Con Thỏ Ăn Cỏ Gần Hang

2: Chương 2


trước sau

Sau khi tốt nghiệp, bọn họ từng có một bận đều làm việc ở Hàng Châu, Trầm Thần ở Tân Giang, Tô Nhiên ở Hạ Sa.

Tô Nhiên thường nói Trầm Thần không có lương tâm, đều ở Hàng Châu mà không đến thăm cô, tuy rằng Tân Giang cách Hạ Sa tương đối xa, tuy xa nhưng vẫn ở trong một thành phố aaaaa.

Tô Nhiên ngoài miệng nói anh không đến thăm tôi, tôi liền đến công ty anh, đến lúc đó người khác sẽ nghĩ bạn gái anh đến thăm, làm cho anh càng không tìm được bạn gái!

Nhưng làm việc ở Hàng Châu hơn nửa năm, hai người đều trở về quê hương làm việc, cũng không gặp mặt nhau lần nào.

Có lần Tô Nhiên lên QQ nhìn thấy Trầm thần online, liền nhịn không được buzz QQ của anh.

Trầm Thần trả lời lại một dấu?

Tô Nhiên: Quấy rầy anh một chút.

Trầm Thần: Làm gì, cô lại cô đơn?

Tô Nhiên: Không có, thấy QQ của anh sáng, cảm thấy có chút không vừa mắt.cb5b568ff505

Trầm Thần: Tôi lập tức out.

Tô Nhiên: Tốt lắm.

Không đến một lát sau, nick QQ của Trầm Thần quả nhiên tối màu, Tô Nhiên vui vẻ, tên nhóc này hiện tại sao lại nghe lời thế nhỉ. Người như Trầm Thần, sẽ không làm loại việc là chỉ offline với một mình cô đâu, Tô Nhiên rất hiểu anh. Vì thế lấy điện thoại nhắn một tin ngắn qua: êy, anh logout thật sao……

Nick QQ của Trầm Thần lại sáng, nói: Tôi đi tắm rửa.

Tô Nhiên tha thiết khe khẽ nói: Làm chi tắm rửa sớm thế, mới hơn tám giờ, trong phòng tắm lại không có phụ nữ.

Trầm Thần: Cô cho tôi là cô chắc, trong đầu cả ngày đều nghĩ đến đàn ông.

Tô Nhiên: Tôi mỗi ngày đều nhớ anh.

Trầm Thần:…….

Trầm Thần: Tôi đang nghĩ bây giờ bên cạnh sao lại không có người hài hước như vậy.

Tô Nhiên lại vui vẻ, có loại cảm giác không uổng công quen biết, sau đó hồi phục: Ồ, anh nhớ tôi a?

Trầm Thần: Đúng vậy, nhớ cô.

Tô Nhiên: Da mặt anh làm sao vậy?

Trầm Thần: Bị cô độc hại bốn năm thành dày hẳn lên!

Tô Nhiên gõ một cái icon ngượng ngùng, nói: Xem ra tôi cũng có một chút lực ảnh hưởng nhất định với anh!

Trầm Thần: Đâu chỉ là một chút, toàn bộ thời gian đại học của tôi đều bởi vì quan biết cô mà bắt đầu rung chuyển bất an.

Tô Nhiên không biết là Trầm Thần nói lời này theo nghĩa xấu, ngược lại cảm thấy thực vui vẻ, quen biết Trầm Thần, là một việc ngoài ý muốn mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, Tô Nhiên nghĩ, Trầm Thần nhất định cũng nghĩ như vậy.

Lần gặp lại đầu tiên với Trầm Thần, đã là hơn một năm sau tại lễ cưới của ẹan học đại học, chú rể là bạn học của Trầm Thần Vương Nhất Soái, cô dâu là bạn cùng phòng của Tô Nhiên Mật Tống Miêu.

Trầm Thần và Vương Nhất Soái là đồng hương, lái xe đến đây nhiều nhất cũng chỉ nửa tiếng. Ngày tham gia hôn lễ hôm đó Trầm Thần tự lái xe đến, bởi vì lái xe không thể uống rượu, anh một giọt rượu cũng chưa đụng.

Tô Nhiên là phù dâu của Tống Miêu, đi theo Tống Miêu mời rượu một vòng trở về, Vương Nhất Soái bị bọn Trầm Thần một bàn toàn bạn học đại học kéo qua uống rượu náo loạn, Tô Nhiên rụt rè đứng một bên giúp Tống Miêu nâng váy cưới.

Uống rất lâu, mọi người đều có chút say, nhìn thấy Trầm Thần và Tô Nhiên liền nhịn không được muốn trêu đùa một chút, thời đại học lưu truyền câu chuyện về một đôi nam nữ lâu như vậy làm sao có thể dễ dàng buông tha cơ chứ?

Cũng không biết là ai đưa ra chủ ý, rót hai chén hồng rượu muốn bọn họ uống giao bôi.

Tô Nhiên cầm chén rượu không phản đối cũng không đồng ý, chỉ cười nhìn Trầm Thần, Trầm Thần da mặt mỏng, cầm chén rượu lên ngửa đầu một ngụm uống hết.

Tô Nhiên kinh ngạc, "Này, không phải anh lái xe nên không thể uống rượu sao?"

Trầm thần bị viêm họng, vốn không thể uống rượu, hơn nữa anh có biệt danh "Ba chén đổ", Tô Nhiên có điểm không hiểu, vốn nghĩ với mớ điều kiện đó sẽ tạo ra kết quả là, cho dù cô không từ chối, Trầm Thần cũng sẽ cự tuyệt, không nghĩ lại thành kết quả này.

Trầm Thần cười cười nói: "Tôi uống bọn họ sẽ không náo loạn."

Vương Nhất Soái đã uống đến đỏ bừng mặt, tinh thần không phải thực ổn, cười nói với Tô Nhiên: "Cậu ấy đã uống rồi, cô cũng phải uống một chút, cho cậu ấy chút mặt mũi a."

Tô Nhiên lắc đầu nói: "Tôi không uống rượu, say làm sao bây giờ?"

Vương Nhất Soái ngây ngô cười nói: "Chỉ cần không say đến mức cùng cậu ấy lăn lộn trên giường là được rồi."

Tô nhiên giận sẵng giọng: "Đi chết đi!"

Quay đầu liền nhìn thấy Trầm Thần đi ra cửa nôn ra, đột nhiên trong lòng mềm đi một chút. Suốt bốn năm đại học, tuy rằng Tô Nhiên thường xuyên "bắt nạt" Trầm Thần, nhưng cũng chỉ là đấu võ mồm mà thôi, Trầm Thần cũng không phải loại người nhẫn nhục chịu đựng, anh thường thường cự tuyệt yêu cầu có chút vô lý của Tô Nhiên. Nhưng Trầm Thần biết rõ Tô Nhiên chẳng những biết uống rượu, hơn nữa tửu lượng không kém. Còn thay cô đỡ lấy cục diện xấu hổ này, Tô Nhiên cảm động không chỉ một chút.

Trước khi đến tham dự hôn lễ, Tô Nhiên từng mỉm cười nói phải làm cho Trầm Thần quá chén, bởi vì cô chưa bao giờ thấy Trầm Thần uống rượu, cũng là lúc học đại học, nghe thấy hai nam sinh khác nói chuyện. lúc ra ngoài liên hoan Trầm Thần chỉ uống chút bia liền say, Tô Nhiên vì thế còn chê cười anh thật lâu.

Trầm Thần còn thật sự nói anh sẽ không uống rượu, nếu không buổi tối nhất định không trở về được.

Tô Nhiên hề hề nở nụ cười gian, "Không sợ, đã có tôi!"

Trầm Thần cũng cười, "Quên đi, có cô càng phiền toái."

"Cái gì? Sợ tôi làm gì anh à?" Tô Nhiên thích nhất là xem Trầm Thần bị hỏi đến ngượng ngùng.

Trầm Thần nói:"Cô làm việc luôn luôn không dùng đầu óc."

"Gì!"

"Anh nói gì!"

Tô Nhiên lớn giọng gào trong điện thoại, "Anh cho rằng tôi sẽ làm ra chuyện gì không dùng đầu óc với anh hả?"

"Cũng có thể cô sẽ bắt nạt tôi." Trầm Thần im lặng.

"Ặc, nếu anh không đối nghịch tôi, tôi có thể bắt nạt anh sao?" Lúc Tô Nhiên nói lời này, mặt không đỏ tim không loạn.

Trầm Thần không nhịn được nở nụ cười," Được rồi được rồi, cô nãi nãi của tôi, là tôi đối nghịch với cô."

Tô Nhiên đắc ý, "Oa, được anh gọi như thế, tôi rất kích động a."

Trầm thần tuy rằng đã rất quen với việc Tô Nhiên bất chợt lên cơn thế này, nhưng vẫn là hết chỗ nói.

Tô Nhiên cầm một chén nùng trà đến đưa cho Trầm Thần đang ngồi ngoài cửa, kéo quai hàm nhìn anh uống trà, nói: "Người xấu, tôi đột nhiên thấy thương cảm với anh."

Trầm Thần giương mắt nghi hoặc nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Tô Nhiên còn chưa mở miệng, trước khi anh cúi đầu uống trà còn nói thêm một câu: "Bình thường lúc cô thế này sẽ không có chuyện gì tốt, nói đi."

Tô Nhiên nổi giận: "Làm sao có thể nghĩ tôi hư hỏng thế hả!"

Trầm Thần bình tĩnh vô cùng trả lời cô: "Cô vốn đầy bụng ý xấu, tôi làm sao lại gặp được người con gái thế này ở thời đại học chứ."

Tô Nhiên uể oải, "Anh ghét bỏ tôi, sau này tôi không bao giờ để ý đến anh nữa!"

Trầm Thần buông chén nước, nhìn nhìn cô, nói: "Những lời này, tôi nghe cô nói đã hơn 10 lần rồi nhỉ."

Đôi mắt trong trẻo của Tô Nhiên lóe lên nước mắt: "Lần này là thật!"

Trầm Thần không nói nữa, kêu một tiếng "Tô Nhiên……", sau đó khe khẽ thở dài.

Tô Nhiên nhàm chán ngồi một chỗ nghịch ngón tay, Trầm Thần thấy mười ngón tay của Tô Nhiên trống trơn, không đeo chiếc nhẫn mà ngày xưa cô yêu quý nhất, liền hỏi cô: "Nhẫn của cô đâu?"

Tô Nhiên thấy lòng đau thắt lại, sau đó lại cười hì hì nói: "Cách đây không lâu đã không cẩn thận làm mất rồi, đang chờ anh mua cho tôi một cái, giúp tôi mang vào"

Trầm Thần yên lặng không nói gì.

Tô Nhiên ngây ngốc nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Trầm Thần, tôi cảm thấy thương cảm cho anh là vì nếu anh có bạn gái, hoặc là sau này kết hôn, tôi sẽ không thể đùa giỡn anh giống như bây giờ nữa. Hơn nữa, tôi muốn kết hôn, tôi cũng không thể đùa giỡn lưu manh với anh được nữa, tôi phải hoàn lương aaaaa."

Trầm Thần bị chọc nở nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Tô Nhiên, nói: "Cô có thể đừng có khôi hài như thế nữa được không? Thật sự chịu thua cô."

Tô Nhiên lập tức giương nanh múa vuốt, "Này! Tôi nói thật biết không biết không biết không?"

"Được rồi được rồi được rồi, cô nói đều đúng!" Ánh sáng mờ mờ làm người ta nhìn không rõ, Trầm Thần cười gật đầu làm hòa với cô, Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy Trầm Thần cũng không phải là không biết nhường nhịn cô như cô vẫn nghĩ, có đôi khi anh thực nhường nhịn cô, giống như lúc nãy, giống như bây giờ.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây