Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ

5: Cơ hội


trước sau

"Bạn đã từng yêu một ai đó sâu đậm, rồi tình yêu đó khiến bạn hoàn toàn suy sụp. Một nửa trong bạn tan vỡ khi tình yêu biến mất. Một nửa khác lại muốn tỏ ra bất cần "Quên đi – tôi có thể làm được, chỉ cần tôi muốn". Tôi đã cố gắng, nhưng tôi không thể nào trở nên như vậy. Tôi luôn mong muốn được trở thành cô gái anh ấy mang về nhà để giới thiệu cho gia đình chứ không phải một cô gái anh ấy mang về nhà mỗi đêm."

Selena Gomez

Jade

"Cái gì? Bà ấy mất rồi?"

"Đúng vậy, tối qua bà ấy đã uống thuốc giảm đau quá liều." George, nhân viên pha chế đã gọi điện thông báo cho tôi khi tôi đang chuẩn bị rời khỏi nhà để đi làm.

Trái tim tôi đập nhanh như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Người tôi đột liên lạnh toát, tay chân bủn rủn.

"Không, tôi không tin. Hôm qua bà ấy vẫn còn rất khoẻ mà? Anh có chắc không đấy?" Tôi không thể chấp nhận sự thật này, bà Chang qua đời rồi. Không, làm ơn, không phải là bà ấy.

"Chắc, Ricky đã khẳng định lại rồi. Anh ta gọi điện cho tôi thông báo rằng quán cafe sẽ tạm thời đóng cửa, trong khoảng 2 tuần.

Ricky là con trai duy nhất của bà Chang. Những đứa con còn lại của bà đều là nữ và đã kết hôn hết rồi.

"Trời ơi, không thể tin được". Điều đó vẫn không thể nào thuyết phục được tôi tin rằng bà ấy đã mất. Đây chắc chắn là một cơn ác mộng!

Tôi cảm thấy suy sụp. Bà Chang giống như người mẹ thứ hai của tôi vậy. Bà là một phụ nữ tuyệt vời, một người chủ tốt bụng. Bà trả tôi rất hậu hĩnh. Tôi sẽ nhớ bà xiết bao.

"Đúng vậy, chuyện này đến thật đột ngột. Dù sao thì Ricky cũng sẽ quản lý cửa hàng hay bà ấy"

"Ricky? Trời ơi! Không phải chứ?" Tôi kêu lên

"Haiz. Tôi hiểu ý của cô"

Tại sao lại là Ricky mà không phải là người khác? Hắn là một tên cuồng dâm. Lần gần đây nhất tới quán cafe, hắn đã vỗ mông tôi ngay trước mặt khách hàng. Hắn thậm chíncofn làm những điều quá đáng hơn với Suzanne. Hắn bóp ngực và cố gắng hôn cô ấy. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng nổi một ông chủ như hắn. Tôi phải tìm việc khác thôi.

Sau một tiếng đồng hồ, tôi bắt đầu tìm kiếm công việc mới. Tôi không thể tiếp tục làm việc ở quán cafe được nữa, bà Chang đã mất rồi còn Ricky sẽ trở thành ông chủ mới của tôi.

Tôi tìm trên mạng, tất cả những công việc phù hợp với trình độ của tôi. Tôi gửi lý lịch của mình đến hàng loạt các công ty quy mô nhỏ, hy vọng và cầu nguyện rằng mình sẽ được chọn bởi tôi thật sự rất cần một công việc, tôi phải nuôi sống cả gia đình.

Cuối cùng, một tiệm bánh đã chấp nhận hồ sơ của tôi nhưng họ trả quá thấp nên tôi đã từ chối.

Có rất nhiều công việc với mức lương cao nhưng tôi không được chọn vì thiếu kinh nghiệm. Nhiều công ty còn yêu cầu cả bằng đại học. Tiếc là tôi mới chỉ tốt nghiệp cấp III và chưa bao giờ đi học đại học cả.

Sau một tuần lao đầu vào tìm việc, tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Mẹ của tôi và gái tôi, Sapphire đều trông cậy vào tôi. Tôi cần có một công việc, càng sớm càng tốt, để trả tiền thuê nhà, và chi trả cho tất cả những nhu cầu cơ bản của chúng tôi. Ngoài ra, tôi còn cần tiền để mua thuốc cho bệnh tim của mẹ tôi.

Tôi mua tờ tạp chí Sunday, hy vọng rằng mình có thể tìm được một công việc nào đó. Khi tôi ngồi trên bàn ăn, đánh dấu tất cả những công việc mà tôi có thể làm được trong mục quảng cáo bằng bút nhớ màu hồng thì Sapphire đi tới và ngồi lên ghế. Con bé vừa mới ngủ dậy, trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ in hình hoạt hình. Đúng vậy, con bé bị cuồng phim hoạt hình và thích cosplay.

"Chào buổi sáng, Dee, cho em mượn tờ giải trí một chút nhé"

"Ừ" Tôi trả lời, thậm chí còn không nhìn con bé

"Tệ thật, anh ấy sắp cưới rồi. Em yêu anh ấy. Tại sao chứ? Sao anh không đợi em lớn thêm chút nữa. Tôi ghét cô, Behati. Cô dám cướp bạn trai của tôi"

Tôi cười phá lên và nhìn về phía em gái mình. Tờ tạp chí che lấp cả mặt con bé

"Em điên rồi, Saph". Sau đó, mắt tôi dán vào tờ báo mà còn bé đang cầm. Nụ cười trên mặt tôi tắt lịm. Đập vào mắt tôi là trang kinh doanh của tờ báo, một bức ảnh chụp các doanh nhân thành đạt và giàu có đã thu nhút ánh nhìn của tôi. Trong số đó có một người đàn ông vô cùng thu hút, trông rất quen. Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh và nhận ra rằng, đó chính là Romeo.

Tôi giật lấy tờ báo để nhìn nưac ảnh rõ hơn.

"Này, em chưa đọc xong mà." Cùng lúc, Sapphire cũng giật lại tờ báo về phía nó. Trang mục kinh doanh bị nhàu nát và rách làm đôi.

"Nhìn xem em vừa làm gì này" tôi ghép lại mấy chỗ rách rồi đặt lên bàn, vẫn còn đọc được.

"Không phải tại em. Chính chị đã giật lấy nó mà"

"Suỵt, được rồi, là lỗi của chị. Chị rất cần trang báo này"

"Tại sao?" Sapphire hỏi đầy tò mò

"Nhìn thấy người này không? Anh ta chính là một trong những khách hàng của cửa hàng chị" tôi chỉ vào mặt Romeo bằng chiếc bút nhớ của mình.

"Wow. Anh ấy hót quá, trông rất giống người yêu em, Adam Levine! Nhớ nhắc em đến làm việc ở quán cafe của chị khi em lớn lên nhé"

Tôi cố gắng để đọc trang báo nhàu nhĩ và rách nát đó. "Ôi chúa ơi! Anh ta là tỉ phú, là một người thuộc nhà Petrakis. Gia đình anh ta sở hữu đường dây vận chuyển lớn nhất thế giới"

"Một tỉ phú? WOW! Cuối cùng thì người đàn ông trong mộng của em cũng xuất hiện rồi. Em có thể thay chị làm ở quán cafe không? Ricky sẽ không để ý chuyện đó đâu đúng không?"

"Đừng đùa nữa, Sapphire. Anh ta đã ngỏ ý mời chị làm việc cho anh ta tuần trước. Anh ta nói sẽ trả chị gấp 3 lần tiền lương hiện tại nếu chị pha cafe cho anh ta, mỗi ngày."

"Cái gì? Thật á?" Sapphire tròn mắt "chỉ cần pha cafe thôi? Không phải anh ta định uống cả thùng cafe mỗi ngày đấy chứ?"

Tôi đảo mắt " em thật lố lăng. Dù sao sao thì chị cũng đã từ chối"

"Chị từ chối? Vậy mà em cứ nghĩ chị là người thông minh cơ đấy"

Tôi cắn môi, khịt khịt mũi "chị không biết rằng anh ta một tỉ phú. Chị đã nghỉ rằng anh ta chỉ đùa thôi. Thậm chí chị còn chẳng ưa anh ta chút nào. Anh ta quá ngạo mạn và anh ta dám nói chị suy dinh dưỡng. Với cả, chị không ngờ rằng bà Chang lại qua đời."

"Không ai ngờ được chuyện đó cả, nhưng anh ta gọi chị là suy dinh dưỡng ư? Tên khốn"

"Tin chị đi. Anh ta chính là một tên khốn"

"Nhưng tên khốn ấy mang đến cho chị một công việc. Em nghĩ là anh ta không tệ đến vậy đâu."

Tôi nhún vai, tiếp tục tìm kiếm việc trong mục quảng cáo.

"Dee, tại sao chị không tìm đến anh ta thay vì ngồi đây tìm kiếm một công việc nào đó? Thử vận may của chị đi, biết đâu lời đề nghị đó vẫn còn hiệu lực. Nghĩ mà xem, chị sẽ được trả hấp 3 đấy. Thật quá sức tưởng tượng. Đừng để cơ hội quý giá như vậy vuột khỏi tầm tay."

"Chị không nghĩ là như vậy đâu"

"Tại sao?"

"Chị đã từ chối anh ta rồi"

Saph thở dài "Chỉ thử thôi, cũng chẳng mất gì mà? Chị vẫn thường nói với em hãy cố gắng không ngừng rồi cuối cùng thành công cũng sẽ tới mà. Đó là tiêu chí sống của chúng ta mà. Vậy tại sao giờ chị lại do dự? Đó là một cơ hội tuyệt vời"

"Chị không biết. Chị không nghĩ rằng làm việc cho anh ta lại là một ý hay. Có điều gì đó ở anh ta khiến chị cảm thấy có chút... Không thoải mái. Chị cũng không hiểu nữa"

"Hmmm. Em biết đó là gì rồi. Nó gọi là sức hấp dẫn" con bé cười khúc khích, trêu trọc tôi.

"Không phải"

"Đúng mà. Đừng phủ nhận. Anh ta quá hoàn hảo."

"Thôi đi, Saph"

"Đừng nói với em là chị vẫn còn yêu Joseoh đấy nhé?"

Tôi không biết. Tôi thật sự không biết. Tôi tự nói với mình.

Hôm sau đó, tôi đứng trước toà nhà Petrakis ở Manhattan. Tôi không hề có ý định gặp Romeo hay ngài Petrakis. Nhưng tôi không lựa chọn nào khác.

Tôi vừa tham gia phỏng vấn ở toà nhà bên cạnh nhưng bị từ chối. Người phỏng vấn tôi, quản lý nhân sự, nói rằng tôi không đạt yêu cầu. Họ muốn một người có bằng đại học.

Tôi đang đi bộ dọc trên đường thì nhìn thấy toà nhà Petrakis. Vì vậy, tôi quyết định thử vận may của mình. Tôi đã quá tuyệt vọng trong chuyện tìm việc làm.

Tôi hỏi một trong những bảo vệ bên ngoài toàn nhà. Ông đã khá lớn tuổi, chắc đã ngoài 60. Tôi hỏi ông rằng liệu tôi có thể gặp ngài Petrakis, con trai của chủ sở hữu tập đoàn quốc tế Petrakis hay không.

Tôi thấy mình thật ngu ngốc khi quên bénh mất việc hỏi tên của anh ta.

"À, ý cô là ngài chủ tịch sao? Chúng tôi thường gọi cậu ấy là đại boss." Người bảo vệ nói

"Vâng vâng, anh ta là con của chủ tịch phải không ạ?"

"Tất nhiên rồi, cô vào trong và báo với lễ tân rằng cô đã có hẹn với ngài đại boss."

Tôi định nói với người bảo vệ rằng tôi chưa hẹn trước với ngài Petrakis hay ngài đại boss. Nhưng tôi phải tranh thủ cơ hội, biết đâu anh ta sẽ nhận ra tôi khi nhìn thấy tôi.

"Xin lỗi cô Collins, thư ký của ngài Petrakis nói rằng cô không có hẹn với ngài Petrakis ngày hôm nay"

"Nhưng anh ta biết tôi. Anh sẽ gặp tôi vì anh ta biết tôi là ai. Làm ơn hãy nói với anh ta rằng Jade từ quán cafe tới để gặp anh ta, tôi chấp nhận lời đề nghị của anh ta"

"Chúng tôi không nghĩ vậy thưa cô. Muốn gặp ngài ấy, cô cần phải hẹn trước." Bà lễ tân sẵng giọng nói. Trông bà ấy rất nghiêm và cứng nhắc, có lẽ bà ấy đã gần 50 tuổi."

"Tôi chỉ xin 5 phút thôi. Làm ơn, hãy giúp tôi"

"Xin lỗi thưa cô. Nếu cô muốn hẹn với ngày Petrakis, xin hãy điền đây." Bà ấy đưa 1 tờ đơn cho tôi " chúng tôi sẽ liên lạc với cô. Nếu may mắn cô có thể xếp được lịch hẹn với ngài ấy trong vòng 2 tuần. Dù điều đó rất khó xảy ra. Sếp của chúng tôi rất bận rộn, gần đây ngài ấy còn hay phải ra nước ngoài nữa."

"Làm ơn hãy giúp tôi. Tôi thật sự rất cần gặp ngài Petrakis. Đây là vấn đề liên qua đến sống chết. Ngài ấy đã mời tôi làm việc vào tuần trước. Tôi là trụ cột của gia đình. Cha tôi mất vì ung thư phổi, mẹ tôi bị bệnh tim. Chuyện gì sẽ xảy ra với bà ấy khi chúng tôi không đủ khả năng chi trả thuốc men cho bà nữa? Xin hãy giúp tôi. Tôi rất cần công việc này" tôi gần như cầu xin người lễ tân. Bà ấy cũng là một người mẹ, tôi biết bà ấy sẽ rủ lòng thương đối với tôi.

"Thật sao? Cách đây một năm, chồng tôi cũng mất vì bệnh ung thue phổi. Tôi rất thấu hiểu nỗi đau mà cô đã phải trải qua, cô gái ạ." Bà nói với đôi mắt ươn ướt. Sau đó, bà kể cho tôi nghe về chồng của bà, về căn bệnh của ông và về khoảnh khắc cuối cùng bà gặp ông. "Tôi thường không làm việc này. Nhưng, được thôi, tôi sẽ giúp cô gặp ngài Petrakis. Thư ký của ngài ấy là em dâu tôi. Tôi sẽ nhờ cô ấy giúp để cô có thể gặp ngài ấy vào hôm nay."

"Ôi, cảm ơn bà, cảm ơn bà rất nhiều." Tôi vô cùng hạnh phúc.

20 phút sau, tôi đối diện với thư ký của ngài Petrakis. Đôi mắt cô ấy soi khắp người tôi từ trên xuống dưới. Cô ấy đã làm như thế 3 lần rồi.

"Ngài ấy không quen cô, hay bất cứ ai tên Jade cả. Ngài ấy nói gần đây ngài ấy không mời bất cứ ai về làm việc cho ngài ấy cả và ngài ấy cũng chưa bao giờ vào quán cafe đó."

"Cô có chắc không? Ngài ấy vừa đề nghị tôi cách đây 1 tuần, ngài ấy sẽ nhận ra tôi, một khi gặp tôi" tôi cảm thấy vô cùng thất vọng. Làm sao anh ta có thể dễ dàng quên hết mọi thứ như vậy được?

"Có thể. Đừng lo lắng. Tôi sẽ giúp cô gặp ngài ấy, được chứ? Hãy đợi tôi ở phòng chờ."

Khoảng 6 tiếng sau, tôi vẫn ngồi trong căn phòng chờ rộng lớn tại văn phòng của ngài Petrakis, một mình. Tôi đã ngủ gật mấy lần. Đó là một căn phòng rất ấm cúng, điều hoà không khí rất tuyệt và chiếc ghế đợi cũng vô cùng thoải mái đến nỗi tôi đã gần như cuộn tròn lên đó. Có một chiếc tivi lớn treo trên tường va các loại tạp chí kinh doanh trên bàn ở phía giữa phòng. Phòng nước ở bên cạnh, có một chiếc máy pha cafe và một tủ lạnh chất đầy các loại bánh ngọt.

Tôi ngáp và xem đồng hồ một lần nữa. Đã gần 5h chiều. Tôi đã đợi 6 tiếng rồi. Tôi lấy kính ra, dụi dụi mắt. Tôi đã xem hết 3 bộ phim trên kênh HBO và nếm thử hết các loại bánh trong tủ lạnh. Giờ thì tôi no không thở được. Tôi đứng dậy vươn vai một lúc, tôi nghe thấy có tiếng chuông kêu và giọng của cô thư ký vang lên.

"Cô Collins, ngài Petrakis muốn gặp cô bây giờ"

Tôi chỉnh sửa lại bộ tóc giả cũng như bộ váy mà tôi đang mặc sau đó cầm túi xách lên. Tôi ra khỏi phòng chờ ngay lập tức và tiến về phía vòng của cô thư ký.

Cuối cùng thì tôi cũng có thể gặp ngài Petrakis. Tôi sẽ nói với anh ta rằng tôi rất vui lòng được làm việc cho anh ta. Anh ta muốn trả cho tôi bao nhiêu cũng được, không quan trọng, miễn là đừng ít hơn lương cũ của tôi là được. Tôi chắc anh ta hiểu rằng tôi rất cần tiền để nuôi gia đình.

"Hãy nói lý do cô muốn gặp ngài ấy ngay khi cô gặp ngài ấy nhé. Ngài ấy đang rất vội. Ngài ấy sắp ra ngoài cùng gia đình."

"Tôi hiểu"

"Hãy nhớ là cô chỉ có 5 phút thôi đấy"

"Vâng, cảm ơn cô rất nhiều"

Tôi từ từ bước vào phòng làm việc của ngài Petrakis. Căn phòng rất rộng rãi với 2 màu chủ đạo nâu và đen. Tổng thể căn phòng thể hiện sự quyền lực cũng như giàu có của người chủ. Nó hoàn toàn là phòng làm việc của một người đầy quyền lực.

Chiếc ghế lớn sau bàn quay lại, trước mắt tôi là một người đàn pong vô cùng đẹp trai. Trông ông khá giống Romeo nhưng lớn tuổi hơn. Tôi chớp chớp mắt, đứng như trời trên nền nhà. Trời ạ! Không thể tin nổi. Tôi gặp nhầm người rồi.

"Xin chào, cô Collins."

Tuyệt, quá tuyệt. Đây không phải là Romeo mà là cha của anh ta. Tôi phải làm gì bây giờ?

"À, um... xin chào ngài." Đầu gối tôi mềm nhũn, máu trong người như dồn hết lên mặt. Tôi thật sự cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Xin chào, mời cô ngồi." Ông ta ngả người vào ghế, quan sát tôi. Mắt ông liếc từ đầu tới chân tôi. Ông hơi cau mày, trông có vẻ như là ông ta không thích thú gì với tôi lắm.

"Um..." Tôi ngồi xuống ghế trước bàn ông ta và đọc cái tên được khắc trên tấm biển đặt trên bàn

Markos Petrakis

Chủ tịch tập đoàn quốc tế Petrakis

"Tôi có thể giúp gì được cho cô, cô Collins?" Ông ta hỏi lại lần nữa rồi lại nhìn đồng hồ.

Giọng nói trầm và mạnh mẽ của ông khiến khiến tôi giật bắn mình. Tôi gạt phắt hết các suy nghĩ hỗn độn của mình rồi nói với ông ta

"Tôi... tôi xin lỗi thưa ngài Petrakis. Có một sự nhầm lẫn ở đây. Tôi muốn được gặp con của ngài chứ không phải ngài"

Trán ông ta nhăn lại, đôi môi mím lại đầy khó chịu "Cái gì? Văn phòng của Eros ở tần trên cùng"

Eros. Eros Petrakis. Ra đó là tên của Romeo.

"Vậy ai đã bảo cô vào phòng của tôi?" Ông ta hỏi

Tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng. Cảm giác sợ hãi và lo lắng tràn ngập. Tôi định nói với ông sự thật rằng ông bảo vệ đã nói tôi như vậy nhưng tôi đã quyết định giữ im lặng. Tôi không rõ thái độ của ông Markos Petrakis như thế nào. Biết đâu ông ta sẽ sa thải người bảo vệ chỉ vì đưa sai thông tin cho tôi.

"Thật ra thì tất cả đều là lỗi của tôi thưa ngài. Tôi phải đi đây. Cảm ơn ngài đã dành thời gian cho tôi." Tôi nói

Ông ta gật đầu " rất vui được gặp cô, cô Collins."

Tôi quay đầu ngay lập tực. Tôi rất muốn ra khỏi văn phòng càng nhanh càng tốt vì sự cố xấu hổ vừa rồi. Nhưng chân của tôi không chịu hợp tác chút nào, tôi vấp phải chân của chính mình và ngã úp mặt xuống đất.

"Cô không sao chứ? Cô Collins?" Tôi nghe ngài Petrakis nói

"Vâng, tôi không sao." Tôi ngày lập tực quỳ dậy, mặt tôi đỏ bừng. Thật bẽ mặt.

Khốn thật, kính của tôi rơi rồi!

Tôi cố gắng tìm nó nhưng mọi thứ trước mắt cứ mờ mờ còn tấm thảm lại màu đen. Tôi không thể nhìn thấy gì nếu không có kính.

Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra và ai đó bước vào trong. Mặc dù không rõ rang, nhưng tôi có thể xác định được đó là một người đàn ông với chiếc quần âu màu nâu và giày đen. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng có cái gì đó vừa bị vỡ. Tôi biết rằng đó là kính của tôi, nó vỡ rồi. Trời ạ, huhuhu... còn có thể tuyệt hơn được nữa không cơ chứ. Giờ thì tôi không còn kính nữa. Xong đời tôi rồi.

"Cái gì thế này?" Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc kêu lên đầy giận dữ. Romeo

"À, đó là kính của tôi" Tôi nhìn về phá anh ta. Đầu gối tôi vẫn quỳ trên sàn nhà.

Mặc dù không rõ rang lắm nhưng tôi nhìn thấy anh ta quỳ trước mặt tôi. Người mà tôi muốn gặp. Eros Petrakis.

"Jade? Cô đang làm gì ở đây vậy?"

Tôi thở phào nhẹ nhõm và âm thầm cầu nguyện. "Cảm ơn Chúa, anh ta vẫn còn nhớ tôi."

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây