Cô phục vụ mặt đỏ chân run lấy hết can đảm áp sát tai vào cửa phòng thay đồ nam, trong đầu tự động vẽ lên hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi khiến người ta xấu hổ thẹn thùng. "A...Vũ, đừng...đừng, sẽ rách mất!" "Ngoan nào, chịu khó một chút.
Sắp được rồi!" "Không được! Tớ đã nói là không được, sẽ rách mất, sẽ rách...A đau..." "Xin lỗi, xin lỗi, đừng giận.
Tớ sẽ nhẹ nhàng hơn có được không?" Cô phục vụ hít một hơi thật sâu cố gắng khống chế không cho bản thân kích động la hét, sau đó vội vội vàng vàng chạy đi.
Giữa cái lạnh xấp xỉ không độ C này, anh kéo cậu vào phòng thay đồ thử đi thử lại cũng đã khoảng ba cái quần và bảy cái áo rồi.
Về nhà thì về nhà, cũng không phải đi lễ hội hay xem mắt, ăn mặc quá mức chỉnh chu để làm gì? Phi Vũ nhìn ra vẻ bất mãn trong mắt Lạc An, nở nụ cười ôn nhu.
Sợ cậu lạnh, anh nhanh chóng giúp cậu mặc một cái áo len cao cổ màu trắng.
Lạc An kêu oai oái: "Vũ, cái này nhỏ như vậy, chật, chật, chật.
Miễn cưỡng sẽ rách mất."
Lạc An thực ra không hề muốn la hét như thế này đâu.
Nhưng Phi Vũ lười biếng đến mức móng tay cũng không chịu cắt, vừa rồi trong lúc bắt cậu miễn cưỡng chui vào cái áo nhỏ hơn một size anh đã vô tình cào vào eo cậu để lại một vết đỏ dài.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Cô phục vụ vừa bước chân ra khỏi phòng vệ sinh lại phải đau đớn quay trở lại.
Nếu hai người này mà còn tiếp tục giằng co nữa thì chỉ sợ cô sẽ không trụ nổi nữa mất. Phi Vũ hài lòng ngắm nhìn cái áo.
Lạc An rất hợp với màu trắng.
Áo trắng mặc lên người khiến vẻ đẹp của cậu thêm trăm phần rạng ngời, vạn phần tinh khiết. "Tớ thích áo này, đổi cỡ to hơn một chút là vừa phải không?" Lạc An gật đầu rồi vươn tay với lấy áo khoác mặc vào.
Phi Vũ lúc này mới nhận ra bản thân đã vô tâm không để ý đến cơ thể đang run bần bật vì lạnh của Lạc An.
Anh hối hận ôm cậu vào lòng, hà hơi lên đôi tay lạnh lẽo: "Xin lỗi, lạnh lắm phải không? Không thử nữa, chúng ta ra ngoài thanh toán." Lạc An vui sướng gật gật đầu.
Khi rời khỏi vòng tay Phi Vũ, cậu liền cảm thấy có chút tiếc nuối.
Lồng ngực anh còn ấm áp hơn áo bông rất nhiều. Cuối cùng sau gần một tiếng đồng hồ vật lộn với quần áo, Lạc An cũng có thể thở dài một hơi đầy thoải mái mà bước ra khỏi cửa hàng thời trang.
Nhìn lại, cậu mặc từ đầu đến chân áo trong trắng, áo ngoài trắng, quần trắng, tất trắng, giày trắng.
Liếc mắt nhìn Phi Vũ bên cạnh, anh mặc từ đầu đến chân áo trong đen, áo ngoài đen, quần đen, tất đen, giày đen. Nhìn đi nhìn lại, Lạc An nhìn thế nào vẫn thấy bọn họ giống Hắc Bạch Vô Thường.
Như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Phi Vũ mỉm cười: "Cậu không cảm thấy hai màu này rất hợp với chúng ta sao?" Lạc An cười nhưng ánh mắt thoáng do dự: "Chúng ta hợp là một chuyện, bố cậu thích hay không lại là chuyện khác." Phi Vũ nhún vai: "Tớ nói đưa cậu tới gặp ông ta bao giờ? Tớ đưa cậu tới gặp mẹ tớ." Lạc An khẽ thở dài rồi không nói gì nữa, vươn tay bắt taxi.
Thế này cũng rất tốt! Đen và trắng, trời sinh vốn là một đôi. ☆彡 Chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà chính, Phi Vũ cùng Lạc An xuống xe.
Hoàng Vũ đứng chờ đã lâu, vừa thấy hai người liền vui vẻ chạy đến.
Theo sau cậu là một người đàn ông tuổi đã xế chiều, mái tóc đen đã điểm bạc, gương mặt toát lên vẻ phúc hậu. Đứng trước Phi Vũ, người đàn ông mỉm cười: "Đại Vũ, cuối cùng cháu cũng chịu về rồi!" Phi Vũ nắm lấy đôi bàn tay thô ráp, khẽ cau mày nói: "Cậu vẫn khoẻ chứ? Hà Khắc Nghiêm có đối xử tệ với cậu không?" Trần Mạnh là cậu của Phi Vũ, là em trai duy nhất của mẹ anh.
Từ khi Hà Khắc Nghiêm cùng bà Trần kết hôn, Trần Mạnh lo lắng chị gái sức khoẻ không tốt, anh rể lại phải gánh vác trăm công nghìn việc, sẽ không thể chăm sóc chị gái một cách chu đáo.
Cho nên ông đã xin phép tới nhà chính làm quản gia. Sau khi sinh hạ Phi Vũ không bao lâu thì bà Trần qua đời.
Trong khi mọi người đang đau buồn vì sự ra đi của bà thì Hà Khắc Nghiêm lại tuyên bố sẽ tái hôn vào tháng sau.
Trần Mạnh phẫn nộ đi đến trước mặt Hà Khắc Nghiêm chất vấn nhưng chỉ đổi lại được vẻ bàng quan thờ ơ.
Tức giận thì tức giận, thế nhưng sau đó Trần Mạnh vẫn ở lại, vẫn tiếp tục làm quản gia ở nhà chính.
Bởi vì nếu như ngay cả ông cũng bỏ đi thì sẽ chẳng còn ai chăm sóc Phi Vũ nữa. Nghe cháu trai hỏi thăm, Trần Mạnh không những không vui vẻ mà còn nghiêm mặt lại. "Là ai dạy con gọi thẳng tên họ của bố như thế?" Phi Vũ nhún vai, tỏ vẻ bất cần: "Nếu không phải cậu không cho phép thì con đã sớm đổi sang họ mẹ từ lâu rồi." Từ khi Phi Vũ có thể tự viết thông tin cá nhân, anh luôn luôn ghi tên Trần Mạnh vào dòng "Họ tên bố", bắt sửa bao nhiêu lần cũng không được. Trần Mạnh đã mắng nhiều đến phát chán, ông quyết định không để ý đến Phi Vũ thêm nữa.
Lúc này Trần Mạnh mới nhìn đến người con trai mặc đồ trắng anh tuấn thuần khiết đứng bên cạnh Phi Vũ.
Ông nheo mắt nhìn thật kỹ gương mặt có phần quen thuộc kia, cố gắng lục lọi trí nhớ đang dần suy giảm.
Thấy ánh mắt Trần Mạnh, Lạc An nở nụ cười: "Chú Mạnh, cháu là Lạc An, là thằng bé hồi nhỏ lúc nào cũng đòi làm siêu nhân ấy." Trần Mạnh ngạc nhiên mở to mắt.
Lạc An hiện tại hoàn toàn không còn vẻ non nớt khả ái như ngày nhỏ nữa, thay vào đó chính là vẻ đẹp thanh tú ôn hòa nhã nhặn.
Nhìn Lạc An và Phi Vũ, một người anh tuấn ấm áp, một người điển trai lạnh lùng, Trần Mạnh không khỏi cảm thán trong lòng, rõ ràng là một lửa một băng vậy mà hai người bọn họ lại hoà hợp một cách kỳ lạ. Trần Mạnh cảm thấy Lạc An với cháu trai mình có nhân duyên vô cùng tốt.
Lần đầu tiên thấy Phi Vũ có thể mở lòng với một người lạ ông đã vô cùng vui mừng.
Vì thế nên bất kể là vẻ ngoài hay tính cách của Lạc An đều khiến Trần Mạnh yêu thích.
Phi Vũ gặp được Lạc An chính là gặp được phúc tinh. Sau nhiều năm không gặp, tình cảm đối với Lạc An chỉ có tăng chứ không có giảm, tâm trạng Trần Mạnh trở nên vui vẻ hơn hẳn, ông cùng Lạc An hai người chú chú cháu cháu, trò chuyện vui vẻ gần nửa ngày.
Phi Vũ và Hoàng Vũ không thể chen vào nửa câu, chỉ có thể đứng nhìn nhau rồi lại ngẩng đầu nhìn trời. Một lúc sau một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang đi đến, nhìn bốn người đang nói chuyện đến quên trời quên đất trước cổng, người phụ nữ mỉm cười: "Trần quản gia, chú đừng đối đãi với khách như đối đãi với cháu mình, thất lễ." Phi Vũ lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cảm giác của anh mỗi lần nhìn thấy bà ta đều là chán ghét, từ nhỏ đến lớn, chưa từng thay đổi..