giọng nói thật ấm áp vang lên.

- tôi vui quá thôi mà, ngày...hôm nay là ngày vui nhất đời tôi.- đáp lại sưdiju dàng đó là một giọng diệu lạnh nhạt.

- tôi đọc được sự đau khổ trong đôi mắt em, đôi mắt màu biển cả hiền hòa nhưng đang gợn sóng – vẫn cái vẻ ôn nhu nhưng có chút chắc chắn trong giọng điệu.

Nó hơi bất ngờ khi nghe được câu nói đó.

- em buồn vì chuyện gì vậy, em có thể tâm sự với tôi, tôi luôn sãn sàng giúp em giải tỏa -

Nó quay sang nhìn hắn, ánh mắt sáng màu cafe nâu.

- cảm ơn nhưng tôi không cần – nó đâu có ngốc đến nỗi tự khai với kẻ khác.

nó quay bước bỏ đi nhưng bị một bàn tay giữ lại.

- đừng đi – câu nói thật dịu dàng.

bàn tay nó khẽ tuột mất khiến ngượ còn lại hụt hẫng.

-tôi thích em từ cái nhìn đầu tiên, không phải vì vẻ đẹp lộng lẫy đó, cũng không phải vì uy quyền mà em sắp có mà là vì vẻ đẹp thánh thiện của em và vì em là người đầu tiên làm tim tôi xao xuyến è biết rằng tim mình vẫn đập – nhẹ nhàng nối gót chàng trai cũng quay lại bữa tiệc hòa và người đông đúc.

————————

khác với vẻ đẹp xa hoa tráng lệ của bữa tiệc trong cung đình thì ở một nơi khác nhìn thật tồi tàn.

từng vết máu loang lổ trên nền, người thì nằm la liệt trên sàn, ở đó có một chàng trai với khuôn mặt nhăn nhó đau đớn, những vết thương chằn chịt trên người.

trông không còn một chút sức sống nào.

ở trong lòng bàn tay trái có hình một cô gái đang cười, nụ cười tỏa nắng ấm áp.

chàng tthiếp đi nhưng vẫn nắm chặt tấm hình.

trên chiếc giường trắng muốt đang có một chàng trai đang say xưa giấc nồng và vết thương vừa được phẫu thuật.

một chàng trai bức và trên tay cầm một giỏ hoa quả, nhẹ nhàng tiến cạnh bên giường.

Theo sau chàng trai là một cô gái dịu dàng, dễ thương.

- cậu ấy chưa tỉnh, chắc cũng phải vài ngày nữa anh nhỉ – cô gái nhẹ nhàng hỏi.

- ừ, anh cũng rất lo cho nó, anh không ngờ nó bồng bột đến vậy – chàng trai khẽ vuốt những sợ tóc mượt mà cửa cô gái.

- em không ngờ Thiên Linh là người như vậy,sao cô ta có thể làm vậy với cậu ấy chứ,cậu ấy yêu cô ta rất nhiều mà, sao có thể bỡn cợt tình yêu của cậu ấy như vậy chứ – trên khéo mi bắt đầu có những giọt nước mắt.

chàng trai khẽ ôm cô gái và lòng

- anh cũng không ngờ Linh là người như vậy, anh cũng không thể tin nổi chuyện này nó như là một cơn ác mộng vậy, thằng Thiên Nam lại mất liên lạc anh lại không thể xang Mỹ được, thôi Trang đừng khóc nữa anh nhất định sẽ làm rõ chuyện này, anh không thể đứng nhìn thằng Vương Anh tiếp tục như thế này được- Huy vỗ về an ủi Trang.

chàng trai nằm trên giường đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng trên khóe mi nước mắt bỗng rơi.



Ở cung điện Buckingham.

khung cửa sổ của một căn phòng rộng đang có một nàng tiên đang say giấc nồng.

ánh sáng chiếu vào khuân mặt cô làm cô trở lên lung linh huyền ảo hơn.

cốc....cốc...cốc....

đôi mi nàng khẽ chớp chớp, lê cái thân xác mệt mỏi do nằm không đúng tư thế đi ra mở cửa phòng.

- mờ công chúa xuống dùng bữa sáng ạ – cô hầu hơ e dè.

- được rồi, tôi xuống liền, – nó đóng cửa phòng lại.

———————-

nó bức vào phòng ăn, hai hàng người cúi chào nó, nó vẫn lạnh lùng đi qua không thèm để ý tới.

ngồi xuống chiếc ghế chính giữa nó nhẹ nhàng ăn một cách chậm rãi không tỏ chút thái độ nào cả.

- nữ hoàng có dặn, sau khi dùng bữa xong mời công chúa vào chính điện của nữ hoàng ạ – ông quản gia cung kính.

Nó không đáp lại nhưng vẫn thản nhiên ăn ông quản gia biết điều nên lảng đi chỗ khác.

—–

nó bước và căn phòng ở chính điện. trong căn phòng có 3 người cả nó nữa là 4.

nó nhẹ nhàng đến gần cúi chào, nữ hoàng nhẹ gật đầu, hai người còn lại thì cúi chào nó.

- đây là ngài Riteni và con trai là Nickan họ đều là những người nắm vị trí chủ chốt trong quân đội ta, cậu nickan đây thật sự là một nhân tài hiếm có – nữ hoàng giới thiệu.

Nóchỉ chăm chú nghe và quan sát hai nhười họ, nò thấy swj nham hiểm trong con người ông ta và sự nhanh chí nhậy bén của con trai ông ta.

- rất vui khi tôi được gặp lại công chúa – nickan lên tiếng.

nó biết đây là hai đối thủ không vừa.

nó chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

nó không muốn nán lại nâu nên xin phép ra ngoài.

nó đi lang thang ngoài hành lang thì thấy Zin đang ngồi chơi.

- Zin – nó khẽ gọi.-

- a! chị, chị lại đây đi dạo với Zin – Zin nhẩy nhẩy vẫy nó. nó tiến lại gần.

Zin cứ kéo nó đi khắp nơi trong cung điện nhưng điến căn phòng phía đông nơi Mais sống thì Zin chợt đứng lại quay qua nó hỏi

- sau này zin có bị giống anh Mais không chị -

một câu hỏi của một đứa trẻ 10 tuổi.

nó ôm Zin vào lòng

- Zin yên tâm,chị Ỏ đay là để bảo vệ Zn,bảo vệ mẹ, chị sẽ không để ai làm hại zin đâu -

zin lắc đầu nguầy nguậy

- Zin là đàn ông, zin sẽ bảo vệ chị và mẹ, Zin sẽ không để ai bắt nạt mẹ và chị đâu -

nóo ôm Zin thật chặt nước mắt nó lại rơi.

- ừ chị tin zin, Zin cố lên nha -

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây