Cô Nhiên Tùy Phong

62: Mộ nhiên hồi thủ tiêu lan san [ Tứ ]


trước sau

Về nhà, Liễu Mộ Nhiên không có nói cho lão cha chuyện phát sinh tại bệnh viện hôm nay. Không hề có khác thường ăn dược thiện lão cha làm cho mình, Liễu Mộ Nhiên bồi lão cha tại hiệu thuốc mân mê thảo dược. Từ khi có ký ức thì cậu chính là ở trong hương thuốc lớn lên , mỗi ngày tỉnh lại chính là cái ôm ấp tràn ngập vị dược của lão cha, thẳng đến tiểu học năm ba cậu mới không cùng lão cha ngủ. Ký ức về mẹ phi thường mơ hồ, nhớ mang máng mới trước đây có nhìn qua hai lần, sau đó mẹ xuất ngoại cậu cũng không còn nhìn thấy người. Mẹ đối với cậu chỉ là một danh từ, trọng yếu nhất trong sinh mệnh của cậu là lão cha và chú.

Một bên phối dược, Liễu Ân Thế vừa thỉnh thoảng lén nhìn con trai. Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, lão cảm giác sắc mặt con trai thật không tốt, cũng gầy rất nhiều. Nghĩ đến tối hôm qua con ở trong mộng khóc, lại liên tưởng đến có lẽ này không phải lần đầu tiên làm “Ác mộng”, trong lòng Liễu Ân Thế liền không ngừng nảy lên bong bóng tên là áy náy.

“Nhiên nhi a.”

“Ân?” Liễu Mộ Nhiên ngẩng đầu.

Khụ hai tiếng làm bộ thanh thanh cổ họng, Liễu Ân Thế tránh đi ánh mắt con trai, nói:“Cuối tuần có hội nghị y học, bọn họ mời cha đi tham gia. Con biết rõ cha không có kiên nhẫn với loại chuyện này, nhưng quản sự trưởng ra mặt mời, cha cũng không tiện bỏ mặt mũi hắn, cha liền từ chối nói cha tính toán về hưu , muốn con thay chaa tham gia hội nghị kia, hắn đồng ý .”

Liễu Mộ Nhiên lập tức nói:“Được a.”

“Cái kia, bọn họ nói là hội nghị tại phương diện trung y kết hợp trị liệu bệnh ung thư gì đó, nội dung ở trên bàn công tác của cha. Ai, những người này liền thích làm cái gì kết hợp, con chuẩn bị một bài phát ngôn là được, có thể sẽ khiến con lên đài nói hai câu. Cha đã nói với chú, cho hắn lại tìm người cùng đi. Con là con cha, cũng nên làm cho bọn họ biết thân phận của mình.”

“Được, lát nữa con gọi điện thoại cho chú, hỏi xem chú cho ai đi cùng con.” Liễu Mộ Nhiên cũng không thích đi chung quanh nói cha mình là Liễu Ân Thế, bất quá lão cha nói cái gì thì chính là cái đó, lão cha đều là suy nghĩ cho cậu.

“Vậy con không cần ở trong này bận rộn , đi chuẩn bị bài phát ngôn đi.”

Liễu Mộ Nhiên ôn nhu cười nói:“Bản thảo rất nhanh có thể viết xong, ở trong trường học thường xuyên sẽ có đề tài thảo luận như vậy. Con vừa trở về, muốn bồi cha nhiều hơn.”

Khóe miệng Liễu Ân Thế lập tức giơ lên n độ, hoan hỉ nói:“Được, được, con ở trong này bồi lão cha.”

Cha con hai người vui vẻ thuận hòa, Liễu Mộ Nhiên là chân chính con kế nghiệp cha, cậu ở trung y có thiên phú cực cao, thâm đắc Liễu Ân Thế chân truyền. Nếu không phải có mấy phương thuốc không thể công bố bên ngoài, cha con Liễu gia đã sớm thành đối tượng thế nhân truy đuổi , đương nhiên cũng có khả năng bị phần tử khủng bố bắt lại nhốt ở nơi gà không đẻ trứng nào đó chế thuốc trường sinh bất lão cho bọn hắn.

Chưa đợi Liễu Mộ Nhiên gọi điện thoại đến hỏi, Liễu Ân Đình liền gọi điện thoại lại đây nói hắn chuẩn bị cho Trang Thụy cùng cậu đi tham dự hội nghị. Trang Thụy tại lĩnh vực trung y học có cách giải thích độc đáo của riêng mình, đồng dạng cũng là một người thiên phú cực cao, chỉ là hắn tính tình không tốt mới có thể bị bọn họ thu thành công. Bất quá muốn Trang Thụy lựa chọn thì hắn càng thích đứng ở trung y viện của Liễu gia, nơi này có thể cho hắn hoàn cảnh đầy đủ tự do, trên cơ bản có thể tùy tính tình của mình, còn có thể vì hắn cung cấp tài nguyên tiện lợi thuận tiện cho hắn nghiên cứu lý luận trung y học của mình. Có thể nói Liễu thị trung y viện là một bệnh viện tuyệt vời đánh đèn lồng cũng khó tìm a.

Chuẩn bị năm ngày, sáng sớm ngày cuối tuần Liễu Mộ Nhiên chạy bảo mã mini chầm chậm hướng đến hội trường. Đứng ở cửa nhìn theo con trai rời đi, Liễu Ân Thế còn kém chút chảy nước mắt . Nghĩ đến tên gia khỏa khốn kiếp nào đó hôm nay cũng sẽ tham dự hội nghị kia, lão liền hai trăm lần không muốn. Chẳng lẽ liền tiện nghi đem con trai đưa cho tên khốn kiếp kia như thế sao? Lão và Ân Đình hao hết tâm tư không để tên khốn đó tìm đến Nhiên nhi, chẳng lẽ hôm nay liền đem Nhiên nhi dễ dàng chắp tay nhượng ra sao? Càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng mất mát, càng nghĩ càng không cam tâm, càng nghĩ càng sinh khí, Liễu Ân Thế đi nhanh về trong phòng, cầm lấy điện thoại.

“Này, lão Tào, là tôi, Liễu Ân Thế.”

“Đối, Nhiên nhi đã lái xe qua, ông nên tiếp đón nó tốt cho tôi.”

“Cái kia, có chuyện tôi muốn phiền toái ông. Nhiên nhi sau khi đến hội trường ông liền đem nó đi. Đúng, tôi sợ có vài người đi quấn nó. Ân. Đợi lát nữa hội nghị sắp bắt đầu ông lại dẫn nó đi ra, nhớ rõ an bài vị trí phía trước, nhưng không cần quá dễ thấy.”

“Ông phải đem nó bình an trở về cho tôi. Được, liền giao cho ông.”

Treo điện thoại, Liễu Ân Thế cắn răng. Tên khốn kiếp đó nếu thật là có bản lĩnh thì cứ khiến cho Nhiên nhi ở thời điểm chưa có khôi phục ký ức liền yêu hắn, không thì, hắn lại đợi đi !

Liễu Mộ Nhiên hoàn toàn chẳng hay biết gì vừa đến hội trường liền bị Tào lão tiên sinh – một trong những chủ tịch đại hội kêu đi. Trang Thụy cũng sớm đi tới hội trường, nhưng không có nhìn thấy Liễu Mộ Nhiên, gọi điện thoại qua hỏi đối phương cũng không tiếp, y chỉ có thể chán đến chết tại hội trường đi bộ. Cũng không phải y có bao nhiêu tích cực, nơi y trụ khá xa, sợ trên đường tắc xe cho nên sớm liền tới đây .

Lúc trước y đối với loại hội nghị này không chút hứng thú, y phiền chán cùng một đống người không biết làm bộ như rất quen thuộc trò chuyện một ít thứ vô nghĩa. Tuy nói là lẫn nhau trao đổi, nhưng không có người sẽ chân chính đem thứ áp đáy hòm của mình đem ra trao đổi, y cần gì phải ở trong này lãng phí thời gian. Nhưng lần này là chủ tịch tự mình tìm y muốn y bồi Liễu Mộ Nhiên cùng nhau đến, y đối với viện trưởng tương lai nhìn qua thực nhìn quen mắt kia phi thường có hảo cảm, cho nên cũng muốn đáp ứng. Đi đến khi mệt mỏi, cùng vài bác sĩ từng gặp mặt một lần đánh tiếp đón, Trang Thụy tìm đến vị trí của mình ngồi xuống, lấy di động ra chơi tiếp.

Một người ở phía sau ngồi xuống, vỗ vỗ bờ vai y, Trang Thụy quay đầu, kinh hô:“Lý Tử Mộc?! Anh làm gì ở trong này? !”

Người bị y cự tuyệt ngoài cửa vài ngày bồi theo khuôn mặt tươi cười nói:“Công ty chúng ta có ý định đầu tư vật dụng chữa bệnh, cho nên được mời đến tham dự. Vừa rồi tiến vào liền nhìn thấy anh ngồi ở chỗ này. Một mình đến?”

Trang Thụy bĩu môi:“Không phải, cùng ông chủ đến, bất quá cậu ta còn chưa tới.” Nói xong, y liền xoay đầu tiếp tục chơi di động. Đối với tên gia khỏa không yêu quý thân thể mình, nửa điểm hảo cảm y đều không có.

Bả vai lại bị người chọt vài cái, Trang Thụy quay đầu không vui nói:“Anh lại muốn làm gì?”

Lý Tử Mộc ủy khuất nói:“Tôi muốn hỏi anh sau khi hội nghị chấm dứt có thể cho phép tôi mời anh ăn một bữa cơm hay không.”

“Không cần, xong hội nghị tôi muốn về nhà ngủ, hôm nay khó có được nghỉ ngơi.” Xoay người, Trang Thụy không tính toán lại quan tâm người phía sau.

Lý Tử Mộc nhìn nhìn chỗ trống bên người Trang Thụy, nghĩ nghĩ hắn đứng lên đi ra ngoài. Lúc này có người vừa lúc muốn vào, hắn không thể không nghiêng người khiến đối phương qua. Có ba người từ bên người hắn đi qua, người đi ở cuối cùng theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, tiếp theo liền hai mắt mở to sững sờ. Lý Tử Mộc còn chờ người này qua a, kết quả người này dừng lại không đi , hắn tưởng rằng mình cản chỗ ngồi đối phương, lại nghiêng người.

“Quý Lâm?” Đối phương kinh hô ra tiếng, lập tức đưa tới hai người đi qua kia chú ý.

Tiếp theo một người trong đó cũng kích động hô to:“Quý Lâm?!”

Quý Lâm? Cái gì Quý Lâm? Lý Tử Mộc ngẩng đầu nhìn, sau đó hắn cũng sửng sốt, ba người này nhìn thật quen mắt, nhất là người ở giữa, nhìn mà hắn có xúc động muốn xông lên đánh đối phương một trận.

“Quý Lâm, thật là ngươi !” ba người này không phải người khác, chính là Lục Văn Triết, Long Thiên Hành và Phong Khiếu Nhiên từ Hongkong chạy tới. Lục Văn Triết cùng Lý Tử Mộc mặt đối mặt kinh hỉ đè lại hai vai hắn, thật giống như gặp được bạn tốt thất lạc nhiều năm, ánh mắt đều đã ươn ướt.

Lý Tử Mộc trong lòng cũng thực không bình tĩnh, bất quá hắn vẫn là hữu hảo kéo xuống hai tay đối phương, nói:“Thực xin lỗi, anh nhận sai người, tôi không gọi Quý Lâm, tôi gọi là Lý Tử Mộc.”

