Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

124: Nhớ thương


trước sau

Bạch Hằng nghe A Ly nói xong thì nhìn Athur qua máy thông tin. Arthur cau mày, khuôn mặt tỏ ra thâm trầm, xem chừng có vẻ đang buồn bực, gã như vậy có lẽ lại càng khiến A Ly thấy khó chịu hơn.

A Ly còn muốn nói gì đó nhưng Atthur đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói một câu: “Bỏ đi.” Rồi đi thẳng ra ngoài, làm như chủ đề này đã không còn cần phải bàn bạc nữa.

Cơn hưng phấn của Bạch Hằng cũng lắng xuống, y chưa bao giờ phản đối quyết định của Arthur. Tuy y luyến tiếc một nhân tài như La Tiểu Lâu, nhưng Arthur đã nói sẽ không giữ người lại thì y cũng chỉ có thể âm thầm tiếc nuối trong lòng. Tuy cơ giáp hiếm có, nhưng không phải là không có.

A Ly nhìn theo Arthur đi khỏi mới thu hồi đường nhìn, cậu ta cũng chưa ngắt video vội, trầm ngâm nói, “Anh Hằng, nếu La Tiểu Lâu thực sự lợi hại như anh nói, vậy chúng ta phải nghĩ cách, giúp anh Arthur giữ hắn lại.”

Bạch Hằng ngẩn người, y cảm thấy hiện tại y đã bắt đầu không hiểu rõ được A Ly, rõ ràng cậu ta không muốn Arthur coi trọng La Tiểu Lâu, vậy mà giờ lại giúp gã giữ người.

A Ly nhìn ra được suy nghĩ của Bạch Hằng, khẽ cười, nói: “Nếu La Tiểu Lâu cứ thế mà đi, anh Arthur không chừng sẽ nhớ mãi không quên, em thấy sẽ càng thiệt thòi hơn, chi bằng hiện tại tìm cách vẹn cả đôi đường. Vừa khiến anh Arthur đoạn tuyệt ý nghĩ trong đầu, vừa giữ lại một nhân tài kỹ thuật cho chúng ta.”

“Vậy sao? Cách gì?” Bạch Hằng thấy hứng thú, vừa nghĩ đến cơ giáp cấp ba và cấp bốn được chế tạo vô hạn, y không kiềm chế được mà lay động. Đối với một chế tạo sư cơ giáp của một toán cướp vũ trụ mà nói, điều này thực sự rất có sức hấp dẫn.

A Ly lúc này lại hơi do dự, nhìn Bạch Hằng một chút rồi mới ấp a ấp úng: “Chúng ta có thể tiền trảm hậu tấu, giữ La Tiểu Lâu ở lại thì có cả đống cách, dù sao chúng ta cũng là cướp mà. Bạch Hằng, có —— có đúng là anh rất thích kỹ thuật của La Tiểu Lâu không? Em hiểu rõ anh, anh có đồng ý giữ cậu ta ở lại giúp anh không.”

Qua một hồi mà không thấy Bạch Hằng nói gì, A Ly bèn lén quan sát y, phát hiện y không tỏ vẻ gì mới nói tiếp: “Thật ra tên đó tướng mạo có chút xấu xí, nhưng có thể là hóa trang, bản thân không xấu xí như vậy. Chi bằng anh giữ hắn ở lại, tốt xấu gì cũng là nhân viên có kỹ thuật mà anh thích, về sau tình cảm có thể dần dần phát triển ——”

Bạch Hằng bỗng nhiên bật ra, “Đủ rồi A Ly, đây là lần cuối cùng, tôi biết cậu chê tôi phiền, tôi sẽ không có bất kỳ tâm tư gì nữa đâu.” Nói xong thì đóng máy thông tin.

A Ly trợn mắt há hốc mồm mà nhìn màn hình đen xì, đột nhiên cảm thấy có phần hối hận, đây là lần đầu tiên Bạch Hằng đối xử với cậu ta như vậy.

Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trong mắt A Ly, dù Bạch Hằng sau này có sống cùng La Tiểu Lâu thì y cũng sẽ không dễ dàng mà quên cậu ta, có lẽ là cậu ta nói gì y sẽ nghe nấy. Nhưng giờ thì chuyện gì đang xảy ra vậy?

Căm hận nhìn máy thông tin một hồi, A Ly lại có chút không nỡ để bạn thân hiếm có của mình phải hy sinh. Suy nghĩ chốc lát, lông mày nhăn chặt lại mới dãn ra, dù có chọn người để kết hôn thì cũng không nhất thiết phải là Bạch Hằng. Không có Bạch Hằng, La Tiểu Lâu vẫn có thể tìm được người khác như thường, sao phải thiên vị cho hắn được một người đàn ông ưu tú như Bạch Hằng chứ?

La Tiểu Lâu được người người thương nhớ đang cùng thầy Mạc thương lượng chi tiết, trong khi đó Nguyên Tích đợi ở bên ngoài đến không chịu được lại quay trở vào bên trong. La Tiểu Lâu thoáng kinh ngạc, nhưng thấy đôi mắt nhìn mình bằng vẻ nguy hiểm của Nguyên Tích thì cậu hiểu ra ngay, lần chạy trốn trước của cậu đã khiến Nguyên Tích hiện giờ hành xử như một con mèo đang theo dõi con mồi của nó.

La Tiểu Lâu nhìn lướt qua, đứng dậy rót cho thầy Mạc đang sửa sang các điều khoản hợp tác một chén trà nóng, tiện thể cũng rót cho Nguyên Tích một chén.

Nhìn khuôn mặt hơi sốt ruột của Nguyên Tích, cậu bèn xoa dịu bằng cách nở nụ cười, còn lặng lẽ nhéo tay hắn, vẻ mặt của Nguyên Tích mới tốt lên được một chút.

Từ lúc Nguyên Tích vào phòng, thầy Mạc quyết định không đề cập đến mấy từ gen sinh vật nữa, La Tiểu Lâu cũng biết phối hợp mà không nói gì thêm.

Nhưng cậu vẫn có phần khó hiểu, hỏi: “Thầy Mạc, em thấy kỹ thuật của thầy ở trên tình cầu cấp cao có rất ít người có thể đạt được đến trình độ này, tại sao không phải là cơ giáp cấp bốn, dù không được, nếu —— phải nghiên cứu, thì thầy cũng có thể dễ dàng tự mình làm ra được. Tại sao không để em dạy cách làm cho thầy? Mà lại chỉ cần thành phẩm thôi?”

Đúng vậy, trong điều kiện thầy Mạc đưa ra, tất cả đều là mua cơ giáp, đợi đến khi La Tiểu Lâu có năng lực, đương nhiên nếu cậu có cửa thì có thể mua đại diện, cung cấp cho bọn họ cơ giáp cấp bốn hoặc trên cấp bốn. Nhưng lại bọn họ lại không hề muốn phương pháp chế tác.

Nghe xong thắc mắc của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích chớp mắt, cúi đầu tiếp tục uống trà. Còn thầy Mạc thì kinh ngạc nhìn cậu một hồi, cuối cùng mới thở dài: “Cậu nghĩ rằng tôi không muốn có phương pháp chế tạo cơ giáp cấp bốn ư? Dù nghiên cứu thấu đáo, với tôi mà nói thì cũng không là gì. Nhưng đối với những người ở đây mà nói, dù có biết thì cũng vô dụng.”

Thầy Mạc cười khổ: “Đây là sự khác nhau giữa tinh cầu cấp cao và tinh cầu cấp thấp, tinh thần lực của mọi người ở đây rất thấp. Mà cậu cũng biết, cơ giáp cấp ba đã cần tới tinh thần lực rồi, còn cơ giáp cấp bốn hoặc cấp cao hơn thì lại càng yêu cầu tinh thần lực cao hơn nữa. Bởi vậy, chúng tôi không phải không muốn học, mà là không làm được.”

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn thầy Mạc, hóa ra là như vậy. Cậu không nói gì nữa, chờ thầy Mạc soạn thảo hợp đồng xong thì đưa cho Nguyên Tích xem, thấy hắn gật đầu mới ký tên.

Hành động này cuối cùng mới khiến thầy Mạc chú ý tới người thanh niên lạnh lùng ngồi chờ bên cạnh kia. Có thể dễ dàng nhận ra, quan hệ giữa La Tiểu Lâu và người này không bình thường, hơn nữa lại rất không bình thường. Thầy Mạc cười, sau khi hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt ngày mai với La Tiểu Lâu xong mới cho bọn cậu rời đi.

Thầy Mạc biết mình đang nắm giữ kỹ thuật mà tinh cầu cao cấp coi là độc nhất vô nhị, nhưng ông chưa bao giờ có ý định lên đó để đổi lấy quyền mua cơ giáp. Ông có thể đi đến kết quả nào, tự ông cũng biết rõ ràng.

Ông sẽ được cung kính mời đến phòng nghiên cứu, sau đó được bố trí đủ loại đãi ngộ, nhưng tuyệt đối sẽ không phục vụ cho tinh cầu cấp thấp lấy một cái. Bởi vậy ông mới chọn La Tiểu Lâu, hiện tại có thể cậu chưa là gì, nhưng với tiềm lực của cậu, ngay cả ông cũng phải cảm thán, cậu là một thiên tài thuần túy. Thế nên, chỉ cần La Tiểu Lâu không bội ước, với giao dịch này, bọn họ sẽ tuyệt đối không bị thiệt thòi.

La Tiểu Lâu hiển nhiên còn thỏa mãn hơn thầy Mạc rất nhiều, cơ giấp cấp bốn hoặc trên cấp bốn luôn luôn là thứ cậu muốn học, vốn dĩ nó đã nằm trong kế hoạch của cậu rồi, mà làm nhiều cơ giáp với cậu mà nói, chẳng qua chỉ là tiêu hao ý thức nguyên lực tôi luyện độ thành thục mà thôi. Cậu không có thứ gì khác, nhưng ý thức nguyên lực là thứ dồi dào nhất.

Bởi vậy khi hai người ra khỏi cửa, La Tiểu Lâu không nhịn được mà đắc ý dào dạt khoe khoang bản giao dịch với Nguyên Tích, Nguyên Tích chỉ nhìn cậu, ôm cậu trở về.

Vì La Tiểu Lâu muốn dành thời gian dạy Ngải Phàm chế tạo hộp năng lượng, nên hai người vẫn ở lại nhà Arthur.

Tối đến, rốt cục Ngải Phàm cũng làm ra được hộp năng lượng thứ nhất của mình, tuy năng lượng chỉ dừng lại ở mức 500 la, nhưng nó vẫn hưng phấn đến nỗi không khép miệng lại được.

La Tiểu Lâu cũng vui mừng, dựa vào tinh thần lực, hộp năng lượng Ngải Phàm chế tạo sẽ không bao giờ vượt quá con số 5,000, nhưng nếu từ nhỏ mà nó đã bắt đầu rèn luyện như thế này, sau này sẽ phát triển thành cái gì, giờ vẫn chưa thể nói được.

Tối đó, Arthur vẻ mặt âm trầm rốt cục cũng bình thản được chút ít.

Tính nóng nảy của La Tiểu Lâu ra sao, ở đây Arthur và Ngải Phàm tiếp xúc với cậu nhiều nhất nên cũng có phần hiểu rõ. Nhưng khi bọn họ thấy La Tiểu Lâu vô ý thức phục vụ cho Nguyên Tích đủ thứ, cả hai đều bàng hoàng không nói ra lời.

Cuối cùng Arthur không nhịn được mà châm chọc, “Hóa ra vương tử điện hạ của chúng ta không phải muốn kết hôn với vương tử phi, mà là muốn một đầu bếp hay bảo mẫu hơn.”

Nguyên Tích nhìn Arthur đang cố ý gây chia rẽ quan hệ giữa hắn với La Tiểu Lâu, tỏ ra bình thường mà nói: “Dù là vợ chồng, cuối cùng cũng phải có chủ ngoại chủ nội chứ, chẳng phải sao?” Có điều, bọn họ nhất định phải mua một người máy gia đình, ít nhất cũng có thể dọn dẹp nhà cửa, lau chùi bàn ghế. Mấy ngày không có La Tiểu Lâu, Nguyên Tích rốt ráo cũng lĩnh hội được tầm quan trọng của người máy gia đình. Nghĩ tới đây, Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn viên ngọc xanh lục trên cổ La Tiểu Lâu, một năm này, hắn hoàn toàn xác nhận 125 là một tên không thể trông chờ vào.

Ngoại trừ vểnh đuôi đi phá đám mọi chỗ, thu thập tất cả những thứ nó thấy hứng thú, lúc bọn họ thân mật thì mắt sáng lấp lánh đứng ngoài cửa dòm trộm, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ từng thấy nó làm được một việc nào có ích. Nhưng thấy nó giúp mình download những tư liệu kia, Nguyên Tích vẫn rất độ lượng mà tha thứ cho nó, đồng thời quyết định nuôi tên người máy dạng thú cưng vô dụng này.

Arthur ngơ ngác nhìn Nguyên Tích canh giữ ở cửa phòng bếp, giật giật khóe miệng, xoay người về phòng.

Ban đêm, 125 vẫn luôn cùng con mèo béo chiếm đóng cái giường của La Tiểu Lâu, giờ phải cấp tốc chạy sang phòng Ngải Phàm lấy nơi nương tựa. Nguyên Tích ôm chặt La Tiểu Lâu, trong căn phòng nhỏ bé, giở trò với tiểu nô lệ tội nghiệp.

Sau khi vào phòng, Nguyên Tích cúi đầu hôn lên khuôn mặt của La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, mặc bộ quần áo thô ráp, nhưng hắn vẫn thấy cậu rất gọn gàng đáng yêu, khiến hắn bị kích thích mà chỉ muốn ôm chầm lấy cậu.

Với hành vi tuyên bố chủ quyền của mèo Nguyên Tích, La Tiểu Lâu phải đối phó đến nửa đêm, rốt cục không chịu được mà ngủ thiếp đi.

Mấy ngày tiếp theo, La Tiểu Lâu rảnh rỗi lại tới chỗ của thầy Mạc. Nguyên Tích đôi khi cùng Arthur đối chiến, đôi khi đi dạo loanh quanh, tới ngày thứ hai thì đeo lên cổ tay La Tiểu Lâu một chiếc máy thông tin.

La Tiểu Lâu đoán ra rằng có lẽ không chỉ có một mình Nguyên Tích tới đây, vậy cũng tốt, chí ít không phải lo lắng về vấn đề an toàn nữa.

La Tiểu Lâu bắt đầu dùng toàn bộ tinh thần và thể lực để tập trung vào việc học cơ giáp sinh vật. Thầy Mạc dạy cũng rất nghiêm túc, ngoại trừ việc chỉ dạy cho top 3, thời gian còn lại ông đều dạy La Tiểu Lâu học.

La Tiểu Lâu kính nể phát hiện, kỹ thuật dung hợp gen sinh vật của thầy Mạc hoàn toàn là do chính ông tự nhiên cứu ra, ở một nơi chỉ có cơ giáp cấp ba như thế này mà nói, thực sự là rất giỏi.

Nếu cơ giáp cấp ba dung hợp gen sinh vật có thể đạt tới cấp sáu cấp bảy, vậy thì —— cơ giáp cấp chín sẽ đạt tới cấp nào? La Tiểu Lâu gần như có chút vội vã. Nhưng nếu Nguyên Tích biết cậu lại có ý tưởng lên Vân Tiêu, không biết hắn có nổi khùng không đây.

Hơn nữa, sau vài ngày học, La Tiểu Lâu phát hiện không phải tất cả gen của sinh vật đều có thể dung hợp với cơ giáp, tất nhiên, cũng có dung hợp không có tác dụng. Thầy Mạc chọn loại dã thú hung mãnh nhất thiên hà Gray, hơn nữa là do Arthur hỗ trợ chế phục, chẳng trách thầy Mạc lại đối xử khác biệt với Arthur như vậy.

Thầy Mạc tổng cộng chế tạo ra ba chiếc cơ giáp sinh vật, một chiếc cho Arthur, một chiếc bán cho một người ở thiên hà Gray, còn một chiếc thì thầy giữ lại.

La Tiểu Lâu có vật thật để quan sát nghiên cứu. Sau một tuần, cuối cùng cậu cũng thông suốt lý thuyết tổng thể về cơ giáp sinh vật.

Sau đó, 125 bảo cậu quan sát kỹ thuật tồn trữ cơ giáp sinh vật cấp thấp nhất. Vốn thấy đồ đạc như thiên thư, tự dưng lại có cảm giác sáng tỏ thông suốt. Hơn nữa, tư liệu của 125 cũng cao cấp không hề kém cạnh thầy Mạc. Nếu nói nghiên cứu của thầy Mạc chỉ là hình thức ban đầu của cơ giáp sinh vật, vậy cái còn lại của 125 chính xác là cơ giáp sinh vật.

Sau khi thương lượng với 125, La Tiểu Lâu mở bản vẽ đơn giản nhất ra để cùng thảo luận với thầy Mạc. Khi thấy nó, thầy Mạc kinh ngạc tức thì. Sau khi kích động mà giật lấy nó, ông mới ý thức được cách làm của mình có phần không ổn. Với vẻ mặt suy sụp, ông hỏi mượn La Tiểu Lâu một buổi tối để xem xét, đồng thời cam đoan tuyệt đối sẽ không để cho người thứ hai thấy.

La Tiểu Lâu ngẩn ngơ: “Kỳ thực thầy không cần phải nôn nóng như vậy đâu, cứ chậm rãi mà xem, em còn ở lại đây ba ngày nữa, ngày mai xem lại cũng như nhau, đêm nay không phải có lễ hội chào mừng đấy ạ?”

Thầy Mạc vô cùng đau khổ nhìn La Tiểu Lâu còn có tâm trạng tham gia lễ hội chào mừng, cầm bản vẽ như bảo bối mà cấp tốc đi khỏi.

La Tiểu Lâu nhún vai, cùng Nguyên Tích đi dự lễ hội chào mừng. Hiếm khi nào được ăn uống no nê mà không phải trả tiền, còn thêm biểu diễn miễn phí nữa chứ, tội gì mà không đi.

Khi hai người vào trong đại sảnh lễ hội chào mừng thì đã có không ít người tới dự, khu vực bàn ăn bày toàn những thức ăn mê người và rượu mạnh thơm lừng.

La Tiểu Lâu buồn bực phát hiện, dù Nguyên Tích đã hóa trang che giấu một nửa vẻ đẹp trai lai láng của mình, hắn vẫn là người khá nổi bật trong lễ hội.

Cử chỉ ưu nhã, đứng đắn khéo léo, hơn nữa tướng mạo tuấn mỹ cùng với vẻ kiêu ngạo từ trong xương cốt đã vững vàng mà hấp dẫn mọi đường nhìn của các thiếu nữ.

Đến nỗi, La Tiểu Lâu còn chưa tới khu đồ ăn thì đã có người bắt đầu mời Nguyên Tích khiêu vũ.

A Ly từ xa nhìn hai người, vỗ nhẹ cô gái hơi béo phì bên cạnh, nói: “Là người kia, chỉ cần đưa hắn ta vào trong phòng, anh chắc chắn sẽ có cách giúp em giữ hắn ta lại.”

“Anh cứ yên tâm.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây