Con Đường Vấy Máu

13: Chương 13


trước sau

Trên trời có thứ bay xuống, như mưa lại như không phải, giống sợi bông hơn, rơi vào trong ánh đèn xe, sợi bông rõ ràng hơn.

Hạ Xuyên nói: “Tuyết rơi rồi.”

Tưởng Tốn nói: “Dự báo thời tiết nói sẽ rơi hai, ba ngày.”

Ban ngày chỉ là mưa, cô còn tưởng dự báo thời tiết có nhầm lẫn.

A Sùng oán trách: “Không phải chứ, vậy không phải mấy ngày này không đi chơi được à?”

Tưởng Tốn nói: “Muốn chơi thật thì không nên tới vào mùa đông, mùa hè ở đây mới vui nhất.”

A Sùng nói: “Vậy nhiều khách du lịch như thế, không phải tới đây chơi à?”

“Là anh chưa từng thấy khách du lịch vào mùa hè thôi.” Tưởng Tốn lái không nhanh không chậm, nói, “Bây giờ khách du lịch rất nhiều, nhưng phần lớn đều chỉ chơi một, hai ngày, nhiều nhất là ba ngày, ở đây một, hai đêm.”

A Sùng hỏi: “Bà Bạch gặp lần trước không phải còn ở đây ăn Tết sao?”

“Bà ấy là tình huống đặc biệt.”

“Vậy người của hai nhà ngồi chung xe lần trước?”

“Đó là dân thường hiếm khi hưởng thụ một chút.” Tưởng Tốn nói, “Như các anh thì không thấy nhiều.”

Hạ Xuyên nghiêng đầu: “Bọn tôi là kiểu gì?”

Tưởng Tốn nói: “Đến tìm tổ tiên.”

Hạ Xuyên liếc về phía cô, cười một tiếng.

A Sùng phun ra: “Gì cơ? Tìm tổ tiên á?”

Tưởng Tốn rất nghiêm túc: “Đúng đó.” Nghiêng đầu hất hất cằm, “Anh ta nói đấy.”

A Sùng vịn lưng ghế lái phụ, sáp lại gần gáy Hạ Xuyên kêu: “Cậu nhận Vương Vân Sơn làm tổ tiên lúc nào vậy?”

Hạ Xuyên cười: “Nếu ông ấy đến vào lúc cần, tôi có thể gọi ông ấy là ông.”

A Sùng nói: “Cậu đâu chịu thiệt đâu, ông ấy vốn đã là một ông già rồi.”

Tán gẫu liên tục đến biệt thự.

Lúc xuống xe, Hạ Xuyên nghĩ đến việc gì đó, vịn cửa xe nói: “Ngày mai mang mấy gói thuốc lá.”

Tưởng Tốn hỏi: “1916?”

“Cô còn thuốc lá coi được khác à?”

Tưởng Tốn nói: “Không có.”

Hạ Xuyên chuẩn bị đi, lại nghe được một câu: “Thuốc lá coi được gì đó hết cả rồi.”

Hạ Xuyên dừng một lúc, hỏi: “Còn lại cái gì?”

Tưởng Tốn cười nói: “Còn lại hai gói Hồng Song Hỷ, bảy đồng rưỡi một gói.”

Hạ Xuyên đập cửa xe đi mất.

Tưởng Tốn vui vẻ quay lại khách sạn Lệ Nhân, vào phòng vừa chuẩn bị tắm thì Thạch Lâm tới.

Tưởng Tốn mặc áo khoác vào, chỉ chỉ ghế: “Chú ngồi đi.”

Sắc mặt Thạch Lâm khó coi: “Chú đã tìm cháu cả đêm, cháu không biết gọi một cú điện thoại về sao?”

Tưởng Tốn móc di động ra nhìn một cái: “À, hết pin tắt máy rồi.”

Thạch Lâm nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: “Ban nãy Tôn Hoài Mẫn ngã sấp ở cửa chính, khóc đến mức thở không nổi, không tìm được Từ Kính Tùng nên chú đã kêu người đưa nó vào bệnh viện rồi.”

Tưởng Tốn thuận miệng hỏi: “Không sao chứ?”

“Không chết được, chỉ nôn đầy người thôi, giống như vớt từ trong hố phân ra vậy.”

Tưởng Tốn cười nói: “Chú cũng rất hiểm độc đấy.” Nhớ tới gì đó, lại nói, “Đúng rồi, xe van mà khách của cháu mượn ra ngoài chết máy chỗ đài Phù Vân rồi.”

Thạch Lâm nói: “Biết rồi, ngày mai chú tìm người đi xem thử. Cháu ngủ sớm chút đi.”

Tưởng Tốn tắm xong, tắt đèn lên giường, nằm cả buổi không ngủ được, lại bật cái đèn ngủ nhỏ, lấy túi giấy kraft trên tủ đầu giường sang, đổ tiền bên trong ra đếm từng tờ một. Đếm xong, cô lại tính nhẩm tiền gửi ngân hàng một lần, con số rất nhỏ, không đủ làm của hồi môn.

Tưởng Tốn xếp gọn tiền lại, đang định ngủ tiếp, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa hai cái: “Cô Tưởng, cô ngủ chưa?”

Tưởng Tốn liếc nhìn giờ, đã hơn mười hai giờ.

Cô mở cửa, người đứng ngoài cửa là chị họ của Vương Tiêu.

Tưởng Tốn kinh ngạc: “Tìm tôi có việc?”

Chị họ Vương Tiêu nói: “Thật ngại quá, trễ thế này còn quấy rầy cô. Tôi muốn hỏi thử, hôm nay cô có gặp qua Vương Tiêu không?”

Tưởng Tốn nói: “Không có.”

Chị họ Vương Tiêu chần chừ, không nói cũng không rời khỏi. Tưởng Tốn hỏi: “Không thấy cô ấy?”

Đối phương trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Cũng không phải. Vương Tiêu nói hôm nay muốn đi thám hiểm, buổi trưa tôi khó chịu, cũng không đồng ý, bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi…”

“Cô ấy đi một mình?”

Chị họ Vương Tiêu ngập ngừng: “Cũng không phải một mình…”

Cô ấy nói giấu đầu giấu đuôi, rõ ràng có chuyện giấu giếm, không muốn nói cho Tưởng Tốn biết. Tưởng Tốn đành phải nói: “Bảo bố mẹ các cô cũng đi tìm thử xem, quả thực không được thì tôi bảo bạn tôi giúp.”

Chị họ Vương Tiêu gật gật đầu lấy lệ.

Thám hiểm? Tưởng Tốn không biết nói gì cho phải, cô rõ ràng đã nhắc nhở cô ấy.

Khoảng thời gian này giấc ngủ của Tưởng Tốn vô cùng nông, đêm nay cũng vậy.

Sáng sớm thức dậy, đầu cô trống rỗng trong chốc lát, ngây người một lúc mới xuống giường mang dép, rửa mặt bằng nước lạnh, sau khi thay quần áo mới kéo rèm cửa sổ.

Vừa kéo ra mới phát hiện thế giới đã thay hình đổi dạng.

Màu trắng khắp núi, không có màu sắc dư thừa, không có một chút tạp chất, lên lên xuống xuống liên tục, hạt tuyết hòa lẫn trong gió, không thể nhìn thấy bờ bến.

Cô tựa như bỗng nhiên xông vào một thế giới băng tuyết, mong chờ ba con nai kéo xe trượt tuyết chạy tới từ phương xa.

Tưởng Tốn hít thở không khí trong lành một chút, chạy vào trong phòng, cởi quần áo trên người, lấy một chiếc áo phao lông màu trắng trong tủ quần áo ra thay, rồi cởi mảnh vải đen mỏng trên chiếc áo phao lông màu đen xuống, xếp bỏ vào trong ngăn khóa kéo túi xách.

Tuyết dày tích tụ trên mặt đất, nhánh cây ven đường cũng đã khoác một lớp sương trắng, bông tuyết đầy kín trời đất, tựa như muốn bao phủ ngọn núi này.

Đến ngoài biệt thự, Tưởng Tốn nhấn còi mấy cái. Không bao lâu, xa xa nhìn thấy một cái đầu chui ra khỏi cửa sổ lầu hai, kêu: “Cô Tưởng, cô sang đây trước đi!”

Tưởng Tốn quay cửa kính xe xuống, vừa vặn thấy A Sùng đứng sau cửa sổ, trùm chăn bông vẫy tay với cô.

A Sùng kêu: “Tuyết lớn quá rồi, cô vào đây ngồi một lúc trước đã, chờ tuyết nhỏ lại rồi chúng ta hẵng đi.”

Tưởng Tốn tắt máy xuống xe, quấn chặt khăn choàng đi tới. Đến cửa biệt thự, cô giậm giậm mạnh chân, hạt tuyết rơi xuống đầy đất, đang giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, cửa mở ra từ bên trong.

Hạ Xuyên mặc áo choàng ngủ màu nâu đậm, lộ nửa ngực, mang đôi dép lê, quét nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, nói: “Vào đi.”

Lửa cháy bập bùng trong lò sưởi, phòng khách tràn ngập hương thơm thoang thoảng của củi từ cây ăn trái. Bên trong không bật đèn, ánh lửa chiếu khắp căn phòng.

Hạ Xuyên nói: “Ngồi tùy ý.”

Trên người Tưởng Tốn có tuyết. Cô đến đứng gần lò sưởi, nói: “Tôi hơ khô một chút trước.”

Hạ Xuyên hỏi: “Ăn sáng rồi à?”

“Ăn rồi.”

Anh ngồi trên sofa, chân dang rộng, bắp thịt hai bắp chân săn chắc. Tưởng Tốn nhìn một cái, giơ tay lên hơ lửa.

Hạ Xuyên hỏi: “Dọc đường có dễ đi không?”

Tưởng Tốn nói: “Tàm tạm. Đường toàn là tuyết chất đống, trễ một chút khu danh lam thắng cảnh sẽ cử người xúc tuyết.”

“Tuyết rơi thì có chỗ nào đi được?”

Tưởng Tốn suy nghĩ một chút: “Linh Tuyền được đấy. Chỗ đó cao hơn mực nước biển, ngắm cảnh tuyết đẹp vô cùng.”

“Đẹp hơn đài Phù Vân?”

“Đài Phù Vân là bốn mặt giáp khoảng không, tầm nhìn rộng rãi. Linh Tuyền có vị trí cao, cảnh tuyết hùng vĩ, cảm nhận khác nhau.”

Hạ Xuyên nói: “Vậy chờ lát nữa sẽ đi Linh Tuyền.” Nói xong liếc Tưởng Tốn một cái.

Tưởng Tốn đứng bên lửa, mặc một chiếc áo phao lông cỡ ngắn màu trắng, cổ quấn khăn choàng bông màu xám nhạt, khuôn mặt nhỏ bị hơ đến đo đỏ, từng hạt tuyết trắng dính trên mái tóc dài, hạt tuyết đang dần tan.

Hạ Xuyên hỏi: “Cô cứ đứng vậy à?”

Tưởng Tốn hơ khô cũng kha khá, đi sang, ngồi xuống vị trí một người bên cạnh. Hạ Xuyên quét nhìn, thấy hôm nay cô không những đổi quần áo mà còn đổi cả giày.

Là đôi giày thể thao màu trắng, hôm nay cô mặc ngược lại có sức sống.

Tưởng Tốn ném một món đồ sang, rơi xuống bên cạnh Hạ Xuyên.

Là gói 1916.

Hạ Xuyên cầm lên: “Không phải nói hết rồi à?”

“Tôi hết rồi, khách sạn Lệ Nhân vẫn còn mà.”

Hạ Xuyên nhìn cô một cái: “Chỉ một gói?”

“Chỉ còn lại một gói thôi. Thuốc lá này bình thường không ai mua cả.” Dừng một chút, nói, “Một trăm.”

Hạ Xuyên cười một tiếng: “Chờ lát nữa đưa cho cô.”

Một lát sau, anh đứng dậy đi về phía nhà bếp. Tưởng Tốn tưởng anh đi lấy tiền.

Không bao lâu Hạ Xuyên quay lại, xách một túi nilon để trước mặt Tưởng Tốn, nói: “Gọt vỏ giúp cái.”

Trong túi nilon là củ năng chưa gọt vỏ, bảy đồng một cân.

Tưởng Tốn nhìn về phía Hạ Xuyên: “Việc này hình như không nằm trong phạm vi phục vụ của tôi.”

Hạ Xuyên như cười như không: “Phạm vi phục vụ gì của cô?”

“Hướng dẫn dã ngoại còn phải bao thầu làm việc nhà?”

Hạ Xuyên nhìn xuống cô từ trên cao: “Hướng dẫn dã ngoại còn bán thuốc lá?”

Anh buông tay, túi nilon rơi xuống đùi Tưởng Tốn: “Cô ăn sáng rồi, nhưng tôi chưa ăn.”

Tưởng Tốn nắm chặt túi nilon, lát sau nói: “Cái này đâu lấp đầy bụng được.”

Hạ Xuyên ngồi lại vào sofa, nói: “Đâu phải vào bụng cô. Trong bếp có gạo, cô đi nấu?”

“Có thể mà.”

“Tôi chỉ ăn cơm trắng?”

Tưởng Tốn nói: “Có cơm ăn không tốt hơn ăn cái này à?”

Hạ Xuyên cười: “Được đấy. Thế này đi, cô nấu cơm, rồi gọt cái này, tôi coi như là thức ăn.”

Tưởng Tốn: “…”

Hạ Xuyên nói: “Sao nào, hay là cô muốn chạy một chuyến mua thức ăn mang về giúp tôi? Cái này trong phạm vi phục vụ của cô nhỉ?” Một lát sau nói, “Nếu cô có thể biến ra món khác, tôi sẽ gọt vỏ đút cho cô ăn.”

“Vậy anh gọt đi.” Tưởng Tốn nói.

Hạ Xuyên ngước mắt nhìn về phía cô.

Tưởng Tốn đứng lên, xách túi nilon đến trước mặt Hạ Xuyên, cười: “Tôi đi biến ngay lập tức, anh gọt vỏ nhé.”

Nói xong, cô đến nhà bếp lục lọi một hồi, lúc đi ra cầm một cái xẻng trên tay. Mở cửa, gió tuyết ùa vào nhà, Tưởng Tốn đi ra ngoài.

Xung quanh biệt thự là rừng trúc, xanh biếc um tùm, lúc này đây nửa trắng nửa xanh, lắc nhè nhẹ một cái, tuyết đọng liền tuôn rơi xuống.

Tưởng Tốn khom người, quan sát đất bên cạnh cây trúc. Cô giẫm lên đống tuyết, dùng chân quét tuyết trước mặt. Một lát sau cô đổi sang chỗ khác, mái tóc dài rơi xuống, cô giơ tay vén ra sau tai.

Cô mặc đồ trắng toàn thân, đi trong đó, nhạt đến mức giống như yêu tinh mà mặt tuyết biến hóa ra, càng đi càng xa, chỉ còn lại một đuôi góc áo.

Hạ Xuyên hút thuốc, đứng bên cửa sổ, nheo mắt nhìn khoảng màu trắng sắp biến mất xa xa kia. Lúc anh chuyển tầm mắt, trước mặt tối đi một chút, tầm mắt mơ hồ không rõ.

Nhìn màu trắng quá lâu rồi.

Anh nhét hộp thuốc lá vào túi, ngậm điếu thuốc, mặc áo choàng ngủ, mang dép lê, đi ra ngoài.

Tưởng Tốn kéo khăn choàng cao hơn một chút, che miệng, hai tay rụt vào trong tay áo, cúi đầu chuyên tâm tìm. Cô vừa đi vừa dùng chân quét tuyết, đột nhiên mắt sáng lên, cô ngồi xổm xuống.

Đằng sau truyền đến một giọng nói: “Sao, cúng bái Thổ Địa à?”

Tưởng Tốn quay đầu.

Hạ Xuyên để lộ ngực, lộ bắp chân và chân, mát mẻ đứng trên mặt tuyết, miệng ngậm điếu thuốc, tay đút trong túi, mắt hơi nheo lại, cười nhếch mép, vẻ mặt nhàn hạ, giống như sáng sớm mùa hè ra ngoài tản bộ.

Giọng Tưởng Tốn ồm ồm trong khăn choàng: “Đúng vậy, anh muốn lạy một lạy không?”

Hạ Xuyên đi đến gần cô, nhìn xuống từ trên cao: “Đào gì đó? Cá chạch bùn à?”

Tưởng Tốn nói: “Măng.”

“Măng?”

“Mùa đông có măng mùa đông.”

“Ở đây có thể có?”

“Sao không thể?”

Tưởng Tốn quay đầu, dùng xẻng đào xuống đất. Xẻng không đủ chuyên nghiệp, đất hôm nay lại giống như đóng băng, Tưởng Tốn đào hơi tốn sức.

Hạ Xuyên chậm rãi hút thuốc, hờ hững nhìn cô. Dáng người cô không tính là thấp, nhưng thấp hơn anh quá nhiều, ngồi xổm xuống thì càng nhỏ hơn, cái mông vừa tròn vừa vểnh, căng chặt.

Gò má cô chuyên chú, lông mi dày, cái mũi thẳng, thở ra khí hơi mỏng, khóe miệng mím lại, dần dần nhếch lên một chút, sự thay đổi này rất nhỏ, không nhìn kĩ thì khó mà phát hiện. Đúng lúc này, cô bỗng nghiêng mặt sang bên, ngẩng đầu, bưng thứ trong tay lên, cười một tiếng đầy khiêu khích: “Cái này không phải à, khắp trên núi đều có.”

Trên bàn tay trắng nõn lấm tấm bùn đất, búp măng mùa đông ú nụ đang nằm trong lòng bàn tay cô.

Tàn thuốc dài bị gió thổi rơi, làm phỏng mu bàn tay Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên “ừm” một tiếng, khẽ búng tàn thuốc một cái, hỏi: “Còn nữa không?”

“Còn.”

Tưởng Tốn đứng lên, hoạt động mắt cá chân một chút, đi đến một cây trúc khác.

Hạ Xuyên đi theo sau lưng cô. Cô mở đường phía trước, để lại dấu chân nho nhỏ. Anh giẫm lên bên cạnh cô, để lại dấu chân cô, tiếng “sột soạt” một trước một sau, trừ gió tuyết ra, là âm thanh duy nhất trong khu rừng trúc này.

Tưởng Tốn đứng vững, dùng chân quét quét tuyết, ngồi xổm xuống lần nữa.

Hạ Xuyên cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn một cái, nói: “Không có gì cả.”

Tưởng Tốn nói: “Nếu anh có thể nhìn thấy gì đó thì tôi sẽ không đào nữa.”

“Tại sao?”

“Măng nhú ra đều không ngon, chưa nhú mới ngon.”

Hạ Xuyên hỏi: “Sao cô biết chỗ này có?”

Tưởng Tốn chỉ chỉ ụ đất nhỏ đằng trước: “Khối đất này cong lại, xung quanh còn có vết nứt, bên trong nhất định có.”

“Như vậy là chắc chắn có măng?”

“Cũng phải xem hình dạng vết nứt, phải là dạng bắn tia mới được. Nếu chỉ là đường sọc duy nhất thì bên trong không chắc chắn có.”

Hạ Xuyên đã hiểu, nhìn cô đào, nhưng cũng không giúp.

Tưởng Tốn xúc từng cái một, nửa khuôn mặt rụt trong khăn choàng, hai tay cầm chuôi xẻng dùng sức, thở hổn hển, mang theo chút lầm bầm, yếu ớt.

Hạ Xuyên hút một hơi thuốc: “Cô rất hiểu việc này.”

Tưởng Tốn thở hổn hển nói: “Tôi lớn lên ở đây, hồi nhỏ chạy khắp trên núi.”

“Chạy hết cả ngọn núi rồi?”

“Chạy hết núi Minh Hà.”

“Có từng trèo cây không?”

“Có trèo.”

“Lấy trứng chim?”

“Ừm.”

“Bắt cá?”

“Ừm.”

“Còn từng làm gì nữa?”

“Đào măng.”

Hạ Xuyên cười cười.

Tưởng Tốn bưng măng mùa đông mới đào lên, hỏi: “Đủ ăn chưa?”

Đôi mắt cô sáng như ánh sáng bạc của mặt tuyết, nửa khuôn mặt vẫn ẩn trong khăn choàng, trên tay lại lấm tấm bùn, trắng đen xen kẽ, cực kì chói mắt.

Hạ Xuyên không trả lời, phả một vòng khói thuốc, nhìn thẳng mặt cô. Tưởng Tốn không tránh.

Hạ Xuyên hỏi: “Có lạnh không?”

“Không lạnh.”

Tưởng Tốn quét nhìn Hạ Xuyên. Anh đứng lâu như vậy, tuyết đã rơi một lớp trên tóc và trên áo choàng ngủ, cơ ngực để trần một nửa săn chắc.

Cô nói: “Anh trông khá lạnh đó.”

Hạ Xuyên cười một tiếng: “Tôi không lạnh ——”

“Tôi nóng.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây