Sáng hôm sau, Phi Vũ vừa bước vào lớp đã bị Lạc An cầm tay kéo đi một mạch khiến anh chỉ kịp quăng cặp sách lên bàn. Đứng trước cửa lớp 10A1, Lạc An tươi cười hỏi một nữ sinh: "Xin chào, cho anh hỏi lớp em có ai tên Mai Trang không?" Cô nữ sinh hơi bối rối vuốt vuốt tóc, trong lòng thầm nghĩ phải làm thế nào để có thể tạo ấn tượng thật tốt với Lạc An.
Thế nhưng khi đánh mắt nhìn về phía sau cậu, cô nữ sinh đã lập tức dập tắt ý nghĩ mới vụt lên trong đầu ấy.
Cô thấy vẻ mặt Phi Vũ lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình như đang chờ đợi câu trả lời lại tựa như đang cảnh cáo.
Không tự chủ được khẽ nuốt nước bọt, cô nữ sinh nọ đột nhiên có cảm giác chàng trai tuấn mỹ kia chính là một lưỡi dao, chỉ cần cô nói sai nửa chữ thì lưỡi dao ấy sẽ lập tức nhắm vào động mạch trên cổ cô mà lao đến. Cố gắng ổn định lại sắc mặt, cô nữ sinh đáp, "Lớp em không có.
Theo em biết thì bên 10A5 và 10A7 có người tên Mai Trang." Lạc An nhìn về phía hai lớp kia một chút rồi hướng cô nữ sinh mỉm cười: "Cảm ơn em!"
Cô bé hơi ngượng ngùng, lắc đầu tỏ ý không có gì rồi vội vàng quay trở lại lớp. Phi Vũ và Lạc An sóng vai nhau rời đi, thấy trên môi cậu vẫn còn lưu lại nụ cười ôn hòa, anh liền nhăn mày thở dài: "Cậu có thể bớt phong lưu một chút được không thế?" Lạc An nhìn vẻ mặt không mấy thoải mái của Phi Vũ, bật cười.
Cậu giơ lên hai ngón tay kéo giãn hàng lông mày đang nhíu lại rồi hạ xuống kéo khóe môi kia thành hình vòng cung, vui vẻ nhìn vào mắt anh nói: "Nếu cậu thường xuyên cười một chút thì không chỉ hoa đào rơi mà đến cả cây đào cũng sẽ đổ." Học sinh khối Mười đứng ở hành lang ai nấy đều căng thẳng nhìn cảnh hai đàn anh đang mắt đối mắt nhìn nhau không dứt.
Khi bọn họ mới nhập học đều được đàn anh đàn chị quen biết trong trường cảnh báo, người không nên động chạm vào nhất, cả về nghĩa đen và nghĩa bóng, chính là Hà Phi Vũ.
Nói về khó tính, anh mà đòi đứng thứ hai thì vị trí thứ nhất khẳng định sẽ để trống hơn nữa anh sẽ bỏ người đứng vị trí thứ ba xa như khoảng cách từ cực Bắc tới cực Nam tổ quốc.
Vậy nên đừng nói đến chuyện chạm vào người Phi Vũ, dù kể cả có đứng cách một ô gạch cũng khiến anh cau mày khó chịu. Bây giờ đây, đứng giữa hành lang khối Mười, một người thân thiện nhất trường, một người khó gần nhất trường, một người nét mặt vẫn còn tươi cười thoải mái, một người nét mặt như đã bị đóng băng.
Phi Vũ giơ tay lên, mọi người xung quanh không hẹn mà cùng thầm than, định đánh nhau ở đây đấy à? Thế nhưng bàn tay kia giơ lên chỉ có mục đích là xoa đầu và cố tình làm rối tung mái của Lạc An mà thôi. Phi Vũ khẽ cười chuyển chủ đề, "Thế nào? Còn muốn đi tìm người ta nữa không? Sắp vào lớp rồi đấy." Lạc An chợt nhận ra bản thân đã ngây người nhìn nét mặt dịu dàng Phi Vũ liền có chút xấu hổ.
Cậu hạ tay xuống, quay mặt đi ho khan một tiếng: "Đi thôi!" Hai người vừa đi vừa đón nhận hàng loạt hàng loạt ánh mắt ngạc nhiên. Là ai tung tin cơ mặt của Hà Phi Vũ bị liệt? Anh vừa mỉm cười đó thôi. Là ai nói linh hồn của Hà Phi Vũ đã bị chó sói trên núi tuyết gặm nát? Anh rõ ràng là người rất dịu dàng. Đằng sau Phi Vũ và Lạc An bắt đầu nổi lên vài âm thanh xì xầm.
Phi Vũ nghe thấy mọi người đang bàn tán về mình trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh quay người lại, nhíu mày bất thiện hỏi: "Tại sao chỉ đơn giản là đi qua đi lại giữa các lớp học mà cũng phiền phức như vậy? Các người có gì muốn nói thì trực tiếp nói với tôi đây này." Không gian xung quanh tức thì trở nên yên tĩnh.
Lạc An bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ huých Phi Vũ: "Đi thôi." Anh khẽ hừ lạnh một tiếng, gật đầu. Khi hai người vừa quay đi thì có một cô bé tiến lên trước, đỏ mặt hỏi thật nhanh, nhanh đến mức Phi Vũ nghe không kịp.
Anh nghe không rõ cũng lười hỏi lại, đang định bỏ đi thì một chàng trai khác lên tiếng, giọng điệu tỏ rõ sự khó chịu: "Cậu ấy đang hỏi anh đấy.
Một chữ có hay chưa mà cũng khó khăn như thế cơ à?!" Lạc An quay người, nở nụ cười ôn hòa, đáp thay, "Cậu ấy chưa có đâu." Phi Vũ liếc nhìn Lạc An, cũng đoán ra được câu hỏi kia là gì, anh nói:
"Nhưng tôi yêu người khác mất rồi." Nụ cười trên môi Lạc An lập tức cứng lại, cậu quay lại ngạc nhiên nhìn Phi Vũ.
Anh không biết cảm xúc trong ánh mắt cậu có ý nghĩa gì cũng không quá chú ý mà chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: "Sắp vào học rồi." Ánh nắng ban mai chiếu xuống hành lang đông người.
Hai người con trai nổi bật sóng vai nhau mà đi.
Có điều, cả hai không nói chuyện hay trêu đùa như mọi lần.
Bầu không khí giữa hai người không hiểu sao lại vô cùng gượng gạo. ☆彡 Vũ Thanh: Tôi có cảm giác ở chương này việc mà Vũ An làm nhiều nhất chính là quay người ಠ_ಠ quay qua quay lại, quay qua quay lại ~.