Lạc An kể, bác quản lý ký túc xá vô cùng tốt bụng, không bao giờ bắt chẹt về thời gian tắt đèn và cũng không bao giờ nặng lời với sinh viên về sau giờ giới nghiêm.
Thế nhưng bác lại rất ghét nhà vệ sinh bẩn.
Chỉ cần nhà vệ sinh bốc mùi dù chỉ một chút thôi thì không cần biết là ai làm, tất cả mọi người phải cùng dọn dẹp cho đến khi mùi Sunlight điếc mũi mới được đi ngủ. Lạc An kể, thầy chủ nhiệm của cậu rất khác người.
Cậu đường đường là tân thủ khoa, giáo viên khác yêu thương còn không kịp.
Chỉ có ông ấy là luôn bắt bẻ cậu, từng lời nói, từng cử chỉ, từng câu chữ, mọi thứ từ cậu ông đều có thể lôi ra khuyết điểm.
Nhỏ nhen như vậy bảo sao mãi vẫn chưa lấy được vợ. Lạc An kể, Hứa Long có cô người yêu rất xinh đang học cấp ba.
Thế nhưng hình như cậu ta không yêu cô bé, thái độ rất lạnh nhạt.
Người ta đến rủ đi chơi thì lười đến mức mở miệng cũng không muốn, còn bắt cậu chạy qua chạy lại chuyển lời. Phi Vũ chăm chú nghe Lạc An cao hứng kể, vừa nghe vừa quan sát thật kỹ từng biểu cảm dù là nhỏ nhất trên gương mặt cậu.
Dường như Lạc An cảm nhận được ánh mắt của anh, nheo mắt hỏi: "Lâu rồi không gặp nên nhìn tớ không còn thuận mắt nữa rồi à? Mà cũng đúng thôi! Cậu nhìn này, vào một ngày đẹp trời nọ, tớ vừa tỉnh dậy thì phát hiện trên mặt đột nhiên xuất hiện một nốt mụn to đùng.
Nhìn này, nhìn này." Lạc An nhăn nhó chỉ chỉ vào nốt mụn mới mọc trên trán.
Phi Vũ bật cười, đưa tay ra ngoài hứng một ít nước mưa chấm lên nốt mụn rồi anh dừng bước, kéo đầu cậu sát lại, thật nhẹ nhàng hôn lên dấu chấm đỏ nho nhỏ ấy. Lạc An ngạc nhiên mở to mắt, ngây ngốc đứng yên tại chỗ tiếp nhận nụ hôn.
Nơi đôi môi Phi Vũ đặt lên như có dòng nước ấm áp kỳ lạ chảy qua, rót từng chút từng chút một vào trái tim vốn đã ngập tràn dương quang của Lạc An. Đôi môi vừa rời khỏi, Phi Vũ liền đưa tay nhẹ xoa lên nốt mụn, cười nói: "Chỉ cần như vậy, mụn sẽ tự lặn trong vài ngày."
Lạc An xấu hổ gật đầu rồi quay mặt đi.
Trên trán dường như còn vương lại một chút hơi ấm, cậu không nhịn được mà đưa tay lên xoa xoa. Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, Lạc An vội lục tìm trong túi áo sau đó chìa ra trước mặt Phi Vũ một đôi găng tay.
Anh ngạc nhiên nhìn cậu, Lạc An khẽ lườm: "Nhìn gì mà nhìn, đưa ô cho tớ rồi đeo găng tay vào đi.
Trời đã lạnh còn thên mưa lớn, tớ biết ngay là cậu sẽ quên mang găng mà." Nắm lấy đôi tay đỏ hồng vì lạnh của anh, cậu khẽ nhíu mày, "Xem xem, mới chỉ một chút thôi mà đã lạnh như thế này rồi.
Lúc nào cũng dặn tớ phải ăn mặc thế này thế kia mà không biết tự nhìn lại bản thân mình đi." Phi Vũ đeo găng vào sau đó vươn tay, qua lớp len nỉ ấm áp xoa má Lạc An, trên gương mặt ít cảm xúc đến đáng thương xuất hiện nụ cười ngây ngốc. Lạc An kéo Phi Vũ vào một quán ăn mới mở nhưng số lượng khách ra vào mỗi ngày lại không thua kém gì một quán làm lâu năm.
Cậu chọn một phòng riêng nhỏ, từ cửa sổ trong phòng có thể nhìn thấy đường phố vắng lặng chìm trong màu mưa. Người phục vụ nghi hoặc nhìn chàng trai anh tuấn thanh tú đang vui vẻ cười khì khì kia.
Số đồ ăn cậu gọi ít nhất phải đủ cho năm người ăn, những năm người đấy! Phi Vũ nhìn qua nét mặt của người phục vụ, bất đắc dĩ cười cười.
Lạc An không thích ăn cơm nhưng lại rất thích ăn vặt.
Mỗi lần anh nhắc nhở cậu về chế độ ăn, Lạc An đều kéo má anh sang hai bên, trừng mắt nói, "Chỉ có con rùa cổ hủ như cậu mới thích ăn cơm." Được rồi, anh thừa nhận, Lạc An chính là được anh chiều thành quen rồi.
Đáng lẽ ra trước kia không nên mua quá nhiều đồ ăn vặt cho cậu mới phải. Lạc An vừa ăn vừa bắt Phi Vũ kể về cuộc sống Đại học của mình.
Anh nghĩ thật lâu thật lâu cũng không nghĩ ra được cái gì để kể.
Lạc An nhìn anh bất mãn, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Khi trở lại, trên tay cậu xuất hiện thêm một hộp quà màu xám, bên trên là bông hoa trong suốt viền ánh kim.
Định đặt xuống chiếc bàn đang bày đủ các đĩa thức ăn lớn nhỏ nhưng phát hiện không còn đủ chỗ, Lạc An đành đặt hộp quà trên đùi, cười đến híp cả mắt, nói: "Nếu cậu kể một chuyện, tớ sẽ bóc ra một lớp giấy." Phi Vũ nhìn hộp quà thật kỹ, một lúc sau anh nở nụ cười hỏi: "Cho tớ à?" Lạc An vui vẻ gật gật đầu, xiên một miếng xúc xích cho vào miệng, nhai nhai đầy thoả mãn. "Mặc dù cũng không khó khăn và kỳ công lắm nhưng tớ đã chuẩn bị món quà này mất cả đêm đấy." "Không phải chuẩn bị cho bạn gái cậu à?" Lạc An đang ăn liền dừng lại, khó hiểu hỏi: "Cái gì bạn gái? Bạn gái nào cơ?" Phi Vũ bật cười lắc đầu, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là Lạc An không có bạn gái. Anh vui vẻ xiên một miếng kimbap đưa đến miệng Lạc An.
Phi Vũ dịu dàng nhìn vẻ mặt vô cùng hưởng thụ của cậu, đột nhiên nhớ ra một chuyện khá thú vị, anh kể: "Đầu năm, tớ có ăn ở canteen trường một lần." Câu đầu tiên để mở đầu câu chuyện của Phi Vũ khiến Lạc An suýt chút nữa thì trợn mắt chết nghẹn.
Cậu vội vàng uống nửa cốc trà sữa bên cạnh rồi thất kinh hỏi lại: "Cậu ăn cơm ở canteen?" "Vào đấy rồi tớ lập tức thấy hối hận, chỉ muốn thoát khỏi cái nơi ồn ào toàn người với người ấy ngay lập tức.
Thế nhưng lối đi quá đông, tớ nhìn thôi mà da gà đã nổi lên ầm ầm.
Cho nên tớ đành nhịn xuống cảm giác khó chịu, tiếp tục đi mua cơm." Phi Vũ xiên hai miếng xúc xích đưa đến miệng Lạc An.
Cậu ăn một miếng, anh ăn một miếng.
Nhìn chiếc dĩa Phi Vũ vừa đặt xuống, Lạc An đăm chiêu một chút, sau đó rất mất tự nhiên cầm cốc nước lên uống, vành tai đột nhiên trở nên đỏ lựng.
Phi Vũ khẽ cười nhìn các biểu cảm biến hoá trên gương mặt Lạc An, tiếp tục kể, "Ngồi đối diện tớ là Lâm Minh Hoài.
Nhìn thấy tớ, cậu ta ban đầu lộ ra vẻ ngạc nhiên sau đó cười một cái lại gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Chúng tớ không nói gì với nhau nữa cả, nhưng hành động của cậu ta làm tớ chú ý.
Cách ăn của cậu ta, rất giống cậu." Lạc An cảm thấy hứng thú, hỏi: "Thế nào? Kiểu vừa ăn cơm vừa uống nước lọc à?" Phi Vũ bật cười lắc đầu: "Không, là vừa ăn cơm vừa ăn vặt." Lạc An nghe thấy thế, tâm trạng đang vui vẻ lại càng thêm nở hoa.
Cậu vừa bóc một lớp giấy gói quà vừa nói: "Thấy chưa, tớ nói rồi, cách ăn đấy người ta gọi là hưởng thụ." Phi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh không muốn tranh cãi với Lạc An về cách ăn hưởng thụ này nữa.
Vấn đề này đã được tranh cãi trong suốt gần hai mươi năm mà chưa lần nào anh thắng cậu cả. Lớp giấy bọc thứ hai được bóc ra là khi Phi Vũ kể về dáng ngủ của Minh Anh.
Anh nói, cậu ta lúc bắt đầu ngủ dáng nằm chuẩn mực quốc tế hai tay đặt bụng, chân duỗi thẳng song song với cạnh giường.
Nằm như vậy được khoảng ba mươi phút thì cậu ta sẽ chuyển sang tư thế nằm úp sấp, tay buông thõng xuống giường.
Nằm úp sấp được khoảng vài phút cậu ta lại chuyển sang nằm ngang.
Sau đó, hơn nửa đêm cậu ta sẽ rơi xuống đất "Bịch" một cái.
Ngã to đến mức đánh thức cả Phi Vũ vậy mà cậu ta vẫn không chịu tỉnh. Phi Vũ nói, Minh Anh có điệu ngủ vô cùng giống Lạc An hồi nhỏ.
Cậu đập bàn cười nói, ngủ như vậy mới thật sự thoải mái. Phi Vũ thầm cảm thán.
Nhớ ngày nhỏ Phi Vũ ngủ chung với Lạc An.
Đêm đầu tiên hai người ngủ cùng nhau, cậu đã thẳng chân đá anh lăn xuống giường.
Đêm thứ hai hai người ngủ cùng nhau, cậu nửa đè lên anh, ôm chặt cứng, miệng còn chảy nước miếng ướt cả một vùng tay áo.
Phi Vũ thích sạch sẽ từ nhỏ thế nhưng sau khi trải qua hai đêm kinh hoàng ấy anh vẫn vui vui vẻ vẻ ngủ cùng với Lạc An, nhân tiện sửa lại dáng ngủ của cậu một chút. Lớp giấy bọc quà cuối cùng được bóc ra là khi Phi Vũ kể về Trúc Uyên.
Anh nói, cô không phải là hotgirl vạn người mê mà là cô gái có gương mặt thanh tú, răng trắng cười duyên.
Mặc dù cô rất bám người, rất phiền phức thế nhưng mỗi lần nói chuyện nghiêm túc, cô lại giống như một người trưởng thành thật sự. Lạc An hỏi, người ta đã khuyên cậu cái gì rồi? Phi Vũ chỉ cười lắc đầu không kể.
Cuộc nói chuyện vào buổi trưa kia, Lạc An không biết thì hơn. Khi Lạc An chìa món quà trong tay đưa cho Phi Vũ, anh ngạc nhiên đến ngây người.
Thấy vẻ mặt của anh, Lạc An sung sướng khi đạt được mục đích, nhẹ giọng nói: "Rùa ngốc, sinh nhật vui vẻ!" Có thứ gì đó như sóng nước mạnh mẽ cuộn trào trong trái tim Phi Vũ, vô cùng ấm áp.
Anh đứng dậy, đến bên Lạc An ôm cậu vào lòng, ghì thật chặt. Sinh nhật anh, chỉ có một mình cậu nhớ. Lạc An khẽ cười vỗ nhẹ lưng anh, "Không cần quá xúc động như vậy đâu!" Phi Vũ không đáp mà chỉ lắc đầu.
Từ trước tới giờ trong cuộc sống của anh, Lạc An luôn luôn chiếm vị trí quan trọng nhất.
Kể cả khi không thường xuyên gặp mặt thì anh vẫn không thể thoát ra khỏi hình ảnh của cậu được. Lạc An, nếu tớ có thể mãi mãi ở bên cạnh cậu như thế này thì thật tốt quá rồi..