Lúc này, Trang Thụy nghe được Lý Tử Mộc nói chuyện nhịn không được quay đầu lại, vừa lúc Long Thiên Hành đứng ở phía sau y cũng sợ hãi kêu:“Âu Dương Húc !”

Lục Văn Triết nghe tiếng quay đầu, trên mặt rốt cuộc ức chế không được kích động, anh chàng một phen ôm chặt bả vai Trang Thụy hô to:“Âu Dương ! Nguyên lai cậu cũng đến đây!”

“Anh làm gì?” Trang Thụy kinh ngạc nhìn ba người, theo bản năng đẩy ra Long Thiên Hành, chế trụ kích động khó hiểu từ nội tâm, y đứng lên nhu nhu bả vai bị làm đau.“Tôi gọi là Trang Thụy, không gọi Âu Dương Húc.”

“Âu Dương?” Lục Văn Triết và Long Thiên Hành lúc này mới phát hiện khác thường. Hai người đồng thời nhìn về phía người thủy chung vẫn chưa nói ra một tiếng, trong lòng nổi lên đồng dạng suy đoán.

“Văn Triết, Thiên Hành, chúng ta nhận sai người.” Thản nhiên nói một câu, Phong Khiếu Nhiên tìm đến vị trí của mình ngồi xuống.

Lời nói vừa dứt, Trang Thụy và Quý Lâm đồng thời chấn động, hai người tựa như gặp quỷ trừng Phong Khiếu Nhiên, trăm miệng một lời hỏi:“Anh vừa mới, kêu bọn họ cái gì?” Văn Triết…… Thiên Hành…… Tên gọi hảo quen tai, quen tai đến…… Trang Thụy nhéo ngực, y đột nhiên rất khổ sở.

“Trang Thụy !” Lý Tử Mộc một phen đỡ lấy Trang Thụy đang sắc mặt biến trắng, vội vàng nhu nhu ngực y. Lục Văn Triết và Long Thiên Hành cũng khẩn trương giúp Lý Tử Mộc đem Trang Thụy nâng đến dãy của bọn họ. Trong hội trường đã lục tục đến rất nhiều người , có người chú ý tới dị động bên này của bọn họ, Phong Khiếu Nhiên hướng về phía người đi tới lạnh lùng liếc mắt một cái, đối phương lập tức quay đầu bước nhanh rời đi.

“Các anh, gọi là gì?” Suyễn khí, Trang Thụy gắt gao bắt Lục Văn Triết và Long Thiên Hành hỏi.

Lục Văn Triết hạ giọng, vội vàng nói:“Âu Dương, cậu mau nghĩ đến a, tôi là Văn Triết, đây là Thiên Hành, đó là Khiếu Nhiên. Âu Dương, cậu quên Thích Nhiên lâu ? Quên Tiểu Nhiên ? Quên đủ loại ký ức kiếp trước cùng một chỗ của chúng ta sao?” Mà khi hắn nhắc tới hai chữ “Khiếu Nhiên”, Trang Thụy hút một ngụm lãnh khí, Lý Tử Mộc lại khiếp sợ nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên, trong óc có cái gì chợt lóe.

Hai người dị thường khiến Lục Văn Triết và Long Thiên Hành xác định họ chính là Âu Dương Húc và Quý Lâm, chẳng qua bọn họ còn chưa có khôi phục ký ức kiếp trước. Lục Văn Triết và Long Thiên Hành đè lại hai người đang triệt để ngốc điệu, thấp giọng nói:“Nơi này không phải nơi nói chuyện, đợi lát nữa hội nghị chấm dứt chúng ta tìm nơi im lặng chậm rãi nói.”

Ngốc ngốc gật gật đầu, Trang Thụy và Lý Tử Mộc vẫn là nhìn sắc mặt băng lãnh của Phong Khiếu Nhiên. Rất lâu sau đó, lâu đến hội trường đều ngồi đầy, các vị chủ tịch đã ngồi xuống , Trang Thụy và Lý Tử Mộc ô đầu than ngồi ở vị trí, hai người đã hoàn toàn lơ chuyện hội họp. Hội nghị sắp bắt đầu, Phong Khiếu Nhiên đem tầm mắt từ trên người Trang Thụy và Lý Tử Mộc dời đi, song quyền nắm chặt. Âu Dương Húc và Quý Lâm cũng chuyển thế , vậy Nhiên nhi đâu? Nhiên nhi lại ở nơi nào? Chẳng lẽ duy độc Nhiên nhi không có chuyển thế sao? Không, sẽ không , Nhiên nhi căn bản không ly khai hắn, không có khả năng không theo hắn chuyển thế.

Có một người ở bên cạnh Phong Khiếu Nhiên ngồi xuống, để sát vào hắn nhỏ giọng kêu:“A cha.” Phong Khiếu Nhiên từ trong cực độ khủng hoảng hồi thần, hướng cậu ta thản nhiên gật đầu, là Tô Hành Hải riêng chạy tới, Phong Hải của kiếp trước. Tiền thế, Phong Khiếu Nhiên là cha Phong Hải và Phong Nham; Thế này, hắn cùng với hai người sai biệt bất quá hai tuổi, ấn theo bối phận chỉ có thể xem như huynh trưởng. Nhưng Tô Hành Hải và Tô Triết Nham đối với người cha kiếp trước của mình có làm sao cũng kêu không ra tiếng đại ca, nhất là Phong Khiếu Nhiên và kiếp trước bộ dạng giống nhau như đúc, bất quá là tuổi trẻ một ít mà thôi. Sau này hai người đơn giản mặc kệ tuổi , vẫn là kêu cha, Tô Triết Nham đề nghị thêm chữ “A”, như vậy nghe lên nhỏ hơn nhiều. Phong Khiếu Nhiên chưa nói không đồng ý, hai người liền kêu như thế.

Tô Hành Hải lại đây , Long Thiên Hành lập tức cười cười, sau đó rất kích động chỉ chỉ hai người đang tê liệt ngã xuống bên cạnh hắn. Đợi khi Tô Hành Hải thấy rõ ràng bộ dáng hai người, cậu ta cả kinh thiếu chút nữa đứng lên, Âu Dương Đại ca? ! Quý đại ca? ! Long Thiên Hành làm thủ thế chớ có lên tiếng, lại chỉ chỉ ngoài sân, Tô Hành Hải đầy mắt nhiệt lệ gật gật đầu, hiện tại không phải trường hợp nói chuyện. Theo sau đó, cậu lo lắng nhìn về phía a cha, bọn họ đều chuyển thế , vậy tiểu đệ đâu?

Di động Trang Thụy vang , y vô tri vô giác lấy ra di động.“Này?”

“Trang bác sĩ, là tôi, ngượng ngùng, vừa rồi đang cùng các vị tiền bối nói chuyện không tiện tiếp điện thoại. Anh đến chưa?”

“Ân, đến.” Một tay ô trán, Trang Thụy khóe miệng đang phát run.

“Tôi hiện tại không có phương tiện đi tìm anh, đợi lát nữa hội nghị chấm dứt tôi sẽ điện thoại, thật sự là ngượng ngùng.”

“Không sao.”

“Vậy lát nữa gặp.”

“Ân.”

Treo điện thoại, Trang Thụy tắt máy, đầu còn đang trong hỗn độn. Mà trên vị trí phía trước thoáng chệch về bên phải, Liễu Mộ Nhiên đang cùng mấy vị bác sĩ tuổi trẻ ngồi cùng nhau, một chút đều không có hoài nghi vì cái gì mình sẽ ngồi ở chỗ này.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây