Con mong bố hiểu cho con, con không xử lý cô ta đã là nể mặt lắm rồi.
Làm người tốt cũng mệt lắm, nhiều khi con cũng ước mình được xấu xa như cô ta đấy”. Nói rồi Quân Dao cúp máy, cô không ngăn nổi nước mắt.
Nước mắt như sợi châu đứt dây, lăn dài trên má cô.
Quân Dao quay đầu ra ngoài cửa kính, không muốn để Tiểu Hoa nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ này của mình. Tiểu Hóa đưa hộp giấy ăn ra phía sau, lặng im không nói gì.
Ở bên cạnh thiếu phú nhân lâu như vậy, cô ấy dĩ nhiên biết chuyện gia đình của Quân Dao, cũng không ngờ người cha kia lại u mê, mù quáng đến vậy, đã bị Quân Tú Anh đó bở rơi không chút quan tâm, vậy mà bây giờ vẫn lo lắng cho cô ta và làm tổn thương Quân Dao. Quân Dao rút giấy ăn Tiểu Hoa đưa cho, lau nước mắt. “Thiếu phu nhân, mệt quá thì cứ khóc đi, khóc được sẽ nhẹ lòng hơn” Tiểu Hoa an ủi cô. “Tôi không sao, cũng quen rồi.” Quân Dao gượng cười.
Điện thoại trên đùi lại reo vang, Quân Dao cau mày, thật muốn quảng điện thoại ra ngoài đường, tại sao không để cô yên lấy một phút cơ chứ. Cô vươn tay, vốn muốn ấn nút tắt, nhưng lại thấy đó là số của Từ Mạn Nhu liền ấn nút nghe. “Chị Dao Dao, EM TỰ DO RỒI!” giọng Từ Mạn Nhu vô cùng phấn khích. “Tự do? Là sao?” Quân Dao hơi ngỡ ngàng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Chị, em mời chị đi ăn nhé, em tự do rồi, Hoắc Thiên Phong đã thả em rồi.” Từ Mạn Nhu ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ, phấn khích nói. Không hiểu sao nghe thấy thế, tâm trạng của Quân Dao cũng tốt hơn hẳn, có lẽ là được lấy niềm vui của Từ Mạn Nhu,
“Được, em ở đâu, để chị qua.” “Thế em nhắn địa chỉ cho chị nhé.
Em không biết nhiều chỗ ăn lắm, nhưng em rất thích lẩu cay gần trường” “Ừ” Quân Dao gật đầu. Vài phút sau cô nhận được tin nhắn địa chỉ quán lẩu cay của Từ Mạn Nhu, Tiểu Hoa lại quay xe, đưa cô đến đó. “Tiểu Hoa, chúng ta cùng ăn nhé, chẳng mấy khi có dịp” Tiểu Hoa lắc đầu, “Tôi không thích mấy trò Con gái đó.” Mặt Quân Dao ngay đơ ra, “Cô… cũng là con gái mà.” “Hi hi, nhưng tôi là một cô gái đặc biệt, thích chơi với dao súng, đánh đấm hơn là mặc váy, mua sắm và ăn vặt linh tinh” Quân Dao bật cười, cô bé này đúng là đặc biệt thật đấy. “Thiếu phu nhân yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt”. “Sau này Tiểu Hoa lấy chồng cũng phải bảo vệ tôi đấy nhé.” Quân Dao đùa. “Dĩ nhiên rồi, ai dám bắt nạt thiếu phu nhân, tôi liều mạng với kẻ đó” . Khóe môi Quân Dao cong lên, những buồn chán, mệt mỏi suốt cả ngày nay cũng vội đi rất nhiều.
Thấy tâm trạng cô tốt lên, Tiểu Hoa cũng trêu đùa cô thêm vài câu, làm Quần Dao cười không ngớt.
Hai người đến quán lẩu, thấy Từ Mạn Nhu đã đến từ bao giờ, mấy tháng không gặp, cô thấy cô ấy gầy đi nhiều, khuôn mặt cũng xanh xao hơn. “Chị, em ở đây.” Từ Mạn Nhu vui vẻ vẫy tay. Đây có lẽ là lần đầu tiên Quân Dao thấy Từ Mạn Nhu có thể vui vẻ, thoải mái đúng với lứa tuổi của cô ấy như thế. “Em đến lâu chưa?” “Vừa tới thôi.
Chị ngồi đây đi”. Quán lẩu bình dân gần trường đại học nên có rất nhiều sinh viên, các bàn kê gần nhau, hơi nóng từ lẩu cay bốc ra nghi ngút.
Cảm giác có chút ồn ào, chen lấn nhưng lại rất vui vẻ, thoải mái. “Em đang học thì bị bắt cóc, bây giờ có thể đi học lại được rồi.” Từ Mạn Nhu vui vẻ nói. Quân Dao nhớ ra, năm đó cô cũng năm nhất thì xảy ra biến cố lớn, nghĩ lại cô với Từ Mạn Nhu đúng là có nhiều điểm giống nhau.