Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương

3: Chương 2-2


trước sau

Editor: Melodysoyani

Quan hệ ám muội không rõ giữa ba người bọn họ, càng làm cho Tống Tuệ Nghi cảm thấy có cái gì đó không đúng, cô nhìn Mạnh Tĩnh Vi xinh đẹp động lòng người, nghĩ thầm, cô gái trước mắt này không phải là nguồn gốc của sự bất an của cô chứ?

Tuy có suy đoán này, Tống Tuệ Nghi vẫn không biến sắc, cô cười nói, "Tôn tổng, tôi thấy vị tiểu thư này chỉ đang xấu hổ thôi, cô tự mình đến đến nơi này, tin chắc cũng là muốn im lặng chúc phúc cho anh Thiên Hữu rồi."

Lục Thiên Hữu khẽ hất mặt nhìn Tống Tuệ Nghi, anh kéo ra một nụ cười, giống như là đang cảm tạ Tống Tuệ Nghi giải vây giúp anh.

Vậy mà, trong mắt của Mạnh Tĩnh Vi, lại xem là vì Lục Thiên Hữu thích Tống Tuệ nghi, giữa bọn họ có tình ý nồng nàn, không cần ngôn ngữ cũng có thể biết được. Cô không cách nào có thể nhìn tiếp cảnh người đàn ông mình yêu cười với người phụ nữ khác nữa, cô thừa dịp Tôn Thiếu Khang không chú ý thì tránh thoát sự kiềm chế của anh, xoay người chạy như bay rời đi.

Tôn Thiếu Khang thấy thế, dĩ nhiên cũng chạy ra đuổi theo.

Lục Thiên Hữu chỉ có thể đứng tại chỗ, cái gì cũng không thể làm, đưa mắt nhìn bọn họ một trước một sau rời đi.

Tống Tuệ Nghi là nhìn chằm chằm vào Lục Thiên Hữu, cảm giác lo lắng càng ngày càng lan rộng ở trong lòng.

*********

Tôn Thiếu Khang chạy ra cửa đuổi theo Mạnh Tĩnh Vi, anh kéo tay của cô, muốn kéo cô về hội trường của lễ đính hôn.

Mạnh Tĩnh Vi liều mạng giãy giụa, cô không muốn đến đó nữa, cũng không muốn lại nhìn thấy anh, cô không muốn bị tổn thương nữa.

"Đi vào." Tôn Thiếu Khang trầm giọng ra lệnh.

"Tôi không muốn." Mạnh Tĩnh Vi như đinh chém sắt đáp. Lúc này cô đã quyết tâm.

Tôn Thiếu Khang nhìn chằm chằm vào cô, một hồi lâu, gót chân chuyển một cái, lôi kéo tay của cô đi tới bãi đậu xe, nhét cô vào bên trong xe, anh đi tới một đầu khác để lên xe.

"Tôi đưa cô trở về."

Mạnh Tĩnh Vi không nói lời nào, cũng chỉ cúi đầu.

Không thấy phản ứng, Tôn Thiếu Khang quay đầu, thẳng tắp nhìn Mạnh Tĩnh Vi bên cạnh, đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Không nháo không làm khó, cô thật sự là một người tình hiểu chuyện."

Hai chữ "người tình" này, giống như châm hung hăng ghim vào tim Mạnh Tĩnh Vi, loại từ hình dung xấu hổ này, sẽ hành hạ cô cả đời.

"Vốn cho là cô có chút giá trị trong lòng của Lục Thiên Hữu, nhưng với tình hình vừa rồi, cô thật sự chỉ là bạn chơi của anh ta." Anh vốn đang hy vọng sau khi Lục Thiên Hữu nhìn thấy Mạnh Tĩnh Vi, sẽ từ hôn với Tống Tuệ Nghi.

"Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Không có tức giận, Mạnh Tĩnh Vi chỉ là nhàn nhạt hỏi.

"Loại phụ nữ không có giá trị lợi dụng như cô, không đáng giá để tôi nói thêm cái gì." Không thể phá hỏng lễ đính hôn của Lục Thiên Hữu, anh không cam lòng. Cha vốn là muốn anh đuổi theo Tống Tuệ Nghi, để hai nhà Tôn Tống kết thân, có trợ lực rất lớn đối với việc Tôn thị sắp phát triển khoa hoạc kỹ thuật ở Mĩ, ai ngờ lại bị Lục Thiên Hữu vượt lên trước một bước, cũng đang bởi vì như thế, anh bị mẹ chê cười.

Lợi dụng!?

Mạnh Tĩnh Vi đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, hành đông Tôn Thiếu Khang rất kỳ quái, mà cô lại bởi vì rất muốn gặp Lục Thiên Hữu, má quên suy nghĩ tới ý đồ của anh.

"Hôm nay anh dẫn tôi đến là vì muốn phá hỏng hôn lễ của Thiên Hữu sao?"

Tôn Thiếu Khang liền nhìn cũng không nhìn cô: "Bây giờ cô mới biết, không khỏi cũng quá trễ rồi!"

Mạnh Tĩnh Vi không có bởi vì anh lợi dụng mà tức giận, cô chỉ là cảm thấy cực kỳ không hiểu."Tại sao anh lại muốn làm như vậy? Mặc kệ anh và Thiên Hữu có thù gì hận, dầu gì anh ấy cũng là anh họ của anh mà, làm sao anh lại có thể có ý đồ muốn phá hỏng hôn lễ của anh ấy chứ?"

Tôn Thiếu Khang sửng sốt một lát, quay đầu nhìn chằm chằm vào cô: "Cô thì biết cái gì? Sao cô có thể hiểu được cảm giác của tôi hả, loại phụ nữ tầm thường đến nỗi cái gì cũng không biết như cô, nào có biết được cải cảm giác khổ sở khi cả ngày bị người ta đề bẹp." Từ trong mắt cô thấy kinh ngạc, anh giật mình đến không thể khống chế được cảm xúc, hất mặt, sửa sang lại mặt mũi, khôi phục tỉnh táo.

Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng, trên cái thế giới này chỉ cần có Tôn Thiếu Khang, thì không thể có Lục Thiên Hữu; chỉ cần có Lục Thiên Hữu, thì Tôn Thiếu Khang này cũng không nên tồn tại.

Anh hận Lục Thiên Hữu, không phải vài ba lời mà có thể nói hết.

Từ lúc anh bắt đầu biết nhận thức, mẹ đã lấy anh so sánh với Lục Thiên Hữu, chỉ cần anh có một chút không bằng Lục Thiên Hữu, mẹ sẽ trách mắng anh, mà tuổi thơ của anh lại là lớn lên từ trong tiếng trách mắng. Hơi lớn tuổi, người bình thường lại lấy hai em bọn họ ra so sánh, mà mỗi lần đều là Lục Thiên Hữu hơn một chút, càng làm cho mẹ xem thường anh.

Loại khuất nhục bị người ta áp chế ở dưới này, anh chịu đủ rồi. Lần này hai nhà Lục Tống kết thân, khiến cho địa vị ở nhà họ Tống của anh lại bị trượt xuống. Anh không cam lòng, tại sao mọi chuyện anh đều bại bởi Lục Thiên Hữu, cho nên, anh làm ra một quyết định, dù là ngọc nát đá tan, anh cũng muốn hoàn toàn hủy diệt Lục Thiên Hữu.

Không khí trầm mặc lo lắng, trong không khí không cố định làm cho người ta không thể nào hít thở lưu thông.

Mạnh Tĩnh Vi khẽ cúi đầu, đầu thoáng qua một chuyện, cô giật mình quay đầu, vội vàng hỏi: "Thật ra thì mẹ tôi giải phẫu thất bại cùng Thiên Hữu không liên quan, có đúng hay không?" Nói không chừng mẹ chỉ là vận khí không tốt.

Tôn Thiếu Khang liếc cô một cái, rốt cuộc người phụ nữ ngốc này cũng thông suốt: "Không sai." Anh hào phóng thừa nhận. Hai nhà Lục Tống đã thực sự kết thân, người phụ nữ Mạnh Tĩnh Vi này không còn giá trị lợi dụng nữa.

Rõ ràng đoán ra được đáp án sẽ như cô đoán, nhưng chân chính nghe được lại là một chuyện khác, Mạnh Tĩnh Vi kinh ngạc sửng sốt một lát,khó hiểu nói: "Nếu anh lừa ta, vậy vì sao ngay đó Hữu lại thừa nhận việc mình đến tìm viện trưởng chứ?"

"Đó là vì Lục Thiên Hữu đến nhờ viện trưởng mở cuộc phẫu thuật giúp mẹ cô." Tôn Thiếu Khang khinh thường hừ một tiếng: "Tôi vốn đang cho là Lục Thiên Hữu là thích cô, không ngờ anh ta cũng chỉ vui đùa một chút với cô thôi."

Không, Mạnh Tĩnh Vi không thể nào tiếp thu được sự thật này, cô thế nhưng...... Thế nhưng hiểu lầm anh.

"Tôi muốn xuống xe, tôi muốn đi tìm Thiên Hữu."

Tôn Thiếu Khang theo lời dừng xe, anh quay đầu nhìn cô: "Bây giờ cô quay đầu lại tìm Lục Thiên cũng không còn kịp rồi, huống chi, cô không thể tùy tiện vào nhà họ Lục được đâu, không có tôi, nhà họ Lục sẽ không cho cô vào."

"Đây là vấn đề của riêng tôi, tôi muốn xuống xe." Mạnh Tĩnh Vi kiên trì nói lại lần nữa. Cô không muốn để anh lợi dùng nữa.

Tôn Thiếu Khang lườm cô một cái, lái xe khóa để cho cô xuống xe.

Mạnh Tĩnh Vi vừa xuống xe, xoay người chạy về phía lúc đầu.

Tôn Thiếu Khang chỉ là nhìn Mạnh Tĩnh Vi một cái từ trong kính chiếu hậu của xe, người phụ nữ ngốc này nói đi liền đi, cô có thể nhìn thấy Lục Thiên Hữu hay không là một chuyện, lại nói, nước cờ cuối cùng này của anh tuyệt đối sẽ không thất bại.

Nghĩ đến đây, anh nâng lên một nụ cười âm trầm, nhấn cần ga một cái, xe chạy nhanh đi như mũi tên.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây