Cô Nhiên Tùy Phong

2: Chương 2


trước sau

Sau khi đi hai canh giờ, đi qua một rừng cây sau này, đứng ở trước một lạc viện trang nghiêm, lúc này bóng đêm đã phủ xuống từ lâu, mà trên cửa viện tự(*) cũng không có, nếu như không phải quen thuộc thì không ai biết ở đây chính là Thích Nhiên Lâu nổi tiếng.

” Tiểu Nhiên, xuống đây đi, tới rồi. ” – Âu Dương Húc dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, sau đó kéo mành lên để cho Cô Nhiên xuống xe. Cô Nhiên trầm mặc một hồi, hít một hơi thật sâu, cẩn thận mà xuống xe.

” Ha hả, đừng sợ, nếu ngươi thực sự không được nhận, Âu Dương đại ca sẽ mang ngươi đi. ” – Vỗ vỗ lưng Cô Nhiên, Âu Dương Húc nỗ lực làm cho người này trầm tĩnh lại.

” Ân, Âu Dương đại ca, ta không sao , chúng ta vào thôi.” – Đè xuống đáy lòng bất an, Cô Nhiên hướng Âu Dương Húc lộ ra một chút mỉm cười.

Âu Dương Húc sai xa phu đi gõ cửa, sau đó dẫn Cô Nhiên đi vào Thích Nhiên Lâu.

=== ====== =========

” Lão gia, Âu Dương công tử mang theo một vị tiểu công tử tới bái phỏng. ” – Nhận được tin tức, Mạc Lâm đi nhanh tới Phong Lâm Cư đối chủ nhân đang dùng cơm báo cáo.

” Hắn tới cũng thật là đúng lúc. ” – Thích Nhiên Lâu Lâu Chủ Phong Khiếu Nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó buông chén đũa, thị nữ phía sau vội vã ở trên bàn đặt thêm một bộ chén đũa.

“Ai nha, chết đói ta, họ Phong, ta đến thật đúng là vừa khéo a.” – Còn chưa vào đến nhà thì tiếng Âu Dương Húc đã ồn ào, sau đó cũng không trông nom trên bàn thần sắc những người khác, thì đặt mông ngồi xuống, tiện tay đem Cô Nhiên bên người kéo xuống.

” Âu Dương, ngươi cũng quá có bản lãnh đi, mỗi lần chạy tới đều là lúc đang ăn cơm.” – Bên cạnh Ngô Úy mở miệng châm chọc nói, người này không lần nào đến đây mà không phải tại lúc ăn cơm. Mặt khác hai người Long Hành Thiên cùng Lục Văn Triết gật đầu phụ họa, sau đó nhìn về phía người mà Âu Dương Húc mang đến, người này mi thanh mắt tú trông rất đẹp mắt, hơn nữa nhìn qua thì cũng chỉ mười một mười hai tuổi, người này cùng Âu Dương Húc là quan hệ như thế nào?

” Hắn là ai vậy? ” – Không để ý tới Âu Dương Húc vô lễ, Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng hỏi, sau đó nhìn về phía hài tử ngồi ở chỗ kia.

” Ai, ta nói, họ Phong, ngươi có thể hay không đem ngươi Tử Nhân Kiểm sửa sửa a, đây chính là ta thật vất vả thiên cầu vạn thác mời tới cho ngươi làm tiểu tư a, nếu như ngươi đem hắn hù dọa chạy ta cũng không bao giờ quản ngươi nữa. ” – Âu Dương Húc giúp một bên Cô Nhiên nãy giờ không nói gì xới chén cơm, tiếp tục nói, – ” Vị tiểu huynh đệ này kêu là Cô Nhiên, cô lập – Cô, đương nhiên – Nhiên. Ta chính là mời lâu lắm, người ta mới nguyện ý tới. Họ Phong, dù cho ngươi không muốn, ngươi cũng cho người ta ăn xong chén cơm này, Tiểu Nhiên cũng là tiểu đệ của ta ni. Bất quá a, xem thái độ của ngươi ta cũng không chuẩn bị đem Tiểu Nhiên cho ngươi làm gã sai vặt, đem làm gã sai vặt cho ngươi quả thực là lãng phí.” – Không chút nào để ý người trước mặt là ai, Âu Dương Húc không chút khách khí mà nói móc.

Nghe xong Âu Dương Húc giới thiệu, ngoại trừ Phong Khiếu Nhiên, bên cạnh bàn mấy người đều có chút kinh ngạc, không thể nào, cho một hài tử nhu nhược như thế làm gã sai vặt cho Lâu Chủ? Âu Dương Húc là hại người ta hay là giúp người ta đây a, tuy rằng bọn họ chính là thủ hạ của Lâu Chủ, nhưng thực sự không đành lòng thấy đứa bé này bị Lâu Chủ ngược đãi a.

” Ngẩng đầu lên.” – Nhìn người nãy giờ cúi đầu không động đũa, Phong Khiếu Nhiên lạnh giọng ra lệnh.

Nghe tiếng, Cô Nhiên bình phục một chút trong lòng tâm tình phức tạp, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên :

” Cô Nhiên bái kiến Phong Lâu Chủ.” – Ôm quyền khom người hành lễ, trong thanh âm nghe không ra một tia chua xót khổ sở cùng đau thương.

Nhìn phụ thân của mình, Cô Nhiên không để cho mình toát ra một tia tâm tình, người nam nhân này giữa lông mày để lộ ra một cổ lãnh ý, khuôn mặt tuấn mỹ, con mắt lóe ra tinh quang, đều nói cho hắn biết nam tử này so với lời đồn trong chốn giang hồ càng làm nhân kinh hãi. Cô Nhiên tỉ mỉ mà nhìn cha của mình một hồi, sau đó con mắt rũ xuống, mặc kệ sau này như thế nào, hắn hôm nay cũng coi như gặp được thân nhân chưa từng thấy qua, này với hắn mà nói coi như là đủ rồi.

” Hơn mười ? ” – Phong Khiếu Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi.

“. . . . . Mười ba .” – Suy nghĩ một chút Cô Nhiên vẫn là báo ra tuổi thật, hắn không cho là người này sẽ nhận ra mình.

” Ngày mai ngụ ở Khiếu Nhiên cư, ăn. ” – Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng nói một câu, sau đó bắt đầu cầm đũa dùng bữa. Cô Nhiên sửng sốt một chút, cười cười :

“ Vâng, Lâu Chủ. ” – Sau đó ngồi xuống an tĩnh mà ăn.

” Không phải chứ. . . . .” – Âu Dương Húc đối Phong Khiếu Nhiên vui vẻ tiếp nhận có chút vô pháp tiếp thu, hắn cho rằng cần phải tự mình nói nửa ngày ni, nhưng sao lại như thế sảng khoái?

” Âu Dương, trước ăn cơm đi, một hồi cơm nước đều nguội. Lâu Chủ nếu đã đáp ứng rồi, mục đích của ngươi ngày hôm nay không phải cũng đã đạt được sao? ” – Long Hành Thiên lên tiếng ngăn cản Âu Dương Húc kêu lên sợ hãi, Lâu Chủ hiện tại đã biểu hiện ra ý tứ không muốn nói nhiều, bất quá xem ra Lâu Chủ đối đứa bé này vẫn còn thoả mãn, nếu không sẽ không để cho hắn ngụ ở Khiếu Nhiên cư.

” Ách. . . . . Phong Khiếu Nhiên, ta cũng nói trước, nếu như Tiểu Nhiên ở đây bị ủy khuất ta sẽ đem hắn đón đi nga ” – Âu Dương Húc ngữ thanh mang uy hiếp, hắn hiện tại đã có chút hối hận.

” Câm miệng. ” – Lạnh lẽo nói một câu, Phong Khiếu Nhiên nhìn cũng không nhìn Âu Dương Húc liếc mắt, như trước cúi đầu ăn.

” Ngươi. . . .” – Âu Dương Húc bị tức đến nghẹt thở thiếu chút nữa không hoãn lại được, người này là cái gì thái độ?!

” Âu Dương đại ca, ngài đừng lo lắng, ta nghĩ Lâu Chủ không phải người sẽ tùy tiện khó xử người khác, ngài ngày hôm nay cũng mệt mỏi, mau ăn vài thứ đi.” – Thấy Âu Dương đại ca vì mình mà cùng phụ thân tranh chấp, Cô Nhiên vội trấn an nói, sau đó tiện tay giúp Âu Dương Húc gắp một ít rau.

Thấy Cô Nhiên mềm nhẹ mỉm cười, Âu Dương Húc lửa giận trong lòng hạ xuống, “Hừ” một tiếng bắt đầu chuyên tâm dùng cơm. Cô Nhiên thấy thế lại cười cười, sau đó quay lại trong chén của mình. Ngô Úy, Long Hành Thiên cùng Lục Văn Triết đáy lòng than một tiếng, dáng tươi cười làm cho người ta nhẹ nhàng khoan khoái, đứa bé này quanh thân dường như quay một tầng thản nhiên gió mát, làm cho người bên cạnh cảm thấy dị thường sảng khoái, hay là hài tử này thật thích hợp cho Lâu Chủ cũng nói không chừng.

=== ====== ====== ====

Tại khách phòng ngủ một đêm, sau khi dùng qua đồ ăn sáng, Cô Nhiên được quản gia Mạc Lâm dẫn đến Khiếu Nhiên cư.

” Tiểu Nhiên, bên cạnh kia là phòng ngủ của Lâu Chủ, tiếp theo bên cạnh là thư phòng của Lâu Chủ, bình thường không có sự cho phép tuyệt đối không thể đi vào, còn ngươi thì ngụ ở đây, ” – nói xong Mạc Lâm đẩy ra cánh cửa, – ” Ngươi trong ngày thường chủ yếu phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày cùng chỉnh lý phòng ngủ cho Lâu Chủ, nếu như Lâu Chủ yêu cầu ngươi cùng đi thư phòng thì mới được đi.”

Cô Nhiên mỉm cười gật đầu, nhìn nơi ở mới của mình, tâm lý rất vui vẻ, tuy rằng gian nhà không lớn chỉ một giường, một bàn, một ghế, một tủ, nhưng so với nhà gỗ ở trong cốc của mình thì tốt nhiều lắm.– ” Cảm tạ ngài, quản gia ” – đối Mạc Quản Gia hành lễ, Cô Nhiên hỏi, – ” Có cái gì cần ta chú ý không? Lâu Chủ có kiêng kỵ cái gì không.” – Một người hẳn là có rất nhiều cái không thích.

“Lâu Chủ thích yên tĩnh, ” – suy nghĩ một chút Mạc Lâm nói tiếp, – ” Chính yếu chính là an phận thủ thường làm tốt bổn phận chuyện của mình, không nói bậy, lại càng sẽ không đối Lâu Chủ đối Thích Nhiên Lâu có cái gì tâm tư bất lương.” – Câu nói sau cùng Mạc Lâm nói mà dị thường thận trọng.

Không có bất luận cái gì kinh ngạc, Cô Nhiên hiểu rõ gật đầu, – ” Ta sẽ nỗ lực làm tốt .”

” Thời gian dùng bữa ngươi cũng theo đi, Lâu Chủ nếu đồng ý cho ngươi làm tiểu tư, ngươi có thể cùng Lâu Chủ dùng bữa, những chuyện khác thì Lâu Chủ sẽ cùng ngươi an bài, bất quá Khiếu Nhiên cư những người khác không được một mình đi vào, ngươi không thể mang người khác tiến đến. Trong lâu quy củ rất nhiều cũng rất nghiêm ngặt, đến lúc đó ta sẽ nhất nhất nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại đi vào trước thu thập hành lý đi, buổi trưa lúc ăn cơm thì đến thiên thính(*).” – Nói xong, mắt nhìn Cô Nhiên, Mạc Lâm ly khai Khiếu Nhiên cư, hắn mong muốn đứa bé này có thể lưu lại, hài tử này thực sự là ôn nhu hữu lễ ni.

Đi vào gian phòng, Cô Nhiên nhẹ nhàng vuốt dụng cụ trong phòng, vuốt đệm giường sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng, Cô Nhiên bật cười hài lòng, thật là mềm mại ni, đem bao quần áo phóng tới trên giường, Cô Nhiên bắt đầu chỉnh lý quần áo và đồ dùng hàng ngày của bản thân. Đem y phục đặt vào trong tủ quần áo, lại đem dược mình thường ăn lấy ra để vào trong ngăn kéo, mấy quyển sách mình thích xem đặt ở bên giường, còn những thứ cha tặng mình thì đặt ở cưới gối. Cha dạy võ công cho hắn, dạy hắn biết chữ, dạy hắn học y dược, nếu như không có cha chỉ sợ lúc mình té xuống thì đã chết rồi. Nghĩ đến cha, mắt Cô Nhiên có chút chua xót.

” Cha, Nhiên Nhi hiện tại tìm được nơi ở rồi đó, ngài không cần lo lắng cho ta. ” – Nhẹ nhàng phun ra một câu, Cô Nhiên đem những thứ còn lại thu thập, sau đó ngồi ở trên giường, ân, thực sự là rất mềm mại ni.

=== ====== ====== ====== =====

(*)tự : chữ

(*)Tử Nhân Kiểm : vẻ mặt ng` chết

(*)thiên thính : phòng ăn

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây