Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

47: Chương 47


trước sau


Nói chuyện với anh lớn xong, chắc chắn còn phải tìm cô nhỏ nói, Từ Hương Quyên lưu lại Chu Trình Ninh rửa chén ở phòng bếp, ôm Ngưu Ngưu đi vào phòng.
Hiện tại Qua Qua đã về buồng trong không chỉ sửa sang lại túi tiền nhỏ của bé, còn sửa sang lại cặp sách nhỏ của mình nữa.
Lúc Từ Hương Quyên đi vào, Qua Qua đang sửa sang lại cặp sách đây, trong cặp không được mấy món đồ, 4 cuốn sách hơi mỏng, một cây bút chì, một cuốn vở và 1 cục tẩy, đều là nhà trẻ phát.
Từ Hương Quyên ngồi vào cạnh Qua Qua, thẳng đến chủ đề, "Qua Qua, về sau không thể nói chuyện tiền với ba, biết chưa?"
Qua Qua nói chuyện chưa bao giờ biết uyển chuyển, "Vì sao? Bởi vì ba không có tiền sao?"
Từ Hương Quyên thiếu chút nữa câm nín, "Qua Qua bảo ba mua giày cho mẹ, nhưng Qua Qua có từng thấy ba mua cái gì cho chính mình sao?"
"Mẹ có mua cho ba, ba không có mua cho mẹ, ba không có tiền." Qua Qua còn nhớ rõ vụ năm trước mẹ mang bé và ba đi tòa lầu bách hóa mua đồ.
Từ Hương Quyên: "Bởi vì ba không có quần áo, cho nên mẹ mua cho ba, nhưng mẹ có quần áo rồi."
A Ninh từng mua đồ cho cô, trước kia có một hộp kem bảo vệ da còn không phải sao? Hiện giờ cô còn chưa dùng xong đâu, có điều cũng sắp thấy đáy.
Qua Qua: "Mẹ không có giày da nhỏ."
Từ Hương Quyên tận tình khuyên bảo, "Người có giày da nhỏ rất ít nha, không phải mình mẹ không có, Qua Qua, ba vất vả cỡ nào nha, mỗi ngày đi làm, quần áo đều không tốt, bị rách, hơn nữa ba sẽ không giống với Qua Qua, muốn ăn kẹo liền đi mua kẹo, ba cái gì cũng không muốn, mỗi ngày ăn cho bụng no nê là vui vẻ."
Qua Qua trầm mặc.
Ấn theo đời trước, cô chắc chắn không có kiên nhẫn mà thuyết giáo với con, "Qua Qua, tiền phải dùng ở chỗ hữu dụng, Qua Qua đi nhà trẻ cần tiền, về sau em trai đi nhà trẻ cũng cần tiền, mấy cái đó là cần thiết, trẻ con đều nên đi nhà trẻ, còn phải học tiểu học, sơ trung...!Giày da không phải thiết yếu, về sau nếu Qua Qua muốn mua đồ cho ba, có thể nói với mẹ, mẹ mua cho ba."
Nếu nhớ không lầm, lúc này giày da thường đều là 30-40, cũng không tồn tại hàng giả hàng nhái, tuy hiện tại cũng không phải hàng hiệu gì, nhưng giá cả là thật sự mà bày ở đằng kia.
Một đôi giày da đã là phí dụng một năm của nhà trẻ, nếu trong nhà không dư dả, mua giày da chính là đang lãng phí tiền.

Qua Qua vẫn là rất chấp nhất chuyện mua giày da nhỏ cho mẹ, "Về sau con kiếm tiền mua giày da nhỏ cho mẹ."
Từ Hương Quyên: "Được, có điều phải đợi sau khi Qua Qua lớn lên, Qua Qua bây giờ vẫn là trẻ con, lớn lên là có thể kiếm rất nhiều tiền...!Ba thật sự rất vất vả, về sau Qua Qua có chuyện gì thì trực tiếp nói với mẹ, nói với ba sẽ chỉ làm ba phiền não, không giải quyết được chuyện gì, ba lại không có tiền."
Không biết con gái có thể nghe hiểu mấy câu, Từ Hương Quyên vẫn là nói hết những cái có thể nói, thuyết giáo với trẻ con thật mệt, may mà ba bọn nhỏ có kiên nhẫn.
Qua Qua đã biết, mẹ nói nhiều như vậy, chính là nói ba không có tiền.
Thôi bỏ đi, về sau không nói với ba, ba là người thành thật không có tiền.
Lúc Chu Trình Ninh về buồng trong, Qua Qua đã nằm vào ổ chăn, vợ đang thay quần áo cho Ngưu Ngưu.
Thân mình bé con chẳng thế nào phát triển, có vẻ đầu khá lớn, mặc áo len tròng đầu cho Ngưu Ngưu tương đối phiền toái, Từ Hương Quyên mới vừa tròng vào xong cho Ngưu Ngưu, thấy Chu Trình Ninh trở về, "A Ninh, anh chơi với Ngưu Ngưu một chốc đi, em sửa sang lại giường Ngưu Ngưu một chút."
Ngưu Ngưu nằm trên giường lớn, Chu Trình Ninh cởi giày lên giường, tò mò nhìn Ngưu Ngưu, sau đó sờ sờ đầu tóc của Ngưu Ngưu một phen.
Tóc Ngưu Ngưu vốn là nhu thuận, nhưng vào lúc được mẹ thay áo len bông ấy, khi mà áo len bông kẹt ở trên đầu, chú định là tóc sẽ vểnh lên, nhìn đặc biệt buồn cười.
Chu Trình Ninh nhìn kiểu tóc Ngưu Ngưu liền cười, Ngưu Ngưu không biết vì sao ba cười, cũng cười theo.
Hôm nay ba không có chọc mình, Ngưu Ngưu bé con không nhớ sai lầm của người lớn, nên vui sướng ở chung với ba.
Từ Hương Quyên lấy đi món đồ chơi nhỏ trên giường nhỏ, trải nệm bằng phẳng, lấy cái chăn nhỏ ra chuẩn bị đứng xa một chút mà rũ, hai cha con cười ngây ngô đã bị cô nhìn ở trong mắt.
Ngưu Ngưu ở bên người ba trông nhỏ hơn so với ở bên mẹ rất nhiều.
Từ Hương Quyên cũng không biết có phải do mình không có cao đến vậy hay không...!Cô không có thừa nhận mình lùn đâu à.
Về sau khi Qua Qua trưởng thành chiều cao không quá nổi bật nhưng cũng không thấp trong đám con gái, Ngưu Ngưu là không có cao như ba bây giờ vậy, vóc dáng ngừng ở 1m79.

Đeo giày vào thì thật ra có thể lên được 1m80, nhưng so với chiều cao như của ba thì vừa thấy sẽ liền không hiểu lầm là kém một chút so với 1m8.

Đọc truyện tại ~ T RUмtгцуeЛ.V N ~
Đơn giản là có đeo giày đóng hay không đều xem như cao, tìm đối tượng không khó.
Khi trước cô liếc mắt một cái liền coi trọng A Ninh vẫn là vì anh cao, có đôi khi cao quan trọng hơn so với diện mạo.
Chu Trình Ninh mời vợ cùng nhau tới xem mái đầu buồn cười của con trai, "Quyên, tóc của Ngưu Ngưu quá buồn cười, em xem xem."
Từ Hương Quyên: "Xem cái gì, anh đừng chơi với Ngưu Ngưu, nằm vào trong ngủ đi, buổi tối nếu mà Ngưu Ngưu ngủ không yên, đều là tại anh đó."
Chu Trình Ninh nghe lời nằm vào trong, nằm nghiêng mà ngắm mái tóc không quá nghe lời của Ngưu Ngưu.
Sửa sang lại giường nhỏ xong, Từ Hương Quyên tự mình lên giường đùa Ngưu Ngưu, ôm Ngưu Ngưu vào lòng dỗ dành.
"Ngủ đi." Phát hiện Chu Trình Ninh không chớp mắt nhìn mình, Từ Hương Quyên thúc giục anh ngủ.
"Quyên, qua 2 ngày nghỉ anh lên núi đào măng." Chu Trình Ninh không muốn nhắm mắt lại ngủ sớm như vậy, nên nói lên chính sự dời đi lực chú ý của vợ.
Từ Hương Quyên nghe vậy, quả nhiên là tập trung lực chú ý lên chuyện đào măng, "Là ba nói sao? Sao em chưa từng nghe qua?"
Chu Trình Ninh: "Măng mùa xuân mọc nhanh, một vụ tiếp một vụ, anh nghe thầy Tôn nói ngày nghỉ lần trước cậu ấy đào một túi măng to, Quyên em hỏi ba giúp anh xem ngày kia có thể hay không."
Vừa lúc anh biết rừng trúc ở ngọn núi nào tương đối tươi tốt, ngày nghỉ này chuẩn bị đi đào.
Từ Hương Quyên: "Còn có 2 ngày, xem thời tiết đi, trời mưa hoặc là trời âm liền không đi, đuổi hôm trời nắng...!Ba em có việc không đi theo thì em bồi anh đi, thả Ngưu Ngưu với Qua Qua ở trong nhà bà ngoại tụi nó."

Cách Thanh Minh còn khoảng chừng 1 tháng, Thanh Minh tới rồi thì phải mưa trong một khoảng thời gian thật dài, nhân lúc này không mưa đi đào măng để có thể thêm nhiều loại thức ăn cho trong nhà, măng xào hoặc là hầm canh đều ngon cả, còn có thể làm sủi cảo thanh minh nữa.
Chu Trình Ninh: "Quyên em đừng lên núi, trên núi còn rất khó đi, lại dơ nữa."
Từ Hương Quyên: "Em hiểu trên núi hơn so với anh, đường núi từng đi nhiều hơn anh, anh đi một mình em mới không yên tâm, em lặp lại lần nữa với anh, không cho phép lên núi một mình, phải có người đi cùng."
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh là đại nam nhân."
Từ Hương Quyên: "Anh là đại nam nhân thì thế nào?"
Chu Trình Ninh: "Không thế nào, đến lúc đó xem tình huống của ba là thế nào, có thể hay không đi."
Xuống ruộng thì có thể là không nhiều bằng ông chồng nhà mình, nhưng lên núi đều đã là bình thường như ăn cơm với Từ Hương Quyên, mấy ngọn núi phụ cận đây đều bị cô với các anh chị đi qua hết, đốn củi, cắt cỏ, hái nấm...!Chẳng qua đó là cái tuổi còn khá nhỏ, không biết hiện tại trên núi là tình huống thế nào.
...
Nhà ăn của trường đã mở ra vào học kỳ mới, có thể mua cơm, múc cơm, nhưng 4 anh thầy vẫn là quen tự mình mang cơm......!Chủ yếu là đã hưởng qua đồ ăn của nhà ăn rồi, trước mắt còn không dám khen tặng.
Lưu Lương Trĩ: "Thầy Chu, Qua Qua chính là một đứa bé thú vị, chiều hôm qua còn nói thầy Chu cậu là heo đó."
Chu Trình Ninh lại vô tri vô giác, nghe thấy thầy Lưu nói con gái nói bậy về anh sau lưng, vẫn là cảm thấy mình xấu mặt, "Qua Qua nói ngay mặt người làm ba tôi đây thì thôi đi, sao còn nói sau lưng chứ...!Còn nói ngay mặt tôi rằng tôi là ong mật ong ong phiền người đó."
Lưu Lương Trĩ nghĩ đến thảo luận về heo với Qua Qua, liền cảm thấy buồn cười, "Qua Qua nói chuyện cơ linh lắm à, nói cả người heo đều là bảo bối, mẹ yêu heo, cho nên ba là heo bảo bối của mẹ, tôi nghe mà chính là nổi da gà, cảm tình của thầy Chu với vợ thật tốt."
Vốn dĩ Lưu Lương Trĩ cảm thấy vợ thầy Chu đang ngược đãi thầy Chu, nhưng từ lời nói của Qua Qua, còn có sự gìn giữ với vợ mình trong ngày thường của thầy Chu mà xem, cảm tình là thật, nhưng keo kiệt cũng là thật.
Ngày thường Vương Khánh chẳng thế nào chủ động nhắc tới người khác, nhưng thầy Lưu nhắc tới vợ thầy Chu, anh ấy vẫn là có thể nói một hai lời công đạo, rốt cuộc thầy Lưu với thầy Tôn chưa từng gặp, anh lại từng gặp, "Vợ thầy Chu với thầy Chu rất là xứng đôi, đứng chung một chỗ cũng cảnh đẹp ý vui."
Lưu Lương Trĩ với Tôn Huy chỉ cho là Vương Khánh lễ phép mới nói những lời này, nên không để trong lòng.
Chu Trình Ninh vốn dĩ bực con gái xấu miệng, sau khi nghe được thầy Lưu với thầy Vương nói, gương mặt phiếm hồng, "Qua Qua không biết nói chuyện, nói bậy khắp nơi, mọi người đừng để trong lòng."
Lưu Lương Trĩ: "Sao lại là nói bậy? Trẻ con tuổi này đều không biết nói bậy, hơn nữa bạn nhỏ Qua Qua cơ linh lắm à, con nhà tôi mà có cơ linh như vậy, làm ba liền không cần bị vợ nhắc mãi cả ngày."
Tôn Huy: "Nên nhắc mãi vẫn là sẽ nhắc mãi, không có liên quan đến đứa nhỏ có cơ linh hay không."

Vương Khánh: "Người bên người biết lạnh biết nóng nhắc mãi vài câu, cũng là vì tốt cho mình, còn tốt con gái tôi bớt lo, bằng không cả ngày cãi nhau vì con, cuộc sống cũng không dễ chịu."
"Qua Qua nhà tôi không có nói gì khác đi? Trở về tôi phải giáo dục một trận, trẻ con không hiểu chuyện."
Lúc này Chu Trình Ninh thật ra là muốn nghe thêm Qua Qua có nói lời gì khác về anh và vợ ân ái cho mọi người sau lưng anh không.
Cảm giác chính anh nói thì rất bị ghét, nhưng từ trong miệng con nó nói ra, sẽ không khiến người chán ghét còn cảm thấy đáng yêu.
Lưu Lương Trĩ: "Qua Qua mới đến văn phòng mấy ngày, có thể nói bao nhiêu lời chứ? Có điều tôi cảm thấy hình như Qua Qua có địch ý với cô giáo tiểu Hách."
"Trẻ con có địch ý đâu ra?" Tôn Huy khó hiểu.
Vương Khánh: "Có là có, Tịch Tịch nhà tôi về nhà còn hỏi mẹ con bé bây giờ giày da nhỏ bao nhiêu tiền một đôi, mẹ con bé hỏi qua nguyên do, thì ra là Qua Qua nhìn thấy cô giáo tiểu Hách đeo giày da, muốn mua cho mẹ một đôi giày da."
Lưu Lương Trĩ: "Giày da có liên hệ gì với địch ý...! Tôi hiểu rồi, Qua Qua hẳn là cảm giác được một vài thứ, trong lòng không quá cao hứng, dù sao Qua Qua là một đứa bé rất có thể nói chuyện, mà cô giáo tiểu Hách nói chuyện thì cơ bản là không tiếp lời."
Tâm tư đàn ông vốn dĩ không tinh tế như vậy, nhưng mấy ông đàn ông cùng nhau tìm chi tiết, xâu chuỗi với nhau, mơ hồ có thể rõ ràng liên hệ trong đó.
Qua Qua là một đứa bé tự tin hơn nữa còn yêu thổi phồng mẹ, một khi gặp được nhân vật rõ ràng mà va chạm vào nhận biết cố hữu của mình, sự cân bằng vi diệu cùng tự hào trong lòng sẽ liền biến mất.
Tôn Huy: "Cô tiểu Hách là tới từ thành phố lớn...!thói quen ăn mặc không quá giống với thói quen ăn mặc, thầy Chu cậu về nhà câu thông với bé cho thật tốt, đừng để đứa nhỏ để tâm vào chuyện vụn vặt."
Chu Trình Ninh nghĩ đến vụ giày da nhỏ này, cũng là buồn rầu, nghe mọi người vừa nói như vậy, mới hiểu được Qua Qua rốt cuộc là nghĩ gì.
Anh cảm thấy quần áo không rách chính là quần áo tốt, nhưng Qua Qua không giống với anh, Qua Qua cơ hồ là chưa bao giờ mặc quần áo rách, nên sự theo đuổi với ăn mặc quần áo tất nhiên là càng cao.
Nếu đỉnh đầu dư dả, anh lại chú ý tới chuyện giày, cũng sẽ có cùng 1 ý tưởng với Qua Qua, mua về cho vợ.
"Tôi sẽ câu thông."
Ngoài miệng nói sẽ câu thông với Qua Qua, nhưng trên thực tế Chu Trình Ninh vẫn là đứng trên cùng một trận chiến tuyến với Qua Qua..




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây