Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

222: Chương 220


trước sau

Lúc La Tiểu Lâu tỉnh lại, Nguyên Tích đang dựa vào đầu giường, khuôn ngực rắn chắc vẫn còn đang không ngừng phập phồng, trong mắt còn lưu lại dư vị của trận ‘điên loan đảo phượng’ vừa xong. Nói thật, biểu tình đó xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ và ngạo mạn thường ngày kia khiến cho người ta có cảm giác miệng khô lưỡi khô không ngừng.

Hai người dán sát vào nhau, chính xác hơn, một cánh tay của Nguyên Tích vẫn còn ôm chặt thắt lưng của cậu.

Nguyên Tích rất nhanh phát hiện La Tiểu Lâu đã tỉnh lại và đang nhìn lén y mà nhỏ nhãi, lập tức nhìn thẳng mặt y, nghiêm mặt nói: “Em còn không mau biến trở về bộ dáng bình thường, cái bộ dạng này khó coi chết đi được”.

La Tiểu Lâu, nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không thích hợp, tóc quá dài, đưa tay vuốt tóc lại đụng phải cái gìđó xù xù lông trên đầu – một đôi tai cực kì mẫn cảm – cho dù chính hắn xờ vào, hắn cũng không nhịn được mà cả người run lên. Rồi sau đó, ánh mắt La Tiểu Lâu lại dại ra mà nhìn cái thứ đang bị Nguyên Tích nắm – cái đuôi của cậu.

Nguyên Tích hừ một tiếng, tăng mạnh lực nắm, một trận điện lưu tê dại chạy từ chỗ bị nắm lan khắp toàn thân, La Tiểu Lâu gần như muốn nhảy dựng lên.

Ông trời ơi, đây, đây thực sự không phải là trò đùa biến thái của Nguyên Tích mà là đồ thật, thậm chí còn có liên hệ đến một vài cái giác quan nào đó của cậu.

“Đây là có chuyện gì?!” Thanh âm của La Tiểu Lâu cao vút kêu lên.

Xem ra Tiểu Lâu không có ý thức được chính mình đã biến hình, nhưng Nguyên Tích cũng không có tính toán nhắc nhở cậu, chỉ tiếp tục bất mãn nói: “Anh làm sao biết được? Anh tiến vào phòng thì thấy em đã ra cái dạng này, còn … còn ‘*** đãng’ lao vào anh đòi hỏi, tuy rằng anh cũng không ngại bị em ‘dùng dùng’ để thỏa mãn, nhưng em cũng phải chịu trách nhiệm đối với hành vi của bản thân đấy”.

La Tiểu Lâu xấu hổ, sắc mặt đỏ lựng lên: “Em, em cũng không rõ lắm, em sau khi hấp thu nguyên quả xong, cả người đều không biết gì luôn…”

“Được rồi, em cứ biến trở về như cũ đã, bộ dáng này của em… nếu đi ra ngoài cẩn thận lại dọa chết người!!” Nguyên Tích một bên nhìn La Tiểu Lâu cao thấp đánh giá, một bên hung tợn mà nói.

“Em biết, nhưng em cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, chờ em đi nhìn cái gương trong phòng tắm… này,anh có thể buông tay ra được không? Vì anh không có nên anh cũng không biết được làm thế đau thế nào đâu…” Giọng chỉ trích của La Tiểu Lâu vì không có dũng khí mà yếu dần xuống.

“Em cứ ngồi yên đây đợi, 125 vào là sẽ biết chuyện gì xảy ra ngay thôi” Nguyên Tích đem cái áo trên mặt đất nhặt lên bao kín La Tiểu Lâu lại, rồi ngồi chồm hỗm một bên đợi 125 từ ngoài cửa tiến vào.

Cánh cửa rất nhanh mở ra một cái khe hở nhỏ, 125 thò đầu vào thăm dò, cái tốc độ này nhanh gấp mấy lần tốc độ khi La Tiểu Lâu bắt nó rời phòng.

La Tiểu Lâu áp chế một chút chua sót sợ hãi trong lòng, nhìn về phía 125 với ánh mắt cầu xin giúp đỡ, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng:“125, tao cái dạng này là vì chuyện gì xảy ra?”

125 trừng mắt nhìn “Cái dạng này? À, thực sự bình thường thôi, đây là hình dạng mà những dị thú thuần huyết sau khi đến một cấp bậc nhất định đều có thể biến hóa ra. Cậu trước đây có thể biến hóa hoàn toàn thành thú, hình dạng này cũng không phải không có khả năng”.

“Vậy sao? Nhưng giờ quan trọng là… tao có thể biến trở về hình người bình thường không?”La Tiểu Lâu nghi hoặc hỏi một chút, đây mới là vấn đề cậu quan tâm nhất.

“Đương nhiên là có thể rồi. Cậu có thể tự do chuyển hóa”. 125 vừa trả lời vừa quan sát sắc mặt Nguyên Tích. Thấy y có vẻ không có biểu hiện phát hỏa, đi lại gần giường, trong tay còn cầm thêm một cái ống nghiệm chứa huyết dịch màu đen.

La Tiểu Lâu đang định biến hình, nhớ ra cái gì, liếc nhìn Nguyên Tích một cái, cũng chẳng dám trông mong người này có thể hiểu được thế nào là“tránh mặt đi”,đành nhắm mắt lại tập trung, sau đó, cái lỗ tai của hắn giật, cái đuôi – vẫn đang bị người kia nắm trong tay – cuối cùng cũng thoát ra, cả người biến trở về bộ dáng bình như trước.

Nguyên Tích vừa lòng mà gật gật đầu “Như vậy dễ nhìn hơn”. Tuy rằng phải công nhận rằng đôi khi ngẫu nhiên có một lần ‘chơi’ kiểu này cũng không tồi, nhưng cuối cũng thì bộ dáng bình thường này vẫn là tốt nhất. Cái bộ dáng kia của La Tiểu Lâu làm hắn cảm thấy xúc động ở bộ phận nào đó, mà bộ dáng như bây giờ, lại làm hắn có cảm giác xúc động ở trong tâm.

La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, miệng bất mãn nói thầm: “Loại biến hóa này thật chẳng ra làm sao cả, tự nhiên mọc ra cái đuôi và cái tai làm gì kia chứ?…. nhưng mà khoan đã, tại sao tao đột nhiên lại có thể thực hiện được loại biến hóa này?”

125 giơ giơ ống nghiệm trên tay lên: “Tôi nghĩ là do cái này, đây là máu mà cậu ho ra”

“Máu của tao?”La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn huyết dịch màu đen kia, không dám tin tưởng.

“Không phải” 125 ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu“Máu này là của La Thiểu Phàm” Lần trước khi La Thiểu Phàm uy hiếp La Tiểu Lâu, nó thuận tay thu thập gen của hắn ta để phòng khi cần, có thể thông qua internet chú ý động thái của tên đó. Nhưng mà sau đó, tên kia lại dùng một cách nào đó trốn tránh khỏi sự theo dõi của nó, điều ấy 125 không có ý định sẽ nói ra.

La Tiểu Lâu vô cùng ngạc nhiên, bản thân cùng La Thiểu Phàm cũng không mấy lần tiếp xúc, sao trong cơ thể của cậu lại có máu của hắn ta. Nguyên Tích cũng nhăn lại lông mày, cảm thấy quyền sở hữu của mình bị xâm phạm, nghiêm mặt bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại thế được?”

“Tôi đoán là lúc La Thiểu Phàm thay thế La Tiểu Lâu đi làm con nuôi La gia, Kim phu nhân đã làm thế, đây là một loại hạt do khoa học kỹ thuật tạo ra, đại khái để lừa La Thành Vận rằng La Thiểu Phàm là con ruột của Lê phu nhân, cần trộn lẫn máu của La Thiểu Phàm rồi cấy vào trong cơ thể La Tiểu Lâu”.

La Tiểu Lâu kinh ngạc mà há to mồm, cái đầu tiên hắn nghĩ tới chính là trang nhật kí bị xé đi kia của La Tiểu Lâu‘đồ thật’. Trước khi tự sát chắc tên đóđã phát hiện La Thành Vận luôn làm các thí nghiệm liên quan đến dị thú, hơn nữa những thí nghiệm đó không phải hoàn toàn không có hiệu quả nên đã nghi ngờ và biết được việc làm của Kim phu nhân. Lo sợ bị phát hiện mình mới là kẻ thực sự mà xé trang nhật kí đó đi. Thì ra toàn bộ câu chuyện là như vậy.

(các thí nghiệm của lão cha lên Thiểu Phàm có chút hiệu quả là vì hai người đã bị tráo phần nào máu và năng lực cho nhau để lừa lão cha).

Kim phu nhân vẫn luôn mong muốn đứa con thành rồng phượng để bản thân được “mẫu bằng tử quý” (mẹ được vinh hiển nhờ con), không tiếc giá nào để tráo đổi trẻ con, kết quả lại không hề biết rằng đã đẩy con mình vào hố lửa vực sâu.

Nghĩ đến tầm mắt lạnh như băng của La Thành Vận, La Tiểu Lâu không khỏi rùng mình một cái.

“Hừ, thế cũng tốt, bây giờ có điều tra thế nào đi nữa thì ngươi cùng Kim gia sẽ chẳng có chút quan hệ nào nữa”. Nguyên Tích nói luôn, hắn ước gì La Tiểu Lâu không có một cái thân thích nào và chỉ có thể nượng tựa vào hắn.

“Tôi sẽ kiểm tra một lần nữa” 125 nói xong, lại gần, lấy máu từ cánh tay đang duỗi ra của La Tiểu Lâu cho vào một ống nghiệm nhỏ.

La Tiểu Lâu thuận tiện dò xét một chút ý thức nguyên lực của mình, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc đã thăng cấp thành cái dạng gì. Vừa dò xét, hắn lập tức sửng sốt, trong cơ thể hắn tồn tại một lượng sức mạnh tinh thần thật lớn, ít nhất là gấp mười lần trước đây. Thế nhưng cỗ sức mạnh này cũng không phải làý thức nguyên lực hay tinh thần lực, mà là một loại mới xuất hiện do sự dung hợp của hai loại trên.

La Tiểu Lâu ngẩn ra, lập tức nhớ tới khi đó, ở thời khắc nguy cơ bị nổ tung, ý thức nguyên lực của hắn không đủ dùng, không thể không điều động tinh thần lực ra cùng giúp áp chế lượng năng lượng khủng bố tràn tới từ nguyên quả. Xem ra, chính là lúc đó, ý thức nguyên lực cùng tinh thần lực đã dung hợp lại làm một.

La Tiểu Lâu vừa nghĩ tới việc điều khiển chỗ sức mạnh mới đó, một cỗ lực lượng lập tức từ trong cơ thể hắn đi ra, ở chung quanh hắn dạo một vòng, rồi lại ngoan ngoãn đi trở về cơ thể. Lượng sức mạnh tinh thần mới này rõ ràng dễ điều khiển hơn nhiều so với ý thức nguyên lực cùng tinh thần lực, giống như sự liên hệ giữa hắn cùng nó không hề có chút cản trở nào hết.

La Tiểu Lâu vừa mừng vừa lo, không biết loại tình huống này là tốt hay xấu nữa.

125 đang làm kiểm tra máu của La Tiểu Lâu thì ngạc nhiên mà kêu một tiếng “Cấp bậc gen của ngươi đã thay đổi rồi nè”

Dưới ánh mắt dị thường phấn khích của La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích, 125 cẩn thận mà lui ra đằng sau mấy bước, sau đó mới nói:“Thật là chuyện tốt, là gen cấp S”. Thực ra, gen của La Tiểu Lâu sau khi phá bỏ được phong ấn đã trở lại cấp cao nhất, nhưng chỉ là gen của huyết thống dị thú mà thôi, chứ gen của huyết thống nhân loại lại không có thay đổi gì rõ rệt. 125 thật sự không dám trước mặt Nguyên Tích nói ra điều này.

La Tiểu Lâu mừng như điên “Ý ngươi là ta có thể lái loại cơ giáp bình thường?”Điều này thật sự là quá hạnh phúc, nếu cậu có thể tùy ý lái bất kì cơ giáp nào, đối với việc chế tạo cơ giáp của cậu sẽ có giúp ích rất lớn.

Nguyên Tích thì suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói: “Có lẽ chúng ta nên nghĩ đến việc trộn gen để tạo một đứa bé”.

Còn không kịp kinh hỉ xong, La Tiểu Lâu đã bị câu nói của Nguyên Tích làm hoảng sợ, lắp ba lắp bắp mà nói: “Cái gì?? Em, em không định cóđứa nhỏ sớm như vậy!!”

Nguyên Tích lộ ra một bộ dáng phiền não còn hơn cả cậu: “Anh cũng không muốn! Anh ghét tất cả mọi thứ chiếm dụng thời gian của chúng ta, nếu không phải tại cha luôn bảo quản gia ám chỉ anh…. Từ từ!! Em dám nói là không muốn có con của anh???!!!”

La Tiểu Lâu nghe vậy mà sặc sụa ho khan. Đoạn đối thoại này tuyệt đối có vấn đề. Đây không hề giống lời đối thoại của hai cái nam nhân.

“Em không có ý này, em chỉ là, chỉ là, ai trong chúng ta sẽ mang thai đứa nhỏ?! La Tiểu Lâu chịu đựng một cục nghẹn, cố gắng tâm bình khí hòa màđem đề tài chuyển sang vấn đề mang thai đứa nhỏ. Cậu thực sự không muốn biết đứa nhỏ là làm thế nào mà sinh ra được.

“… Anh cảm thấy để cho Road mang thai là một cái chủ ý không tồi” Nguyên Tích suy nghĩ nửa ngày, nhịn đau nói.

La Tiểu Lâu á khẩu:“…”.

Nhìn Nguyên Tích đứng dậy mặc quần áo, La Tiểu Lâu do dự nửa ngày, vẫn là rối rắm hỏi: “Vậy anh định khi nào thì muốn có hài tử?”

Nguyên Tích kinh ngạc mà liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái: “Trước khi chúng ta ra chiến trường sẽ lưu lại gen, làm cho hoàng cung bảo tồn xuống, về phần lúc nào đứa trẻ sinh ra, chắc là mười mấy năm sau”

Âm thầm sắp xếp lại cảm xúc, đây là một cái thời gian có thể chấp nhận được, La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Một cái ‘gia’–ông chồng –đãđủ để cậu hầu hạ mệt nghỉ rồi, nếu thêm một cái nữa, ngày ấy cậu thực sự không dám tưởng tượng.

Nguyên Tích mặc quần áo xong, kéo theo La Tiều Lâu vẫn còn đang nhũn chân nhũn não nghĩ ngợi đi ra ngoài: “Đi thôi, đi dùng bữa tối, mọi người đều lo lắng cho emđấy”.

Kết quả, khi Nguyên Nặc đang không ngừng ám chỉ La Tiểu Lâu làm cơ giáp cho hắn, quân bộ truyền đến tin tức gìđó, Nguyên Liệt cùng Phượng Già Lăng bệ hạ đều thay đổi sắc mặt, lập tức rời khỏi hoàng cung.

Không lâu sau, sĩ quan phụ tá của Nguyên Triệt cùng Nguyên Tích cũng vội vã chạy lại. Chuyện quá khẩn cấp, hai người mặc quần áo xong đều rời đi. Trước khi đi, Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu và Nguyên Nặc dặn dò: “Hai người các ngươi cũng đi cùng luôn đi”.

Đoạn người chạy tới quân bộ tổng hành dinh, bên trong không khí thật khẩn trương cùng nghiêm túc, ai ai cũng vội vàng bận rộn.

Mấy người được dẫn tới phòng họp, một vị thượng tướng quân hàm năm sao đang hội báo tình huống cho hai vị bệ hạ, vài vị tướng quân cao cấp của quân bộ cũng ở trên màn hình kết nối trực tuyến họp và chỉ huy từ xa.

Nguyên Tích nhìn nhìn,mang La Tiểu Lâuđi tới trước một cái màn hình lớn. Trên màn hình là Mạc Tư tinh cầu nằm phía đông nam của đế đô, mấy tháng trước, Nguyên Liệt đã cho rút toàn bộ cư dân ra khỏi đó, chỉ để lại quân đội đóng quân trấn giữ.

Mà bây giờ, hiện lên trên đó làhình ảnh khói lửa chiến tranh. Vừa mấy ngày trước, bạch tuộc nhân – giống xúc tua càng ngày càng kiêu ngạo không coi ai ra gì kia – cuối cùng đã bắn phát súng đầu tiên khai hỏa, tuyên bố mở đầu cho thế chiến lần thứ năm. Càng không xong là, quân đội mạnh nhất của đế quốc –đội quân cơ giáp màu xanh thẫm –được xuất động để phản kích nhưng gần như không có chút hiệu quả nào.

Hiện tại, bên Mạc Tư tinh cầu chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ cho căn cứ, tình huống phi thường không xong. Cứ theo đà này, bị bọn bạch tuộc nhân công pháđánh bại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

La Tiểu Lâu nhìn sang tinh cầu phụ cận trên màn hình, cư dân trên đó còn chưa kịp rút khỏi, hạt pháo bay đầy trời, vô số phi thuyền không gian cùng cơ giáp dân dụng cố gắng vội vàng bay thoát đi, dưới đất thì chật ních những chiếc xe huyền phù di tản tán loạn…

“Đây là…” Nguyên Nặc cũng không rõ tình hình, kinh ngạc nói.

“Ừm, là tinh cầu của liên bang bên kia, bọn họ có hai cái tinh cầuđã bị tập kích”. Nguyên Tích đảo mắt qua, không thay đổi sắc mặt, nói.

“Lúc trước khi bọn họ vội vàng tách ra, chắc cũng không tưởng tượng được loại tình huống này có thể phát sinh nhanh đến vậy”. Nguyên Nặc bĩu môi nói. Xưa kia liên bang vì chiến tranh với dị thú không trụ được mà xin sát nhập vào đế quốc, tìm sự che chở của bên này, đến khi cảm thấy không cần nữa là không chút do dự đem những lời hứa hẹn mà ném sang một bên.

Mấy người bọn họ đang quan sát, lại có người chạy tới báo cáo:“Bệ hạ, gần Mạc Tư tinh cầu, F20 tinh vực, Duy Á tinh cầu cùng năm tinh cầu khác xin lệnh được sơ tán dân cư”.

Mọi người đều nhìn về phía Nguyên Liệt bệ hạ, Nguyên Liệt sắc mặt không chút thay đổi mà nói:“Lập tức đi an bài. Hách Phỉ Tư thượng tướng, ngươi đi điều động người qua bên đó chịu trách nhiệm di tản cùng hộ tống người dân rời đi an toàn”.

Một vị thượng tướng đang ngồi lập tức đứng dậy chào theo nghi thức quân đội, nhanh chóng đi khỏi.

Những vị tướng còn lại nhìn nhau, muốn nói lại thôi. Toàn bộ cư dân của tất cả tinh cầu đó rút khỏi sẽ vô cùng hao tài tốn của, hơn nữa, những tinh cầu trống để có thể di tản đến không nhiều lắm. Thế nhưng nếu không rút đi, những cư dân trên đó chắc chắn có nguy hiểm.

Nguyên Liệt tiếp tục nói: “Rút lui toàn bộ cũng không phải biện pháp giải quyết, tối trọng yếu bây giờ là biết được ưu thế của bọn bạch tuộc nhân, nghĩ biện pháp để khống chế tình huống, sau đó tiến hành phản kích. Đồng thời, bắt đầu từ ngày mai, bắt đầu thông báo lệnh trưng binh trên toàn bộ đế quốc”.

Nói tới đây, Nguyên Liệt đột nhiên hỏi: “Carlos trung tướng hiện đang ở đâu?”

Lập tức có người báo lại: “Thưa bệ hạ, Carlos trung tướng còn đang nghiên cứu cơ giáp của bạch tuộc nhân mà Nguyên Tích điện hạ mang về, ông ấy nói sẽ nhanh chóng báo cáo lại cho ngài”

Cùng lúc đó, cổng thông tin liên lạc của Nguyên Tích vang lên, ychấp nhận rồi trao đổi với người ở đầu dây bên kia:“…Em ấyá? Có lâu không …đúng vậy, em ấy mới khỏe lại không lâu, không thể làm việc quá lâu…được rồi, tôi lập tức đưa em ấyđến đó…”

Nó xong Nguyên Tích đóng cổng thông tin liên lạc, nhìn về phía La Tiểu Lâu:“Carlos trung tướng điện tới, muốn mời em đến đó giúp đỡ hắn phân tích cơ giáp của địch, sư phụ em cùng với một vài vị đại sư khác cũng sẽ đến đấy, nhưng đại bộ phận bọn họ phải đợi đến buổi sáng ngày mai mới tới nơi”.

La Tiểu Lâu sửng sốt, chưa kịp định thần đã bị Nguyên Tích tha ra ngoài:“Một giờ sau anh sẽ đến đón em”.

La Tiểu Lâu càng đi càng cảm thấy không đúng chỗ nào đó, cậu cuối cùng cũng nhớ ra,ý thức nguyên lực cùng tinh thần lực của cậuđã chuyển thành một cái dạng khác, như vậy cậu dùng cái gìđể nghiên cứu cơ giáp? Nếu vận dụng cái lực lượng mới đó, liệu có bị người khác phát hiện ra thân phận dị thú của bản thân hay không?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây