Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

58: Chương 58


trước sau

́T

125 nhạy cảm nhận thấy người nhận nuôi của mình sẽ vì Tây Thụy Nhĩ kia mà nói mấy câu giáo huấn nó, vì vậy nhanh chóng mở miệng chỉ trích La Tiểu Lâu trước về hành vi vượt quá giới hạn — Cái này là nó học trộm từ Nguyên Tích đó.

Chắc chắn mục đích của 125 sẽ đạt được, vì sự xấu hổ của La Tiểu Lâu khi bị Tây Thụy Nhĩ hiểu lầm đã hoàn toàn thay thế bằng sự phẫn nộ.

Tây Thụy Nhĩ kinh ngạc khi thấy La Tiểu Lâu đứng phắt dậy, bèn vội nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Sao vậy? Cậu có gì cần hỗ trợ ư?”

“Không có gì, tớ muốn tìm một tảng đá để thực nghiệm độ cứng của viên ngọc này chút. Lúc mua nó, người bán hàng đảm bảo với tớ rằng dùng đá đập lên nó sẽ không bị vỡ, bây giờ vừa đúng lúc muốn thực nghiệm xem sao.” La Tiểu Lâu mặt cứng ngắc mà nói, đáng tiếc ngoại trừ đất đai mềm xốp và cỏ Tinh La gần như trụi lủi, mấy chỗ gần đấy chẳng có một tảng đá nào.

Tây Thụy Nhĩ tiến lại gần nhìn viên ngọc bích bị La Tiểu Lâu nắm chặt trong lòng bàn tay. Ngón tay dài nhỏ của La Tiểu Lâu cố sức đến mức trắng bệch, trái ngược lại, viên ngọc bích lại càng tỏa ra óng ánh trong suốt làm Tây Thụy Nhĩ phải khen ngợi: “Nó thật đẹp, tớ thật lòng đề nghị cậu đừng làm cái thực nghiệm đó, người bán hàng thường tìm mọi cách để lấy được lòng tin, bọn họ thường thổi phồng hàng hóa của mình trên trời dưới biển, hơn nữa, những viên ngọc loại này thường vô cùng dễ vỡ.”

La Tiểu Lâu không cam lòng nhìn thung lũng xa xa mới có đá, đành phải nhét 125 vào lại túi, có nên cho 125 đi một chuyến không nhở? Thôi, đừng dỗi hơi, thà thu thập nguyên liệu còn có lời hơn. Muốn uy hiếp nó thì lúc nào chẳng được.

Tây Thụy Nhĩ nghiêng đầu nhìn La Tiểu Lâu còn đang buồn bực, rồi mỉm cười, đưa hết những nguyên liệu tốt cho cậu, còn mình thì chỉ chọn một ít, giải thích rằng dù sao thì chế tạo sư cơ giáp cũng nên dùng nhiều hơn một chút.

Có một mỹ nhân thanh cao như ngọc thế này làm bạn, cơn tức giận của La Tiểu Lâu giảm đi không ít, nghĩ đến tư liệu Nghiêm đại sư đưa cho mình, cậu bèn nới với Tây Thụy Nhĩ: “Cỏ Tinh La là nguyên liệu tốt nhất để chữa trị cho cơ giáp, nếu xa xỉ hơn, hoàn toàn có thể cho thêm cỏ Tinh La vào dịch bảo dưỡng và dịch bảo vệ thường ngày để duy tu cho cơ giáp, đối với cả chế tạo sư và chiến binh mà nói, đây là nguyên liệu cao cấp hiếm có đấy.”

Đôi mắt xanh lam của Tây Thụy Nhĩ nhìn La Tiểu Lâu chăm chú, vuốt hàng lông mày xinh đẹp, nói: “Cảm ơn cậu đã giải thích rõ ràng như thế cho tớ nhé, kỳ thực tớ cũng không quá hiểu rõ nguyên liệu đâu. Nếu đã như vậy, chi bằng tớ cho cậu những cây tốt nhất, khi nào cậu chế tạo ra dịch bảo dưỡng thì có thể tặng tớ một lọ, tớ mong còn không được ấy chứ.”

Tim La Tiểu Lâu nhảy dựng lên, hôm nay mới biết Tây Thụy Nhĩ mà cậu ta đối xử rất tốt với mình, tưởng chừng như cố ý tiếp cận, có vẻ tận lực lấy lòng. Nhưng vị chiến binh cơ giáp với thiên phú và tiền đồ đều xuất sắc hơn cậu rất nhiều này vì sao lại muốn lấy lòng cậu chứ? Hiện tại cậu chẳng có gì, tiếp cận cũng chẳng được một chút lợi ích nào. Chẳng lẽ là vì Nguyên Tích?

Tuy La Tiểu Lâu thầm nghi ngờ, nhưng vẫn nhận lấy, dù có ở đâu thì cũng luôn luôn rất khó để có thể mở miệng từ chối yêu cầu của mỹ nhân.

Có lẽ đã nhận được một bài học nên nửa ngày sau, 125 ngoan ngoãn không dám quá phận nữa, chí ít những chỗ La Tiểu Lâu đi qua cũng không còn bị trụi lơ trụi lóc nữa.

Một giờ sau, mấy cái hộp tùy thân mang theo của La Tiểu Lâu đã đầy ự, cậu không cam lòng lắm mà nhìn đống nguyên liệu khắp nơi trên mặt đất, rồi quay sang Tây Thụy Nhĩ vẫn đang trò chuyện cùng mình: “Tớ phải về thôi.”

Tây Thụy Nhĩ nhìn thời gian, quan tâm mà hỏi: “Đã qua lâu như vậy rồi cơ à, thế thì cậu mau trở về đi. Còn nữa, thể lực của cậu không tốt lắm, sau này đừng đi một mình, tuy không có chuyện gì, nhưng hành tinh này vẫn còn tồn tại trùng thú biến dị, cậu ra ngoài như vậy mọi người trong nhóm sẽ lo lắng lắm đấy. Có cần tớ tiễn cậu không?”

“Không cần đâu, nhóm tớ ở gần đây lắm. Cảm ơn cậu nhé, sau này tớ sẽ chú ý.” La Tiểu Lâu từ chối khéo, có điều lời Tây Thụy Nhĩ vừa nói khiến cậu bỗng nhiên nhớ tới Nguyên Tích. Lâu như vậy rồi thì có lẽ Nguyên Tích qua trợ giúp các nhóm khác chắc cũng đã trở lại, cậu phải về kịp trước lúc Nguyên Tích về để chuẩn bị cơm tối thôi. Cậu cũng không muốn thấy Nguyên Tích nổi cơn trước mặt bao nhiêu người, nếu thế thì mất mặt chết được. Tạm biệt Tây Thụy Nhĩ, La Tiểu Lâu cấp tốc chạy về.

Lúc này 125 mới dè dặt mở miệng: “Cậu còn đang tức giận à? Cậu nghe người kia nói đấy, tôi — tôi rất dễ vỡ. Là người nhận nuôi của tôi, cậu nên dịu dàng với tôi một chút…”

Cái miệng của con thú non nũng nịu này làm La Tiểu Lâu rùng mình một trận, chỉ có thể tự nói: được rồi. Nói đến đây, 125 quá khác biệt so với trí tuệ nhân tạo bình thường.

Trên thực tế, La Tiểu Lâu thậm chí chưa bao giờ đối xử với nó như một vật thể không có sinh mệnh. Hơn nữa, mỗi khi 125 bắt đầu nhõng nhẽo, La Tiểu Lâu lại vô ý thức mềm lòng.

Thấy La Tiểu Lâu không nói chuyện, 125 thoáng do dự, gắng chí tiếp: “Tôi đang chăm chỉ học ngôn ngữ Liên bang, mỗi lần giúp cậu giấu diếm, khi Nguyên Tích kéo cậu vào phòng tắm còn có thể khiến cậu lo âu — Đây đều là vì cậu cả! Tin tôi đi, nếu Nguyên Tích lại bạo hành gia đình, tôi cam đoan sẽ đứng về phía cậu!”

Bày tỏ xong, 125 cẩn thận hỏi: “Cho nên, cậu sẽ không cấm tôi đúng không?”

Rốt cục có bao nhiêu bực mình đây trời! Làm sao mà có hai chiếc cơ giáp như thế này, mồm miệng trìu mến như thế khiến ta đau đầu chỉ muốn cho nó ăn đòn!

“Được rồi, nếu mày nghe lời tao thì bây giờ câm miệng lại.” La Tiểu Lâu bất lực nói, đồng thời cảm thấy sự nhẫn nại và điềm đạm đời này của cậu có lẽ đều cho hết Nguyên Tích và 125 rồi, hai kẻ này nhất định là do ông trời phái đến thử thách cậu…

May mắn sao, lúc La Tiểu Lâu trở lại, Nguyên Tích và các chiến binh cơ giáp hắn mang theo vẫn chưa về. Như thế này cũng có đủ thời gian cho La Tiểu Lâu chuẩn bị cơm tối ngon lành trước khi hắn quay lại.

Thời điểm Nguyên Tích trở lại đã là chạng vạng. Bọn họ mang về một tin tức tốt, phi thuyền của tinh cầu An Tắc sáng mai sẽ đến.

Các chế tạo sư cơ giáp hoan hô, cuối cùng thì bọn họ cũng có thể rời khỏi đây rồi. Còn các chiến binh thì lại có chút tiếc nuối, nói thật thì, bọn họ thực sự có rất nhiều luyến tiếc.

Chuyện bất trắc lần này khiến thực lực của bọn họ tăng lên rất cao!

Ban đêm, để lại hai người gác đêm còn lại tất cả vào trong hang động ngủ. Đây là ngày cuối cùng bọn họ ở lại trên tiểu hành này, bởi vậy mọi người đều ngủ rất ngon.

Nhưng mà, cho đến nửa đêm rồi mà La Tiểu Lâu vẫn chưa được ngủ yên. Bởi vì tay của Nguyên Tích cứ thoáng cái lại khẽ chọc lên eo của cậu. Không nhịn được nữa, La Tiểu Lâu bèn cố gắng lấy dũng khí, mở miệng hỏi: “Hơn nửa đêm rồi mà chưa ngủ, rốt cục có chuyện gì thế?”

“Không ngủ được.” Hình như vô cùng bất ngờ bởi La Tiểu Lâu thường ngày ngủ rất say mà bây giờ vẫn còn thức, Nguyên Tích ngừng một hồi mới nhỏ giọng nói.

… Ngài quen nửa đêm giết trùng thú rồi, nhưng tôi thì buồn ngủ lắm đó. La Tiểu Lâu oán giận nhìn chằm chằm cái người nào đó đang nằm trong túi ngủ.

“Nếu chưa ngủ, vậy thì anh muốn, ừm, anh muốn thương lượng với em một việc.” Cuối cùng Nguyên Tích cũng nói.

“Việc gì?” La Tiểu Lâu mơ mơ màng màng thuận miệng hỏi.

“Anh muốn ở lại đây thêm 5 ngày nữa, để cường hóa huấn luyện. Anh biết em mệt mỏi muốn chết, rất muốn về nhà. Nhưng em, em có thể kiên trì thêm được nữa không?” Nguyên Tích chần chừ hỏi, bây giờ hắn đã có chút thấu hiểu tâm tình của bố mỗi khi thương lượng công chuyện với mẹ.

La Tiểu Lâu rất ngạc nhiên vì Nguyên Tích lại đi thương lượng với mình, mấy chuyện này trước đây toàn một mình Nguyên Tích quyết định thôi cơ mà.

“Mệt thì mệt thật đấy nhưng anh còn mệt hơn. Nếu anh muốn huấn luyện thì tất nhiên em sẽ ở lại, dù sao em cũng là chế tạo sư cơ giáp của anh mà.” La Tiểu Lâu thấp giọng nói, vẫn ở chung với nhau, dù có là kiểu quan hệ nào thì cậu cũng không thể xách túi về trước được.

Tuy La Tiểu Lâu rất nhớ cái bồn tắm nhà mình, nhưng 5 ngày sẽ qua nhanh thôi.

“Này, em đồng ý rồi, anh không ngủ đi à?” La Tiểu Lâu không dám tin thì thào.

Sau khi nhận được lời chấp thuận, Nguyên Tích lại hừng hực khí thế, hăng hái cầm lấy tay cậu vuốt ve dục vọng của mình, con mắt long lanh sáng lên trong bóng tối nhìn La Tiểu Lâu không chớp mắt, mang theo hưng phấn trước nay chưa từng có.

“Được rồi, tự em làm là được, không cần anh giúp, này, em thật sự không cần —” Tiếng kêu của La Tiểu Lâu bị Nguyên Tích dùng miệng chặn lại. Con mèo thành tinh kiêu ngạo nhanh nhẹn không kẻ nào sánh bằng này kéo La Tiểu Lâu vùi vào túi ngủ.



Sáng sớm ngày hôm sau, lần lượt từng đội ngũ lân cận tới điểm tập kết bên này, vì phi thuyền sẽ đến đón nên các đội ở gần đều tập trung lại, hiện giờ trên tiểu hành tinh có ba điểm tập hợp.

Nguyên Tích dẫn nhóm của mình tập hợp với nhóm 2, nhóm 5 và nhóm 7, một đoàn sinh viên tụ tập ở một chỗ, doanh địa tức khắc trở nên náo nhiệt khác thường,

La Tiểu Lâu không thấy Tây Thụy Nhĩ đâu, nhưng ở nơi gần hôm qua thì lại thấy, có lẽ cậu ta thuộc nhóm 3.

Tuy nhiên cậu lại trông thấy La Thiểu Thiên tóc trắng kiêu ngạo, vị đại thiếu gia kia thoạt nhìn chẳng hề có vẻ đã từng bị thương chút nào, khuôn mặt lạnh lùng đứng ở một bên.

Bị người xa lạ cứu, có lẽ vị đại thiếu gia tâm cao khí ngạo này cực kỳ phẫn nộ chăng.

La Tiểu Lâu cảm thấy vừa vui mừng khấp khởi vừa thấy may mắn vì bọn họ không nhận nhau là một quyết định sáng suốt, cậu không muốn có một đứa em trai chẳng đáng yêu tẹo nào như thế…

Sau khi toàn bộ nhóm 4 đến đông đủ, Nguyên Tích, La Thiểu Thiên và hai nhóm trưởng khác họp lại với nhau, 20 phút sau phi thuyền sẽ đến.

Biết tạm thời sẽ không rời khỏi tiểu hành tinh này, vốn có hành trang đơn giản nên La Tiểu Lâu chỉ tùy ý đóng gói chút ít.

Dù sao cậu và Nguyên Tích sẽ ở lại thêm 5 ngày nữa, thức ăn và nước uống vẫn còn đủ, chỉ là toàn bộ thuốc dinh dưỡng — Hiện tại chí ít còn đủ thuốc cho 1 tháng.

La Tiểu Lâu định tìm Điền Lực, kết quả là tên kia biết sắp phải về nên sống chết đi theo xum xeo bên cạnh cô bạn chiến binh cơ giáp của mình. Vì sau khi trở về, có lẽ sẽ không còn cơ hội được chung nhóm với một mỹ nữ như vậy nữa.

Cũng chẳng thấy bóng dáng thằng Athes đâu cả, cô bạn chế tạo sư cơ giáp của nó thì trái ngược lại, đang ngồi ai oán ở cách đó không xa.

La Tiểu Lâu chậm rãi đi dạo, có nhiều người ở đây như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.

10 phút sau, La Tiểu Lâu mới phát giác mình đã quá ngây thơ rồi.

Cậu đã từng đối mặt một lần với nguy cơ lớn nhất sau khi tới thế giới tương lai này, nhưng nguy cơ này chẳng phải do dị thú mang đến, mà chính là từ quân đội.

Đến cùng phi thuyền cứu viện của tinh cầu An Tắc còn có chiến hạm của quân đội.

Sau khi hạ xuống tiểu hành tinh, một giọng nói cảnh báo từ máy khuếch đại âm thanh vang lên: “Toàn thể sinh viên chú ý, trải qua dò xét, trong số các bạn đang có lẫn một nhân hình dị thú (dị thú hình người)! Hiện tại toàn bộ sinh viên hãy trở về nhóm nhỏ của mình, đợi lệnh tại chỗ! Chúng tôi đã tra ra vị trí của dị thú. Hãy nghe đây, ngươi đừng hòng có bất cứ mong muốn chạy trốn nào, tốt nhất là nên lập tức giơ tay chịu trói! Không nên có chủ ý động đến bất kì sinh viên nào, nếu không chúng ta sẽ trực tiếp tống người vào Viện Dị Dạng —”

“Toàn thể sinh viên chú ý…”

Hết thảy mọi người trên tiểu hành tinh không thể xem nhẹ lời cảnh báo vang lên khắp nơi, vừa kêu la sợ hãi vừa chạy khỏi điểm tập trung của mình.

Trong nháy mắt, sắc mặt của La Tiểu Lâu trở nên tái nhợt, cậu gần như không đứng vững nổi nữa. 125 liền ghé vào lỗ tai cậu gào lên: “Mau trốn vào trong hang động bên cạnh cậu ngay!”

La Tiểu Lâu không ngoảnh lại nhìn gì, cứ thế xoay người chui thẳng vào hang động tối đen bên cạnh. Chạy được vài bước cơ hồ đã không còn hơi sức nào nữa, phần lớn là do sợ hãi. Cậu vốn nghĩ rằng mình đã che giấu rất kỹ, cho tới bây giờ 125 cũng chưa từng nhận ra cậu đã bị bại lộ.

Nhưng, hiện tại phải làm sao?

La Tiểu Lâu gần như muốn khóc, tuy không biết Viện Dị Dạng là nơi nào, nhưng nhất định đó không phải là một nơi tốt đẹp. Hơn nữa cậu cũng không có ý định đe dọa bất cứ ai, căn bản cậu chẳng có năng lực đó.

Có lẽ cậu là con dị thú đáng thương vô tội và không có một chút năng lực nào nhất trong toàn bộ vũ trụ này! Thậm chí chỉ có một nửa huyết thống của dị thú.

Ông trời, Nguyên Tích… Cậu đã quên mất Nguyên Tích, nếu Nguyên Tích biết cậu là dị thú — Tim La Tiểu Lâu đập dồn dập, cậu không dám nghĩ nữa. Cậu vẫn còn nhớ rõ ràng và khắc sâu vẻ mặt sát khí đằng đằng của Nguyên Tích khi phóng đi, có lẽ Nguyên Tích căm hận tất cả các loại thú.

La Tiểu Lâu lảo đảo chạy sâu vào trong hang động, não bộ chết lặng tưởng chừng như không thể suy nghĩ thêm được nữa.

Cậu không thể trốn thoát, cậu biết. Là loài dị thú nguy hiểm nhất, nhưng thật ra cậu chẳng có gì — Thậm chí một cái lỗ để trốn cũng không có.

Mà lúc này, giọng nói to vang kia vẫn như hình với bóng truy đuổi cậu.

“Mọi người đừng hốt hoảng, căn cứ theo dò xét, nhân hình dị thú hiện tại đã trốn vào bên trong hang động dưới tọa độ (xxx, xxx), mọi người hãy mau chóng rút lui lên phi thuyền. Quân đội đã hạ lệnh truy bắt, nếu nhân hình dị thú có bất kì hình thức phản kháng nào sẽ bị giết chết ngay tại chỗ.”

Bước chân của La Tiểu Lâu khựng lại, suýt chút nữa thì ngã xuống mặt đấy. Chống cự, cậu lấy cái gì để chống cự? Trong lúc vội vàng, cậu không mang theo một thứ nào. Trên tay chỉ là chiếc đèn khẩn cấp từ kho tàng nhỏ của 125 đóng góp.

“Bọn… bọn họ đang nói tao sao?” La Tiểu Lâu ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi.

“Rất không may, theo dò xét của tôi, tọa độ vừa cảnh báo tương đồng với vị trí hiện tại của cậu.” Trong giọng nói của 125 cũng mang theo sự lo lắng. Nó đến bây giờ vẫn không rõ, dưới sự trông nom cẩn thận của mình mà La Tiểu Lâu lại bị bại lộ, “Cố gắng chạy vào trong, cậu yên tâm, tôi sẽ không để họ bắt được cậu đâu.”

La Tiểu Lâu gượng cười, mày có thể làm gì để họ không bắt được tao… Mày chẳng qua chỉ là một bộ não nhân tạo không có bất kỳ sức lực nào thôi, nhưng những lời này của mày, tao sẽ ghi nhớ để sau này đối xử nhẹ nhàng với mày hơn, nếu như còn có sau này.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây