Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

38: Đột ngột qua đời (2)


trước sau

Hậu cung xảy ra án mạng, Triệu Nguyên cấp không thể không quản.

Sau khi hạ triều hắn tới cung Tê Phượng, Hoàng hậu đích thân thẩm vấn cung nhân Ngự thiện phòng trong viện, người của Thận hình ti cũng ở đó.

''Tham kiến Hoàng thượng'' Hoàng hậu áy náy.

''Tra thế nào rồi?'' sắc mặt Triệu Nguyên Cấp không vui.

Cũng không phải là đau lòng gì cho Tôn thải nữ, mà là nhóm tú nữ này mới tiến cung chưa được nửa năm đã xảy ra chuyện như vậy, truyền ra ngoài sẽ rất không hay ho.

''Hồi Hoàng thượng, bọn họ nhất trí nói thức ăn của Tôn tài tử không có vấn đề, thần thiếp cũng phái người lục soát Ngự thiện phòng, cũng không phát hiện chỗ khả nghi, có lẽ...'' Hoàng hậu chần chờ.

Triệu Nguyên Cấp cũng hiểu, vung tay lên: ''Áp giải cung nhân của Nghi Tĩnh Cư tới đây, Thận hình ti chuẩn bị hình cụ!''

Nếu là cung nhân mưu hại chủ tử, đám người này đều không thể sống sót.

Người của Nghi Tĩnh Cư không nhiều, giống như Diệp Tư Nhàn lúc còn là Thải nữ, một đại cung nữ, một tiểu cung nữ và một thái giám.

Sau khi người của Ngự thiện phòng bị dẫn đi, ba người bọn họ bị giải tới quỳ trong đình viện rộng lớn của cung Tê Phượng, run lẩy bẩy, như shim sẻ sắp bị đông chết trong tuyết.

Đế Hậu ngồi trên bậc thềm ngọc, từ trên cao nhìn xuống ba người trong đình viện.

''Là ai hạ độc vào thức ăn của Tôn thải nữ, bây giờ thừa nhận bổn cung có thể để các ngươi toàn thây, nếu không chịu khai, đừng trách bổn cung không khách khí'' Hoàng hậu nói năng có khí phách, uy nghi ngàn vạn.

Còn Triệu Nguyên Cấp chỉ ngồi ở đó đã làm người ra kinh hãi, căn bản không cần mở miệng.

''Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ bị oan, chúng nô tỳ làm sao dám chứ?'' Thái Liên lên tiếng trước, những người còn lại cũng dập đầu theo.

Hoàng hậu giận giữ nghĩ phải khiển trách thế nào, Triệu Nguyên Cấp lại không hề kiên nhẫn.

''Người đâu, trước mắt cứ đánh hai mươi trượng, không chịu khai thì tiếp tục đánh!'' hắn vung tay lên nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.

Lập tức có thái giám trói ba cung nhân lại trên ghế hùm, trong viện toàn tiếng la hét.

''Hoàng thượng!'' Hoàng hậu có chút bất an, không phải là không được nghiêm hình bức cung sao?

''Nếu không dụng hình, bọn hắn sẽ không chịu nói thật'' Triệu Nguyên Cấp chậm rãi ung dung bưng chén trà nóng lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

Hậu cung mới có mười mấy người như vậy mà đã tranh đến ngươi chết ta sống, nên lập một quy tắc để cảnh tỉnh mọi người, nếu không sẽ có càng nhiều cung phi lộng quyền tranh đấu chết người oan uổng.

Thật sự là hắn không thích các nàng, nhưng không thích không có nghĩa là muốn các nàng chết.

Người nhà của các nàng phần lớn đều là cánh tay của triều đình, đều là công thần, mà hắn là Đế vương.

Đạo làm quân thần, hoàn toàn không phải đơn giản là chém chém gϊếŧ gϊếŧ như vậy.

Đánh xong hai mươi trượng, quả nhiên có một cung nữ mở miệng.

''Là...Diệp tài tử, nàng ấy và tiểu chủ của chúng nô tỳ trước giờ luôn bất hòa, đêm đó nàng cầm ngân phiếu đến tìm nô tỳ, nói chỉ cần làm tốt việc nên làm, một trăm lượng ngân phiếu này sẽ thuộc về ngươi, đều do nô tỳ tham tiền hại chết Tôn tài tử, nô tỳ nhận tội!''

Thái Liên và tiểu thái giám kinh ngạc ngẩng đầu.

Tiểu cung nữ kia tên Thúy Tâm, nàng ta run rẩy móc ra một xấp ngân phiếu dính máu, hai tay trình lên.

Phùng An Hoài đưa mắt nhìn ngân phiếu một chút: ''Hoàng thượng, cái này đúng là một trăm lượng ngân phiếu''

Một tiểu cung nữ muốn để dành được số ngân lượng nhiều như vậy khả năng là rất thấp.

Hoàng hậu ra vẻ kinh ngạc: ''Có phải sai sót ở đâu không, Diệp muội muội sao lại...''

''Người đâu, đưa Diệp tài tử tới đây'' sắc mặt Triệu Nguyên Cấp bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.

Hoàng hậu không ngăn cản, chỉ là trong đôi mắt đang rủ xuống kia mang vài phần đắc ý, nếu như lần này Diệp tài tử có thể trở về từ cõi chết, vậy nhất định phải lôi kéo, nếu như không thì cũng không cần lãng phí sức lực của mình.

May mà chưa nói rõ ý của bản thân ra, vẫn còn đường lui.

Diệp Tư Nhàn nhanh chóng được đưa tới, nàng vẫn mặc váy xòe vải nỉ thêu hoa nhài, khoác áo choàng áo choàng màu xanh nhạt bằng nhung như lúc sáng, toàn thân đơn giản trang nhã nhưng không thiếu phần xinh xắn.

Sau khi hành lễ, Triệu Nguyên Cấp giận dữ.

''Diệp thị, ngươi thật to gan!''

Diệp Tư Nhàn lập tức quỳ xuống, hai mắt kinh ngạc: ''Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp đã phạm phải tội gì?''

Phùng An Hoài kể lại sự tình, lại đưa tới một trăm lượng ngân phiếu ra để nàng nhìn.

''Diệp muội muội, muội thật hồ đồ, Tôn thải nữ muội ấy tội không đáng chết, sao muội có thể lén lút động thủ độc chết muội ấy chứ!'' Hoàng hậu hết sức thương tiếc.

Diệp Tư Nhàn hoảng hốt, cầm phiếu nhìn từ trên xuống dưới lật qua lật lại.

''Cái này không phải ngân phiếu của thiếp...''

''Diệp tiểu chủ người đừng ăn vạ, nô tỳ là vì làm việc cho người, không phải người nói độc dược đó sẽ không gây chết người sao? Diệp tiểu chủ người không thể không thừa nhận!'' Thúy Tâm khóc dập đầu, nhìn qua như thật.

''Diệp thị, ngươi còn gì để nói?'' Triệu Nguyên Cấp lạnh giọng.

Nếu là người khác nhất định sẽ bị dọa đến hết đường chối cãi, miễn cưỡng bị oan uổng, nhưng nàng là Diệp Tư Nhàn, dù sao cũng là kẻ nghèo hèn mà.

''Hồi Hoàng thượng, thần thiếp xuất thân hàn vi, lúc vào cung toàn bộ gia sản cũng chỉ có hơn một trăm lượng, nhưng đều đã tiêu hết, hiện tại trong tay thần thiếp tất cả cộng lại cũng không nhiều như vậy, vẫn xin Hoàng thượng minh giám, đây không phải của thần thiếp''

Nãng bỗng nhiên không sợ.

Nếu Hoàng thượng không phải hôn quân, hắn tự sẽ tra ra manh mối, còn mình sẽ được trả trong sạch.

Nếu nếu Hoàng thượng là hôn quân...thì nàng cũng chịu thua, sơ hở lớn như vậy cũng không tra ra được, lần này không bị chết thì lần sau cũng sẽ treo, chết sớm hay chết muộn cũng chẳng sao cả.

Còn Triệu Nguyên Cấp lúc này dùng hết sức lực mới không bật cười phá lên.

Hắn đã từng tưởng tượng hàng trăm cách nàng tự mình thoát hiểm, làm thế nào cũng không đoán ra được cái này, tại sao nữ nhân này không bao giờ đi đường thường như người ta vậy chứ.

Đường đường là một cung phi, ngay cả một trăm lượng bạc cũng không có, đúng là không tưởng tượng nổi!

Người nào đó quỳ trên đất hết sức vô tội: Nghèo cũng đâu có phạm pháp, nàng cũng không có nghèo đâu chứ?

''Hoàng thượng, cái này...'' Hoàng hậu cũng bị làm khó, nói thật thì đây là lần đầu nàng gặp phải tình huống này.

''Đi kiểm tra ghi chép''

''Dạ!''

Hoàng hậu lập tức cho người kiểm tra ghi chép ra vào cung, trong đó ghi lại tất cả mọi thứ mà phi tần mang theo từ nhà mẹ đẻ, từ nha hoàn đến một cái hầu bao hay chiếc nhẫn đều được ghi lại kỹ càng.

Quả nhiên nửa khắc, Ngọc Đường bẩm báo: ''Nương nương, Diệp tài tử vào cung ghi chép đúng là chỉ đem theo hơn một trăm lượng ngân phiếu''

Quan trọng là nàng tiêu xài mỗi một lượng đều có ghi lại, ban thưởng trong cung cũng đều là đăng ký ghi lại.

Hoàng hậu rốt cục cũng tin tưởng: ''Diệp tài tử quả nhiên là bị oan''

Ánh mắt Triệu Nguyên Cấp tán thưởng nhìn Diệp Tư Nhàn, đứng dậy tự tay đỡ nàng: ''Chuyện còn lại, trẫm tin Hoàng hậu sẽ nhanh chóng cho ra kết quả, trẫm còn có việc, phải đi trước''

''Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cáo lui!'' Diệp Tư Nhàn nhún người.

''Cung tiễn Hoàng thượng''

Hoàng hậu đứng dậy, trơ mắt nhìn Hoàng thượng dẫn Diệp tài tử đi, nàng siết chặt nắm đấm giấu trong tay áo, thì ra Hoàng thượng tới là vì Diệp tài tử, chả trách lại đích thân tới tra án.

Diệp Tư Nhàn, ngươi hoặc là phải đứng về phía ta, hoặc là...tìm cơ hội biến mất đi.

Để loại người này ở trong hậu cung, sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả Hứa quý phi. 


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây