Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

77: Chương 77


trước sau

́ HOẠCH…

Cuối cùng huấn luyện viên Lạc Kỳ nói với La Tiểu Lâu rằng: “Dựa theo đẳng cấp của cậu, cậu sẽ được phân tới nhóm tám. Lát nữa tôi sẽ chuyển cho cậu một phần bản đồ vị trí các phòng huấn luyện, mặt khác, tôi sẽ lập ra bảng kế hoạch huấn luyện cho cậu, lần sau tới sẽ đưa cho cậu.”

Nhìn La Tiểu Lâu và chiếc cơ giáp màu lam đậm phía sau cậu, huấn luyện viên Lạc Kỳ hơi do dự, nói thêm: “Cậu mới đến nên tôi nhắc nhở cậu, hiện tại cậu không thích hợp để đến khu đối chiến, tốt nhất là nên chọn một phòng luyện tập riêng, nâng cao năng lực của mình về mọi mặt. Nếu thực sự muốn đi thì cũng nên chọn một hội viên thích hợp cùng nhóm mình.”

La Tiểu Lâu còn đang chìm đắm trong tâm trạng lần đầu tiên được điều khiển cơ giác, cảm giác này, quả thực là quá tuyệt vời. Nếu không gặp 125, có lẽ cả đời chỉ có thể làm chế tạo sư cơ giáp, như vậy sẽ là tiếc nuối lớn nhất của cậu.

Cho đến khi Lạc Kỳ truyền bản đồ vị trí phòng huấn luyện sang máy thông tin của mình, La Tiểu Lâu mới lấy lại tinh thần và phát hiện Lạc Kỳ đã đưa cho cậu phần khu huấn luyện của nhóm thứ tám.

La Tiểu Lâu bèn hỏi: “Huấn luyện viên, chia nhóm này là thế nào ạ?”

Lạc Kỳ nhàn nhạt nhìn cậu, nói: “Phân chia dựa theo năng lực thao tác cơ giáp của cá nhân, tổng cộng chia làm 10 nhóm, mấy nhóm trên đều là những chiến binh cơ giáp giỏi nhất của câu lạc bộ, càng về sau lại càng kém, hội viên khác nhóm sẽ có khu vực huấn luyện riêng biệt thích hợp với đẳng cấp của mình.”

Nói xong, huấn luyện viên Lạc Kỳ sợ chuyện này sẽ đả kích tính tích cực của học viên, vừa định bảo cậu nếu chăm chỉ tập luyện thì nhất định sẽ tiến bộ.

La Tiểu Lâu kinh ngạc hỏi: “Chia làm 10 nhóm, lẽ nào ý thầy là, còn có người kém hơn em?” Trong giọng nói xấu hổ còn mang theo chút ngạc nhiên.

Huấn luyện viên Lạc Kỳ không nói gì chỉ nhìn La Tiểu Lâu, vẻ mặt không cảm xúc bắt đầu nổi gân xanh, rốt cục không nhịn được phải nói: “Trên thực tế, mấy nhóm cuối cùng tất cả đều là lính mới vừa mới tiếp xúc với cơ giáp, nhóm thứ chín và nhóm thứ mười đại đa số hiện tại chỉ có thể thực hiện huấn luyện ảo, chưa thể thực hiện thao tác thực tế, bởi vì bọn họ đều là học sinh tiểu học hoặc trung học, mà rất nhiều học sinh cao trung đều được phân tới trước nhóm thứ tám.”

Ý là đến học sinh cao trung còn giỏi hơn cậu đấy, hiểu chưa! Bị phân tới nhóm thứ tám rốt cục có cái gì mà đáng tự hào chứ! Tuy câu cuối cùng không thốt ra, nhưng Lạc Kỳ tin mình đã dùng ánh mắt biểu đạt ra được.

La Tiểu Lâu chả vờ ho khan một tiếng, quyết định bỏ qua giọng điệu khác thường của huấn luyện viên Lạc Kỳ, nói: “Vậy huấn luyện viên, nhóm 1 của câu lạc bộ có rất nhiều người ạ? Có thể nói tên mấy người cho em biết được không? Khu huấn luyện của bọn họ cách khu huấn luyện của nhóm thứ tám gần không ạ?” Thực ra là La Tiểu Lâu muốn gián tiếp nghe ngóng một chút về Nguyên Tích, nhằm giảm thiểu xác suất gặp nhau.

Lạc Kỳ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Khu huấn luyện của nhóm thứ nhất căn bản không ở bên trong tòa nhà này, nếu cậu muốn tham quan thì cần phải xin phép. Về phần thành viên của nhóm 1, nhân viên câu lạc bộ không thể tiết lộ tư liệu của hội viên, nếu cậu hiếu kỳ thì sau này có thể đến khu đối chiến để xem, phía trên có công khai tên gọi hội viên theo hình thức đối chiến từ nhóm thứ nhất đến nhóm thứ tám, tất nhiên, có vài hội viên không dùng tên thật mà chỉ dùng danh hiệu.”

“Vậy được rồi, em đã biết, cảm ơn huấn luyện viên.” La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không cùng một tòa nhà, vậy là tốt lắm rồi. Sau đó, La Tiểu Lâu giơ cổ tay lên, xem giờ, rồi nói: “Vậy kế hoạch huấn luyện này làm phiền thầy, ngày mai em lại tới.”

Sau khi trao đổi phương thức liên lạc với huấn luyện viên Lạc Kỳ, La Tiểu Lâu rời câu lạc bộ Hào Quang.

Huấn luyện viên Lạc Kỳ cầm tư liệu trong tay vào phòng làm việc, đang đi thì đụng phải một người trung niên cao gầy.

Bởi vì phần tóc phía sau xịt quá nhiều gel nên đầu ông ta lộ ra một mảng bóng loáng. Người này sau khi thấy Lạc Kỳ thì chớp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Ô, đây không phải là huấn luyện viên Lạc Kỳ đó sao, có học viên mới hả? Học sinh lần này của ông ở nhóm nào vậy?”

Sắc mặt Lạc Kỳ trầm xuống, lạnh lùng trả lời: “Chuyện này hình như không có quan hệ gì tới huấn luyện viên Thác Đức.”

Thác Đức đi sang trái một bước, chặn đường huấn luyện viên Lạc Kỳ, nhướn lông mày, nói: “Ai, nghe nói hội viên trụ cột hiện tại đều được phân cho huấn luyện viên cấp A bên kia rồi, trình độ trung bình sẽ được phân cho bên cấp B chúng ta. Ai, tưởng ông năm đó cũng là huấn luyện viên cấp A chứ, thế mà, huấn luyện viên Lạc Kỳ cũng phải thừa nhận, thời đại thay đổi, ông đã trở nên vô dụng rồi.”

Lạc Kỳ vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhìn Thác Đức rồi nói: “Xem ra hiện tại, huấn luyện viên Thác Đức dẫn dắt nhiều học viên như vậy cũng rất nhẹ nhàng nhỉ.”

Thác Đức cứng mặt, hừ một tiếng, xoay người bỏ đi. Quả thực hội viên trình độ trung cấp hoặc cao cấp có thể tiến bộ rất nhanh, nhưng đa số các hội viên đều đã hình thành khuôn mẫu huấn luyện cố định cho riêng mình, không cần huấn luyện viên chỉ đạo, điều này làm cho Thác Đức phải nghiến răng nghiến lợi.

Phải biết rằng, nếu trải qua sự chỉ đạo của huấn luyện viên mà học viên có thể nâng cao cấp bậc, vậy thì huấn luyện viên sẽ được tiền thưởng.

Lạc Kỳ vào phòng làm việc, người ở bên trong ngẩng đầu nhìn ông, mỉm cười: “Có học viên mới hả? Thế nào?”

Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của Lạc Kỳ hơi dịu xuống, ngồi đối diện với người cao lớn đó, khe khẽ thở dài, “Là một lính mới, tuy là thanh niên nhưng nhìn tuổi cũng không giống học sinh cao trung lắm, thao tác cơ giáp hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn căn bản, hơn nữa thể lực lại rất kém, có thể tiến bộ được bao nhiêu rất khó nói.”

Người cao lớn đó an ủi: “Thời kỳ này, cấp trên rõ ràng đang nhắm vào ông, hiện tại có học viên là chuyện tốt rồi.”

Lạc Kỳ hé miệng, ừ một tiếng.

Trên đường đi La Tiểu Lâu tìm chỗ đổi quần áo, bỏ lớp ngụy trang, lúc đi ra 125 cũng khôi phục hình dạng Bá Vương Long. La Tiểu Lâu thấy 125 phía trước, rất muốn tán gẫu, trao đổi một chút về các loại tâm đắc khi điều khiển cơ giáp hôm nay với nó.

Có lẽ cậu không thể kiên trì nổi hai ngày không nói chuyện với 125, nên vẫn mở miệng trước, sau đó sẽ thừa dịp thuyết giáo nó. Tốt xấu gì mình cũng là chủ nhân, đúng, đại nhân đại lượng. Đang chuẩn bị nói thì 125 nhìn cũng ứ thèm nhìn lại, nghênh đầu vểnh đuôi, đi trước một bước.

La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn 125 đằng trước, cái quái gì thế kia, tên này còn hách dịch hơn so với mình! Mà cái điệu bộ này, hoàn toàn không còn một tí tư thế lẫm liệt nào của Alpha, tuy Alpha đã chuyển biến từ kiểu khéo léo hoàn mỹ sang kiểu vạm vỡ.

125 vểnh tai ra phía sau, khi phát hiện La Tiểu Lâu theo kịp mình thì thở dài một hơi, lại hếch cằm lên, đi nhanh hơn.

Từ phía sau La Tiểu Lâu chỉ thấy cái đuôi to lớn của 125 lật qua lật qua, cứ lật qua lật lại…

La Tiểu Lâu về đến nhà thì đã hơn 6h, chuẩn bị cơm tối, dọn dẹp nhà cửa, hoàn toàn không có ý thức rằng mình đã gần giống như các bà chủ nhà hiền lành trong quyển Tuyển chọn bà chủ gia đình mà Nguyên Tích đưa cho mình. Nhìn lên phòng Nguyên Tích, phải một lúc nữa hắn mới về, La Tiểu Lâu bèn lên phòng thí nghiệm.

125 trộm nhìn La Tiểu Lâu, muốn đi theo nhưng ngón chân lại đông cứng rút trở về, nhảy lên cái ghế sô pha độc quyền của Nguyên Tích, bắt đầu xem TV.

La Tiểu Lâu xử lý toàn bộ nguyên liệu quản lí Cao chuyển tới, vội vàng chế tạo ra hai hộp năng lượng, phát hiện đã đến 7 rưỡi, cậu bèn thu lại những nguyên liệu được gia công xong còn dư lại. Cậu phải chuẩn bị để chế tạo hộp năng lượng rồi đem chuyển cho quản lí Cao, tài khoản bây giờ của cậu đã không có tiền nữa rồi, trong chẳng còn gì.

Mà lúc quẹt thẻ mua thức ăn mới thấy số sư trong thẻ của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu cảm thấy trái tim yếu đuối của mình lại một lần nữa bị nhói đau. Tuy chiến binh cơ giáp tiêu dùng rất nhiều, nhưng khả năng kiếm tiền cũng khiến người ta phải tức lộn ruột!

Từ trên tầng đi xuống thì thấy một màn quái đản không gì sánh được đang diễn ra trong phòng khách. Nguyên Tích đang cầm một cái hộp được đóng gói đẹp mắt lắc lắc trước mặt 125, mà bởi vì Nguyên Tích đã về nên nó lui vào một góc ghế sô pha, đang nháy nháy mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên tay Nguyên Tích.

La Tiểu Lâu nghe thấy Nguyên Tích hỏi: “Cho mày á, muốn không?”

125 ra sức gật đầu, run rẩy giơ móng vuốt lên.

Nguyên Tích nở nụ cười xấu xa, giơ cao món đồ lên một chút, nói tiếp với 125 đang gần như đong đưa: “Cái gì, không muốn hử? Không muốn thì tao cho chủ nhân của mày vậy.”

125 ngẩn ngơ, bỗng nhiên cố sức nhảy dựng lên, dùng cái miệng rộng ngoác ngậm lấy cái hộp, Nguyên Tích buông tay thì ngã ào xuống mặt đất, sau đó cấp tốc đứng dậy. Mắt đụng thấy La Tiểu Lâu, 125 cứng đờ, rồi ngậm món đồ nhanh chóng biến mất sau cánh cửa căn phòng nhỏ của nó.

Nguyên Tích cười ha hả, quay đầu lại thì thấy La Tiểu Lâu, trên mặt xuất hiện vẻ không được tự nhiên hiếm thấy, qua vài giây, nói: “Em nuôi thú cưng đều ngu như thế hả.”

“… Anh chuyên môn mua đồ cho nó đấy à?” La Tiểu Lâu kinh ngạc hỏi, trong khi trong lòng lại lặng lẽ rủa xả, bảo ngu mà không phải anh vừa mới đùa giỡn rất hăng hái sao.

Tai Nguyên Tích giật giật, ném mấy cái hộp trong người lên ghế sô pha, “Anh, ờ, anh đi mua đồ, mấy cái kia chỉ là tặng kèm thôi.” Hổng phải hắn mới nghe thấy La Tiểu Lâu nói muốn thể nghiệm cảm giác trong nhà có con sớm đấy chứ…

“Ăn cơm thôi.” Tiếng gọi của La Tiểu Lâu làm Nguyên Tích đang tươi cười quái dị giật mình tỉnh giấc khỏi ghế sô pha.

Nguyên Tích thấy trên bàn bày cá, lập tức vào rửa mặt thay quần áo.

Lúc ngồi xuống bàn ăn, Nguyên Tích hỏi: “Con béo núp của em như thế nào mà hai ngày nay lại hiền lành thế?”

La Tiểu Lâu nở nụ cười, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng nhỏ, bên trong cũng có TV và internet, còn có máy chơi game, dự là 125 đang lăn lộn ở bên trong, “Đang cáu kỉnh.”

Tay cầm dĩa ăn của Nguyên Tích dừng lại, cười nhạo: “Con hư tại mẹ.”

câu này nguyên văn là ‘từ mẫu đa bại nhi’, mẹ hiền quá đâm làm hư con, sặc sặc, kinh quá kinh quá!!! Thánh Tích liên tưởng thật là bá đạo!

“…” Cũng giống như anh được nuôi dưỡng thành cái tính kỳ quặc kiêu ngạo nhõng nhẽo này ấy hả?

Hai người cơm nước xong, Nguyên Tích sốt ruột chờ La Tiểu Lâu dọn dẹp xong phòng bếp, rồi lôi kéo cậu vào phòng tắm.

“Tắm giúp anh.” Nguyên Tích ngồi trong bồn tắm, hùng hồn mà yêu cầu.

Từ sau lần La Tiểu Lâu chủ động trong phòng tắm, Nguyên Tích thỉnh thoảng bắt đầu có kiểu yêu cầu quá đáng này. Nhưng lần này lại khác, khi tắm cho hắn La Tiểu Lâu cũng ở trần để tắm rửa, nên Nguyên Tích bắt đầu giúp cậu tắm luôn.

Nhìn bộ dạng trốn trốn tránh tránh của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích trừng mắt, “Sang đây cho anh.”

La Tiểu Lâu không quá bằng lòng dịch vào, đưa lưng về phía Nguyên Tích, hưởng thụ sự phục vụ hiếm có đến từ Nguyên Tích.

La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng ra một con mèo vằn hổ đẹp đẽ kiêu ngạo đang kỳ cọ sau lưng cho mình, trên bàn chân lông xù có thịt đệm mềm mại, để không làm xước chủ nhân móng vuốt sắc bén đã được thu vào, bàn chân mèo mềm mại đè lên người nhất định vô cùng vô cùng ——

“A!” La Tiểu Lâu chưa kịp thưởng thức hết cảm giác khoan khoái đã bị lực xoa bóp mạnh bạo phía sau giày vò phải kêu lên.

La Tiểu Lâu lập tức mở mắt, cơ bắp phía sau lưng hơi đau nhức, lẽ nào điều khiển 125 lại dẫn đến mệt mỏi? Lúc đó cậu chỉ cảm thấy hồi hộp, mỗi lần cơ giáp di chuyển là cơ thể cậu lại kéo căng theo.

Nguyên Tích sững sờ, lầm bầm các loại dẻo dai rõ ràng rất tốt, nhưng lực trên tay đã nhẹ đi.

La Tiểu Lâu sắp sửa đảm nhiệm một phần nguyên liệu mà Nghiêm đại sư cấp, may mà ở chỗ Nghiêm đại sư còn có thể tiếp xúc với đủ loại nguyên liệu, nếu không sẽ phải mua toàn bộ nguyên liệu, đó mới thực sự là đau khổ á.

Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu tới câu lạc bộ Hào Quang. Khi vào phòng huấn luyện riêng, huấn luyện viên Lạc Kỳ đang đứng chờ cậu.

La Tiểu Lâu tải kế hoạch huấn luyện của huấn luyện viên Lạc Kỳ về máy thông tin, phần thứ nhất là huấn luyện thể lực khiến mọi thứ trước mắt La Tiểu Lâu biến thành màu đen, sau đó huấn luyện thao tức căn bản thực tế, huấn luyện căn bản này lại phân thành các mặt như: động tác, tốc độ, độ chính xác… Khoan đã.

La Tiểu Lâu há hốc miệng ngày càng to. Lạc Kỳ nhướn mày, trong mắt hiện lên vẻ lo âu, hỏi: “Sao, cảm thấy không thích hợp à?”

“Không, không ạ. Thực ra là rất thích hợp với em, cảm ơn thầy.” La Tiểu Lâu trả lời, khuyết điểm của mình cậu rõ nhất, vì không phải là sinh viên khoa cơ giáp nên đây chính là cơ bản cậu yếu nhất.

Lạ Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi đề nghị cậu trước khi huấn luyện thể lực và thao tác cơ giáp thực tế nên dùng một nửa thời gian để tập luyện.”

“Vâng, em sẽ dựa theo kế hoạch huấn luyện của thầy để tập luyện, sau mỗi lần hoàn thành một hạng em sẽ liên hệ với thầy.” La Tiểu Lâu còn nói thêm.

“Được, nếu lúc đó gặp khó khăn thì có thể tìm tôi.” Lạc Kỳ nói, “Mặt khác, về thao tác thực tế của cậu, đây là chiếc đĩa mà hôm qua tôi đã sưu tầm các động tác của một chiến binh cơ giáp khá xuất sắc, xem đi, cũng có ích cho cậu đấy.”

Nói cảm ơn với Lạc Kỳ, La Tiểu Lâu vào phòng huấn luyện riêng, trước khi bắt đầu luyện tập, cậu cho chiếc đĩa vào máy vi tính.

Đợi vài giây, màn hình bắt đầu xuất hiện hình ảnh, La Tiểu Lâu mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, ấn lập thể phát hình.

Sau đó, một chiếc cơ giáp màu trắng xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu, trong nháy mắt đó, La Tiểu Lâu có xúc động muốn xoay người chạy ra khỏi phòng huấn luyện.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây