Cô Nhiên Tùy Phong

10: Cô Nhiên


trước sau

Nhìn giữa gương vẻ mặt không có chút huyết sắc, Cô Nhiên vội vàng từ tay nải lấy ra một cái hộp, quay mặt lại chiếc gương và bôi lên mặt, sắc mặt như vậy sao có thể đi hầu hạ … Lâu chủ … Hơn nữa sẽ làm Long tham đường bọn họ lo lắng.

Cẩn thận giúp lâu chủ chỉnh lại vạt áo, đột nhiên tay lại bị cầm, Cô Nhiên kinh ngạc mà nhìn về phía đôi con ngươi thâm trầm kia, Lâu Chủ. . . Chuyện này là sao? Phong Khiếu Nhiên nhìn chằm chằm mặt Cô Nhiên một hồi, sau đó chậm rãi buông ra đôi tay có chút lạnh lẽo, – " Tiếp tục " – Sau đó cũng không nói gì nữa. Cô Nhiên dừng một lúc, mới vội vã giúp Lâu Chủ chỉnh sửa ổn thỏa.

Trên đường đi đến thiên thính, thì gặp ba người phía trước, – " Long tham đường, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia. " – Cô Nhiên dừng lại đối ba người thỉnh an.

" Cha, Cô Nhiên. " – Phong Hải cùng Phong Nham dừng lại hành lễ với cha.

" Lâu Chủ " – Đối Phong Khiếu Nhiên gật đầu, Long Thiên Hành nhìn về phía Cô Nhiên, hơi thở phào nhẹ nhõm, – " Tiểu Nhiên, sắc mặt ngươi ngày hôm nay có vẻ khá. "

" A! Ân … " – Cô Nhiên đầu tiên là cả kinh, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười. Xem ra …. Mình làm được rồi.

" Đi thôi. " – Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng mở miệng, sau đó hướng thiên thính đi đến, những người khác cũng đi tới.

Nửa nằm ở trên giường, Cô Nhiên một chút cũng không thấy buồn ngủ, một ngày nữa lại trôi qua, mấy ngày nữa chính là . . . Sinh thần của Lâu Chủ . . . nhưng bản thân chỉ là một tiểu tư, không có . . . tư cách chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Lâu chủ, hơn nữa . . . Hắn có thể tặng cái gì đây? Nhưng mà . . . hắn thật muốn tặng . . . phụ thân . . . một món đồ a, coi như là … coi như là …. Đây là hắn ….. Làm " Nhi tử " một phần hiếu tâm, hắn . . . muốn . . . hiếu thuận một lần với phụ thân, dù cho chỉ có . . . lúc này đây . . .

Giúp phụ thân mài mực xong, Cô Nhiên ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh vừa đọc sách vừa nghĩ nên chuẩn bị cái gì thật tốt để tặng phụ thân, nghe thấy bên cửa có động tĩnh, Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn.

" Lục tham đường! " – Thấy người đến, Cô Nhiên vội đứng lên, tâm trạng thật vui vẻ, lần này Lục tham đường đã đi nhiều ngày.

" Lâu Chủ, ta đã trở về. " – Lục Văn Triết đối người đang ngồi bên cạnh bàn chắp tay nói, sau đó hài lòng mà nhìn về phía Cô Nhiên, – " Tiểu Nhiên, xem lần này Lục đại ca đem về cho ngươi một lễ vật nè. " – Nói xong một tay vẫn dấu ở phía sau giơ ra.

" Đây là. . . " – Nhìn thứ trên tay Lục tham đường, trong mắt Cô Nhiên tràn ngập kinh ngạc, hảo. . . Khả ái . . Đây là con gì a. . .

" Tiểu Nhiên, đây là chú chó mà Lục đại ca nói muốn tặng cho ngươi, nó là hùng sư khuyển(*), có người nói nó giống sư tử hơn nữa so với hùng(gấu) còn lợi hại hơn, bất quá một ngày nó nhận một người là chủ thì cả đời sẽ thuần phục, hơn nữa nó đối với chủ nhân rất ôn hòa, tới đây, ngươi ôm nó một cái, chỉ là mẫu cẩu(*), không hung. " – Nói xong đem chú chó đặt vào trong lòng Cô Nhiên.

Cảm nhận được những sợi lông mao ngắn ngắn ấm áp, trong đáy lòng Cô Nhiên tràn đầy vui sướng cùng kinh ngạc, đây là cẩu sao? Một chút cũng không đáng sợ, thật đáng yêu, hảo. . . Ấm áp.

" Gâuuu. . ." – Bị Cô Nhiên hai tay ôm vào trong ngực hùng sư khẽ kêu một tiếng, giật giật, sau đó chi trước chạm vào ngực Cô Nhiên, con mắt nâu nhìn chằm chằm người ôm mình.

" Lục tham đường! " – Nhìn chú chó nhỏ gọi mình, Cô Nhiên ngẩng đầu đôi mắt trong suốt sáng lên :

" Cảm tạ ngài, ta. . Ta rất thích. . ." – Một tay ôm nó, một tay tỉ mỉ vuốt bộ lông dài óng ánh của nó, mềm mại, ấm áp . . . Sờ sờ đỉnh đầu, đổi lấy nó lại khẽ kêu một tiếng, non nớt, thoải mái –tiếng sủa nhỏ, làm cho trên mặt Cô Nhiên lần đầu tiên sau khi tới Thích Nhiên Lâu từ đáy lòng nổi lên dáng tươi cười mừng rỡ sung sướng, hắn thực sự rất thích. . .

" Ha hả, ngươi thích là tốt rồi. " – Sờ sờ đầu Cô Nhiên, Lục Văn Triết yên lòng, lúc trở về Long Thiên Hành nói cho hắn biết gần đây thái độ Lâu chủ đối với Cô Nhiên không tốt, tuy là cảm thấy thân thể của Cô Nhiên có chút gì đó, nhưng sắc mặt hồng nhuận, hiện tại Cô Nhiên lại vui vẻ như vậy, ánh mắt của Lục Văn Triết phi thường thoả mãn, – " Lục đại ca chọn rất lâu mới chọn được con này, nghĩ rằng ngươi sẽ thích. "

" Cảm tạ, cảm tạ ngài, Lục tham đường. " – Con mắt Cô Nhiên có chút mơ hồ, vội cúi đầu nhìn chú chó nhỏ trong lòng mình, ngoại trừ cha, đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho mình, hắn thật hạnh phúc, cũng thật may mắn. . . Có thể gặp được phụ thân, có thể gặp được nhiều người tốt như vậy . . .

" Ngươi mang nó đi xuống trước đi. " – Nhìn hai người trước mặt, Phong Khiếu Nhiên nhãn thần hiện lên không hài lòng, trong nháy mắt lại bình phục.

" A …Vâng! Lâu Chủ. " – Nghe được lời nói phía sau truyền đến, Cô Nhiên vội xoay người lại, cung kính trở lại, sau đó đối Lục tham đường cúi người, ôm chú chó lui ra ngoài, hắn vừa rồi chỉ lo cao hứng, cư nhiên quên Lâu Chủ còn đang ở đây, Cô Nhiên . . . Ngươi lại làm Lâu Chủ tức giận. . .

Lục Văn Triết nhíu mi, xem ra Long Thiên Hành nói không sai, Lâu Chủ đối Tiểu Nhiên xác thực càng ngày càng không tốt.

" Khiếu Nhiên! . . . Tiểu Nhiên còn là một đứa trẻ, hơn nữa. . . Hắn đối với ngươi có thể nói chiếu cố rất cẩn thận, ngươi đối hắn quá mức nghiêm khắc. . ! " – Lục Văn Triết lúc này không hề là tham đường của Thích Nhiên Lâu, mà là tri giao nhiều năm của Phong Khiếu Nhiên.

" Văn triết. . . Các ngươi vô cùng quan tâm đến hắn ! " – Ngữ khí của Phong Khiếu Nhiên băng lãnh không hài lòng, không chút khách khí mà nhìn Lục Văn Triết :

" Hắn là tiểu tư của ta, nên thế nào đối với hắn, ta trong lòng hiểu rõ, không cần các ngươi đa sự ! Sớm bỏ ý niệm trong đầu muốn đưa hắn đến chỗ của Âu Dương đi, trừ phi ta tự tay thả người, nếu không Cô Nhiên cả đời đều là tiểu tư của Phong Khiếu Nhiên ta ! Điểm ấy, tốt nhất các ngươi nên nhớ cho kỹ ! "

" Khiếu Nhiên! Ngươi. . . muốn hủy hoại đứa bé kia! " – Biết người này lãnh tâm lãnh tình, không cho phép bất luận kẻ nào nhúng tay vào chuyện của hắn, nhưng. . . Tiểu Nhiên là một đứa trẻ tốt như vậy, nếu tiếp tục như thế, nhất định sẽ gặp chuyện không may!

"... " – Phong Khiếu Nhiên không nói gì, chỉ là nhãn thần sắc bén nhìn đang kích động –– Lục Văn Triết, sau đó đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi ngang qua Lục Văn Triết thì bỏ lại một câu nói :

" Từ thời khắc hắn đến lâu này, thì không bao giờ nữa ... có thể ly khai Thích Nhiên Lâu này, muốn trách. . . . Các ngươi phải đi trách Âu Dương Húc, hắn bị hủy, cũng là hủy ở trong tay Âu Dương Húc . . ."

" Khiếu Nhiên? ! " – Xoay mạnh người, nhìn dáng người khuất sau cửa, Lục Văn Triết quá sợ hãi, câu nói kia của Khiếu Nhiên . . . Vì sao lại nói như vậy ?!

" Khiếu Nhiên nói như vậy ? " – Long Thiên Hành nghiêm túc hỏi người trước mặt, sau khi thấy đối phương khẳng định trả lời, có chút cảm giác hết hồn, xoa bóp mi tâm(*), Long Thiên Hành uống một ngụm trà, – " Nếu như Khiếu Nhiên đã hạ quyết tâm như vậy, chúng ta ai cũng không thể ngăn cản. Chuyện mà hắn đã quyết định, thì không có gì có thể cứu vãn lại được, mà chúng ta lại không có khả năng xuất thủ với hắn. "

" Dù cho xuất thủ, chúng ta có phần thắng sao? " – Lục Văn Triết hỏi lại, Long Thiên Hành vừa nghe thì cười khổ nói :

" Ta đều đã quên, thiên hạ này lại có mấy người có thể là đối thủ của hắn, dù cho ta và ngươi, Âu Dương hợp lực, cũng không thể động được đến một đầu ngón tay của hắn. "

Long Thiên Hành bất an mà nhìn Lục Văn Triết, – " Vậy Tiểu Nhiên phải tính sao ? Cứ vậy mặc cho Khiếu Nhiên. . . tiếp tục như vậy ? "

" Hiện nay xem ra. . . Chúng ta bất lực. . ." – Làm sao Lục Văn Triết lại không muốn giúp đứa bé kia, nhưng mà. . . – " Chúng ta không có khả năng đối địch với Khiếu Nhiên, điều duy nhất có thể làm là cố gắng làm cho Tiểu Nhiên hài lòng chút, và cố gắng thực hiện những điều mà hắn muốn. . ." – Ngẫm lại thực sự là bị đè nén!

" Ai ! Cũng chỉ có thể như vậy, thật may lần này trở về ngươi đã tặng cho Cô Nhiên một con cẩu, có thể làm Tiểu Nhiên vui vẻ một chút. " – Long Thiên Hành ngửa đầu thở dài một tiếng, – " Lần sau gặp Âu Dương Húc nhớ đánh hắn một quyền. " – Không phải do hắn, Tiểu Nhiên cũng sẽ không rơi vào trong tay " Ác nhân " .

" Ân, ngươi một quyền ta một quyền. " – Lục Văn Triết phi thường tán thành để nghị của Long Thiên Hành, người kia, nếu không đánh thì không thể làm cho bọn họ hạ hỏa, đánh không lại Phong Khiếu Nhiên, đánh Âu Dương Húc một cái vẫn còn dư sức.

Quyến luyến không rời mà vuốt ve chú chó nhỏ trong lòng, Cô Nhiên càng nhìn càng cảm thấy khả ái, – " Chào ngươi bé ngoan. . . không ầm ĩ không nháo, gọi ngươi là gì mới hay đây? . . . Cha cũng gọi ta quai(*) Nhiên nhi . . . nhưng Cô Nhiên một chút cũng không ngoan, luôn luôn làm Lâu Chủ tức giận, kia. . Nếu ngươi so với ta ngoan, ta gọi ngươi là Tiểu quai được chứ ? Tiểu quai. . Tiểu quai. ." – Hôn nhẹ lên đầu Tiểu quai, Cô Nhiên hài lòng cười ra tiếng.

" Gâuu. . . . gâu..! " – Tiểu quai kêu một tiếng.

" Ha hả, ngươi cũng thích tên này sao? " – Cô Nhiên vuốt ve những sợi lông mao dài vàng óng ánh, kéo chăn đắp lên cho hai ‘ người ’ , đem Tiểu quai ôm vào trong lòng, Cô Nhiên vỗ nhẹ Tiểu quai từ từ ngủ, Tiểu quai liếm liếm khuôn mặt nhỏ của Cô Nhiên cũng nhanh chóng ngủ.

Chốc lát sau, cửa phòng Cô Nhiên bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, người đó đi tới bên giường, nhìn hùng sư trợn to mắt, nhìn lại người đang chôn ở giữa cái chăn chỉ lộ ra cái trán, lông mày đang nhíu chặt chậm rãi thư hoãn, nhìn một hồi, người đó lại xoay người rời đi . . . .

Mang theo nhiệt hồ(*), bên cạnh là Tiểu quai, Cô Nhiên tâm tình vui vẻ đi đến thư phòng, đi tới ngoài cửa nghe được âm thanh nói chuyện bên trong truyền đến, Cô Nhiên đứng ở tại chỗ, tỉ mỉ nghe, nguyên lai là hai vị thiếu gia cùng tham đường, Cô Nhiên cảm thấy vẫn không nên vào thì tốt hơn. Đem nhiệt hồ để trên mặt đất, Cô Nhiên thuận thế ngồi xuống, sắp tới chính là sinh thần Lâu Chủ, hắn còn chưa nghĩ ra nên tặng cái gì mới tốt.

Lúc này bên trong cánh cửa khép hờ tiếng nói mơ hồ truyền ra. . . .

" Cha. . . Biết ngài không thích nhiều người, sinh thần lần này, chúng ta ngoại trừ mời mấy vị thúc bá, và tất cả người trong lâu. Tiểu Nham mời người của gánh hát đến ca vũ, sau khi chúng ta thương lượng, đến ngày vui hôm đó sẽ làm thiết yến."

" Ân, các ngươi làm gì thì làm. " – Nhìn khe hở trước cửa lộ ra bóng người, Phong Khiếu Nhiên tùy ý mà nói.

" Cha. . .Còn có một chuyện hài nhi muốn cùng ngài thương lượng một chút. " – Phong Hải cùng Phong Nham còn có hai vị tham đường liếc mắt nhìn nhau, do dự mở miệng nói.

" Chuyện gì? " – Phong Khiếu Nhiên nhìn đi tới.

" Cha. . . Hài nhi muốn thỉnh cha cho phép hài nhi phái người đi tìm. . . Tiểu đệ. . . dù sao hắn cũng là người con độc nhất của cha . . ." – Nghĩ đến người đệ đệ không có duyên kia, Phong Hải mặc dù chưa thấy qua, nhưng trước sau vẫn là muốn tìm người đó trở về, bọn họ nói như thế nào cũng chỉ là nghĩa tử, – " Mạc Quản Gia nói đầu vai tiểu đệ có một cái bớt hình lá phong, nếu như tiểu đệ còn sống, tìm được cũng không phải việc khó. "

" Ta không phải đã nói không cho phép tìm hắn sao? " – Năm đó hắn đã đồng ý phái người đi tìm trong vòng hai năm, sau đó cũng sẽ không tìm nữa.

" Lâu Chủ. . ." – Lục Văn Triết không đồng ý mà quát lên, – " Mặc kệ năm đó Hồng Sương làm cái gì, Phong Diệp dù sao cũng là cốt nhục của ngươi, nếu như thực sự mất thì coi như xong, nhưng nếu như đứa bé kia còn sống. . . để hắn lưu lạc bên ngoài thật sự rất không thích hợp! "

Phong Khiếu Nhiên nghe đến đó cả người tản mát ra hàn ý uy hiếp :

" Hài tử của nữ nhân kia, ta vì sao phải tìm về ? Nữ nhân kia lúc trước thông đồng với Vong Ưu bảo muốn đưa ta vào chỗ chết ! Hài tử của một nữ nhân muốn giết ta, ta không giết hắn đã là may, hắn nếu như không chết, kia là vận mệnh của hắn, nhưng nếu như hắn xuất hiện ở trước mặt của ta, các ngươi muốn ta đưa hắn lên núi hay là giữ lại bên người để trở thành một tai họa ngầm ? "

" Cha. . ! " " Lâu Chủ! " – Đối với lý do thoái thác của Phong Khiếu Nhiên, bốn người kia đều cảm thấy đặc biệt kinh hãi, đối với người này mà nói, đứa bé kia lẽ nào chỉ là kẻ thù thôi sao ?

" Thế nào? Chẳng lẽ không đúng sao? Ta giết mẹ hắn, lại phá hủy Vong Ưu bảo của cậu hắn, còn đem hắn ném tới phía sau núi chẳng quan tâm, người như vậy tìm trở về . . . Các ngươi cho rằng hắn đối ta, đối Thích Nhiên Lâu này sẽ làm như thế nào ? " – Phong Khiếu Nhiên giọng điệu dường như đang nói về cừu địch, lãnh sát như băng.

Nghe bên trong truyền ra câu nói đó, Cô Nhiên đem mình dịch chuyển đến một bên, đầu chôn giữa hai chân, thận trọng cắn chặt cánh tay của mình, chỗ ngực đau đớn làm hắn không thở nổi. Tiểu quai dường như biết chủ nhân thống khổ, an tĩnh đi đến khẽ cắn ngón tay của chủ nhân.

Cho đến khi đau đớn qua đi, Cô Nhiên mới ngẩng đầu lên, trên mặt " Hồng hào " nhìn không ra một chút lúc trước bi thống, ôm Tiểu quai vào lòng, Cô Nhiên nhỏ giọng nói :

" Tiểu quai. . Ta. . . Không có việc gì. . " – khóe miệng run rẩy, trong ánh mắt vẫn không cách nào che lấp đau đớn cùng bi thương . Hắn. . . . Hắn. . Hắn. . .

Nghe thấy tiếng nói bên trong đã dừng lại, Cô Nhiên buông Tiểu quai, dựa vào tường chậm rãi đứng lên, nhắm mắt rồi lại mở ra, ôn nhuận mềm nhẹ như trước, cầm lấy nhiệt hồ bên cạnh, Cô Nhiên xoay người nhẹ gõ vài cái lên cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, hắn. . . nên đi pha trà.

=== ====== ====== ====== =====

(*) hùng sư khuyển :

Đặc tính tính cách nội hướng, cô độc cùng lạnh nhạt; nhưng trung thực, chân thành, đối với chủ nhân của nó có cảm tình sâu đậm; nhã nhặn, ái vệ sinh, cứng cỏi.

Sử dụng hùng sư khuyển là một loại bầu bạn khuyển, thích hợp cho người bất hảo hoạt động sử dụng. Cần bình thường chải lông, nhất là tại mùa hè. Trước đây nó được dùng làm hộ vệ khuyển, săn lang khuyển và dùng để kéo xe trượt tuyết.

Tùng sư khuyển còn gọi là hùng sư khuyển, Trung Quốc thực khuyển, tam sắc ban. Có các loại lông màu đơn sắc, màu đen, màu hồng, vàng nâu, màu lam, màu xám bạc, màu trắng, vàng nhạt.

Tùng sư khuyển tính cách nội hướng. Trang nghiêm, lãnh tĩnh, cao ngạo, pha bày đủ quý tộc khí phái. Nó thiên tính thông minh, nhạy bén nhanh nhẹn, anh dũng hãn uy, đối chủ nhân cực kỳ cảm tình, trung thành, dễ dàng phục tùng.

(*) mẫu cẩu : chó cái

(*) mi tâm : ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày)

(*) quai : ngoan, láu lỉnh, thông minh

(*) nhiệt hồ : bình đựng trà hồi xưa ( hem bít hồi đó ng` ta kiu là gì nữa )

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây