Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

287: Chương 284


trước sau

Khi phi hành đoàn dừng chân ở biên giới đế quốc, đứa nhỏ vẫn đang ngủ. La Tiểu Lâu ngồi ở bên giường nhìn chăm chú khuôn mặt của bé con, nghĩ đến tương lai đứa nhỏ sẽ lớn lên dưới sự yêu thương bao bọc của mọi người, khuôn mặt giống y hệt Nguyên Tích (hắn dám nói hắn chưa từng thấy em bé nào xinh đẹp đáng yêu như vậy) cũng giống cả cái tính bá đạo của Nguyên Tích nữa, đứa nhỏ sẽ ngọt ngào mà kêu hắn là “ba ba”, sẽ làm nũng mà bổ nhào vào trong lòng ngực hắn…

La Tiểu Lâu theo ảo tưởng của mình thả hồn đi mất, khóe miệng lại dần dần không tự giác mà cong lên. Còn về phần một người ba ba khác – Nguyên Tích thì đang ngơ ngác mà đứng ở một bên, sắc mặt phiếm hồng, nhìn chằm chằm hai tay của mình… hắn hắn hắn vừa mới bế con của chính mình!!!

Trời ơi! Đứa nhỏ thực sự là mềm mại đến khó tin, không giống bọn trẻ con khác tí nào! Nó là bảo bối đáng yêu nhất, độc nhất vô nhị vượt bậc… duy nhất một cái khuyết điểm chính là diện mạo… Nguyên Tích bất động thanh sắc mà lén liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái … Nếu bé con có thể giống La Tiểu Lâu thì… quá trình nuôi lớn nó từ nhỏ đến khi trưởng thành quả thực vô cùng hoàn mỹ….

125 thì mặt mày hớn hở trông nom hai khỏa trứng, hơn nữa vẫn chắp hai cái chân trước giao trước ngực thành kính cầu nguyện … Hỡi Thượng Đế Phật Tổ Nữ Oa… làm ơn để cho tiểu bảo bối của nó được yên lành ở bên nó từ bây giờ trở đi, nó không thể chịu đựng được hậu quả của việc bọn họ bị đánh cắp … đây là lần đầu tiên nó dưỡng tiểu chủ nhân đấy!! Nếu không phải là nó không có mao (lông), nó quả thực muốn kéo bọn nhỏ đến bụng dưới của mình, gánh vác trọng trách ấp trứng.

Mà một kẻ nữa bị đồng dạng bắt trông coi hai khỏa trứng đứng gần 125 nữa là Khánh Kiệt Lạp Đức Nhĩ, hắn thì hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm hàm ơn của 125, cứ mỗi mấy phút là hắn lại phải vận long khí cho cái quả trứng nhận được huyết hoa văn kia, còn phải cứ mười giây một là lại nhận ánh mắt xem thường của 125… đã thế hắn còn cứ phải nén giận…

Thượng Đế a!! Tại sao? Hắn chẳng qua là muốn hảo hảo tắm rửa một cái, quy hoạch tương lai một chút mà thôi, hắn đến tột cùng là đã làm sai cái gì???

Xét thấy vương tử điện hạ cùng vương tử phi điện hạ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái “ba ba hạnh phúc đến phát ngốc”, Lăng Tự một lần nữa ngăn trở những người khác tới quấy rầy bọn họ.

Sau khi phi thuyền hạ cánh, La Tiểu Lâu cẩn thận đem đứa nhỏ đang ngủ say đưa vào khoang an toàn, Nguyên Tích thì trực tiếp mang khoang an toàn đó ôm xuống đất.

La Tiểu Lâu nhìn thấy Thiều Dung – kẻ cùng lên phi thuyền đi với bọn họ, lại rõ ràng đang có ý định rời đi, do dự một chút rồi chạy tới hỏi “Ngươi sau này có tính toán gì không?”

Thiều Dung cũng không hẳn có ác ý với hắn, khi Tô Lan yêu cầu giết La Tiểu Lâu, hắn đã ghé vào lỗ tai La Tiểu Lâu nói một câu “Kỹ năng này của ngươi thực sự làm cho ta kinh hỉ đấy”

Lúc ấy, Thiều Dung cũng biết rằng đòn tấn công của mình không trúng đích, nhưng cố tình giả vờ là đã đánh trúng, thậm chí đẩy chân thân đang ẩn giấu của La Tiểu Lâu ở gần đó cách xa ra hơn mười thước.

Huyễn hóa hình dáng, không phải chân thân, là do nguyên lực ngưng kết lại thành hình người. Nếu Thiều Dung thực sự muốn động thủ với hắn, hẳn là có thể tìm tới chân thân của La Tiểu Lâu.

Thiều Dung lẳng lặng mà nhìn La Tiểu Lâu “Ta sẽ không quay về Liên bang, ta đã là kẻ có nhà mà không thể về nữa rồi”

La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, có thể nói, mỗi lần La Tiểu Lâu nhìn đến Thiều Dung đều là lúc hắn mang theo nụ cười trên môi, có sung sướng, có lười nhác, có quỷ dị, thậm chí là có cả nguy hiểm.

Thế nhưng lần này La Tiểu Lâu nhận thấy trong mắt của con người đầy cường đại, đầy máu tươi này sự bi ai. Tuy rằng chẳng qua chỉ là chợt lóe mà thôi, nhưng La Tiểu Lâu lại bỗng nhiên cảm thấy đau xót, có lẽ là bởi huyết mạch của bọn họ đều là những kẻ bị cả nhân loại lẫn dị thú vứt bỏ, hoặc cũng có lẽ bởi vì Thiều Dung đã từng giúp đỡ hắn.

“Vậy ngươi có muốn quay về chỗ của dị thú? Anh trai ta cũng đang tới đây…” La Tiểu Lâu hỏi. Nếu không phải cực chẳng đã, La Tiểu Lâu tuyệt đối sẽ không gợi ý Thiều Dung tới bên chỗ dị thú.

Đôi mắt đen thẳm của Thiều Dung lặng nhìn La Tiểu Lâu trong chốc lát, cuối cùng hắn cái gì cũng không nói, yên lặng cúi đầu, hai vai bắt đầu run rẩy

La Tiểu Lâu chột dạ, lo lắng mình có can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác không, thì chợt nghe thấy tiếng cười quen thuộc.

Nụ cười tà khí đáng ghét của Thiều Dung lại xuất hiện, ghé sát vào lỗ tai La Tiểu Lâu hỏi “Những điều ta vừa nói, ngươi sẽ không thực sự tin là thật đấy chứ? Chậc chậc, thật sự là vừa tốt bụng lại đáng yêu quá nha…”

La Tiểu Lâu ngơ ngác đứng, nỗi chua xót chột dạ vừa rồi không biết đã chạy đến cái góc nào… hắn quả thực là chẳng nên xen vào việc của người khác…

“Ta đã từng gặp mẫu thân của ngươi” Thiều Dung bỗng nhiên nói “Đó là một người phụ nữ phi thường thông minh, mà phụ thân ngươi, là một kẻ còn biến thái hơn cả ta, ta không biết ngươi giống ai trong hai người bọn họ… nhưng mà, ta thấy vui khi ngươi là loại tính cách này”

Nói xong, THiều Dung đưa tay sờ sờ mặt La Tiểu Lâu, xoay người rời đi “Không cần lo lắng cho ta, ta cảm giác bọn họ đã tới rồi”

Xem ra, Thiều Dung đã quyết định sẽ trở lại phía dị thú, sự kêu gọi của huyết mạch là niềm tin, là đích tới của hầu hết tất cả dị thú.

La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, xoay người hướng về phía Nguyên Tích lao vào – người kia sắc mặt đã không được bình thường nữa rồi.

Ở nơi dừng chân, phi hành đoàn bọn họ không những gặp được người của đế quốc, mà còn có người của liên bang, người của hai nước nhị cấp văn minh – Theles, Ethedis- và người của một số nước văn minh cấp một nữa…

Khánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức sau khi cam đoan một lần lại một lần rằng trong khoảng thời gian ngắn, trứng bảo bảo nhất định sẽ không có chuyện gì, rốt cuộc cũng được thả tự do, đi theo đội ngũ tới đón của Ethedis ly khai. Hắn cảm thấy những ngày tháng hạnh phúc của mình hình như đã xài hết mất rồi.

La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích đi vào nơi nghỉ của đế quốc, đi tới gặp Nguyên Liệt cùng Phượng Già Lăng. Ngoài ý muốn là, Phượng Già Lăng lại đang dựa vào giường đón bọn họ.

Nhìn Phượng Già Lăng ôm đứa nhỏ tủm tỉm cười với bọn họ, La Tiểu Lâu ái ngại nhìn về phía Nguyên Triệt đứng bên cạnh, Nguyên Triệt như nhận ra sự lo lắng của hắn, nhẹ giọng giải thích “Mẫu thân thân thể không được thoải mái, là do khí hậu không quen thôi, không có gì đáng ngại đâu”

La Tiểu Lâu gần như muốn hộc máu, đây chẳng phải là cái lý trả lời cho có thôi sao, chẳng lẽ đến cái lý do hợp lý hơn cũng lười nghĩ mà trả lời hắn à?

Nhìn lén Nguyên Liệt đứng bên, sắc mặt so bình thường càng lạnh lùng, La Tiểu Lâu đem nghi vấn nuốt xuống.

Đứa nhỏ đã tỉnh. Nó nhìn trái nghiêng phải, tựa hồ muốn đưa tay túm lấy La Tiểu Lâu. Lúc trước ở phi thuyền, trừ Nguyên Tích ra, những người khác muốn tới gần đều phải hứng chịu khuôn mặt đen âm trầm của Nguyên Tích hoặc là tiếng rít gào của trẻ nhỏ.

Bảo bảo nhìn đến người đang ôm mình là Phượng Già Lăng, con mắt đen láy nhìn chăm chú khuôn mặt người kia một vài giây, sau đó nở ra một nụ cười.

Bộ dáng khôn ngoan khả ái kia là cho hai vị ba ba nháy mắt lộ ra vẻ ghen tị. Đứa nhỏ còn chưa có cười với mình lần nào!

Nguyên Nặc chậc chậc hai tiếng, cảm thán: “Thực là kì diệu a, bất luận lúc nào, chỉ cần đưa thằng nhỏ tới chỗ bá mẫu, nó lập tức ngoan ngoãn, còn có thể cười cho chúng ta xem…”

La Tiểu Lâu lúc này mới phát hiện, đứa nhỏ tuy rằng ngoan ngoãn để cho Phượng Già Lăng ôm, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc về phía bên này của hắn và Nguyên Tích, hiển nhiên với vị tổ phụ đang ôm mình này là vừa thương vừa sợ.

Nguyên Tích nhìn đứa nhỏ trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy nghiêm trang cúi chào phụ thân và mẫu thân, trịnh trọng nói “Phụ thân, mẫu thân, mặc kệ chuyện gì xảy ra, con đều sẽ cùng La Tiểu Lâu đối mặt. Nguyên Dục, còn bọn đệ đệ của nó nữa, xin kính nhờ các ngài chiếu cố”.

Vì thông tin chứa đựng trong câu nói này quá lớn, mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Tích.

La Tiểu Lâu tuy rằng cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng vẫn phải thốt ra “Ngươi đặt tên cho thằng bé mà không thương lượng gì với ta lời nào sao?”

Phượng Già Lăng thì bình tĩnh tao nhã hỏi han “Thuận tiện giải thích cho chúng ta một chút, nói bọn đệ đệ của thằng bé là sao?

Nguyên Tích quay quay đầu nhìn 125, 125 lập tức chạy tới, đem một cái rổ đặt ở trên giường, mở bọc khăn tắm dầy cộm, lộ ra hai khỏa trứng bên trong.

Nguyên Tích khụ một tiếng rồi nói “Con biết chuyện này rất khó để có thể tin tưởng, nhưng hai khỏa trứng này cũng là con của chúng con”

Một đám người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, lúc sau rốt cuộc mới phát hiện Nguyên Tích không phải đang nói giỡn.

Nguyên Nặc thất thanh kêu lên “Này chẳng lẽ không phải là đồ chơi của bảo bảo sao?” CHuyện hai quả trứng này từng bị hắn quẳng chơi tuyệt đối sẽ không được nói đến.

Phượng Già Lăng cùng Nguyên Liệt liếc nhìn nhau, sau phút kinh ngạc, ý cười trong mắt càng nhiều, hiển nhiên đối với việc có thêm hai hậu duệ là phi thường vừa lòng.

Nguyên Triệt thì không hiểu lắm nhìn về phía La Tiểu Lâu, đánh giá từ trên xuống dưới làm lông tơ La Tiểu Lâu dựng hết cả lên, mới có hứng thú mà nói “Thì ra các ngươi có thể sinh trứng sao…”

La Tiểu Lâu rùng mình, gian nan mà nói “Không, kỳ thật, đó chỉ là hiểu lầm…” Hắn trong lòng thì đang mặc niệm xin lỗi Ly Mạch. Hắn không phải cố ý bôi nhọ danh dự gia tộc dị thú đâu, nếu Nguyên Triệt ôm mong chờ nào đó với Ly Mạch… liên quan gì đến hắn a… đó là đều là lỗi của 125 cả!!

Nguyên Tích thì nhìn về phía La Tiểu Lâu, đắc ý mang theo vài phần khoe khoang mà nói “Ta suy nghĩ mất mười mấy tiếng, tên của thằng nhóc là, Nguyên Dục”.

La Tiểu Lâu run rẩy khóe miệng nhìn Nguyên Tích, mười mấy giờ? Ngươi chẳng lẽ suy nghĩ từ lúc bắt đầu ôm đứa nhỏ tới tận lúc phi thuyền dừng chân sao…

Nhìn thấy ánh mắt Nguyên Tích tha thiết trông mong cùng lỗ tai cũng bắt đầu ửng đỏ, La Tiểu Lâu nín cười, nghĩ nghĩ nói “Tên hay lắm, là nó đi”

Dục – sáng ngời, chói mắt, đỉnh thiên lập địa. Đại khái đây cũng là kỳ vọng của Nguyên Tích đối với đứa nhỏ đầu tiên này đi.

Nhãn tình Nguyên Tích quả nhiên sáng lên, kiêu ngạo mà tiến tới gần La Tiểu Lâu nhỏ giọng nói “Kỳ thật, ta còn nghĩ tên cho một đứa nữa, là đứa nhỏ bị cái tên kim long chết tiệt kia trộm mất ấy, gọi là Nguyên Nguyên, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nguyên nguyên (Tròn tròn)?? La Tiểu Lâu suy nghĩ một lát. Hắn hiểu Nguyên Tích là lo đứa bé kia có bởi vì nứt vỏ mà tổn thương nguyên khí không, nên dùng tên để đền bù sao…

“Cũng tốt lắm” Trên thực tế La Tiểu Lâu rất ít khi cự tuyệt quyết định của Nguyên Tích. Mượn lời của 125 – xuất giá tòng phu – những lời này ở La Tiểu Lâu chiếm được hoàn mỹ biểu hiện.

Đã được khẳng định, Nguyên Tích đắc ý kéo tay La Tiểu Lâu, về phần tên của đứa nhỏ còn lại, hắn sẽ chậm rãi nghĩ. Hắn cùng La Tiểu Lâu còn đủ thời gian để mà chọn tên.

Sau phút kinh hỉ bởi có thêm thành viên mới, Nguyên Tích nhìn về phía Nguyên Liệt hỏi “Phụ thân, vì sao lại có nhiều người đến Tư Đồ Á vậy?”

Nguyên Liệt đứng cạnh Phượng Già Lăng, đưa tay đặt lên vai hắn, lạnh lùng mà nói “Có người điều tra ra, người bạch tuộc hình như có liên hệ với nơi này. Mà Theles, cũng có vẻ đã sớm biết chuyện”

“Ta nghĩ, bọn họ tới nơi này là bởi nghĩ rằng có thể kiếm lời. Nơi này phát hiện nguồn sinh lực kiểu mới thật lớn. Bất luận là nguồn sinh lực kiểu mới hay các loại kỹ thuật cao cấp hoặc vũ khí mới cũng đều có thể xuất hiện ở nơi này. Đó cũng là nguyên nhân tranh đoạt của bọn họ”.

La Tiểu Lâu lặng lẽ sờ ngực. Hắn là vì tính mạng của mình nên mới không thể không tới. Đế quốc cùng liên bang thì vì kẻ thù của mình mà tới. Còn những người còn lại, tuy rằng nói là tới giúp đế quốc cùng liên bang, nhưng đại khái hẳn là muốn đến chia một bát canh.

Nguyên Triệt tiếp lời “Kẻ thù của chúng ta, giờ không hẳn chỉ có mình người bạch tuộc đâu. Nhất định cần phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào”

Nguyên Tích tán thưởng gật đầu, đang muốn nói chuyện, lại thấy La Tiểu Lâu gục đầu, nghĩ hắn đã mệt mỏi, xin phép phụ thân một tiếng rồi đưa La Tiểu Lâu về phòng trước, 125 thì xách rổ chạy theo sau.

Nguyên Dục ngóng mắt trông mong nhìn ba ba cùng đệ đệ muội muội đi mất, sững sờ mà không dám lên tiếng.

Sau khi Nguyên Tích rời đi, La Tiểu Lâu nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt hai khỏa trứng, đựa theo lời của 125, dùng nguyên lực giúp bọn nó mát xa, làm cho bảo bảo khỏe mạnh cường tráng mà sớm phá vỏ ra đời.

Mười phút sau, ngực La Tiểu Lâu bỗng nhiên động, ánh mắt hắn dần trở nên mê man, buông ra hai khỏa trứng, chậm rãi ngồi dậy, xuống giường đi ra ngoài.

125 chú ý đến động tác này của La Tiểu Lâu, ý thức được có gì đó không thích hợp, hô lên “Này, ngươi đi đâu vậy?”

La Tiểu Lâu không để ý đến 125, động tác cứng ngắc mà đi đến cạnh cửa, mở cửa, ngay khi 125 sốt ruột mà định bụng gọi cho Nguyên Tích thì một người đứng chắn ở cửa.

Người nọ làm động tác chớ lên tiếng với 125, sau đó khẽ đẩy người La Tiểu Lâu ra, lắc mình vào cửa, đem cánh cửa khóa kỹ lại.

HẾT 287

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây